Chương 18: Truy đuổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Tiêu Chiến trầm tư hỏi: "Tại sao ngươi lại nói vậy?"

Cáp Ni Khắc Tư thành thật trả lời: "Hoàng thượng không biết thôi quốc vương của ta vốn không đam mê nữ sắc. Ngài ấy nuôi rất nhiều nam sủng ở hoàng cung."

Tiêu Chiến: "Lão làm vậy Hoàng Hậu nhà ngươi không nói gì sao? Vả lại ta có từng nghe Trương công công nói lão cũng có không ít nhi tử, tất cả đều là do Hoàng hậu sinh ra, trong cung không hề nạp thêm phi tần khác."

Cáp Ni Khắc Tư: "Là do Hoàng thượng không biết đó đã là chuyện năm xưa. Quốc vương lúc ấy đúng là nhất mực sủng ái Hoàng hậu, cùng Hoàng hậu sinh ra mấy người nhi tử. Nhưng mười năm trước Hoàng Hậu lâm bệnh nặng qua đời, quốc vương mới lộ ra bộ mặt thật không ngừng thu nạp nam tử vào cung nhất mực sủng ái bọn họ."

Tiêu Chiến: "Cho dù lão ta thích nam nhân, cũng không thể khẳng định người đứng sau là lão được. Ngươi nói đi ngươi còn biết những gì?"

Cáp Ni Khắc Tư: "Ta không có chứng cứ! Nhưng mà ta cam đoan người đứng sau chính là quốc vương của ta. Ta đã không ít lần nhận thấy ánh mắt của lão nhìn tiểu thị vệ của ngài vô cùng bất thiện. Nếu ngài không tin tưởng lời ta nói, thì ta cũng không còn cách nào khác."

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ nói: "Mau đứng lên đi không phải quỳ mãi như vậy." Sau đó Tiêu Chiến cũng đứng dậy khỏi giường đi đến chỗ ghế thái sư ngồi xuống nói: "Tại sao ngươi lại muốn giúp ta. Ta mấy ngày trước còn hạ dược đem người đẩy lên giường nam nhân khác. Ngươi không trách ta sao?"

Cáp Ni Khắc Tư lắc đầu nói: "Thần thiếp không dám trách, nếu ngài không làm vậy ta cũng không thể gặp được lang quân như ý của mình. Ta đánh động ngài chính là trả lại ân tình đó. Quốc vương của ta có nuôi ám vệ giỏi dùng độc, khinh công thượng thừa, người có thể thần không biết quỷ không hay bắt tiểu thị vệ kia đi chắc chắn chính là bọn họ. Ta cũng không có tài cán gì chỉ có thể đánh động ngài, cũng không giúp được ngài cứu người về tay. Ta chỉ có thể làm đến đây thôi. Có cứu được người hay không còn do bản lĩnh của Hoàng Thượng. Thần thiếp đã nói hết xin mạng phép được cáo lui."

Thật ra Cáp Ni Khắc Tư còn không nói thật hoàn toàn. Hoàng Hậu đã mất của Liêu Quốc chính là cô mẫu của nàng. Bà ấy thiện lương lại đơn thuần cứ nghĩ quốc vương vô cùng yêu thương bà nên cả hậu cung chẳng còn một nữ nhân nào khác, nào ngờ mười năm trước lại vô tình phát hiện ngài ấy suốt mấy mươi năm qua không ngừng nuôi sủng nam ở bên trong một biệt viện hẻo lánh trong cung đó là lý do ngài ấy chưa từng cho ai bước chân vào nơi đó. Đêm đó bà chỉ là vô tình đi đến đó nghe thấy thanh âm dâm mỹ phát ra từ bên trong nhịn không được liền đẩy cửa bước vào. Tiến vào càng sâu bên trong âm thanh hoan ái kịch liệt càng phát ra dữ dội. Càng đáng sợ hơn khi nàng nghe thấy một giọng nam run rẩy nói: "Quốc Vương ngài nhẹ một chút sẽ chết mất... ư ...a... chết mất..."

Bà không tin vào tai mình khoảnh khắc đẩy cánh cửa kia ra phát hiện nam nhân mà mình yêu thương đang không ngừng thúc phân thân của mình vào trong người của một nam nhân khác, nước mắt không nhịn được mà chảy dài. Nhưng đáng sợ hơn không phải là chuyện phát hiện ra nam nhân mình yêu không phải như mình tưởng tượng. Mà lại phát hiện hóa ra tình cảm phu thê mấy chục năm qua mà bản thân nghĩ thiên hạ không ai có được chỉ là do bản thân tự mình đa tình.

Quốc vương không chỉ không thấy hối hận còn ở trước mặt Hoàng hậu đã khóc đến gục ngã làm nam nhân kia đến khi hắn ngất đi. Sau đó mới đi về phía bà hùng hỗ tuyên bố trước giờ lão ta chưa từng yêu qua nàng. Cưới nàng chỉ vì muốn duy trì dòng dõi mà thôi. Mấy chục năm qua lão ta đã nuôi ở đây vô số nam sủng, bọn họ vừa trẻ vừa quyến rủ chỉ có lên giường với bọn họ lão ta mới cảm thấy thỏa mãn mà thôi.

Lão ta trần như nhộng khuôn mặt âm trầm đi về phía bà vỗ vỗ lên gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt cười khả ố nói: " Nàng đã là rất tốt nhiệm vụ của mình. Hạ sinh cho ta được mấy người nhi tử, cũng nuôi dạy bọn chúng thật tốt. Nhưng mà nàng đã phát hiện bí mật của ta rồi. Nàng không thể sống tiếp."

Hoàng hậu nghe xong trợn mắt kinh ngạc vẫn còn chưa kịp mắng chửi nam nhân vong ân bội nghĩa trước mặt đã bị một bóng người màu đen không biết từ đâu xuất hiện phía sau lưng tiếp cận chỉ trong nháy mắt bị người kia bẻ gãy cổ mà chết.

Cáp Ni Khắc Tư mặc dù không biết nội tình khi xưa, nhưng vẫn hoài nghi về cái chết của cô mẫu, cho nên khi quốc vương đột ngột phong tặng danh hiệu quận chúa sau đó đem nàng đưa đến Đại Đường với yêu cầu nàng ở nơi nàng trở thành tình báo của lão. Nàng ngay lập tức đồng ý, nàng sẽ không phản bội Liêu quốc, cũng không bán đứng Đại Đường, nhưng nàng nhất định phải khiến lão ta lụng bại.

Cáp Ni Khắc Tư vừa đi không bao lâu Nhiếp Viễn một thân đầy mồ hôi trông có chút mệt mỏi chật vật xông vào lều.

Nhiếp Viễn đi đến phía trước Tiêu Chiến chấp tay cúi người hành lễ với y nói: "Thần lúc nãy vừa phát hiện dị trạng, có một bóng đen thân thủ cao cường từ phía lều của quốc vương Liêu quốc mà chạy đi."

Tiêu Chiến vội hỏi: "Ngươi có đuổi theo không?"

Nhiếp Viễn gật đầu: "Thần có đuổi theo nhưng lại để mất dấu. Hoàng thượng ta nghi ngờ người bắt mất Bác đệ chính là người của Liêu quốc."

.............................................................

Sáng ngày hôm sau vẫn không tìm được tung tích gì của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn còn ngồi thẫn thờ được Trương công công đứng bên cạnh hầu hạ. Lúc này quốc vương Liêu Quốc liền xuất hiện nói lời cáo biệt. Lúc trước y không quá để ý lão nam nhân này, hôm nay nhìn lại chỉ cảm thấy cả người lão ta đều phát ra khí chất dâm tà đáng ghê tởm. Cứ nghĩ đến lão sẽ làm hại Vương Nhất Bác y liền tức giận đến mức muốn xông đến bóp cổ lão cho đến chết. Nhưng y không thể tự tiện xuống tay đành nhẫn nhịn tự nắm lấy bàn tay của mình thật chặt, chặt đến mức móng tay bấu vào da thịt ở lòng bàn tay đến mức chúng bật máu.

Tiêu Chiến nhập vai Hoàng đế uy nghi nói mấy câu khách sáo giữ người lại, đợi người kia khướt từ liền khách khí chúc người lên đường bình an. Giờ ngọ ngày hôm đó đoàn người Liêu quốc rời khỏi Thiên Sơn hồi cố quốc.

Trước đó một canh giờ Tiêu Chiến cỡi long bào mặc thường phục cùng với Nhiếp Viễn và toán quân tinh nhuệ nhất của hắn thúc ngựa hướng về Liêu quốc mà phi như bay. Bọn họ muốn đi trước một bước đuổi kịp đám người bắt đi Vương Nhất Bác, trước khi bọn họ hội họp cùng với quốc vương Liêu Quốc.

Người không thường xuyên cưỡi ngựa nếu kiên quyết cưỡi ngựa suốt một quãng đường dài phần thịt ở hai bên đùi sẽ bị ma sát đến sưng lên khiến da thịt phần đùi bị thương nếu không thoa thuốc kịp thời còn có thể mưng mũ chảy máu. Tiêu Chiến chính là vị Hoàng đế trước nay chưa từng chịu khổ vì để cứu Vương Nhất Bác mà không quan tâm tới đau đớn ở hai bên đùi truyền tới từng thời từng khắc hiên ngang lẫm liệt mà thúc ngựa phi như bay về phía trước không ăn không ngủ tới mỗi một trạm dừng nghỉ chân liền ăn uống qua loa, nghỉ ngơi không đầy một canh giờ lại thay ngựa mà tiếp tục lên đường.

Nhiếp Viễn nhìn thấy Hoàng thượng như vậy đột nhiên nhận ra mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và đệ đệ nhà mình nhất định là không tầm thường.

Vương Nhất Bác từ trong mộng tỉnh lại phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe ngựa xa lạ không ngừng lắc lư trên đường. Hắn cả người vô lực cố hết sức lắm mới ngồi dậy được vén rèm nhìn ra phong cảnh xa lạ bên ngoài, tâm hắn chợt nảy lên có chút lo sợ. Bọn họ đi không bao lâu liền dừng lại trước cửa một khách điếm có người đi vào bên trong mua điểm tâm nóng sau đó mang lên xe ngựa đưa cho hắn. Người này bịt mặt nhưng nhìn y phục xa lạ Vương Nhất Bác có thể đoán được người bắt hắn chắc chắn là người Liêu. Hắn vốn không muốn ăn nhưng nghĩ lại nếu muốn chạy trốn sợ rằng bản thân phải có chút sức mới được, vì vậy hắn nhận lấy bát cháo nóng hổi đưa lên miệng ăn vào từng muỗng một.

Người nọ đợi hắn ăn xong mới thong thả đưa nước cho hắn, đợi hắn uống xong mới mang theo mọi thứ lui ra ngoài. Sau đó không lâu xe ngựa lại một lần nữa lên lúc lắc lên đường, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại tụ khí đan điền điều tiết khí tức trong cơ thể. Lúc Vương Nhất Bác mở mắt ra lần nữa khí lực cả người đã phục hồi thêm được mấy phần. Hắn vén rèm lần nữa phát hiện ra mình đang ở một vách núi cheo leo.

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ nếu bây giờ mà mình nhảy xuống vách núi này liệu có sống sót được hay không? Đột nhiên hắn cởi chiếc ngọc bội chứng minh thân phận cấm vệ quân của hắn ném xuống dọc đường với hy vọng nếu Tiêu Chiến hoặc Nhiếp ca có đuổi theo sẽ nhìn thấy được.

Ám vệ đánh xe ngựa không phải người tầm thường có thể nghe thấy thanh âm ngọc bội rơi khỏi xe ngựa. Hắn ta vốn muốn dừng xe ngựa lại đi xuống tìm vật vừa rơi ra lấy lại tránh để lại manh mối khôn lường. Nào ngờ bỗng nhiên có một viên đá to đột nhiên lăn khỏi vách núi chỉ trong nháy mắt xe ngựa dừng lại viên đá kia liền lăn đến đánh trúng vào người ám vệ kia khiến hắn hộc máu ngay tại chỗ. Tuy nhiên viên đá vẫn không dừng lại mà lại lăn xuống vách núi đẩy cả ngựa và xe đều rơi xuống vách núi.

Vương Nhất Bác cả người bị va đập đau đớn chưa biết chuyện gì xảy ra theo rèm cửa bay lên thấy được bản thân và cả chiếc xe ngựa đều rơi tự do xuống vách núi không khỏi cảm thán một câu: "Con mẹ nó! Chưa kịp nhảy đã thực sự rơi xuống là sao?"

Xe ngựa lăn xuống vách núi xoay tròn rất nhiều vòng sau đó chạm phải mặt đất bể tan thành nhiều mảnh. Vương Nhất Bác nằm trong đống đổ nát của chiếc xe ngựa máu từ đầu nhanh chóng chảy ra, hắn vừa mở mắt ra quan sát mọi thứ xung quanh cảm thấy cả người đau đớn không thể cử động dù chỉ một chút sau đó nhanh chóng ngất đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx