Chương 26: Cùng nhau đến cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Bọn người Nhiếp Viễn tuy không chiến đấu đến hừng sáng mới ngủ như cặp đôi hoàng đế thị vệ nào đó, nhưng bởi vì suốt mấy ngày cực nhọc đi đường chạy từ Thùy Sơn đến đây tìm người gấp gáp đến mức chẳng dám nghỉ ngơi nên cũng mạnh ai người nấy ngủ đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Cũng không ai dám tới làm phiền Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cả. Nên Tiêu Chiến vô cùng thuận lợi nằm trong vòng tay của người thương ngủ một giấc thật ngon, nhưng cuối cùng y vẫn là bị đói tỉnh.

Tiêu Chiến vừa mở mắt ra liền bắt gặp cảnh tượng Vương Nhất Bác nhìn mình chằm chằm không chớp mắt nhẹ nhàng đặt tay lên trán dò xét nhiệt độ trên người y. Mắt hắn không còn nhìn thấy gì đêm qua giúp y lấy tinh dịch từ huyệt động ra ngoài chỉ sợ còn xót lại sẽ khiến y bị sốt, nên vừa tỉnh lại đã thử thăm dò xem người có phát sốt hay không. Cảm thấy nhiệt độ của y không quá nóng mới nhẹ thở phào.

Bởi vì không nhìn thấy gì cả nên Vương Nhất Bác vẫn nghĩ Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ say trong lúc di chuyển bàn tay từ trán dần xuống một bên mặt của Tiêu Chiến vừa sờ nắn vừa nói: " Bộ dáng Chiến ca ngủ say lúc này nhất định là rất đẹp đi, tiếc là lúc này mắt đệ đã chẳng còn thấy nữa. Thật đáng tiếc..."

Tiêu Chiến nghe hết những lời đó vào tai cả người trở nên cứng ngắc ngạc nhiên trợn tròn mắt. Y cẩn thận đưa tay ra phía trước mặt của Vương Nhất Bác quơ loạn nhưng người kia vẫn không mảy may phát giác ra. Tiêu Chiến sốt ruột quên cả cơ thể vẫn còn mỏi nhừ của mình bật dậy kéo Vương Nhất Bác ngồi dậy gấp gáp xác nhận: "Vương Nhất Bác, đệ ... đệ bị làm sao vậy? Đệ không nhìn thấy gì thật sao? Sao đêm qua đệ không nói..."

Lúc này Tiêu Chiến chợt nhớ đến những ký ức đầu xuân sắc đêm qua nhẹ nhàng xâu chuỗi lại tất cả cuối cùng đành chấp nhận sự thật hóa ra đêm qua hắn làm như vậy là vì chẳng nhìn thấy gì cả. Thì ra là vậy, nhưng biết được sự thật rồi lại cảm thấy đau lòng vì hắn hơn. Đau đến mức nhịn không được lại rơi nước mắt.

Vương Nhất Bác ôn nhu di chuyển bàn tay lại tìm tới má Tiêu Chiến ôn nhu giúp y lau nước mắt: "Ngốc đừng khóc mà! Ta chỉ là mất thị giác tạm thời thôi. Huynh đã đọc nhiều truyện cổ trang rồi cũng biết mà. Chắc là đợi mười ngày nửa tháng ta sẽ lại nhìn thấy mọi thứ mà thôi."

Tiêu Chiến nói: "Không được qua loa như thế. Ta phải bảo Nhiếp Viễn tìm đại phu đến khám cho đệ. Đệ ngồi yên ở đây chờ ta..."

Vương Nhất Bác vội kéo tay Tiêu Chiến đang nắm lấy cánh tay mình ngăn không cho y xuống giường chạy đi nói: " Chiến ca, huynh chậm thôi. Ta không đi đâu cả sẽ ngoan ngoãn đợi huynh mời đại phu đến. Chỉ là ta nghĩ huynh vẫn nên mặc lại y phục đàng hoàn rồi hẳn đi gọi người có được không? Đêm qua ta không nhìn thấy gì không thể giúp huynh mặc lại."

Lúc này Tiêu Chiến mới chợt nhận ra bản thân mình và Vương Nhất Bác vẫn còn trần như nhộng suốt từ nãy đến giờ nháy mắt cảm thấy có chút xấu hổ. Y vội vàng xuống giường lấy y phục sạch tối qua được gia nhân đặt ở trên bàn tròn đem mặc vào. Sau đó mới đỡ Vương Nhất Bác xuống giường giúp hắn mặc lại y phục, vừa mặc vừa nhìn kỹ thân thể trần trụi trắng nõn cùng với cơ bụng đẹp đẽ của hắn âm thầm đỏ mặt nuốt nước miệng cái ực. Làm xong công tác mặc y phục mới nhớ tóc tai của cả hai vẫn chưa được buộc lên. Nhưng y từ lúc xuyên đến giờ đầu tóc đều được cung nữ quấn cho đã bao giờ biết vấn tóc cho ai đâu chứ. Hết cách Tiêu Chiến đành lớn giọng gọi gia nhân vẫn đang túc trực ở cửa vào: "Ngươi có biết vấn tóc hay không? Giúp ta và đệ ấy vấn tóc đi."

Gia nhân A Nhất nói: " Việc này nô tài cũng không rành lắm. Hai vị công tử đợi một lúc nô tài đi tìm tì nữ đến giúp ạ."

Tiêu Chiến gật đầu ra hiệu đồng ý lại căn dặn thêm: "Ngươi cũng đi một chuyến đến phòng Nhiếp Viễn bảo hắn tìm đại phu giỏi nhất thành Giang Nam đến đây khám bệnh cho Nhất Bác."

Gia nhân thành thật nhận mệnh: "Nô tài tuân mệnh."

Vị A Nhất rời khỏi phòng của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trước khi đi còn không quên đóng cửa cẩn thận, sau đó chạy vội đi tìm Vương quản gia nói ra yêu cầu của hai vị công tử đang ở tại viện chính. Lão quản gia ngay lập tức phân phó A Nhất đi tìm Nhiếp Viễn truyền lời giúp cho vị công tử nọ còn bản thân sẽ mang tì nữ A Dung và A Nhi đi đến chăm sóc cho hai vị công tử. A Nhất vội vàng làm theo. Hắn chạy đến vừa đúng lúc Nhiếp Viễn chuẩn bị ra ngoài vội vàng đem lời Tiêu Chiến nói hết cho vị cô gia này của mình. Nhiếp Viễn nghe xong cũng không chần chừ một giây kéo A Nhất bảo hắn đưa mình đi tìm đại phu tốt nhất thành Giang Nam. A Nhất vội nói: " Đại phu tốt nhất ở thành Giang Nam này chính là Từ đại phu. Nô tài biết y quán của ông ấy, để nô tài đi mời. Cô gia cứ đến phòng tiểu thiếu gia đợi là được."

Nhiếp Viễn lại phất tay nói: "Không được. Chủ tử đã có lệnh, ta nhất định phải trực tiếp đi mời. Không thì ngươi dẫn đường đi. Ta đi cùng ngươi."

A Nhất không khuyên nhủ được đành thôi đáp: " Vậy mời cô gia đi theo nô tài."

Lúc Nhiếp Viễn cùng A Nhất mang theo Từ đại phu đi vào phòng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã được vấn tóc hẳn hoi vừa dùng xong điểm tâm trưa Vương lão quản gia cùng với hai vị tì nữ A Dung, A Nhi đứng bên hầu hạ.

Nhiếp Viễn vừa vào liền theo quy củ hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến chủ tử. Đại phu đã được mời đến rồi ạ."

Tiêu Chiến gật đầu Nhiếp Viễn liền dẫn Từ đại phu vào phòng sau đó đứng sang một bên nhìn Từ đại phu thăm khám cho Vương Nhất Bác.

Từ Mặc là đại phu nổi tiếng nhất thành Giang nam, nhưng tuổi chỉ mới vừa ngoài ba mươi ban đầu lúc A Nhất đưa Nhiếp Viễn đi tìm y cũng vô cùng ngạc nhiên vì chuyện này. Sau khi đuổi hết mọi người ra khỏi phòng Từ Mặc tự mình bắt mạch xem lại vết thương trên người Vương Nhất Bác một loạt, nhưng mấy vết thương ở trên cơ thể hắn nhờ phương thuốc bí truyền của Trần gia đã khôi phục hoàn toàn. Chỉ có vết thương ở đầu có thể khẳng định bên ngoài đã liền da nhưng bên trong vẫn chưa khỏi hẳn hoàn toàn. Từ Mặc quan sát vết thương ở đầu Vương Nhất Bác rất lâu, sau đó lại dùng tay vén mí mắt của hắn lên kiểm tra tỉ mỉ con ngươi của hắn xem có thể cứu được hay không.

Tiêu Chiến đợi cả nửa canh giờ bắt đầu sốt ruột vừa định đập cửa hỏi Từ Mặc việc khám bệnh ra sao rồi đã thấy người đột nhiên mở cửa bước ra. Từ Mặc bước ra không đợi Tiêu Chiến mở lời đã nói: "Mắt của Vương công tử không phải do đôi mắt, mà do vết thương ở đầu gây ra. Chỉ cần châm cứu theo phương pháp mà gia sư để lại hẳn là một thời gian ngắn sau sẽ hồi phục thị lực hoàn toàn."

Tiêu Chiến vui mừng nói: "Vậy ngươi còn không mau mau tiếng hành châm cứu. Chỉ cần ngươi trị khỏi cho đệ ấy, bao nhiêu tiền ta cũng có thể đưa cho ngươi."

Từ Mặc lãnh đạm cười: "Ta không phải kẻ tham tiền. Nhưng nếu quan gia đây của dư của để vậy thì ngài có thể trả ta mười ngàn lượng vàng. Ta có thể dùng nó phát thuốc trị bệnh cho người nghèo trong thành."

Tiêu Chiến gật đầu ngay tấp lự: " Ta đồng ý. Vậy xin hỏi Từ đại phu thương thế của đệ ấy có cần lưu ý gì không?"

Từ Mặc đưa cho Tiêu Chiến thang thuốc nói: "Đi bốc theo thang thuốc này mỗi ngày ba lần cho Vương công tử uống thuốc đúng giờ là được. Còn việc tiến hành châm cứu ta còn phải về nhà xem lại y thư do sư phụ để lại một lần nữa. Ngày mai ta lại đến."

Cảm thấy mọi người đều nhẹ thở phào Từ Mặc nhịn không được thật thà nói: "Mặc dù ta có thể chiếu theo phương pháp của sư phụ chữa trị đôi mắt của Vương công tử. Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên tiến hành phương pháp chăm cứu này, chỉ e rằng vẫn có sơ xót. Nếu không may ta thất bại, không biết chừng ngay cả mạng của Vương công tử cũng mất. Xin các vị chuẩn bị tâm lý. Tại hạ xin phép cáo từ."

Tiêu Chiến thất thần nhìn bóng dáng Từ Mặc đi xa trong đầu vẫn còn văng vẳng vang bên tai câu nói "mạng của Vương công tử cũng mất" đột nhiên y xoay người chạy vào phòng lần nữa đóng cửa phòng lại nhốt đám người Nhiếp Viễn ở ngoài cửa. Y chạy đến ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, người vừa đứng dậy khỏi giường nói: "Hay là chúng ta không chữa mắt nữa được không? Từ đại phu nói rất nguy hiểm, nếu không may..."

Vương Nhất Bác cảm nhận được bất an của Tiêu Chiến vòng tay đáp lại cái ôm của y nhẹ giọng dỗ dành: "Sẽ không đâu. Ta tin ta phúc lớn mạng lớn nhất định đôi mắt này sẽ trị khỏi, cũng sẽ không chết. Chiến ca, huynh đừng sợ. Ta hiểu cảm giác của huynh. Nhưng ta cũng có nổi khổ của mình. Huynh phải hiểu ta hơn ai hết chính là vô cùng sợ bóng tối, ta muốn lấy lại thị lực, muốn nhìn thấy được ánh sáng và tất cả mọi vật xung quanh. Hơn hết nữa ta vô cùng mong muốn được nhìn thấy huynh, được chăm sóc huynh chứ không phải bản thân chỉ là kẻ mù lòa mọi việc sinh hoạt bình thường cũng đều cần người chiếu cố."

Tiêu Chiến ở trong vòng tay của Vương Nhất Bác gật gật đầu nhỏ giọng đáp: "Vậy được ta cùng đệ đánh cược một lần. Ta cũng tin ông trời nhẫn tâm lại muốn cướp đi mạng sống của đệ trước mắt ta một lần nữa."

Vương Nhất Bác cười nhẹ nói: "Chiến ca, ta lúc này thật sự rất muốn hôn huynh. Nhưng lại không thể nhìn thấy gì. Vậy cho ta hỏi Chiến ca lần này có thể chủ động một chút được không?"

Dứt lời Vương Nhất Bác liền bị Tiêu Chiến vòng tay câu lấy cổ hôn lên môi. Y nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm hắn luồng lưỡi vào liếm mút khoan miệng người yêu, sau đó lại cuống lấy chiếc lưỡi của hắn mà mút loạn. Hai người hôn nhau thật say đắm chẳng mấy chốt Vương Nhất Bác đã giành lại quyền chủ động đưa lưỡi vào khuôn miệng Tiêu Chiến để mà công thành đoạt đất, hôn mút đến cả môi và lưỡi Tiêu Chiến đều tê rần, nước bọt nuốt không kịp cũng tràn ra khỏi khóe môi làm ướt đẫm nốt ruồi dưới môi người nào đó. Nhưng Tiêu Chiến mặc kệ vẫn cứ không muốn dứt ra khỏi nụ hôn này, cứ vậy cố chấp quyến luyến mà hôn nhau cho đến tận khi cảm thấy bản thân sắp chết ngạt cả hai mới chịu rời ra, chống trán mình lên trán đối phương mà thở dốc.

Tiêu Chiến vừa thở dốc vừa tuyên thệ: "Vương Nhất Bác cho dù đời này có bất kỳ chuyện gì xảy ra ta vẫn nguyện cùng đệ đi đến cuối cùng."

Vương Nhất Bác mỉm cười vành mắt nóng bỏng đáp: "Được. Cùng nhau đến cùng."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx