Chương 17: Mất tích (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Tin Hoàng Thượng chỉ vì một thị vệ nhỏ nhoi cấp bậc chưa tới nhất phẩm mất tích trong cuộc đi săn mà muốn lật tung Thiên Sơn tìm kiếm cho bằng được nhanh chóng truyền đến tai Hoàng Hậu. Trong lúc thất thần nàng đã bẻ gãy một cây trâm. Nàng vẫn luôn nghi ngờ lý do đột nhiên Hoàng Thượng đổi tính không muốn gần nữ sắc. Hóa ra lại là vì tiểu thị vệ đó sao? Ấn tượng về người kia trong mắt nàng cũng quả thật không tồi gương mặt đẹ đẽ như là do bàn tay của một vị thần nào đó tạo nên, da trắng đến phát sáng, thân hình tuy gầy nhưng nhìn rõ ràng rất có lực. Hoàng Thượng đột nhiên hứng thú với hắn cũng không có lý do.

Hoàng Hậu gọi cung nữ thiếp thân đỡ mình ngồi dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài nói: " Tình nhi."

"Dạ có nô tài."

"Ngươi nói xem liệu Hoàng Thượng có tìm được nam nhân kia không?"

"Nô tài không biết."

"Ngươi có cảm thấy ta thật độc ác khi muốn cầu nguyện bồ tát để cho mãi mãi Hoàng Thượng cũng không tìm được hắn ta hay không?"

"Không ạ. Hoàng Thượng chính là trượng phu của người sẽ không có một nữ nhân nào chấp nhận chia sẽ trượng phu của mình với người đàn ông khác cả. Người chẳng qua chỉ vì hạnh phúc của mình mà suy tính mà thôi."

Từ Dung im lặng thật lâu sau đó mới đáp lời: "Đúng vậy. Ta không sai. Là hắn sai. Ta có thể chấp nhận chia sẽ trượng phu cùng nữ nhân khác, nhưng ta lại không thể chấp nhận được chuyện này. Ngươi giúp ta lấy giấy bút. Ta muốn truyền tin ra ngoài cho huynh trưởng. Nhắc nhở huynh ấy cho người đi tìm tiểu thị vệ kia. Phải tìm ra hắn trước Hoàng Thượng sau đó giết chết hắn."

"Nô tài tuân lệnh."

Từ Dung nghĩ cho dù người kia mạng lớn lần này không chết nàng cũng có thể khiến hắn mãi mãi biến mất. Nàng có thể chấp nhận Hoàng Thượng phong lưu không dừng gót, nhưng lại không thể chấp nhận nổi ý nghĩ Hoàng Thượng đã thật sự động tâm với một người không phải là nàng.

Vương Nhất Bác mất tích đến nay đã ba ngày. Cho dù Tiêu Chiến có cho người lùng sục thế nào cũng không tìm ra được dù chỉ là một chút dấu vết khiến cho Tiêu Chiến lo lắng đến phát điên. Kiếp trước đã mất đi hắn một lần, y thật sự không thể chấp nhận được việc bản thân ở kiếp này lại mất đi hắn một lần nữa.

Tiêu Chiến đã mấy ngày không ăn không uống mặc cho Trương công công hết lời khuyên can cũng không thèm đoái hoài. Hết cách Trương công công bèn đi cầu Tiêu Chấn đến giúp một tay.

Tiêu Chấn vốn nghĩ Trương công công làm quá lên, nhưng nhìn đến bộ dạng yếu đuối của Hoàng huynh mình lại nhịn không được mà nhăn mày.

Hắn đặt chén cháo nóng lên bàn bên cạnh chỗ ngồi của Tiêu Chiến nói: "Hoàng Huynh, người đó thật quan trọng đến mức huynh phải không ăn không uống hay sao?"

Tiêu Chiến im lặng thật lâu cho đến khi Tiêu Chấn muốn nổi giận liền nói: "Đúng vậy. Đệ ấy ở trong mắt đệ chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi, nhưng ở trong lòng ta đệ ấy thật sự vô cùng quan trọng."

Tiêu Chấn nghe xong nhất thời không biết nói gì chỉ đành an ủi: "Hoàng Huynh an tâm, Nhiếp Viễn cũng đã cấp tốc mang cấm vệ quân chi viện đến Thiên Sơn lật tung từng cành cây ngọn cỏ rồi, huống hồ còn có quốc vương Liêu Quốc cũng cho người ra sức đi tìm. Nhất định sẽ mau chóng tìm được người thôi."

Tiêu Chấn đẩy chén cháo về phía Tiêu Chiến nói: "Cháo này vẫn còn nóng huynh ăn đi. Huynh đừng làm ra bộ dạng như thê tử mới chết có được không..."

Vừa dứt lời liền bị Tiêu Chiến liếc cháy mặt. Tiêu Chấn ngay lập tức sửa lời: "Ấy da không đúng phi phi phi là đệ nói sai. Huynh nếu không ăn sẽ không chờ được đến lúc tìm thấy Vương thị vệ đâu."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ cảm thấy đệ đệ mình nói đúng bèn bưng chén cháo lên ăn. Ăn được một nữa dạ dày liền đau không chịu nỗi đành phải buông xuống, uống một ngụm trà Tiêu Chiến quay sang hỏi Tiêu Chấn: "A Chấn, đệ không giận ta việc đệ với Vương phi sao?"

Tiêu Chấn nghĩ đến mấy đêm nay có mỹ nhân bồi ngủ thật là thoải mái có chút đỏ vành tai nói: "Không đến mức đó. Giận cũng không làm gì được huynh. Vả lại Tư Nhi quả thật là một cô nương rất tốt. Tính khí mặc dù có chút ngạo kiều nhưng vẫn là rất đáng yêu."

Nhìn thấy gương mặt phơi phới gió xuân của đệ đệ nhà mình Tiêu Chiến cũng yên lòng cười cười nói: "Vậy thì tốt quá... Nhưng mà đệ không nghi kỵ chuyện ta đem lòng yêu một nam nhân sao?"

Tiêu Chấn cười nói: "Sao lại nghi kỵ nam nhân huynh thích cũng không phải là cướp của đệ, sao đệ phải khó chịu. Huynh đã lên giường với không biết bao nhiêu mỹ nhân, vậy nhưng lần đầu đệ mới thấy được Hoàng huynh thật sự để một người ở trong tâm, chỉ là đặc biệt hiếu kỳ mà thôi chẳng lẽ làm với nam nhân thích hơn nữ nhân hả?"

Tiêu Chiến vận dụng hết sức đánh trán hắn một cái mắng: "Đệ hàm hồ. Ta yêu đệ ấy bởi vì con người đệ ấy. Nếu đệ ấy là nữ nhân ta liền yêu nữ nhân, còn đệ ấy là nam ta liền cùng làm đoạn tụ với đệ ấy... Không nói với đệ nữa, có nói đệ cũng không hiểu đâu. Ta có chút mệt mỏi muốn ngủ một lúc, đệ thích thì ngồi đó không thì lui đi, ta không tiễn."

"..." Thôi được rồi ta cũng không thèm ngồi đây giúp huynh canh muỗi. Ta về tìm Vương phi của ta đây.

Cùng lúc này ở trong lều của quốc vương Liêu Quốc một người bịt mặt mặc áo choàng đen đang quỳ ở trước người quốc vương báo cáo. Quốc vương uống vào một ly rượu hỏi: "Người đã tỉnh lại chưa?"

"Bẩm quốc vương người vẫn còn chưa tỉnh. Vì để thuận lợi đem người rời khỏi Đường Quốc mà không để xảy ra sơ sót, thần định sẽ để người hôn mê suốt cả chặn đường."

Quốc vương trầm ngâm nói: "Như vậy có ảnh hưởng đến sức khỏe của người kia không?"

"Bẩm quốc vương nếu ngài lo lắng như vậy thần sẽ thay thế mê dược thành nhuyễn cân tán. Người kia vẫn tỉnh táo nhưng lại không có năng lực chống đỡ hay là chạy trốn."

Quốc vương mỉm cười khả ố gật đầu nói: "Được. Cứ thực hiện như vậy đi. Các người lén lút đưa người về hoàng cung Liêu quốc trước một bước đi. Ngày mai ta cũng cáo biệt Hoàng đế Đại Đường thong thả trở về. Cứ nghĩ vừa về đến Liêu quốc liền ôm được mỹ nam ở trong tay, ta liền gấp đến mức không chịu được."

Quốc vương Liêu quốc phất tay người mặc áo choàng giống như một làn gió phóng vút ra khỏi lều chỉ trong nháy mắt. Nhiếp Viễn trên đường từ trong rừng mệt mỏi trở về vô tình nhìn thấy một bóng đen vụt ra từ lều của quốc vương Liêu quốc sau đó nhanh chóng biến mất. Nhiếp Viễn đa nghi ngay lập tức đuổi theo nhưng chỉ đuổi được đến trước một vách núi liền mất dấu đành hậm hực quay trở về.

Ám vệ vừa đi A Nhĩ Lỗ mới chậm chạp lên tiếng: "Quốc vương thần có điều muốn nói xin ngài thứ cho thuộc hạ nhiều lời."

Quốc vương Liêu quốc đang vô cùng vui vẻ phất tay nói: "Không sao. Ngươi cứ nói đi. Lòng trung thành của ngươi sẽ chẳng ai có thể so sánh được. Ngươi muốn nói việc gì cứ nói, ta sẽ không trách tội nhà ngươi."

"Đa tạ quốc vương, thần chỉ là cảm thấy vị trí của tiểu thị vệ kia ở trong lòng Hoàng đế Đại Đường thật sự không tầm thường... Thần e sợ nếu như để hắn ta phát hiện ra tiểu nam sủng của mình bị chúng ta cướp đi sẽ phẫn nộ mà dấy binh thảo phạt. Liêu quốc cho dù đang thời kỳ hưng thịnh cũng không thể nào đánh bại được Đại Đường... Quốc vương, ngài có nên nghĩ lại xem có nên buông tay một lần hay không? Nam tử tuấn tú khắp thiên hạ đều không thiếu ngài cần gì mạo hiểm như vậy?"

Quốc vương Liêu Quốc nghĩ nghĩ một chút nhíu nhíu mày nói: "Ngươi đúng là lo xa. Đám ám vệ đó của ta xuất thân từ Đường Môn, giỏi dùng độc lại có khinh công thiên hạ đệ nhất, lúc bắt tiểu mỹ nam kia cũng chẳng để lại dấu vết gì. Tên Hoàng đế Đại Đường ngốc nghếch đó làm sao mà điều tra ra được. Huống chi đám ám vệ mấy ngày nay không ngừng mang người lên đường hồi Liêu Quốc, cho dù đến lúc hắn phát hiện ra cũng đã muộn một bước rồi. Chả lẽ thân là Hoàng đế Đại Đường hậu cung vô số mỹ nữ lại có thể chỉ vì một tiểu nam sủng mà vấy binh thảo phạt ép ta giao người hay sao?"

"Nhưng..."

"Ấy ngươi đừng nói nữa! Tiểu nam sủng đó là nhan sắc có thể đứng cùng với Hoàng đế Đại Đường xứng danh một trong hai đệ nhất mỹ nam xứ trung nguyên. Ta đã không đụng được vào tên Hoàng đế đó, vậy tiểu nam sủng này ta cũng nhất định không buông tay."

Canh ba nửa đêm một nữ tử đeo khăn che mặt lén lút đi vào lều của Tiêu Chiến. Nữ tử chậm chạp đi đến bên giường quỳ ở trước giường nhỏ giọng gọi: "Hoàng Thượng."

Tiêu Chiến ngủ không sâu nháy mắt thanh tỉnh ngồi bật dậy đột nhiên thấy nữ nhân bịt mặt quỳ trước giường mình còn đang định hét lên đã thấy nữ nhân nọ cởi đi khăn che mặt lộ ra dung mạo khuynh nước khuynh thành.

Tiêu Chiến có chút khó hiểu hỏi: "Nửa đêm canh ba ngươi không hầu hạ Tiêu Chấn lại chạy đến chỗ này của ta quỳ gối trước giường là ý gì?"

Cáp Ni Khắc Tư ngẩng đầu lên ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Chiến nhỏ giọng giải thích: "Thật không giấu Hoàng Thượng, ta đợi chàng ấy ngủ say mới chạy đến đây."

"Ý ngươi là gì? Ngươi... ngươi... muốn hồng hạnh vượt tường?"

"Hoàng Thượng nặng lời. Thần thiếp đã được người ban hôn không lâu nữa sẽ trở thành Vương phi. Ta rất biết giữ mình, ngoài Chấn ca ca cũng không thể cùng ai được cả. Ta đến đây chỉ là nhịn không được muốn nhắc nhở người hung thủ đứng đằng sau sự việc tiểu thị vệ của ngài mất tích có thể chính là quốc vương nước ta."

"Quốc vương Liêu Quốc?"

"Vâng."












Tiểu Kịch trường:

Vương Nhất Bác: "Chiến ca mau mau cứu đệ!!!! Có con lợn rừng muốn phi lễ với đệ aaaaaa."

Tiêu Chiến gấp muốn chết nói: "Có người mãi mê đọc truyện của người khác không thèm viết tiếp. Ta có muốn mau chóng cứu đệ cũng lực bất tòng tâm a Nhất Bác huhuhu."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đồng thanh hét: "HẠNH PHÚC, CÒN KHÔNG MAU CỨU NGƯỜI!!!"

Hạnh phúc vừa chạy thịc mạng vừa hét: "Xin lỗi, hứng đọc truyện đang dân trào... mấy ngày liền thức đến canh ba để đọc truyện ma xin chư vị bình tình, không sớm thì muộn ta cũng cứu người mà. Đừng nôn nóng ha ha ha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx