Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Phác Xán Liệt bận rộn vô cùng, vừa phải đi học còn phải học bổ túc kiến thức suốt một tuần hắn nghỉ, buổi tối lại phải đi làm thêm. Chuyện của mình và Bá Hiền đành tạm dẹp qua một bên, còn chuyện học bổng đã bị hắn ném ra sau đầu từ lâu.

Chẳng ngờ Biên Bá Hiền lần này giận lâu ghê gớm. Gần hai tháng không thèm để ý đến hắn rồi. Phác Xán Liệt kì thật cũng tức giận đấy nhưng nghĩ đi nghĩ lại người yêu so với sĩ diện vẫn quan trọng hơn, tốt nhất là nên tìm cơ hội để xin lỗi cậu ấy.

Năm đầu đại học sắp kết thúc, sinh nhật Biên Bá Hiền cũng sắp đến. Hắn nghĩ hay là chọn ngày này đi xin lỗi cậu đi, dù sao hắn cũng muốn cùng bảo bối đón sinh nhật của cậu.

Hôm đó hắn dậy rất sớm, buổi sáng không có tiết nên thuận lợi chạy ra ngoại ô chọn bánh kem cho cậu, cắn răng rút tiền mua một chiếc lắc bạc làm quà. Trùng hợp hôm nay bạn cùng phòng đều đi vắng, Phác Xán Liệt dành cả buổi chiều để trang trí phòng mình, không để ý đến điện thoại mới mua hôm trước nằm trơ trọi một góc giường.

Đến hơn sáu giờ, mọi thứ đều đâu vào đấy rồi mới định gọi cho cậu. Phấn khởi mở điện thoại lên, đập vào mắt là tin nhắn được gửi đến từ hai tiếng trước, là của Biên Bá Hiền, nội dung tin nhắn vô cùng ngắn gọn, hàm súc.

[Chúng ta chia tay đi.]

Năm chữ ngắn gọn nhưng triệt để rạch một nhát dài lên trái tim hắn.

Phác Xán Liệt thất thần hồi lâu mới nở nụ cười. Thật là, cậu ấy hôm nay còn biết bài trò cơ đấy.

Đúng vậy, là đùa thôi. Phải...

Hắn cấp tốc nhấn vào dãy số quen thuộc hiển hiện phía dưới tên cậu.

Một lúc sau người kia mới bắt máy.

"Alo"

"Ừ"

"Bá Hiền... Em đang ở đâu, hôm nay là sinh nhật em, em..."

"Phác Xán Liệt"

Âm thanh lạnh lẽo từ đầu dây bên kia truyền qua, cậu ấy gọi tên hắn nhưng không giống những lần trước đây. Tại sao lại cảm thấy lạnh như vậy, lạnh đến tim cũng rét buốt.

Cậu không chờ hắn trả lời đã nói tiếp

"Chuyện chia tay tôi rất nghiêm túc, chúng ta kết thúc đi."

Tút..tút...tút...

Cuộc gọi cuối cùng giữa bọn họ đã kết thúc như vậy đấy.

Xoảng

Ly rượu trong tay Phác Xán Liệt rơi thõng xuống mặt sàn lạnh ngắt, mảnh vỡ văng tứ tung. Hắn nghĩ có lẽ trái tim hắn lúc đó cũng tựa như ly rượu, nát vụn thành từng mảnh.

Tại sao...tại sao một lời giải thích cũng không cho tôi? Tại sao không không thể chờ tôi nói hết. Em thật sự không còn thích tôi nữa sao. Nhưng tôi còn thương em nhiều lắm.

Một tuần sau, Phác Xán Liệt lại chơi trò mất tích. Đến bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là khoảng thời gian hắn sa đọa nhất. Từ uống rượu, hút thuốc, đua xe cái gì cũng thử qua. Kết quả lần đó uống say ở quán bar người ta rồi gây sự bị dưa thằng đến đồn cảnh sát. Trùng hợp, bố hắn là cục trưởng ở đây, chú cảnh sát sợ đắc tội cấp trên không dám xử lí hắn phải gọi cho cục trưởng. Thiếu gia gây họa dân thường như ông không dám nhúng tay vào.

Bố hắn biết chuyện dĩ nhiên tức giận lôi đình, lôi đầu hắn về giáo huấn một trận. Đến khi bố hắn đã bỏ mặc muốn lên lầu, Phác Xán Liệt mới lên tiếng.

"Con sẽ đến Cambridge."

Cứ như vậy, câu chuyện của bọn họ vào bốn năm trước đã khép lại.

Tình đầu đẹp đẽ nhưng không trọn vẹn là vì chúng ta khi đó quá non trẻ. Bồng bột, dại khờ, tuổi trẻ luôn là như vậy. Nếu chúng ta gặp nhau ở thời điểm khi cả hai đã trưởng thành hơn, hẳn kết cục đã không phải là chi ly.

Em khi ấy sẽ không bốc đồng gây sự vô cớ nữa. Em khi ấy sẽ biết quan tâm anh nhiều hơn, biết chia sẻ, biết gánh vác cùng anh.

Anh cũng không còn một cậu bé đang tập trưởng thành. Có lẽ đã trải qua không ít thăng trầm, đã biết nên làm gì và không nên làm gì. Vào những lúc quan trọng sẽ suy nghĩ thật kĩ, sẽ không nóng giận mà đi đến quyết định sai lầm.

Bất quá đều là nếu như cả thôi. Cái gì trải qua rồi hồi tưởng lại cũng chỉ còn một chút tiếc nuối "nếu như".

Khi câu chuyện của chúng ta đi vào dĩ vãng, thứ đọng lại trong lòng là chút tiếc nuối ít ỏi này sao?



Số phận thật ra rất thích trêu đùa chúng ta. Chia li rồi tương phùng, bọn họ cuối cùng vẫn gặp lại. Bốn năm xa cách, lần đầu gặp mặt là ở tiệc chào mừng cấp trên, nhân vật chính không nghi ngờ gì nữa chính là Phác Xán Liệt. Đêm đó, Biên Bá Hiền bị đồng nghiệp chuốc không ít rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Lăn lộn thế nào mà sáng hôm sau lại phát hiện mình đang nằm trên giường của cấp trên. Kí ức sau khi say ít ỏi tràn về, toàn là những hình ảnh nhạy cảm kích tình.

Cùng bạn trai cũ lên giường, chính là loại chuyện khó xử vô cùng.

Quan trọng hơn, tên bạn trai cũ này lại là cấp trên vừa chuyển đến của cậu.

Không rõ mình đã ra khỏi khách sạn bằng cách nào, buổi sáng hôm ấy trợ lí Biên ngồi trong văn phòng không thôi xoắn xuýt, nhưng Phác tổng lại cực kì bình thản xuất hiện trước mặt cậu, đề nghị một mối quan hệ lâu dài giữa hai người bọn họ.

Biên Bá Hiền nghĩ lại cảm thấy lúc đó cậu đã mất trí rồi, nếu không sao có thể đồng ý với đề nghị vô lại như vậy.

Phải, hẳn là điên rồi...

===

Khu vui chơi vào cuối tuần đông nghịt người, Biên Bá Hiền vất vả chen lấn với các bà, các cô để mua vé còn phải trông chừng tiểu gia hỏa nghịch ngợm sau lưng không chịu để mình nắm tay. Thằng nhóc mà đi lạc thì rất phiền phức.

"Ba, mua được vé chưa?"

Biên Bá Hiền bất đắc dĩ thở dài.

"Đừng gọi cậu là ba nữa."

"Ba! Ba! Ba!"

Đứa bé bướng bỉnh muốn đùa dai, mặc kệ nhắc nhở của cậu lớn tiếng gọi "Ba"

"Con..."

Cậu liếc xéo nó một cái. Sau khi mua được vé lại vất vả dắt nó luồn lách qua hàng người dài xọc.

"Nghe lời một chút." Không quên cảnh cáo búng trán nó một cái.

Đứa nhỏ bị đau thì phụng phịu, ấm ức theo đuôi cậu mình đi vào cổng

Trẻ con dễ giận mau quên, chỉ chốc lát tiểu gia hỏa đã bị các trò chơi lớn nhỏ ở đây hấp dẫn, kéo Biên Bá Hiền đi hết trò này đến trò khác, vui vẻ quên cả trời đất, thỏa mãn treo nụ cười như mặt trời nhỏ trên khuôn miệng be bé.

"Cậu" Đứa nhỏ kéo tay áo cậu, chỉ tay về phía tàu lượn siêu tốc, nài nỉ nói "Cho con chơi cái đó đi."

Biên Bá Hiền nhìn qua bên đó, ngán ngẩm thở dài "Con không đủ tuổi chơi cái đó đâu."

"Nhưng mà..." Thằng bé dẩu môi, mở đôi mắt to tròn nhìn cậu, này là tuyệt chiêu làm nũng bé hay dùng với mẹ, xác suất thành công luôn là 100%.

"Ngoan, cậu đi mua kem cho con được không?" Biên Bá Hiền lắc đầu, đành lái sang chủ đề khác.

Đứa nhỏ nghe xong cái miệng vốn méo xuống cũng tự động cong lên. Gật đầu như trống bỏi.

Cậu nhìn quầy bán kem đông nghịt rồi quay sang dặn dò đứa nhỏ.

"Ngoan ngoãn lại đằng kia chờ cậu, cậu đi nhanh sẽ về."

"Dạ"

Cậu nối đuôi theo hàng người dài ngoằn chờ đến lượt mình. Trời thu, hiếm khi thời tiết nóng gắt như những ngày hạ, bất quá hôm nay đã trở thành ngoại lệ. Mười giờ hơn, nắng trưa gắt gỏng như muốn thiêu đốt vạn vật. Gió nóng thổi qua mang theo cảm giác hanh khô càng làm con người khó chịu. Biên Bá Hiền bị mặt trời hun nóng, thầm nhăn mặt, cậu không nghĩ thời tiết sẽ nóng đến thế.

"Trợ lí Biên cũng ở đây à?" Phía sau bỗng nhiên xuất hiện giọng nói trầm ấm, tựa như gió xuân nhè nhẹ mơn man lòng người, xua tan cái nóng gay gắt.

Cậu không nghĩ mình lại gặp Phác Xán Liệt ở đây, còn chưa kịp lên tiếng đã bị một giọng nói khác chen vào.

"Ba...ách." Sau đó đứa nhỏ chạy đến nắm tay cậu.

"Lại nghịch à, không phải bảo con ở bên kia sao?" Biên Bá Hiền mang theo ý trách móc mà nói.

Phía đối diện, Phác Xán Liệt vừa nghe xong một tiếng ba kia, huyết áp tụt dốc không phanh.

Biên Bá Hiền... có con ư? Hơn nữa lại lớn như vậy.

Cậu nhìn sang người đói diện đang trong trạng thái sốc không nói nên lời, mới vội vàng giải thích "Anh... Anh đừng hiểu lầm, nó là con của chị họ tôi, chả biết sao hôm về nước cứ gọi tôi là ba mãi, bây giờ vẫn thích nghịch như vậy."

Tự nhủ thầm trong lòng, tại sao bản thân lại có chút chột dạ nhỉ? Cảm giác cứ như... bị bắt gian tại trận ấy.

A bậy! Bắt gian cái gì chứ!?

Phác Xán Liệt thầm thở phào, phải biết một từ ba kia cí bao nhiêu lực sát thương với hắn, trái tim treo trên cổ họng cuối cùng cũng quay về. Không hiểu nhóc con kia sao lại đem loại chuyện này ea đùa được chứ.

"Do quen miệng thôi, con không cố ý mà." Tiểu gia hỏa bị cậu mình vạch mặt trước người lạ, rất không vui, uất ức trả lời.

"Nhóc con, sao này không nên đùa như vậy đâu, dễ gây hiểu lầm lắm." Phác Xán Liệt buồn cười, ngồi xổm xuống xoa đầu nó.

"Chú là bạn của cậu con à?" Lúc này mới chú ý đến người đàn ông nọ.

"Phải, chú tên Phác Xán Liệt."

"Gọi con là tiểu Dương là được."

Lúc này mới nhớ phía sau mình vẫn còn một hàng người dài đang đợi, hắn bèn bảo với cậu.

"Em nhích lên đi, sắp tới lượt chúng ta rồi."

"Ừ"

"Anh đến chơi à?"

Hắn nghe thì phì cười, trả lời "Tôi không phải con nít, tôi dẫn cháu đi chơi."

"Cháu?"

"Là con gái chị Hựu Lạp đó. Hôm nay chị ấy bận việc không đưa nó đi chơi được, phải nhờ tôi."

"Vậy à? Con bé đâu?" Biên Bá Hiền gật gù, sau lại ngó quanh tìm bóng dáng của một bé gái, nhưng trừ tiểu Dương ra,một hàng dài phía sau chỉ có mấy đôi tình nhân và bọn học sinh cấp 3.

"Nó không đi theo."

"À"

"Đến lượt em rồi kìa." Phác Xán Liệt thấy cậu chỉ mải mê trò chuyện với tiểu Dương, cả đầu cũng không thèm ngẩng lẻn, có ý tốt nhắc nhở.

Sau khi mua kem xong, cậu không rời đi ngay lập tức, dừng lại chờ người nào đó. Đến khi Phác Xán Liệt cầm kem đi ra nhướn mày nhìn cậu, cậu lại lúng túng không biết phải mở lời ra sao.

"Tôi... Anh...ừm, chúng ta đi cùng nhau được không?" Một câu nói ngắn gọn như vậy nhưng để từng chữ thoát ra khỏi miệng lại không đơn giản chút nào.

Bộ dáng này trong mắt Phác Xán Liệt chính là đáng yêu vô dối.

"Đi thôi, chúng ta đến quán ăn đằng kia đi."

Vì sao lại muốn đi cùng anh? Bởi vì... tôi muốn bên cạnh anh nhiều hơn.

Chuông cửa đinh đinh vang lên âm tiết vui tai.

Kỳ Thư ngồi ngay bàn đầu gần cửa ra vào, cái đầu nhỏ vốn đang buồn chán úp xuống bàn, nghe tiếng chuông cửa thì vội ngẩng lên thấy người vào là cậu mình, vui vẻ không thôi.

"Cậu!"

Phác Xán Liệt đi lại ngồi kế bên nó, đưa kem qua "Ăn nhanh đi, kem chảy hết bây giờ."

Quãng đường từ quầy bán kem đến quán ăn không tính là xa nhưng nhiệt độ hôm nay nóng kinh người, cây kem hắn đưa cho nó đã biến dạng. Kỳ Thư không để ý lắm, vui vẻ thưởng thức vị socola ngọt ngào. Bấy giờ mới nhìn thấy người vừa nãy đi theo cậu mình vào, lại rất tự nhiên ngồi chung bàn với bọn họ, nó hiếu kì hỏi Phác Xán Liệt.

"Cậu, chú kia là người quen của cậu hả?"

"Ừ, chú ấy là bạn của cậu, tên Biên Bá Hiền. "

"Chào chú Bá Hiền. "

Kỳ Thư lễ phép chào hỏi, lại nhìn sang tiểu Dương đang ngồi kế bên, hỏi nhỏ với Phác Xán Liệt.

"Kia là con trai của chú Bá Hiền hả cậu?"

Con bé nói rất nhỏ, nhưng Bá Hiền một chữ cũng nghe không thiếu.

Phác Xán Liệt thì triệt để phun một búng máu, cảm thấy nhất thời khó mà bình phục.

Biên Bá Hiền cười cười, mở lời trước "Con đừng hiểu lầm, thằng bé là cháu của chú, nó tên tiểu Dương."

"A, con xin lỗi." Kỳ Thư bối rối cúi đầu

"Không có gì."

"Tôi đi vệ sinh một lát, trông chừng tiểu Dương dùm tôi." Biên Bá Hiền nói nhỏ với Phác Xán Liệt.

"Được."

===

Nhà vệ sinh của quán hiện đang sửa chữa, không thể dùng được. Xung quanh cũng không có quán ăn nào khác. Bất đắc dĩ phải đi tìm nhà vệ sinh khác theo chỉ dẫn của nhân viên.

Xong xuôi rồi, lúc này Biên Bá Hiền mới bối rối nhìn xung quanh. Nói là cái gần nhất, thật ra cũng phải rẽ trái rẽ phải ba, bốn lần, Biên Bá Hiền sớm đã quên mất chỉ dẫn của nhân viên, cũng không nhớ rõ tên quán để hỏi đường.

Lòng vòng một hồi, cậu thật sự đi lạc. Cậu có hơi hối hận rồi, nếu lúc nãy gọi cho Phác Xán Liệt bảo hắn đến tìm mình thì tốt hơn rồi, sẽ không cần phơi nắng lâu như vậy, chỉ là cậu cậy mạnh. Thầm trách bản thân tại sao lúc đi có thể nhớ đường mà khi về lại quên, về phương diện này cậu có chút khâm phục bản thân

Di động trong túi lúc này rung chuông, cậu vội vàng bắt máy đến tên cũng chả nhìn.

"Bá Hiền em đang ở đâu vậy?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Phác Xán Liệt. Hắn bởi vì thấy cậu lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra nên muốn đến nhà vệ sinh tìm thử, nghe nhân viên nói nhà vệ sinh ở đây không dùng được mới biết cậu không có trong quán.

Đối với khả năng định vị phương hướng của Biên Bá Hiền Phác Xán Liệt không tài nào yên tâm được. Hắn vẫn nhớ rõ lúc trước cậu ấy mắc chứng rối loạn phương hướng, nghe nói bây giờ đã khá hơn nhưng hắn vẫn không dám chắc ở một nơi rộng lớn như vậy Biên Bá Hiền có thể nhớ đường hay không.

"Tôi..." Đầu dây bên kia rụt rè lên tiếng, Biên Bá Hiền nhìn xung quanh, tìm xem có chỗ nào nổi bật để nhận dạng không "Tôi ở gần thủy cung."

Vừa dứt lời đã nghe tiếng đóng cửa vọng từ bên kia qua, Phác Xán Liệt vừa chạy vừa nói "Em ở yên đó chờ tôi một lát, tôi tới liền."

Biên Bá Hiền bỗng dưng ngây người, điện thoại bên tai đã tắt nguồn nhưng cậu vẫn ngốc lăng không chịu dẹp.

Phác Xán Liệt hắn... lo lắng cho mình?

Nghĩ vậy, trái tim dường như được một dòng nước mát lành an ủi, cảm giác bất an khi lạc đường đã biến mất không vết tích.

Phác Xán Liệt cơ hồ là dùng tất cả sức lực để chạy. Tâm tư hỗn độn, tràn ngập tư vị lo lắng. Biết rõ một người trưởng thành như Biên Bá Hiền sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm ở nơi công cộng như vậy nhưng theo bản năng vẫn lo lắng bất an. Rất sợ...rất sợ...

Tất cả bản năng của tôi đều thủy chung hướng về em. Tôi muốn bảo hộ em. Tôi lo lắng cho em. Tôi chăm sóc em. Tôi nuông chiều em. Tôi yêu em...

Đúng vậy, tôi vẫn còn yêu em, rất nhiều. Em rời xa tôi mang theo cuộc sống của tôi. Bá Hiền em biết không, bốn năm qua không có em bên cạnh tôi đã biến thành con người khác.

Tôi đắm mình trong tửu sắc, tôi trêu đùa nữ nhân, tôi giả vờ phong lưu đào hoa. Tôi chỉ là... muốn thử quên đi em. Thế nhưng không được. Tôi trốn tránh bao nhiêu cũng không trốn được hình ảnh của em luôn lượn lờ trong tâm trí tôi. Kể từ ngày đầu tiên chúng ta cùng một chỗ, tôi đã mặc định cả đời này của tôi chỉ có thể là em, em chính là thế giới nhỏ của tôi. Em biết không...

Đến khi bắt gặp thân ảnh quen thuộc ngồi trên ghế đá, trái tim hắn mới an ổn yên vị trong lồng ngực. Phác Xán Liệt tăng nhanh tốc độ dưới chân mình.

"Biên Bá Hiền!" Giọng nói lớn đến mức thu hút chú ý của tất cả mọi người.

Người ngồi trên ghế giật mình quay đầu lại.

Phác Xán Liệt lập tức chạy đến, cẩn thận nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận cậu không bị trầy xước gì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Chịu thua em luôn. Ở đây mà cũng đi lạc." Rõ ràng hàm chứa ý trách móc nhưng thoát ra khỏi miệng chỉ mang ý cưng chiều.

Biên Bá Hiền định lên tiếng nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ biết ngốc lăng đứng im lặng.

Thấy cậu không trả lời mình, Phác Xán Liệt nghĩ cậu giận dỗi vì hắn lớn tiếng. Không biết nói sao để dỗ dành, đành nắm cổ tay cậu đi về, ôn nhu nói "Đi thôi. "

Em hay đi lạc như vậy hay để tôi nắm tay em đi. Tôi để em bên cạnh tôi, dẫn đường cho em.

Đừng lo, nếu như như vậy mà vẫn đi lạc thì cứ ở yên đó, tôi sẽ tìm em nhanh nhất có thể, thân yêu ơi.

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net