Chương: 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Kể từ ngày đó A đại truyền tin tân sinh viên Vương Nhất Bác đệ nhất giáo thảo nhìn thẳng như cây tùng vậy mà đã có bạn trai, lại còn là nằm dưới. Bọn họ chỉ tiếc hận bản thân không thể đẹp hơn "anh đâu" nên đành rủ nhau bỏ cuộc từ đấy không ai chạy đến tỏ tình với hắn nữa.

Vương Nhất Bác cũng không quá quan tâm chuyện mọi người nghĩ hắn nằm dưới hay trên, chỉ cần ở trên giường chính là hắn nắm quyền chủ động, ba ngày hai bữa lại ăn sạch con thỏ kia là đủ rồi. Đám người không liên quan nghĩ gì cũng mặc kệ. Nhưng sau đó lại có mấy chuyện vô cùng ba chấm xảy ra khiến hắn ở trong lòng ăn không ít bực dộc.

Từ ngày tin đồn hắn trưởng thành thành "thụ" được lưu truyền khắp mọi ngóc ngách của A đại, trong trường thường xuyên có không ít tiểu thụ chạy tới tìm hắn, người thì xin bí quyết câu dẫn đàn ông, người lại xin bí quyết chuyện giường chiếu làm sau để thẳn thắn bài tỏ rằng kỹ năng lên giường của bạn trai quá nát khiến bản thân nằm dưới vẫn rất đau, làm sau để cúc hoa có thể bớt thâm và chặt hơn trước, chỗ nào mua đồ chơi tình dục uy tín chất lượng, thậm chí còn có người dám chặn đường hỏi hắn làm cách nào để chỗ đó ra thật nhiều nước khi 'yêu'....

Toàn bộ đám người này đều bị Vương Nhất Bác lạnh mặt hung hăng mà đuổi đi, nhưng bọn họ lại không bỏ cuộc còn có người cả gan dám thêm wechat của hắn vào nhóm: "Hội những bạn thụ đẹp nhất A Đại" còn dám đặt cho hắn cái biệt danh Vương Điềm Điềm, mỹ thụ số một A Đại. Vương Nhất Bác không có chỗ trút giận mà đem chuyện này về nhà kể lại hết cho Tiêu Chiến nghe, chọc cho y cười nghiên cười ngã cười ha ha ha cười đến chảy cả nước mắt. Cuối cùng "mỹ thụ số một A đại" thẹn quá hóa giận đè y ra hôn đến mềm chân mới thôi.

...........................................................

Lúc đó bọn họ thực sự rất hạnh phúc. Chỉ tiếc là nhiều ký ức tươi đẹp ngọt ngào như vậy bây giờ chỉ còn mỗi mình y nhớ đến mà thôi. Tiêu Chiến nhịn không được phải buông một tiếng thở dài trong lòng theo chân Vương Nhất Bác tiến vào Vĩnh Tâm Điện, uy nghi cẩn cẩn ngồi lên long ngai chuẩn bị tảo triều.

Bá quan văn võ vô cùng kinh ngạc bởi vì hôm nay đến tảo triều bên cạnh Hoàng thượng ngoài Trương công công còn xuất hiện thêm một gương mặt thị vệ vô cùng xa lạ. Có người rỉ tai Thất Vương gia Tiêu Chấn nói nhỏ: "Đó là thân thích của thủ lãnh cấm vệ quân Nhiếp Viễn, Nhiếp đại nhân. Nghe đâu Hoàng Thượng còn đặc cách để hắn ở lại Ngọc Vân Điện túc trực cả ngày lẫn đêm đấy."

Tiêu Chấn nhíu mày suy ngẫm chẳng lẽ có người muốn hành thích Hoàng huynh, không được! Ta cũng nên dọn đồ đến Ngọc Vân Điện canh chừng giúp Hoàng huynh mới được! Không ai được làm hại an nguy Hoàng huynh của ta hết!!!

Tảo triều chẳng có gì vui Tiêu Chiến nghe đám quan lại đại thần bên dưới lải nhải mấy chuyện không đâu đến mức nhức đầu, buồn ngủ. Y thật sự rất muốn ngáp ngắn ngáp dài ngáp lên ngáp xuống lắm luôn, nhưng vì phải giữ hình tượng mà rán nhẫn nhịn vô cùng cực khổ. Y dựa theo kinh nghiệm đọc truyện và xem phim cổ trang của bản thân đưa ra khẩu dụ xử lý một số chuyện nhỏ nhặt, chuyện nào vượt ngoài khá năng suy đoán của y, y sẽ hỏi ý kiến Tiêu Chấn hoặc là Từ Thái sư, sau đó cứ uy nghi mà phất áo bào nói:

"Vậy mọi chuyện cứ theo lời Thất Vương gia, Từ Thái sư mà làm đi."

Sau khi đã nhàm chán nghe nghị sự cả một buổi sáng, Tiêu Chiến vui vẻ nói: "Các khanh còn có chuyện gì không? Nếu không thì chúng ta bãi triều."

An Thượng thư đột nhiên đứng ra ngoài hàng ngũ nói: "Vi Thần có chuyện bấm tấu thưa Hoàng thượng."

Tiêu Chiến có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Vậy ái khanh mau nói đi!"

An Thượng Thư liền lập tức trình bày: "Theo như thông lệ hằng năm, mùng tám tháng sau khắp nơi liền tổ chức tuyển tú đem mỹ nhân khắp thiên hạ chọn ra những cô nương xinh đẹp tài đức nhất tiến cung. Nhưng cách đây không lâu Hoàng thượng từng nói bản thân sẽ tu tâm không gần nữ sắc trong vòng một năm để trị bệnh. Vi thần muốn hỏi là đợt tuyển tú năm nay có còn cần thực hiện theo thông lệ hay không?"

Tiêu Chiến đột nhiên có chút chột dạ liếc mắt nhìn Vương thị vệ đứng ở bên cạnh Trương công công thấy hắn vẫn mặt lạnh như tiền mới thở phào nhẹ nhõm. Ấy cũng không biết bản thân tại sao chột dạ, người ta đã có cảm tình gì với ngươi đâu kia chứ! Đừng ngốc nữa đi.

"Không cần đâu. Trẫm cảm thấy hậu cung quá đông đúc rồi. Bản thân cũng không muốn lập phi nữa. Từ nay về sau cứ bỏ hẳng thông lệ tuyển tú hằng năm đi."

An Thượng thư cùng tất cả văn võ bá quan đề há hốc mồm kinh ngạc rất lâu sau An Thượng thư mới sực tỉnh nói: "Vi thần tuân chỉ."

"Vậy không còn chuyện gì nữa đúng không? Vậy thì bãi triều đi, Trẫm muốn hồi Ngọc Vân Điện nghỉ ngơi."

Bá quan văn võ cúi đầu đồng thanh hô lớn: "Cung tiễn Hoàng thượng."

Lúc trở về Ngọc Vân Điện Tiêu Chiến liền yêu cầu ngự thiện phòng đưa đến mấy món điểm tâm đều là mấy món Vương Nhất Bác trước đây thích ăn nhất. Đợi món ngon được dọn hết lên bàn y ngồi xuống đồng thời cũng lệnh cho cả Trương công công và Vương Nhất Bác ngồi xuống theo, mặc kệ hai người kia sợ phạm tội khi quân không dám dùng bữa cùng y, y vẫn kiên quyết ra lệnh. Lệnh vua khó cãi, bọn họ cuối cùng vẫn là ngồi xuống cùng ăn với Tiêu Chiến một bữa cơm.

Trương công công quá đỗi nhiệt tình với đồ ăn. Vừa lấy hết can đảm ngồi xuống đã ăn ngấu nghiến mấy món ở trên bàn cũng không thèm liếc nhìn hai người còn lại lấy một lần. Vương Nhất Bác ban đầu còn câu nệ, nhưng trùng hợp thay mấy món trên bàn đều là món hắn thích ăn nhất. Đợi đến lúc Hoàng thượng hối thúc hắn còn không mau ăn sẽ đem hắn ra ngoài Ngọ môn đánh một trăm trượng. Hắn mới đụng đũa ăn món đầu tiên. Ngon quá. Thật sự ngon quá. Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng như nở hoa vậy hai mắt phát sáng nhìn đồ ăn đến phát thèm, tốc độ ăn cũng tăng lên mấy bậc.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn. Tự động so sánh hắn của hiện tại với quá khứ, phát hiện sở thích ăn uống và tư thái khi ăn hoàn toàn giống nhau. Y có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ Vương Nhất Bác là một người có tinh thần chiếm hữu cực cao. Vừa xác định quan hệ ngày đầu tiên đã buộc y khai hết lịch sử tình trường của mình. Tình trường y cũng nào có nhiều rắc rối mà kể, ngoại bạn gái cũ năm cấp ba thì còn có ai đâu. Nếu bắt kể cả mấy người từng có ý với y thì kể làm sao hết. Vậy nhưng hắn vẫn khăn khăn muốn biết y và bạn gái cũ đã làm tới bước nào rồi, lăn giường hay chưa.

Tiêu Chiến xấu hổ đỏ cả mặt lắc đầu nói: "Không có mà chỉ mới nắm tay mà thôi. Em đừng có hỏi nữa anh sẽ xấu hổ đó có biết không hả?"

Vương Nhất Bác ôm y cười đắc ý: "Thật tốt nha thế bây giờ Chiến ca trao cho em nụ hôn đầu của anh đi có được không?"

Lúc nói câu này Vương Nhất Bác liền vươn đôi mắt cún con ép Tiêu Chiến vào sô pha thu hẹp khoảng cách giữa hai người, càng ngày càng gần. Tiêu Chiến nhịn không được nuốt nước bọt một cái xấu hổ nhỏ giọng nói: "Loại chuyện này, sau này em đừng có hỏi nữa có được không?"

Sau đó ừ thì là Tiêu Chiến liền có được nụ hôn đầu với một chàng trai khác, chàng trai mà anh yêu. Hai người chả có kinh nghiệm gì vậy mà vẫn ghì lấy nhau hôn rồi lại hôn, hôn đến bốn cánh môi cùng với hai đầu lưỡi cũng tê rần, hôn đến nước bọt tràn cả ra ngoài chảy xuống cằm dính cả vào áo vậy mà vẫn lại muốn hôn tiếp. Củi khô dễ cháy cũng may mà Tiêu Chiến bảo không nên vội như vậy chỉ dùng tay giúp an ủi lẫn nhau, nếu không y tin chắc vào ngày đầu tiên xác lập quan hệ đã bị thằng nhãi nhỏ hơn mình sáu tuổi đè luôn lên giường ăn sạch rồi.

............................................................................

Ban đêm Tiêu Chiến sai Trương công công chuẩn bị thêm một chiếc giường nhỏ đặt ở gốc bên trái trong tẩm phòng của y bảo Vương Nhất Bác ôm chăn đến ngủ ở đó.

Vương thị vệ ngơ ngác vân lời thấy Hoàng thượng lúc này chỉ còn mặc mỗi trung y trắng mỏng manh làm lộ thân thể gầy gò yếu ớt nhưng lại vô cùng đẹp mắt. Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng ấy có chút thất thần. Đến khi Tiêu Chiến quay người lại nhìn thấy y vẫn đứng như trời trồng ở đó lên tiếng gọi: "Nhất Bác! Sao còn chưa thay y phục nghỉ ngơi đi."

Vương Nhất Bác lúc này mới sực tỉnh vội mắng bản thân phạm thượng khi quân, hỗn đản vô liêm sỉ ở trong lòng bảy lần bảy bốn mươi chín lần, rồi vội vã cởi bớt y phục treo lên giá sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay trèo lên giường nhỏ nằm xuống.

Tiêu Chiến nhìn thấy người trong lòng đã nằm xuống nhắm mắt mới đứng dậy đi thổi bớt nến ở trong điện, chỉ để lại vài ngọn nến đảm bảo chúng chỉ chiếu ánh sáng vàng nhạt không quá làm người ta chói mắt mà thôi.

Lúc này đột nhiên Vương Nhất Bác lại hỏi: "Sao Hoàng thượng không thổi hết nến đi?"

Tiêu Chiến ở trong lòng thầm đáp lại bởi vì ta biết có một người nào đó rất sợ tối, sợ ma, nếu cả căn phòng chìm trong bóng tối sẽ cảm thấy khó thở không tài nào ngủ được. Ở ngoài miệng lại đáp rằng: "Ngươi không biết sao? Trẫm có chút sợ tối. Trời quá tối sẽ không ngủ được."

Thật lâu thật lâu sau đến mức Tiêu Chiến cứ cho rằng Vương Nhất Bác đã ngủ rồi, hắn mới chậm chạp lên tiếng: "Thật trùng hợp thần cũng thế... Hoàng thượng, ngài ngủ ngon."

Vương Nhất Bác không nghe thấy người kia đáp lời cho rằng Hoàng thượng đã ngủ rồi cũng nhắm mắt chìm vào mộng đẹp. Nhưng hắn lại không biết lúc nghe được câu chúc ngủ ngon đó người nằm ở long sàn trên kia kiềm không được mà lặng lẽ rơi nước mắt. Y không dám trả lời là vì sợ hắn nghe được âm thanh nghẹn ngào của y. Chúc ngủ ngon ở hiện tại vẫn được ví von như là 'em yêu anh' vậy, đã rất lâu rồi y không được nghe câu nói ấy, nhịn không được nước mắt lại rơi, là nước mắt của hạnh phúc xen lẫn đau lòng.

Tiểu kịch trường:

Thất Vương gia hùng hổ đạp cửa Ngọc Vân Điện hét lên: "Hoàng huynh vì để bảo vệ an nguy của huynh, đệ cũng muốn ngủ lại Ngọc Vân Điện."

Tiêu Chiến lạnh lùng thẳng thừng đạp hắn khỏi cung mắng: "CÚT."

Muốn làm kỳ đà cản mũi à? Đệ đừng hòng!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx