Chương 25: (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! Trước giờ mị chưa viết H mà Bo bị mù nên mọi người có thấy lấn cấn thì bỏ qua cho nha]

 

 

Tiêu Chiến vẫn chưa phát hiện ra sự thật Vương Nhất Bác đã mù. Y yên lặng ở tròng lòng Vương Nhất Bác kể lại chuyện đã xảy ra khi biết tin Vương Nhất Bác mất tích, sau đó kể lại hành trình đuổi theo hắn cho tới tận thành Giang Nam này ra sao.

Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi: “ Chiến ca anh bị thương gì mà phải đến y quán Thọ Sơn?”

Tiêu Chiến biết mình lở lời đành lấp liếm cho qua: “Không có gì. Tại Nhiếp Viễn làm to chuyện thôi, anh nào đâu có bị thương nghiêm trọng gì đâu?”

Vương Nhất Bác không bị lừa trầm giọng hỏi lại: “Nói thật với em đi. Rốt cuộc là anh bị thương ở đâu hả?”

Nhiếp Viễn muốn báo cáo xe ngựa đã đến nơi liền nghe thấy câu hỏi này nhất thời nhanh miệng đáp lại: “Ngài ấy vì muốn tìm đệ cưỡi ngựa liên tục nhiều ngày liền nên hai bên đùi bị viêm lở loét hành sốt.” Sau đó hắn tiện tay kéo rèm lên nói: “Nếu ta mà không kiên quyết đưa ngài ấy đến y quán…” Vừa nhìn thấy cảnh tượng hai người trong xe vẫn còn ôm lấy nhau Nhiếp Viễn ngay lập tức cảm thấy bị bỏng tay vội vàng thả lại rèm che xuống thành khẩn nhận tội: “Vi thần lỗ mãng xin chủ tử trách tội.”

Hai người trong xe lúc này mới giật mình buông nhau ra chỉnh trang lại y phục một lúc Tiêu Chiến đánh trống lãng nói: “ Tới nơi rồi sao?”

Nhiếp Viễn: “Vâng ạ. Đây là biệt uyển ở phía tây thành Giang Nam thuộc sản nghiệp của Vương gia. Chủ tử, Nhất Bác hai người cũng nên xuống xe rồi.”

Tiêu Chiến cảm thấy có chút xấu hổ tự động nhanh chân xuống xe ngựa trước. Vương Nhất Bác không nhìn thấy gì chậm rãi đứng dậy mò mẫn rèm che bước ra sau. Hắn cũng không biết làm thế nào để xuống nhưng chưa kịp nghĩ nhiều Tiêu Chiến đã kéo tay hắn tới lại bế hắn một lần nữa mang vào phủ.

Vương quản gia nhìn một màng này trố mắt ếch một hồi đợi Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác theo chân gia nhân đến viện tử xắp sếp dành cho bọn họ thật xa. Lão mới hỏi Nhiếp Viễn: “Người vừa bế tiểu thiếu gia là ai vậy cô gia?”

Nhiếp Viễn nhỏ giọng kề bên tai Vương quản gia nói: “Đó là Hoàng Thượng.” Thành công dọa Vương quản gia hai mắt mở lớn kinh hồn Nhiếp Viễn cười cười nói: “Đừng nói chuyện này ra ngoài! Cẩn thân liên lụy mạng người của cả Vương gia đấy.”

Lão quản gia run rẩy đáp: “Lão nô biết. Lão nô đã biết.”

Nhiếp Viễn cảm thấy cả người mệt nhoài cuối cùng cũng có thể ngủ ngon vôi vàng bước vào biệt uyển nói: “Còn không mau dẫn đường để ta và thuộc ha của ta về phòng nghỉ ngơi còn đứng đó làm gì?”

“À… vâng à vâng. Xin cô gia đi theo lão nô.”


Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến bế đặt trên giường nhịn không được lăn qua lăn lại trên giường cười như thiếu đánh.

Tiêu Chiến đuổi gia nhân của Vương gia đi rồi đóng cửa lại đi đến bên giường hỏi: “Chuyện gì mà đệ lại cười?”

Vương Nhất Bác chôn mặt trong trăng nói: “ Huynh bế đệ như vậy, sợ rằng cả Vương phủ đều nghĩ là đệ bị đè rồi.”

Tiêu Chiến khó hiểu: “Để người ta hiểu lầm đệ bị ta đè mà đệ lại vui như vậy sao?”

Vương Nhất Bác nói: “Sao lại không vui. Đệ chính là cho huynh mặt mũi mà. Để thiên hạ này biết hoàng đế của bọn họ nằm dưới thân đệ còn không biết sợ đến mức nào đâu.”

Tiêu Chiến xấu hổ muốn kéo chăn ra nhìn tới gương mặt của Vương Nhất Bác bất bình nói: “ Đệ đã đè được ta đâu? Từ lúc ta xuyên vào đến giờ đều chưa từng bị đè!!! Đệ đừng ăn nói hàm hồ.”

Vương Nhất Bác cười càng nhiều hơn nói: “Vậy ngay bây giờ đệ sẽ đè huynh có được không?”

Tiêu Chiến xấu hổ nói: “Chuyện này…”

Chưa kịp để y lúng túng xấu hổ xong Vương Nhất Bác đã ngồi bật dậy khỏi giường nương theo âm thanh giọng nói Tiêu Chiến phát ra xác định phương hướng của y tiến lại gần thật gần mị hoặc nói: “Chiến ca, huynh thổi nến đi có được không?”

“Nhưng chẳng phải đệ sợ tối?”

“Chỉ cần có huynh đệ không sợ tối.”

“Vậy được.”

Tiêu Chiến đi tới thổi nến sau đó đứng ở bên giường thoát hết y phục trên người mà Vương Nhất Bác lúc này ở trên giường vẫn còn mặc nguyên y phục ngồi bất động như củ.

Vương Nhất Bác nói: “Huynh giúp đệ cởi y phục có được không?”

Tiêu Chiến  nuốt nước bọt đáp: “Được.”

Trong bóng tối Tiêu Chiến phải mò mẫm sờ soạn lung tung rất lâu mới cởi sạch được y phục của đối phương ném xuống giường. Đợi bản thân bị cởi sạch Vương Nhất Bác mới sờ soạn trong bóng tối tóm lấy hai cổ tay Tiêu Chiến kéo nhẹ về phía mình sau đó nhanh chóng áp sát tìm kiếm đôi môi người thương mà âu yếm hôn lên, nhẹ nhàng luồng lách chiếc lưỡi tinh nghịch vào khuôn miệng của y, tỉ mỉ chạm đến từng ngóc ngách trong khoang miệng như thoa đầy mật ong của người nọ.

Hai người hôn nhau quá đỗi nồng nhiệt vừa hôn vừa ngã xuống giường Vương Nhất Bác nháy mắt xoay người đè Tiêu Chiến xuống dưới thân hôn y lại càng thêm gấp gáp. Vừa hôn bàn tay với các ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng đẹp đẽ vừa mò mẫm từ cổ xuống ngực đến bụng rồi cuối cùng tìm được phân thân đã bán cương của Tiêu Chiến mà bắt đầu tuốt lộng.

Ở bên trên nụ hôn của Vương Nhất Bác cũng di chuyển dần xuống cổ liếm mút yết hầu của y, sau đó lại dùng môi di chuyển dọc theo cần cổ của y liếm xuống vùng ngực Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cảm thấy giống như đối phương thật sự không thấy gì đành phải dùng môi miêu tả lại dáng vẻ của y. Lúc đôi môi kia cuối cùng cũng tìm được hạt đậu của y mà mút vào chùng chụt, cộng với khoái cảm từ hạ thân được phục vụ chu đáo truyền đến cuối cùng y cũng chịu không được phải bật ra từng tràn âm thanh rên rỉ ngọt nị ra ngoài.

“Sướng quá aaaaaa… đã lâu rồi mới sướng như vậy…. aaaa.. ưm~~ Nhất Bác aaaaaa… bên này cũng muốn… em liếm bên này cho anh đi aaaa thoải mái quá… Nhất Bác…. Ưm ~~~”

Đôi môi của Vương Nhất Bác nào có chịu ngừng tiếp tục di chuyển xuống dưới ở vùng bụng phẳng lì xinh đẹp của Tiêu Chiến mà liếm mút thật lâu, sau đó lại di chuyển xuống thêm một chút nữa dùng tay mò mẫm đưa phân thân đã cương cứng đến đáng sợ của Tiêu Chiến vào khuôn miệng vàng ngọc của mình mà ngậm vào, giống như là ăn một que kem, vừa mút vừa liếm khiến thần trí Tiêu Chiến gần như bị khoái cảm che mất hoàn toàn. Y cảm thấy thân thể này sướng đến phát điên rồi. Ở kiếp trước y cũng được Vương Nhất Bác khẩu giao cho không biết bao nhiêu lần, nhưng không biết có phải vì đã mất đi rồi mới tìm lại được hay chẳng qua cơ thể đã lâu chưa nếm mùi tình dục nên khoái cảm mà y nhận được lại điên cuồng đến vậy. Y không biết. Y chỉ biết là sướng quá, sướng đến sắp phát điên rồi.

Tiêu Chiến bị khoái cảm nhấn chìm liên tục mơ màng gọi tên Vương Nhất Bác, khuôn miệng bị hôn đến sưng đỏ nhịn không được lại tràn ra những chuỗi âm thanh rên rỉ ngày một to hơn, cũng không kiêng nể là có người nghe thấy hay không. Bởi vì ngay thời khắc này y không còn quan tâm bất cứ chuyện gì khác ngoài việc làm tình cùng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không ngừng phun ra nuốt vào phân thân cương cứng của Tiêu Chiến, thỉnh thoảng lại liếm từ gốc cho đến ngọn của phân thân, đôi lúc lại dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh vào đầu khất khiến Tiêu Chiến sướng đến cong cả ngón chân. Vương Nhất Bác đột nhiên nhả phân thân của Tiêu Chiến ra nhỏm người dậy ở tủ đầu giường mò mẫm thật lâu cuối cùng tìm được một lọ sứ mới thỏa mãn cười. Hắn mò mẫm mở nắm lọ cao ra ngưởi được mùi hương hoa nhài nhè nhẹ bên trong, sau đó hắn thử đưa một ngón tay vào dò xét xem thứ ở bên trong có phải cao bôi trơn của thời xưa hay không. Cho đến khi ngón tay chạm phải chất lỏng sền sệt lành lạnh Vương Nhất Bác mới quay lại vị trí cũ vừa ngậm lấy phân thân của Tiêu Chiến vào lần nữa, vừa cho một ngón tay mang theo cao bôi trơn mò mẫm tìm thấy huyệt động của Tiêu Chiến mà đi vào.

Tiêu Chiến kiếp trước đã làm với Vương Nhất Bác không biết bao nhiêu lần, nhưng kiếp này thân thể đế vương vẫn chưa từng làm qua với nam tử, vì vậy dù là một ngón tay chen vào còn mang theo cao bôi trơn vẫn khiến Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu. Nhưng với kinh nghiệm phong phú của Vương Nhất Bác chẳng mấy chốc Tiêu Chiến cảm thấy khoái cảm ở cả phân thân và huyệt động đều không ngừng truyền tới cùng một lúc. Vương Nhất Bác lúc này đã cho ba ngón tay vào huyệt động chưa từng khai phá của đế vương Tiêu Chiến mà không ngừng ra ra vào vào thỉnh thoảng còn ác ý nhấn nhấn điểm mẫm cảm ở sâu bên trong huyệt động của y, khiến huyệt động chẳng mấy chốc đã ngập ngụa nước dâm, mấy ngón tay mỗi lần đi vào rút ra lại phát ra âm thanh nhóp nhép vô cùng xấu hổ.

Tiêu Chiến bị phục vụ chu đáo ở cả hai bộ vị mẫm cảm nhất chẳng mấy chốc đã nhịn không được đành buông súng đầu hàng bắn đầy cả một khoang miệng Vương Nhất Bác toàn là tinh dịch của y. Hắn nuốt sạch đám con cháu Tiêu gia vào trong bụng sau đó lật người Tiêu Chiến lại chưa đợi y hòa hoãn sau tình triều đã nâng mông y từ phía sau đem phân thân tiến vào huyệt động đã khuếch trương vô cùng tốt.

Vương Nhất Bác chỉ vừa đi vào phân nữa Tiêu Chiến đã đau đến mức mồ hôi đổ đầy trán cơ thể giống như bị ai xé rách làm đôi không ngừng hít vào mấy ngụm khí lạnh. Vương Nhất Bác cảm nhận được y đau đành nhịn lại không động nữa dùng môi mò mẫn tìm đến phần gáy mẫm cảm của Tiêu Chiến mà hôn liếm gặm cắn thật lâu, lại đưa tay ra phía trước giúp an ủi phân thân vẫn còn ỉu xìu của y khiến nó phấn chấn thêm một lần nữa. Đợi Tiêu Chiến thích ứng hoàn toàn tìm lại được khoái cảm chân chính Vương Nhất Bác liền đâm hết phân thân vào trong huyệt động ấm nóng kia một lần nữa sau đó mạnh mẽ đâm vào rút ra điên cuồng đỉnh lộng.

Vương Nhất Bác mặc dù chẳng còn nhìn thấy gì nhưng có thể hoàn toàn tưởng tượng được bộ dáng cả người y chìm trong tình dục vô cùng câu nhân. Hắn bị chính hình ảnh mỵ hoặc do mình tưởng tượng ra làm cho càng thêm hưng phấn phân thân lại to hơn một vòng khiến Tiêu Chiến hô lớn: “Đệch! Vương Nhất Bác con mẹ nó em sao lại lớn hơn nữa vậy hả? Trướng chết anh rồi.”

Vương Nhất Bác an ủi y: “ Không chết đâu mà! Càng lớn lại càng không phải càng thoải mái sao bảo bối?”

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đã lâu chưa được nếm mùi nhục dục điên cuồng đỉnh lộng đến mức nước mắt sinh lý ồ ạt chảy dài. Nhịn không được bắt đầu mắng Vương Nhất Bác.

“Vương Nhất Bác chậm lại cho anh!.... Vương Nhất Bác em điên rồi hả!!!... Vương Nhất Bác đệch con mẹ nó nhà em có chậm đi không hả… aaaaaaaaaaaaaa…. Vương Nhất Bác em có tin anh chém đầu em không hả?.... aaaaaaaaaaaaaa… Vương Nhất Bác…”

Vương Nhất Bác chẳng những không nghe còn luật động vừa nhanh vừa mạnh mỗi lần đều rút ra gần như toàn bộ sau đó mới đâm vào toàn bộ, mà lần nào cũng cố ý nghiền ép đến điểm mẫn cảm sâu bên trong người y, khiến y sướng đến chịu không được khóc càng ngày càng thảm.

Nếu Vương Nhất Bác giờ này nhìn thấy được sẽ nhìn thấy thân trên của Tiêu Chiến tràn đầy dấu vết tình ái, dây buộc tóc không biết đã bung từ bao giờ tóc dài rơi tán loạn trên lưng y. Cả khuôn mặt y đầy nước mắt, đuôi mắt đỏ hồng, khóe môi sưng đỏ. Y hiện tại vẫn giữ tư thế quỳ gối nâng cao hai cánh mông trắng nõn cong vễnh đưa ra chỉ khiến bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ không nhịn được mà có phản ứng với nam nhân bình thường tuấn dật vô song, lúc này đã nhiễm qua tình dục liền biến thành bộ dạng yêu nghiệt có thể “hại chết  vô số người”. Chỉ là không ai nhìn thấy được bộ dáng câu nhân mà không tự biết của Tiêu Chiến khi nằm dưới thân Vương Nhất Bác cả, kể cả hắn cũng đã không nhìn thấy nữa được rồi.

Tiêu Chiến không chịu nỗi nữa vừa khóc vừa hét lớn vừa bắn tinh mà trong huyệt động cũng cùng lúc đạt cao trào dâm thủy chảy ra thật nhiều tràn ra khỏi cửa huyệt chảy dọc theo hai bên đùi của y nhiễu giọt xuống đệm giường. Vương Nhất Bác nắm lấy eo thon của y ra sức đỉnh hông thêm mười mấy lần nữa cũng liền buông vũ khí đầu hàng bắn tinh thẳng vào trong người Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vừa trải qua cao triều xong vẫn còn chưa kịp hòa hoãn lại bị sức nóng của luồng tinh dịch bắn ra từ phân thân của Vương Nhất Bác bắn sâu vào bên trong cơ thể y, khiến y thoải mái đến cả người giật giật ngã xuống đệm giường.

Vương Nhất Bác nào dễ dàng tha bỗng y như vậy. Hắn tiếp tục lật người y lại nằm xuống đè lên người y một lần nữa cuống lấy môi y vào một nụ hôn triền miên day dẵn. Hắn biết y hẳn đã khóc đến hốc mắt đỏ bừng, nhưng vì không nhìn được chẳng thể giúp hôn sạch nước mắt của y. Hắn dùng tay mò mẫm tìm lên mặt Tiêu Chiến nhẹ nhàng giúp y lau nước mắt ôn nhu hỏi: “ Bảo bối mệt lắm sao?”

Tiêu Chiến dụi dụi gương mặt mình vào lòng bàn tay có vết chai do dùng kiếm của Vương Nhất Bác nức nở nói: “ Uhm .. mệt sắp chết rồi này ~~~ Nhất Bác, em thật xấu xa ~~”

Vương Nhất Bác bật cười hỏi: “ Em xấu xa như vậy anh có yêu em nữa không?”

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một lúc thành thật đáp: “Yêu chứ! Vẫn mãi yêu em mà.”

Vương Nhất Bác kề môi sát vành tai mẫm cảm của Tiêu Chiến cười trầm thấp nói: “Vậy chúng ta tới lần nữa nha bảo bối.”

Chưa đợi Tiêu Chiến kịp thốt ra lời phản đối nào Vương Nhất Bác liền dùng môi bịt kín môi y, nuốt hết mấy lời vớ vẫn của y vào tron bụng. Mà ở phía dưới cũng dùng đỉnh đầu khất rà soát từ đùi trong của Tiêu Chiến đến khi tìm được cửa huyệt đã lầy lội đến không tưởng tượng nổi mà đi vào.

Đêm này hai người điên loan đảo phượng đến trời hừng sáng mới xong, Tiêu Chiến lúc này đã ngủ say chẳng còn hay biết gì nữa. Vương Nhất Bác đứng dậy mò mẫm nhặt y phục dưới sàn lên khoác hờ trung y không biết là của y hay của hắn vào sau đó lại mò mẫm đến khung giường thả rèm xuống che lại cảnh xuân tuyệt mỹ ở bên trong. Lúc này hắn mới gọi gia nhân mang nước ấm, đệm giường mới và y phục sạch vào. Đợi gia nhân mang tới bảo người kia đặt ở cạnh giường sau đó nhanh chóng đuổi hắn ta ra khỏi phòng.

Nghe thấy được thanh âm cửa đã đóng lại hoàn toàn hắn mới đứng dậy đi thật chậm đến bên giường vén rèm lên cho khăn vào thao nước ấm vắt ráo mò mẫm giúp Tiêu Chiến lau người. Bởi vì không nhìn thấy gì hắn tỉ mỉ lau thật chậm cố gắng không bỏ xót chỗ nào, mà động tác lấy tinh dịch ra khỏi người y cũng vô cùng chậm chạp. Hắn mất cả canh giờ để lau người giúp y thanh tẩy sau đó lại bế y đặt sang một bên giường cuốn đệm cũ lên thay đệm mới lại bế y lên đặt sang phần giường đã trải đệm sạch, rồi mới lấy đệm cũ ở phần giường bên cạnh lấy ra ném xuống đất. Lúc này Vương Nhất Bác mới chậm chạp nằm xuống ôm lấy Tiêu Chiến đã ngủ say vào lòng chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx