[ChanBaek's Day] Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối kéo nhau bủa vây cả căn phòng ngủ rộng lớn. Rèm cửa chạm đất che đi ánh sáng rực rỡ nơi phố thị về đêm. Bốn phía xung quanh tối đen như mực, giơ tay lên nhìn cũng phân biệt rõ đâu là ngón cái đâu là ngón trỏ. Lãng đãng trong không khí còn ngửi được mùi tinh dịch tanh nồng, song song với nó là những âm thanh làm người ta không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Trên giường lớn hỗn loạn chăn gối, hai thân ảnh trần truồng quấn chặt lấy nhau tái hiện một màn cảnh xuân cuồng nhiệt.

_Ưm... Phác Xán Liệt... chậm chút...

Biên Bá Hiền cắn chặt môi dưới, ngăn mình thoát ra những tiếng rên rỉ tràn đầy sắc dục. Hai tay cậu câu trên cổ đối phương, chân quấn chặt hông hắn. Cơ thể theo nhịp điệu phía sau mà đong đưa, rải rác khắp làn da trắng nõn là hôn ngân đỏ sậm. Ở trạng thái này, Biên Bá Hiền giống như mĩ vị trần gian, hấp dẫn đẹp mắt khiến người khác nảy lên ham muốn nếm thử rồi hung hăng giày vò.

_Ha... Tôi chậm lại thì em có thoải mái như vậy không?

Người phía trên nhếch môi, âm thanh trầm thấp gợi cảm được phóng đại trong căn phòng rộng lớn, đến tai Biên Bá Hiền đâm ra có chút mơ hồ không rõ. Hắn không kìm nén nổi xung động của bản thân, đưa môi mình ấn lên môi cậu, đem những tiếng rên rỉ ngọt ngào gợi tình nuốt xuống bụng. Đầu lưỡi chậm rãi liếm láp viền môi mềm mại xinh đẹp, sau đó lướt qua từng đường vân môi, lưu luyến mút môi dưới in hằn dấu răng của người kia một cái tạo thành tiếng "chụt" rõ lớn rồi mới tiến vào trong cùng đầu lưỡi đối phương dây dưa.

Biên Bá Hiền nhiệt tình đáp trả, một cánh tay câu trên cổ hắn vô thức di chuyển lên trên, luồn bàn tay mình vào mái tóc có hơi rối loạn của hắn.

Răng lưỡi qua lại, dịch vị không kịp nuốt xuống theo khe hở tràn ra khóe miệng chảy xuống đường cằm tinh tế hòa cùng mồ hôi trên người cậu.

_Còn nói nhảm nữa ông đây sẽ kẹp chết anh...a...hưm.

Biên Bá Hiền tạc mao đáp trả lại không nhịn được khoái cảm như thủy triều dồn dập chạy thẳng từ sống lưng lên đến đại não, ngửa cổ về phía sau há miệng hô hấp. Cậu cảm thấy chính mình như con cá nhỏ mắc cạn, bao nhiêu không khí cũng không làm đầy được buồng phổi.

Phác Xán Liệt đem câu "Rõ ràng là tôi chỉ trả lời em" nuốt xuống, cần mẫn tiến công vào chốn tiêu hồn phía sau. Hắn nhìn yết hầu không rõ ràng của cậu chuyển động lên xuống không ngừng, kìm không được mà cắn một cái, đầu lưỡi ướt át lướt qua lướt lại trên da thịt nhẵn nhụi, khi rời đi còn để lại dấu hôn đặc biệt chói mắt.

Một tay vốn đặt trên lưng Biên Bá Hiền đưa xuống phía trước, vuốt ve tính khí ngẩng cao đầu muốn được an ủi. Ngón tay mang theo vết chai sần miết theo chiều dài, quệt sạch dịch trắng rỉ ra ở phần đỉnh, như trêu đùa mà khẩy vài cái ở đó. Ngón chân Biên Bá Hiền cơ hồ đều đã co quắp lại, kích thích từ cả phía trước và phía sau dồn dập đánh tới, đại não chỉ còn một mảnh trống rỗng, ngân nga vài tiếng rên rỉ đã không thể kìm chế.

_A... ưm...a...

Thành phố vừa vào đêm, ánh đèn từ các tòa nhà sáng chói rực rỡ đối lập với nền trời đen thẫm. Không rõ có ai còn để ý đến ánh trăng sáng vành vạnh trên đầu không.

Mà trên tầng cao nhất của khách sạn cao cấp, là một màn hoang ái cuồng nhiệt.

===

Sáng sớm Biên Bá Hiền tỉnh dậy cảm thấy cơ thể đặc biệt nhẹ nhàng thoải mái, đoán rằng tối qua người kia đã đem cậu cọ rửa qua một lần, cánh tay theo thói quen sờ soạng một hồi nhưng chỉ có hơi ấm còn chưa tan hết, người bên cạnh đã không thấy tăm hơi. Cậu đứng dậy xoa xoa cái eo và thắt lưng, vươn tay xoay thân mấy cái để dãn gân cốt, nhìn quần áo rải đầy mặt đất từ cửa phòng ngủ lại giường, âm thầm thở dài sau đó cẩn thận nhặt lại đồ của mình, mà quần áo của Phác Xán Liệt một mảnh cũng không có, cậu đoán hắn đã đem giặt rồi. Vừa thức dậy đã phải mặc lại đồ bẩn, cậu có chút cáu kỉnh nghĩ thầm lần sau đem thẳng vài bộ đồ qua đây như vậy mới có cái để thay.

Lúc này cửa phòng ngủ đột ngột mở ra, Phác Xán Liệt một thân âu phục đang đứng đối diện với cậu chỉ vừa mới xỏ xong quần dài vào. Hắn cười cười hỏi cậu.

_Trợ lí Biên có muốn ở lại ăn sáng không?

Biên Bá Hiền cài xong cúc áo sơ mi mới dứt khoát từ chối "Không"

Trong một thoáng Biên Bá Hiền không để ý, nụ cười của Phác Xán Liệt trở nên cứng ngắc.

_Ay... Trợ lí Biên đừng lạnh lùng như vậy chứ. Em ra nhìn xem tôi nấu đều là món em thích đấy.

Phác Xán Liệt tiến lại chỗ Biên Bá Hiền vòng tay đem cả người cậu vùi vào lồng ngực mình, cúi đầu cọ cọ má lên má Biên Bá Hiền làm nũng, bồi thêm một câu "Dù sao em về cũng sẽ gọi đồ ăn ngoài, làm sao ngon bằng của tôi nấu chứ."

Biên Bá Hiền ghét bỏ đẩy đầu hắn ra, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tủ cạnh đầu giường, thời gian vẫn còn sớm, nếu ở lại dùng bữa rồi về nhà thay đồ sau cũng không trễ giờ làm được. Hắn nói thật ra rất có lí, không chừng trở về còn lười biếng không thèm gọi thức ăn ngoài như vậy đối với bao tử chẳng tốt lành gì cho cam, đành gật đầu thỏa hiệp.

_Tôi đi đánh răng trước.

Ắt hẳn cậu sẽ không thấy được nụ cười thỏa mãn của người đàn ông sau lưng sau khi mình ra khỏi phòng rồi.

Biên Bá Hiền vừa đánh răng vừa nhìn chằm chằm cái dấu hôn không thể nổi bật hơn ngay cổ, trong lòng không khỏi một trận buồn bực. Cái tên này lớn gan thật. Hiện tại là tháng năm, mùa hè nóng nực như vậy cũng không thể dùng áo cổ lọ để che đậy, cậu nghĩ dùng băng dán cá nhân chắc cũng ổn. Bàn tay lướt qua lướt lại trên cái cằm lún phún râu, tự hỏi có nên dùng dao cạo của Phác Xán Liệt luôn không. Vấn đề này cậu không ngại, chỉ là Phác Xán Liệt có hơi khiết phích không biết có đồng ý không. Nhìn dao cạo đặt ngay ngắn trên kệ, thôi thì hỏi hắn trước cái đã.

Biên Bá Hiền thò đầu ra khỏi cửa nhà tắm, hỏi vọng ra.

_Phác Xán Liệt tôi mượn dao cạo râu một chút được không?-Cũng không biết tên kia đang ở đâu liệu có nghe được hay không.

Ngay sau đó đã nghe được giọng của hắn từ phía phòng ngủ.

_Được. Cẩn thận một chút.

Biên Bá Hiền bĩu môi xì một tiếng, cũng không phải lần đầu ông đây dùng món đồ chơi này, không thể làm hỏng của anh được.

Kì thật là do Biên Bá Hiền hiểu sai ý của hắn, Phác Xán Liệt bảo cẩn thận là lo cậu tự làm bị thương chính mình mà thôi.

Đến khi ngồi vào bàn ăn, Biên Bá Hiền chỉ tay vào dấu hôn ở cổ, căm phẫn nói Phác Xán Liệt

_Sau này mà còn để lại dấu hôn ở chỗ không che được thì tới môi anh cũng đừng mơ động vào.

Biên Bá Hiền vốn định nói thêm một tràng nữa nhưng lại ngại lúc nói kiềm chế không được sẽ dùng mấy từ thô bỉ. Dù sao tên kia vẫn là cấp trên của cậu, lỡ như chọc giận hắn biết đâu cả việc làm cũng mất, cái này Biên Bá Hiền không dám đánh cược.

_Được được, trợ lí Biên mau ăn đi.

Phác Xán Liệt vậy mà vẫn cười lấy lòng cực kì chân chó, rất có thành ý múc thêm một bát cháo đặt bên cạnh chén của cậu.

_Lát nữa em về nhà à?

Cậu không định trả lời câu hỏi nhàm chán của cấp trên mặc dù đáp án đã rõ ràng mà hắn vẫn cứ hỏi, cúi đầu chuyên tâm húp cháo.

Phác Xán Liệt thức thời, tự biết câu hỏi của mình vô vị, nói thêm.

_Để tôi đưa em về.

_Không cần, tôi có thể tự bắt xe.-Biên Bá Hiền nhàn nhạt đáp.

_Đừng bắt xe. Hôm nay tôi phải đi sớm xử lí văn kiện, tiện đường đưa em về luôn.

Nhà cậu và công ty vốn cùng chiều, từ nhà chạy thêm tám kilomet là đến công ty. Mấy lần trước hắn cũng có đưa mình về rồi. Từ chối là vì sợ làm phiền hắn, hắn đã nói như vậy cậu cũng sẽ không khách sáo nữa.

_Ừ

Phác Xán Liệt vô thức nở nụ cười, bởi vì theo bản năng nên nhìn qua có hơi ngu ngơ, nhìn đĩa thức ăn ở xa cậu bèn dịch lại gần.

Như vậy hôm nay, trợ lí Biên vừa tiết kiệm tiền ăn sáng, lại tiết kiệm một khoảng tiền xe. Quá tiện.

_Đúng rồi, em có cần băng dán cá nhân không, chỗ tôi có này.

Giữa lúc Biên Bá Hiền đang húp bát cháo thứ hai Phác Xán Liệt lên tiếng hỏi.

_Không cần anh quản, nhà ông không thiếu.-Không hiểu vì lí do gì, trợ lí Biên sau khi cao giọng trả lời thì lỗ tai trắng nõn phơn phớt màu hồng nhạt.

Trong mắt Phác tổng, khả ái không sao kể hết.

Phác tổng hôm nay tâm tình rất tốt. Vừa được ăn sáng cùng người yêu (cũ?) vừa được đi làm cùng cậu, thậm chí còn thấy được Biên Bá Hiền vốn dĩ quanh năm lãnh đạm ngượng ngùng đến là đáng yêu.

Trong mắt hắn, bầu trời trong xanh ngoài kia cũng đã nhuộm thành màu hồng phần ngọt ngào rồi.

===

Biên Bá Hiền đờ người nhìn dãy số liệu trên máy tính không khỏi đau mắt. Cậu dùng tay xoa xoa cái cổ đau nhức, vô tình chạm phải miếng băng dán màu vàng cực kì gai mắt, trong lòng âm thầm đem tổ tông dòng họ nhà Phác tổng lớn bé thăm hỏi một lần. Tinh trùng thượng não thì một chút lí trí cũng không còn, ngang nhiên hôn lên yết hầu của mình.

Giữa lúc này lại nhận được thông báo của Phác Xán Liệt muốn mình sang phòng hắn.

"Cộc...cộc"

Biên Bá Hiền theo phép lịch sự gõ cửa, chờ đợi thanh âm cho phép của người trong phòng.

_Mời vào

_Phác tổng gọi tôi là có gì muốn giao phó sao?

Biên Bá Hiền bình thản đứng trước bàn làm việc, mặt không có bao nhiêu cảm xúc hỏi.

_À, ngồi xuống đi

Phác Xán Liệt bỏ văn kiện trong tay xuống, vui vẻ kéo cong khóe môi, chỉ tay về cái ghế đối diện mình.

_Trợ lí Biên uống trà không?

Hắn tháo mắt kính xuống vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ hướng tới đối phương, thấy cậu ngồi rồi lại ân cần hỏi han.

Biên Bá Hiền thầm nghĩ không hiểu tên kia muốn làm trò gì.

_Anh gọi tôi sang làm gì?

_Chỉ là muốn ngắm trợ lí Biên một chút thôi mà. Em đừng vội.-Âm thanh trầm thấp được chủ nhân hạ tông xuống, nghe thế nào cũng là quyến rũ không thể cưỡng lại.

_Phác tổng có vẻ rãnh rỗi quá.

_Tôi không rảnh rỗi đâu, là do nhớ em đến không thể làm được việc gì cả.

Biên Bá Hiền nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt trả lời.

_Nghe tội nghiệp nhỉ. Nhưng tôi rất bận, hơn nữa tôi không có nhớ anh.

_Nha, em sao mà tàn nhẫn quá.

Cậu cảm thấy cuộc đối thoại này thật phí thời gian.

_Nếu Phác tổng không có gì giao phó thì tôi đi trước.

Phác Xán Liệt cũng biết không thể đùa nữa, đứng lên níu cánh tay của Biên Bá Hiền đang xoay người định rời đi, cười cầu hòa.

_Đừng vội, tôi thật sự có việc mà.

Biên Bá Hiền nhướn mày, rút tay lại, đành chịu dành thêm tí kiên nhẫn của mình ngồi lại.

_Vậy là chuyện gì?

Phức Xán Liệt vẫn giữ nguyên nụ cười khi nãy, bàn tay không an phận lần tìm bàn tay của người đối diện nắm lấy đưa đến bên môi. Động tác nhanh nhẹn, Biên Bá Hiền còn chưa kịp rút tay lại đã cảm nhận được ấm áp từ người đối diện trên mu bàn tay mình.

Phác Xán Liệt sau khi rời môi vẫn ngoan cố siết nhẹ bàn tay, thanh âm trầm thấp từ tính làm lòng người nhộn nhạo, tâm phiên ý loạn theo không khí truyền vào tai Biên Bá Hiền.

_Buổi tối đêm nay của trợ lí Biên lại dành cho tôi nhé có được không?

Thình thịch...thình thịch...

Khoảnh khắc hắn dùng đôi mắt hoa đào đẹp đẽ kia để nhìn cậu, trái tim Biên Bá Hiền theo bản năng không kìm được rung động, lạc mất một nhịp. Nội tâm tựa như mặt hồ phẳng lặng, nay vì Phác Xán Liệt mà một lần nữa dao động. Chỉ cần một ánh mắt, Phác Xán Liệt có thể khiến Biên Bá Hiền say quên cả lối về, rơi vào bể tình sâu hun hút, ngọt ngào đầy cám dỗ.

Thừa dịp Biên Bá Hiền vẫn còn ngẩn ngơ, Phác Xán Liệt nhanh miệng tiếp lời.

_Em im lặng xem như đồng ý rồi đấy.

_Anh... Tôi nói đồng ý khi nào.

Biên Bá Hiền có hơi bất lực mà phản kháng, thế nhưng trông lại có chút đáng yêu.

_Vậy lát nữa trợ lí Biên chờ tôi cùng tan làm nhé.-Hoàn toàn bỏ qua câu kháng nghị của cậu.

Phác Xán Liệt từ khi nào lại biết chơi mấy trò tổng tài bá đạo này vậy? Biên Bá Hiền cảm thán, bỗng nhớ đến Phác cún bự bốn năm trước, hắn như vậy vẫn dễ thương hơn nhiều.

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net