[ChanBaek's Day] Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền đứng ngoài hầm xe chờ Phác Xán Liệt. Gió thu man mát luồn vào ống tay áo khoác tiếp xúc với da thịt, mát lạnh thoải mái đến tận lòng người. Mùa này lá cây rụng nhiều, chẳng bao lâu là có thể trải đầy vỉa hè. Ven đường, mấy bác lao công gom rác thỉnh thoảng nói chuyện với nhau. Trong bộn bề vất vả tìm được vài mẩu chuyện be bé hài hước rồi kể nhau nghe, dùng một ít vui vẻ xua tan mệt mỏi ở hiện tại.

Chiếc Mercedes to lớn kiêu ngạo dừng trước mặt Biên Bá Hiền. Phác Xán Liệt từ phía ghế lái bước xuống, sánh vai một vị công tử ga lăng mở cửa xe cho cậu, hơi khom người bày ra tư thế xin mời.

Ngược lại Biên Bá Hiền một cái liếc mắt cũng không thèm đếm xỉa, trực tiếp bước vào thành thục gài dây an toàn. Sau khi thấy cậu hoàn toàn an vị, Phác Xán Liệt vòng qua xe trở về chỗ ngồi của mình.

Đối với Biên Bá Hiền, "một đêm" trong miệng Phác Xán Liệt chính là trực tiếp trở về khách sạn, cùng nhau dây dưa quấn quít làm cái loại chuyện đầy sắc tình kia. Chỉ là hiện tại xe của hắn lại đang chạy về hướng ngược lại của khách sạn, càng không phải là đường về nhà cậu. Biên Bá Hiền nhướn mày "Phác tổng lại muốn đưa tôi đi đâu vậy?"

Phía trước là đèn đỏ, Phác Xán Liệt từ từ phanh xe lại, trêu đùa ghé vào tai cậu thổi một hơi khí nóng, trả lời.

_Chúng ta là đang đi gặp đối tác.

_Đối tác?

Biên Bá Hiền thừa nhận mình có chút kinh ngạc, ngay cả tông giọng cũng nâng cao hơn một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh hỏi "Sao tôi không thấy trong lịch trình của anh?"

_Là đối tác trong dự án được nhắc đến ở cuộc họp tuần trước. Hắn ta mới về từ Hawaii, khi sáng vừa liên lạc hẹn chúng ta vào tối nay nên sẽ không có trong lịch trình của tôi.

Biên Bá Hiền gật gù "Vị kia gọi là Ngô Thế Huân nhỉ? Nếu là đi xã giao, anh dẫn tôi theo làm gì?"

Đèn xanh bật sáng. Phác Xán Liệt vừa lái xe vừa trả lời cậu.

_Không dẫn em theo thì tôi đi với ai.–Còn trưng ra vẻ mặt chuyện này là hợp tình hợp lí.

_Không phải loại xã giao này anh đều đi cùng mấy mĩ nhân chân dài à?–Có bao giờ mang tôi theo đâu.

Biên Bá Hiền âm thầm bĩu môi.

_Bây giờ tôi muốn đi với em có được không?

Phác Xán Liệt đối với vấn đề này không mấy hứng thú, trả lời qua loa cực kì.

Lúc trước đi cùng bọn họ chỉ muốn làm em ghen, nhưng em một cái phản ứng cũng lười cho tôi. Vậy thì tôi hà cớ gì phải cùng họ diễn kịch chứ? Thôi thì dẫn em theo cùng, như vậy sẽ tranh thủ thêm ít thời gian bên cạnh bảo bối của tôi.

Quán bar trụy lạc xa hoa hòa cùng ánh đèn rực rỡ của phố thị. Nhịp sống về đêm của con người luôn được khắc họa rõ rệt ở những nơi như vậy. Âm thanh ồn ào từ DJ phía trên sân khấu dẫn dắt mọi người rơi vào điên cuồng. Biên Bá Hiền theo chân Phác Xán Liệt đi vào. Bartender ở quầy tùy tiện lau chùi mấy cái ly đế cao, có chút buồn chán đưa mắt nột vòng tầng trệt cuối cùng dừng lại trên người Phác Xán Liệt, xem ra hắn là khách quen của quán bởi vì bartender sau đó đã lên tiếng chào hỏi.

_Liệt ca, lâu rồi không thấy nha.

Phác Xán Liệt cười cười

_Công việc bận rộn.

_Oh, chứ không phải vì mĩ nhân ở sau lưng anh à.

Bartender như có như không đánh một cái liếc mắt đưa tình.

Phác Xán Liệt hờ hững ôm thắt lưng của Biên Bá Hiền kéo lại gần mình, giọng điệu tăng thêm mấy phần nghiêm túc.

_Đây là bạn tôi.

Bạn? Bartender cười như không cười, đánh mắt về cánh tay bên thắt lưng cậu.

Biên Bá Hiền cũng ý thức được hành động này của hắn, ngại ngùng gỡ bàn tay kia ra, thấp giọng nói.

_Anh đừng có làm loạn.

Phác Xán Liệt bất mãn bĩu môi, cũng hạ thấp giọng trả lời "Nhưng anh ta có ý đồ với em!"

Biên Bá Hiền liếc xéo hắn "Tới lượt anh quản à?"

Phác Xán Liệt triệt để ngậm miệng.

Em vậy mà vì một tên người ngoài ức hiếp tôi!

_Chúng tôi còn có việc, đi trước đây.

Cuối cùng Phác Xán Liệt vẫn là không nghe lời, cánh tay vòng qua thắt lưng cậu tăng thêm mấy phần lực đạo, hậm hực tạm biệt người kia rồi rời khỏi đến một căn phòng ở trên lầu.

Lầu trên yên tĩnh hơn nhiêu so với tầng dưới hỗn loạn nhiều thị phi, mỗi phòng đều được xử lí cách âm, dọc hành lang chỉ bày trí vài vật dụng đơn giản kết hợp với loại cửa gỗ tối màu của mỗi phòng trông có vẻ nhã nhận đàng hoàng hơn.

"Cạch"

Lúc hai người bước vào phòng, người được hẹn đã có mặt ở đó. Ngô Thế Huân tuỳ tiện ôm eo một tiểu bạch kiểm nào đó nhàn nhã chờ người ta đút rượu, nghe tiếng mở cửa, môi kéo ra một nụ cười. "Phác tổng tới muộn vậy!"

Phác Xán Liệt một chút thái độ tôn trọng với đối tác cũng không có, kéo tay Biên Bá Hiền ngồi ở ghế sofa bằng da, lấy môt chiếc ly rỗng rót đầy champagne bỏ qua lời trách móc vừa rồi thong thả nhấp một ngụm rượu.

_Nè, anh lơ em à?

Ngô Thế Huân thấy vậy thì bất mãn lắm, nâng cao tông giọng tỏ thái độ.

_Một năm không gặp, tên nhóc cậu cũng không thay đổi gì cả.

Ngô Thế Huân bĩu môi, lúc này mới để ý tới Biện Bạch Hiền ngồi bên cạnh ù ù cạc cạc im lặng lắng nghe cuộc hội thoại kia.

_Vị này là...

_Xin chào, tôi là trợ lí của Phác tổng, Biên Bá Hiền

Biên Bá Hiền lịch sự đưa tay ra chào hỏi.

_Xin chào trợ lí Biên, tôi là Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân kết thúc cái bắt tay rồi tiếp tục nói.

_Khi nãy chắc làm trợ lí Biên giật mình rồi, tôi và Phác tổng của cậu có quen biết nhau, bình thường chúng tôi đều trò chuyện như vậy, sẽ không thất lẽ với trợ lí Biên chứ?

_Nào có.– Tôi cũng chỉ là một trợ lí quèn thôi.

_Cậu ta là đàn em của tôi hồi đại học, em không cần để ý.

Phác Xán Liệt rót thêm một ly rượu, nói với Biên Bá Hiền.

Không cần để ý cái đầu anh! Tốt xấu gì cũng là đối tác lớn.

Lời này cậu đương nhiên không dám nói, chỉ ý vị liếc xéo hắn một cái.

Ngô Thế Huân có hơi uất ức không muốn để ý tới tên đàn anh thân thiết kia nữa, nói với Biên Bá Hiền

_Có cấp trên như vậy, trợ lí Biên hẳn là cực khổ lắm, anh ấy rõ ràng là điển hình cho câu bại hoại nhã nhặn . Tôi nói cậu nghe, Phác tổng đây kì thực là một hoa hoa công tử chính hiệu. Hồi học đại học anh ấy là mộng tương tư của không ít cô gái, thư tình bao nhiêu cũng nhận, ai tỏ tình cũng đồng ý. Bất quá anh ấy trêu đùa người ta đến chán chê rồi thì chia tay, một chút trách nhiệm cũng không có. Trừ học tập và công việc ra, tôi chưa thấy anh ấy nghiêm túc làm gì cả.

Ngô Thế Huân càng nói càng hăng, nói không ngừng nghỉ, một chút phong thái tổng tài cao ngạo cũng chẳng có, tựa như đứa trẻ bắt đầu kể xấu đàn anh trước cấp dưới của hắn. Cơ hồ là vì thái độ lạnh nhạt xem thường của Phác Xán Liệt sinh ra kích động.

Phác Xán Liệt đen mặt thật rồi, tình sử phong lưu ngày trước của hắn cứ dần dần bị Ngô Thế Huân tiết lộ sạch sành sanh. Vốn hắn sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về bản thân nhưng bên cạnh là bảo bối hắn không dám động vào. Nếu cậu thật sự sinh ra ác cảm với hắn, hắn thề sẽ lột sạch da Ngô Thế Huân, ném y về Anh rồi đoạn tuyệt quan hệ.

Anh em gì chứ! Người yêu(?) quan trọng hơn!

_Ngô Thế Huân cậu ngậm miệng lại bàn chuyện họp đồng đi

Biên Bá Hiền cảm thấy vế trước và vế sau có hơi sai sai nhưng so với việc bắt bẻ câu nói của hắn cậu hiển nhiên chú tâm vào dự án này hơn.

Hợp đồng nhìn chung tương đối hoàn thiện, chỉ còn vài điều đối phương cảm thấy chưa thích hợp, việc thảo luận chỉnh sửa coi vậy mà rất nhanh đã kết thúc.

Phải thừa nhận lúc làm việc Phác Xán Liệt cực kì nghiêm túc, luôn tập trung vào những điểm trọng yếu cần lưu ý. Cũng không biết bộ dáng cà lơ phất phơ bất cần kia bị hắn quẳng đi nơi nào.

Thỉnh thoảng trong lúc bàn bạc, Biên Bá Hiền có hơi mất tập trung dời sự chú ý từ mấy tờ văn kiện khô khan lên góc nghiêng của Phác Xán Liệt. Quai hàm sắc cạnh mạnh mẽ, đôi môi đầy đặn quyến rũ, sóng mũi cao thẳng cương trực, đôi mắt hoa đào phong tình vạn chủng bị che phủ bởi đôi mi dài. Khuôn mặt như thế, cho dù có đánh cắp trái tim hàng trăm người ngoài kia cũng không có gì khó hiểu. Người này vẫn luôn là vầng Thái Dương sáng chói đẹp mắt.

Vầng Thái Dương kia vậy mà từng thuộc về Biên Bá Hiền, phải, chỉ của riêng cậu mà thôi.

Trong lòng thoáng dâng lên cảm giác kiêu ngạo, bất quá chưa tới một giây đã bị chính cậu dập tắt. Bởi vì chỉ là đã từng mà thôi. Hơn nữa thời đại học hắn đào hoa như vậy, bên cạnh không thiếu nhất chính là tình nhân cho nên loại ấm áp chói lóa ấy cũng không phải chỉ mỗi cậu được hưởng thụ.

Có gì để kiêu ngạo chứ?


_Bá Hiền!

Tiếng gọi quen thuộc đem cậu trở về thực tại. Biên Bá Hiền ngơ ngác ngẩng đầu lên, chủ nhân của nó đương nhiên là Phác Xán Liệt rồi. Cậu nghĩ khi nãy mình ngây người đến hồ đồ rồi, nếu không vì sao lại cảm thấy âm thanh kia ôn nhu quá đỗi, tựa như bốn năm trước mỗi khi hắn gọi tên mình, ôn nhu đến nỗi có thể vắt ra nước.

_Em làm sao vậy? Làm gì mà thất thần như vậy?Đi thôi, chúng ta về.

Phác Xán Liệt ngồi bên quan tâm hỏi, hắn sợ người kia có chỗ nào không khỏe.

_Không có gì. Tại sao lại về, hợp đồng bàn xong rồi à?

Biên Bá Hiền né tránh hai câu hỏi đầu của hắn.

Nếu tôi nói là vì anh nên mới thất thần, chắc chắn anh sẽ cười nhạo tôi...

_Đã xong rồi.

Phác Xán Liệt thở dài, người kia thật sự một chút tập trung cũng không có.

Ở cùng tôi làm em khó chịu hay không vui? Nhưng chúng ta xa nhau lâu vậy tôi rất nhớ em. Tôi chỉ là... muốn bên em nhiều hơn, bù lại khoảng thời gian chúng ta xa nhau. Làm em chán ghét sao?

Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, là do tôi ích kỉ quá rồi.

_Đi thôi.– Phác Xán Liệt nắm tay kéo Biên Bá Hiền đứng lên.

Đến khi ra khỏi phòng cậu mới phản ứng lại lời hắn vừa nói, khẽ thầm thì trả lời "Ừ"

Biên Bá Hiền không biết là do vô tình hay cố ý mà sau khi xuống lầu bàn tay của hắn không hề buông ra.

Cậu thầm nói trong lòng. Đừng buông tay.

Vị trí bartender lúc này đã đổi người, không phải nam nhân bọn họ gặp lúc bước vào. Cậu nghĩ chắc người kia đổi ca rồi. Chỉ là gương mặt của người hiện tại có chút  quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó, trong nhất thời không thể nhớ được. Lúc ngang qua quầy bar thì nghe tiếng gọi tên mình, cậu biết người này thật sự là có quen biết với bọn họ, hơn nữa còn từng rất thân. Một bạn học thời cấp ba-Lộc Hàm.

_Bá Hiền! Xán Liệt!

_Lộc... Lộc Hàm?

Phác Xán Liệt chân nhanh miệng nhanh, đã đi đến quầy bar chào hỏi, không quên kéo cậu đi phía sau.

_Phải nha, lâu rồi không gặp. Muốn uống gì không?

_Không cần, bọn tớ sắp về rồi.–Này là Biên Bá Hiền trả lời

_Cậu làm ở đây à? Sao tôi chưa thấy cậu?

Phác Xán Liệt nhịn không được tò mò, phải biết hai tháng nay trừ nhà Biên Bá Hiền và khách sạn ra, nơi này là chỗ hắn thường xuyên lui tới sau khi tan làm nhất.

_Tôi mới vào mấy ngày trước thôi.

Lộc Hàm vừa pha chế đồ uống phục vụ đã nói vừa trả lời hắn.

Chả trách hắn không biết , suốt một tuần này hắn không có đến đây.

_Hai người các cậu mặn nồng đến vậy sao? Tan làm còn cùng đến bar chơi.

Quan hệ của Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền hồi đó xem như kín đáo, trừ vài người bạn thân ra thì ngay cả gia đình hai bên cũng không biết, trùng hợp Lộc Hàm này nằm trong số vài người bạn thân kia. Lúc biết chuyện cậu ấy cũng không bày ra thái độ xa lánh gì, còn có chút ngưỡng mộ bọn họ ân ái. Chỉ là sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi nên không nắm được bao nhiêu tin tức của nhau, cậu ấy đại khái cũng không biết bọn họ đã chia tay. Nhìn hai người thân mật nắm tay cũng không nghĩ nhiều, đơn giản tưởng họ đến bar hẹn hò làm trò tình thú.

Không khí chợt trùng xuống. Hai đương sự đối diện lộ rõ lúng túng và bối rối, không ai nói gì.

Thật lâu sau mà có lẽ chỉ là vài giây vài phút ngắn ngủi, Biên Bá Hiền phá vỡ yên tĩnh.

_Bọn tớ chia tay rồi.

Một câu nói, chỉ vài chữ, lại kéo về kết cục bi thương cho mối tình nhiều năm trước.

Lộc Hàm suýt thì đánh rơi ly rượu vừa pha chế cho khách ở đối diện họ, nghe được âm thanh không to không nhỏ kia thì sửng sốt hồi lâu.

_A... Vậy...vậy sao.– Cuối cùng vẫn không biết làm gì phá vỡ lúng túng, chỉ có thể gượng gạo đối đáp với cậu.

_Bọn tôi còn có việc, đi trước nhé. Có cơ hội lại gặp mặt.

Phác Xán Liệt lên tiếng cứu vãn tình huống.

_Ừ...Tạm biệt




Bọn họ rời khỏi quán bar, Phác Xán Liệt vẫn không buông tay cậu, mở lời hỏi.

_Ừm... Tôi đưa em về nhé.

Biên Bá Hiền cúi đầu, nhàn nhạt trả lời "Ừ"

Vốn là muốn cùng em vui vẻ đêm nay, sợ là làm em mất hứng rồi. Thật xin lỗi

Anh không cùng tôi qua đêm à? Có phải bị mấy lời khi nãy chọc mất hứng rồi không? Xin lỗi, đáng lẽ không nên đem chuyện của chúng ta vạch trần như vậy, dẫn đến cục diện lúng túng. Nếu lúc đó tôi không trả lời như vậy, đêm nay sẽ ra sao nhỉ?

Chỉ là tôi càng sợ mình mạo phạm đến anh. Khiến anh sinh ra chán ghét với mình.

Chuyện chia tay này, bọn họ vốn đã chôn sâu trong lòng không muốn nhắc đến. Hôm nay đào lên, hóa ra vẫn làm mỗi người đau đớn không dứt.

______
Phúc lợi cuối ngày :3

Mặc dù vây giờ bên Hàn đã là ngày mới nhưng chỗ tụi mình vẫn chưa 24h mà, các bác xem như phúc lợi muộn nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net