Chương: 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

 

[Mị sẽ đang xen giữa quá khứ và tương lai, ký ức ngọt ngào hé lộ từng chút một. Bởi vì mị quá thích viết ngọt đi kk.]



Việc đầu tiên Tiêu Chiến làm vào ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy đó chính là triệu thủ lãnh cấm vệ quân Nhiếp Viễn đến gặp mình. Sau đó, từ chỗ Nhiếp Viễn tra ra được không ít thông tin về Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vậy mà hóa ra lại chính là đệ đệ của phu nhân Nhiếp Viễn. Cũng chính người tỷ phu này đã đưa hắn vào hàng ngũ cấm vệ quân, chỉ là vừa mới nhận chức được mấy ngày thôi. Tiêu Chiến ở trong lòng vỗ đùi cái bép bảo thảo nào bọn họ lại chưa từng gặp nhau trước đây.

Vương Nhất Bác cũng vừa tròn hai mươi hai tuổi cũng may vẫn chưa có thê tử ở nhà. Tiêu Chiến nghe đến đây cả người đều thoải mái ra không ít. Quả thật nếu biết Vương Nhất Bác đã có thê tử mỗi ngày còn cùng nàng ta ân ái trên giường, sợ rằng y sẽ kiềm chế không được mà giết người cướp chồng mất. A di đà phật mấy việc tội lỗi như vậy, chẳng hợp với người như y tẹo nào. Nên là mọi việc đều không xảy ra vẫn là tốt nhất.

Nhiếp Viễn đứng ở bên cạnh long nhan vừa nghe Hoàng thượng muốn thăng chức cho Vương Nhất Bác, cấp nhất hắn đi theo bên cạnh Hoàng thượng cả ngày, ngay cả ban đêm cũng bị buộc ngủ lại Ngọc Vân Điện không cho hồi phủ chẳng những không vui còn lập tức nhíu mày.

Nhiếp Viễn tính tình thẳng thắn bộc trực ngay lập tức nhịn không được hỏi: “Hoàng thượng! Ngài đừng nói là thay đổi sở thích chuyển qua thích nam nhân, đột ngột có hứng thú với Vương Nhất Bác nhà vi thần đó nha? Không được đâu! Ngài không được đối xử với đệ ấy như vậy! Đệ ấy vẫn chưa đụng qua nữ nhân nào cả, cũng là nam độc đinh của dòng tộc Vương gia, ngài xin thủ hạ lưu tình đừng làm việc ác!!!”

Tiêu Chiến liếc hắn cháy mặt đập bàn khí thế hùng hổ nói: “Khanh coi ta là loại người gì? Đời này Trẫm đã gần qua nam sắc lần nào hay chưa? Vì điều gì khanh lại nghĩ Trẫm có ý định ra tay với đệ đệ của khanh hả?  Cả thiên hạ này chắc đều biết Trẫm thời gian này không đụng tới nữ nhân chỉ vì đang tu tâm, rời xa mỹ sắc với quyết tâm năm sau sẽ hoài được long thai, để huyết mạch Tiêu gia ngày càng hưng thịnh. Trẫm đối với đệ đệ khanh chỉ là muốn trọng người tài mà thôi không ngờ qua miệng lưỡi của khanh lại xấu xa như vậy!!! Khanh hồ ngôn loạn ngữ như vậy có tin Trẫm đem ra chém đầu hay không?”

Nhiếp Viễn ngay lập tức quỳ xuống nhận tội: “Vi thần tội đáng muôn chết! Xin Hoàng thượng bớt giận.”

Tiêu Chiến nhìn thấy hắn ta cúi đầu quỳ dưới chân mình xin tha liền đứng ở trên cao nhân cơ hội chả ai nhìn thấy làm mặt quỷ với hắn! Ta đúng là muốn câu dẫn đệ đệ ngươi đó thì đã làm sao? Ngươi cho dù biết được cũng làm gì được ta nào? Ta là vua đấy!!! Vua đấy được hông? Muốn chết hông thì bảo? Hừ!

Tiêu Chiến oanh tạc ở trong lòng xong liền giả bộ thở ra nguôi giận nói: “Còn không mau bình thân thi hành theo khẩu dụ của Trẫm! Nếu khanh còn chậm trễ có tin Trẫm đem khanh chém đầu thật hay không?”


Nhiếp Viễn ngay lập tức cáo lui chạy mất.

Tiêu Chiến nhìn thấy cười đắc ý.

Vương Nhất Bác cứ như vậy mà chỉ trong một ngày bị tỷ phu gói ghém đồ đạc đưa tới tận Ngọc Vân Điện đem bán cho đương kim Hoàng thượng. Còn nghiêm cẩn dặn dò ban đêm phải hảo hảo bảo vệ Hoàng Thượng không được lén lút chạy trở về. Vương Nhất Bác khóc không ra nước mắt chỉ còn biết ngậm ngùi mà làm theo lệnh vua.

Lúc thị vệ Tiểu Vương ngơ ngơ ngác ngác ôm thẹo bọc hành lý tiến bước chân đầu tiên vào Ngọc Vân Điện, ngay lập tức liền có tai mắt của đám người Hoàng hậu và phi tần trong cung nhìn thấy được nhao nhao chay đi báo cáo. Hoàng hậu và đám phi tần, mỗi người đều nhận được tin tức do người truyền tin khác nhau nhưng chung quy sau khi nghe xong tất cả đều chung một nhận định như nhau miễn sao người dọn đến cung của Hoàng Thượng không phải là mỹ nhân, thì ai cũng đều được cả. Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Từ Dung Hoàng hậu vẫn cảm thấy ẩn ẩn có chút bất an, định bụng mặc dù không được thị tẩm vẫn nên ba ngày hai bữa chạy đến Ngọc Vân Điện đưa canh để lấy lòng Hoàng thượng. Để đảm bảo một năm sau, long thai kia sẽ là hoài từ trong bụng của nàng ra.

Hoàng thượng lần đó chỉ nói sẽ không thị tẩm nữ nhân trong một năm. Nàng nhận lời đem lời này tuyên thành ý chỉ khắp chốn hậu cung của nàng để bọn họ nửa đêm canh ba không ăn mặc gợi cảm mà chạy tới Ngọc Vân Điện câu dẫn người. Nhưng trong lúc truyền chỉ nàng còn cố ý yêu cầu toàn bộ phi tần ở hậu cung một năm này không được ra ngoài, cũng phải vì Hoàng Thượng mà tu tâm, không được phép chạy đến làm phiền Hoàng thượng thanh tịnh.

Đám mỹ nhân chốn thâm cung nghe xong liền âm thầm nguyền rủa nàng ta. Nhưng lại chẳng ai dám làm trái ý, dù gì người ta cũng là mẫu nghi thiên hạ, quyền lực chỉ dưới một người mà trên vạn người. Tất cả chỉ đành im lặng cam chịu mà tuân theo.

Vương Nhất Bác vừa bước vào Ngọc Vân Điện liền quy quy củ củ quỳ xuống vấn an Hoàng thượng. Người ngồi trên long ngai mượn ánh sáng ban ngày nhìn rõ một lần nữa dung nhan người trước mặt. Y giả vờ nghiêm nghị nói: “Miễn lễ. Trẫm cho khanh bình thân.”

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đứng dậy nhưng vẫn không dám ngẩng đầu. Thấy vậy Tiêu Chiến lại ra lệnh: “Ngẩng đầu lên cho Trẫm! Trẫm đáng sợ đến mức khanh không dám nhìn à?”

Vương Nhất Bác nói: “Vi thần không có ý đó.”

Sau đó hắn mới theo mệnh lệnh mà ngẩng đầu trực tiếp nhìn thẳng vào đương kim Hoàng thượng, người đã mặc sẳn long bào đội sẳn long mão đứng đó uy nghiêm mà nhìn hắn chằm chằm.


Tiêu Chiến vừa nhìn thấy gương mặt của Vương Nhất Bác nhịn không được lại muốn đỏ vành mắt. Người này chắc chắn là hắn rồi, thật sự không khác biệt dù chỉ một chút. Ngay cả nốt ruồi ở ngay cạnh chân mày cũng giống hệt người kia.

Tiêu Chiến vừa hạnh phúc vì gặp lại ái nhân, lại vừa cảm thấy đau khổ vì ái nhân nào có nhận ra mình. Mấy năm chia cách cô đơn mỗi ngày y đều nhớ hắn đến phát điên, tình cảm dồn nén lúc này chỉ chực chờ bộc phát nhưng lại không dám. Bởi vì y sợ hù dọa đến hắn. Mặc dù có đau lòng, có không cam tâm, nhưng y cũng thật sự cảm thấy mãn nguyện rồi, ông trời đã không bạc đãi y đã cho hai người gặp lại, chuyện hắn mất đi ký ức chẳng qua chỉ là một thử thách đối với bọn họ mà thôi. Theo thời gian nếu hắn nhớ lại thì thật tốt. Nếu không nhớ lại y vẫn nguyện ý theo đuổi nguyện ý khiến cho hắn phải một lần nữa yêu y.

Tiêu Chiến nhận ra bản thân đã thất thần khá lâu liền phất long bào đứng dậy quay lưng che giấu khóe mắt hồng hồng uy nghi căn dặn: “Trương công công, khanh cho người giúp Vương thị vệ cất tay nải đi. Còn Vương Nhất Bác, ngươi theo Trẫm đến Vĩnh Tâm Điện tảo triều. ”

“Tuân lệnh Hoàng thượng. Vương thị vệ, để ta giúp người đem cất.”

Vương Nhất Bác ngại ngùng đưa cho Trương công công sau đó mới vọt tới phía trước dẫn đường Tiêu Chiến rời khỏi Ngọc Vân Điện. Trên đường đi Vương thị vệ lúc nào cũng tỏ ra bộ mặt nghiêm nghị không nói không cười chỉ chú tâm làm một thị vễ dẫn đường vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Chiến đi sau lưng hắn giữ khoảng cách không quá một trượng không hề câu nệ mà nhìn chằm chằm góc nghiên đẹp đẽ của người phía trước.

Vương Nhất Bác thật sự rất đẹp, so với y cũng một chính một mười.  Tiêu Chiến vẫn còn nhớ năm nhất đại học cậu trai trẻ đã trở thành tâm điểm chú ý của A đại ra sao, mỗi ngày không có trên dưới mười người chặn đường cậu nhóc tỏ tình, nam nữ đủ cả. Mặc dù mỗi lần như vậy hắn đều lạnh mặt cự tuyệt tuyên bố bản thân đã có bạn trai, nhưng lại chẳng có mấy người tin tưởng cứ nhất quyết bám lấy quấy rầy hắn.

Tiêu Chiến khi đó đã tốt nghiệp lại còn vừa tìm được việc làm, tuy lương không cao cũng không đúng ngành nghề y yêu thích, nhưng vẫn vô cùng có tin thần trách nhiệm mà dốc lòng dốc sức làm việc từng ngày. Công việc bận rộn Tiêu Chiến nào có thời gian rảnh rỗi mà lượn lờ trên cái diễn đàn trường từ lâu đã bị y quên lãng. Vì thế cũng chẳng hay biết bạn trai nhỏ nhà mình vừa vào trường đã trở nên nổi tiếng đến nhường nào.

Mặc dù Vương Nhất Bác đã dọn đến căn hộ của Tiêu Chiến cùng nhau chung sống cuộc sống hạnh phúc của một cặp đôi mới yêu. Nhưng hắn không nhắc đến nên phải đến tận ba tháng sau đó, Tiêu Chiến mới tình cờ biết được việc này. Ngày đó đơn hàng hoàn thành xuất sắc ông chủ vui vẻ thả cho bọn họ nửa ngày nghỉ, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác giờ này nhất định đang ở trường quyết định chạy đến đó muốn tặng cho hắn một bất ngờ. Nào ngờ lại nhìn thấy một cậu sinh viên lạ mặt đang chặn đường bạn trai nhỏ của y mà đỏ mặt tỏ tình. Người xung quanh còn hô hào “hôn đi, hôn đi!”, “đồng ý đi, đồng ý đi!” nghe mà phát bực.

Nam sinh mặc cho Vương Nhất Bác lạnh mặt từ chối vẫn chạy theo bám lấy vạt áo hắn không buông. Tiêu Chiến liền nổi bão trong lòng giận đùng đùng mà vọt đến trước mặt Vương Nhất Bác, chẳng quan tâm xung quanh vẫn đang có rất nhiều sinh viên cứ vậy vừa chạy tới vừa gọi: “Bảo bối, anh tới đón em tan học đây.”

Sau đó trước mắt bàn dân thiên hạ câu lấy gáy Vương Nhất Bác hôn lên môi hắn, không phải chỉ là một cái chạm môi mà còn là hôn sâu dùng cả lưỡi khiến cho đám con gái nãy giờ vây xung quanh hú hét điên cuồng, không ít người còn vơ lấy điện thoại chụp hình quay phim lại.

Lúc Tiêu Chiến tách ra còn quay người trừng mắt nói với nam sinh đã cứng đờ người ở trước mặt giật lấy vạt áo của Vương Nhất Bác ra khỏi tay nam sinh kiêu ngạo nói: “Em có việc cần tìm bạn trai anh à? Có quan trọng không? Nếu không phiền làm ơn tránh đường bọn anh còn có hẹn.”

Nam sinh bối rối lắc đầu nói: “Không …không có ạ…”, sau đó hình như là vừa khóc vừa chạy vọt đi. Tiêu Chiến cũng không có tâm tư để ý vội lôi kéo cún con của y rời khỏi trường đến tiệm cơm gần đó ăn một bữa hoành tráng.

Vương Nhất Bác cũng không trách Tiêu Chiến càn quấy, còn cảm thấy y ghen tuông vào rất dễ thương, nhịn không được mà tối đó làm Tiêu Chiến rất hung ác ở trên giường, sang ngày hôm sau còn khiến y phải nghỉ nửa ngày vì không thể dậy nổi.

Kể từ ngày đó A đại truyền tin tân sinh viên Vương Nhất Bác đệ nhất giáo thảo nhìn thẳng như cây tùng vậy mà đã có bạn trai, lại còn là nằm dưới. Bọn họ chỉ tiếc hận bản thân không thể đẹp hơn “anh đâu” nên đành rủ nhau bỏ cuộc từ đấy không ai chạy đến tỏ tình với hắn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx