Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền chính là người yêu cũ.

Quan hệ của bọn họ khi đó muốn oanh liệt có oanh liệt, muốn ngọt ngào có ngọt ngào.

Thời niên thiếu, tất cả đều là những trải nghiệm lần đầu, đọng lại trong tâm trí con người rất lâu, cũng rất sâu đậm. Mà bọn họ trùng hợp lại là tình đầu của nhau. Yêu thương nhiều, vương vấn cũng nhiều. Có người nói tình đầu đẹp đẽ nhưng không trọn vẹn, bọn họ không tin. Nhưng không tin thì làm được gì.

Cuối cùng bọn họ vẫn chia tay...

Là vào năm nhất đại học.

Nguyên nhân gì mà chia tay? Kì thật nếu muốn chia tay thì nguyên nhân gì mà chẳng được. Cốt yếu là tình cảm chẳng còn, cho nên mới đường ai nấy đi.

Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền học cùng một trường đại học, cùng một ngành. Khi đó ai cũng nghĩ đây là khởi đầu tốt đẹp cho những năm tháng sau này, cho mối tình hai năm của họ.

Kế tiếp thì mỗi người bận rộn cho cuộc sống của tân sinh viên. Bị mới lạ thu hút, bị hiếu kì hấp dẫn. Cứ vậy rồi dần dần xa nhau. Không phải vì khoảng cách địa lí, mà là khoảng cách giữa hai trái tim không còn chung nhịp đập, không còn ăn khớp như bánh răng của chiếc đồng hồ đôi nho nhỏ trên tay bọn họ.

Thật ra mỗi sáng họ đều gặp nhau, là Phác Xán Liệt qua kí túc xá của Biên Bá Hiền đón cậu, còn mang theo bữa sáng cho cậu. Ngọt ngào không? Nhưng chỉ cần là vào buổi chiều, Biên Bá Hiền có gọi bao nhiêu cuộc hắn cũng không bắt máy. Cậu hỏi, hắn lại kiếm cớ qua loa né tránh vấn đề.

Yêu nhau mà, sợ nhất là lừa dối dấu giếm. Dù là đàn ông cũng sẽ có lúc nhạy cảm, huống chi trong tình yêu, những thứ như giới tính, tuổi tác, thứ bậc đâu còn được để ý.

Dần dần mỗi buổi sáng gặp nhau, Biên Bá Hiền cách một hai ngày lại mang thái độ cáu kỉnh mà đối diện hắn. Phác Xán Liệt khi đó thần kinh thô, không giỏi nắm bắt tâm tình người khác, cho dù là người yêu hai năm bên cạnh cũng không phải ngoại lệ. Chỉ biết tủi thân tự kiểm điểm. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không biết mình đã làm gì chọc giận bảo bối.

Có một lần cãi nhau rất lớn mà đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. Ngày đó hắn ở của hàng bách hóa đang làm thêm tốt bụng giúp đỡ một nhân viên nữ bị trặc chân. Lúc dìu cô ấy ra trạm xe buýt gần đó, mùi nước hoa vô tình ám lên quần áo, mùi hương phải nói là rất nồng nhưng Phác Xán Liệt không để ý mấy. Sau khi hết giờ, thấy thời gian vẫn còn sớm mà ca tiếp theo ở quán cafe hôm nay được miễn, hắn vòng cả một con đường lớn đến tiệm bánh ở ngoại ô thành phố mà Biên Bá Hiền thích, mua một cái bánh gato nhỏ rồi mới về kí túc xá của trường đại học, muốn cho cậu ấy một bất ngờ nhỏ.

Nhưng chào đón hắn sau một cái ôm không phải là nụ cười đáng yêu mà là một cái nhăn mũi cau mày.

"Sao trên người anh lại nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ như vậy?"

"A, khi nãy dìu một nhân viên nữ bị trặc chân ra trạm xe buýt, có lẽ bị ám lên người thôi. Bá Hiền, em giận à?" Phác Xán Liệt chân thành giải thích, còn làm nũng lắc lắc cánh tay cậu ấy. Hắn nghĩ bảo bối cùng lắm là cho mình một cái liếc xéo nào ngờ cậu ấy lại làm lớn chuyện thật. Sau đó là một trận ầm ĩ kéo dài cả tháng.

Trùng hợp khi ấy Phác Xán Liệt được đề cử trong danh sách sinh viên được nhận học bổng du học của Cambridge. Phải biết một sinh viên có bao nhiêu xuất sắc mới được đề cử vào danh sách này. Phác Xán Liệt mất chưa đầy một năm học đã thong thả lọt vào danh sách, có thể tưởng tượng hắn có bao nhiêu tài giỏi xuất chúng.

Là Cambridge, ngôi trường danh giá kia là ước mơ của bao nhiêu người chứ. Một món quà xa xỉ như vậy, ai có thể cưỡng lại đây? Người thường nếu nhận được đã vui mừng đến độ đem tâm trí vứt lên chín tầng mây, không ngại ngần gật đầu đồng ý.

Vậy mà, Phác Xán Liệt-tân sinh viên xuất sắc lại không bị nó cám dỗ một chút nào.

Hắn nghĩ nếu hắn thật sự nhận được học bổng giá trị kia, nhất định phải quyết liệt từ chối. Hắn không quan tâm thứ kia mang lại lợi ích cỡ nào, đem so sánh với Biên Bá Hiền của hắn vẫn là khập khiễng không gì sánh được. Hắn sợ, rất sợ sẽ không được bên cạnh mặt trời nhỏ của hắn. Như vậy thì khổ sở đến nhường nào chứ. Bởi vì từ đầu đã định trước kết quả, hắn cảm thấy việc này không cần phải thông báo rầm rộ gì cho nên trừ giáo viên ra thì không còn ai biết cả. Ngay cả Biên Bá Hiền.

Thẳng đến ngày có kết quả, Biên Bá Hiền được thầy giáo nhờ vả đến văn phòng lấy tài liệu. Chính là danh sách các sinh viên được nhận học bổng từ Cambridge. Mà tên của hắn lại chễm chệ đứng đầu danh sách ấy, cho dù cậu không muốn thấy cũng không được.

Suy nghĩ đầu tiên của cậu là hắn đã biết chưa. Hắn...sẽ đồng ý sao?

Nếu hắn đồng ý, vậy còn quan hệ của bọn họ? Cậu không nghĩ mình có thể cùng hắn yêu xa. Không được nhìn thấy hắn...cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc này.

Nhưng cậu biết cơ hội này với hắn quan trọng như thế nào, có thể đem cho hắn bao nhiêu lợi ích. Cậu suýt đã quên, người kia thật ra rất xuất sắc,cậu không thể ích kỉ giữ hắn bên cạnh như vậy. Với hắn mà nói, sẽ trở thành ràng buộc bất đắc dĩ.

Em phải làm sao đây, Xán Liệt?

Mấy ngày sau đó, Phác Xán Liệt đột nhiên mất tích. Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, không đi học, cũng không về kí túc xá. Mỗi sáng Biên Bá Hiền thức dậy, cũng không còn bữa sáng làm riêng cho mình nữa, buổi trưa ăn cơm, cũng không có ai tình nguyện ăn hết dưa chuột trong phần ăn của cậu.

Dạo này Biên Bá Hiền hay thất thần lắm, nguyên nhân thì đều từ người yêu mà ra. Chuyện làm cậu suy nghĩ chính là việc hắn bỗng dưng mất tích và cả chuyện học bổng kia nữa.

Hắn sẽ đi sao?

Đương nhiên sẽ đi rồi. Việc này đem lại bao nhiêu lợi ích cho hắn chứ, vì cớ gì mà phải từ bỏ. Nếu người nhận được là cậu, cậu cũng sẽ quyết định như vậy

Còn bọn họ...thì phải làm sao đây?

Biên Bá Hiền từ trước đến giờ chưa từng nghĩ hai người sẽ chia tay vì nguyên nhân gì, cho dù khoảng cách là một đại dương cậu vẫn tin như vậy.
Chỉ là cậu không dám yêu xa. Loại chia li này mang đến trong lòng cậu nỗi bất an vô hình. Phác Xán Liệt... sẽ không thay đổi chứ? Mình... sẽ luôn yêu hắn chứ?

A, từ khi nào cậu lại nghi ngờ về mối quan hệ của bọn họ như vậy. Nhưng Phác Xán Liệt rất tốt, thu hút ong bướm vây quanh là không thể tránh khỏi. Hắn ngốc nghếch như vậy làm sao ứng phó được chứ. Lỡ như... có ai đó tốt hơn cậu thì...

Phi, Biên Bá Hiền cậu từ khi nào lại yếu nhược đến vậy, một chút niềm tin cũng không có là sao chứ.

Chỉ là không biết khi nào hắn mới nói chuyện này cho cậu biết.

Mấy ngày nay không thấy mặt hắn là do bận làm thủ tục này nọ à, sao tới một tiếng thông báo cũng không thèm nói cho cậu. Hắn cảm thấy cậu biết rồi sẽ níu chân hắn sao? Vậy đợi đến khi mọi việc đâu vào đấy rồi mới nói cho cậu sao?

Sau đó một tuần, Phác Xán Liệt xuất hiện trước mặt cậu. Sáng chủ nhật, Biên Bá Hiền lười biếng làm ổ trên giường ở kí túc xá, nghe tiếng gõ của thì chậm rì rì đi ra, cửa vừa mở, khuôn mặt của Phác Xán Liệt cũng hiện ra. Tiều tụy đến nỗi dùng mắt thường cũng thấy rõ hắn gầy đi một vòng, râu trên cằm mọc lún phún rải đều, có hơi nhiều, dưới đôi mắt đào hoa ôn nhu nhìn xậu là quầng thâm như gấu trúc. Nói thật nhìn cái bộ dáng này thì chả ai tin hắn là con nhà giàu có,tân sinh viên xuất sắc nhận cả học bổng du học từ Cambridge được cả. Biên Bá Hiền nhìn thấy mà xót xa, vốn muốn tức giận hắn biến mất một tuần liền những lại không nỡ.

"Anh ngồi đi, em đi pha cafe cho anh.nhé?"

Cậu để hắn ngồi xuống ghế rồi mới xoay người vào nhà bếp. Người kia không nói không rằng lại bất ngờ kéo cậu ngồi lên đùi hắn, đem cậu vùi trong cái ôm ấm áp. Hắn cạ má vào má cậu, ý tứ làm nũng rõ rệt.

"Bá Hiền, anh mệt quá."

Âm thanh trầm thấp kề bên tai, mang theo phong trần mệt mỏi, mang theo khói bụi kèn xe ồn ào của phố thị, truyền vào tai cậu, cũng len lỏi vào nơi yếu mềm nhất trong tim

Quả thật một tuần nay Phác Xán Liệt rất vất vả. Ngày đó hắn nhận thông báo được nhận học bổng từ thầy giáo, không chút do dự từ chối. Tuy có hơi thất lễ, nhưng nói thẳng ngay lúc đó vẫn là giải pháp tốt nhất. Thầy giáo có hơi tiếc nuối, không lập tức đồng ý với quyết định của hắn, bảo hắn về suy nghĩ thêm một chút nếu được thì nên bàn bạc với phụ huynh. Hắn nhớ rõ khi ấy mình đã trả lời thế này.

"Em biết cơ hội này quý giá cỡ nào, nhưng quyết định của em chỉ có một mà thôi."

Phải, không cần biết nơi đó phồn hoa rực rỡ ra sao, trong mắt hắn nếu nơi đó không có Biên Bá Hiền thì cũng chẳng cần phí hoài để tâm.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, thầy giáo sợ hắn tuổi trẻ bồng bột suy nghĩ thiếu chính chắn đưa ra quyết định làm bản thân phải hối hận cả đời, đã gọi điện bàn bạc với gia đình hắn.

Phác Xán Liệt và gia đình cả năm nay luôn hục hặc với nhau. Nguyên nhân là do đầu năm học, hắn thảm nhiên come out với gia đình. Cái này Biên Bá Hiền không biết, mà hắn cũng chưa muốn để cậu biết. Hắn định đợi cho mọi việc êm xuôi rồi mới mang cậu về nhà, như vậy mới tránh những tổn thương cậu có thể gặp phải. Đây là loại bảo hộ Phác Xán Liệt dành cho cậu. Bất quá gia đình hắn vốn nghiêm khắc, lúc biết chuyện cha hắn nổi trận lôi đình, sử dung không ít biện pháp từ mềm dẻo tới cứng rắn buộc hắn chấm dứt quan hệ. Thậm chí còn nghỉ tới việc bắt hắn nghỉ học, chuyển trường. Phác Xán Liệt hiển nhiên không đồng ý. Quan hệ của hắn và gia đình theo đó ngày càng tệ, tận đến mấy tháng sau thì cắt luôn tiền chi tiêu, khóa luôn thẻ của hắn. Hắn cũng không mấy để ý, cùng lắm sau giờ học làm thêm nhiều một chút. Mặc dù vất vả nhưng không sao cả, chờ đến khi quan hệ gia đình hòa hoãn lại, đợi cho ba mẹ chấp nhận việc này, đem bảo bối về nhà ra mắt, để cậu nhận được sự yêu mến từ họ, hắn nghĩ đến đó liền thấy tất cả vất vả đều xứng đáng. Biên Bá Hiền của hắn xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất.

Việc này tới tai gia đình Phác Xán Liệt thì không còn đơn giản nữa. Bố mẹ hắn đến tận kí túc xá lôi hắn về giáo huấn cả buổi chiều. Sau đó vẫn không thả hắn về, muốn hắn suy nghĩ cho kĩ nên nhốt vào phòng ngủ, đến giờ cơm cũng là mẹ hắn đem lên. Một tuần này, Phác Xán Liệt từ giải thích đến chống cự đều dùng qua, hết mười lần thì mười làn thất bại đủ cả. Hết cách, hắn làm liều nhảy từ phòng ngủ trốn về kí túc xá. Cũng may, phòng hắn ở tầng một, không cao lắm, ngoại trừ trầy da rướm máu một chút thì không có gì đáng ngại. Thật ra điều hắn muốn làm nhất không phải là trở về kí túc xá mà là đi tìm Biên Bá Hiền. Nhưng với bộ dáng này mà xuất hiện trước mặt cậu chỉ khiến cậu ấy lo lắng thêm. Phác Xán Liệt về phòng tắm rửa một chút, thay một cái quần dài và sơ mi tối màu để che đậy các vết thương cấp tốc đến kí túc xá của Biên Bá Hiền.

Kí túc xá của hắn ở dãy phía tây, của cậu lại ở hướng đông, chạy một quãng đường dài như vậy đã trở thành thói quen của hắn vào mỗi sáng. Vừa gặp mặt, tất cả lo lắng của bảo bối đều không giấu được bày hết ra khuôn mặt.  Hắn vốn nghĩ chào đón mình là một tràng chửi mắng của cậu, vậy mà  cậu ấy một câu mắng người cũng không có, còn muốn pha cafe cho hắn làm hắn có hơi ngạc nhiên, còn rất thỏa mãn nữa. Hắn vì bảo bối ôn nhu với mình mà kích động quá đỗi, tay nhanh hơn não ôm chầm cậu, còn cạ cạ má vào má cậu làm nũng, thoải mái hít đầy mùi hương trên người cậu. Hay thật, mệt mỏi bao nhiêu cũng tan biến. Cậu ấy ở trong lòng hắn hỏi.

"Anh...muốn nói gì với em đúng không?"

Hắn nghĩ cậu muốn nhắc đến một tuần này, vẫn chưa thể nói sự thật cho cậu biết, đành tìm một cái cớ lấp liếm.

"Gia đình anh có một chút việc, một tuần này anh hơi bận không tìm em được, thật xin lỗi bảo bối."

"Bận đến không nhận điện thoại hay trả lời tin nhắn được sao?"

Điện thoại của hắn? Hắn còn chả nhớ nó nằm ở xó xỉnh nào trong phòng mình nữa. Sau bữa tối đầu đã cạn sạch pin, ai thèm để ý đến chứ. Lúc chạy trốn thì trừ ví tiền thì không đem theo cái gì nữa, cả giày cũng không có mà mang làm gì có tâm trí nhớ đến điện thoại.

"Điện thoại anh bị hư."

"Trùng hợp vậy sao?" Biên Bá Hiền trong lòng hắn khe khẽ thở dài.

"Xin lỗi, là anh không tốt." Hắn chỉ có thể an ủi vuốt lưng cậu.

"Còn gì không?"

Còn gì nữa?

Phác Xán Liệt thật sự không nghĩ ra. Dạo này ngoài chuyện gia đình thì chỉ còn học bổng từ Cambridge kia thôi. Nhưng từ đầu hắn đã từ chối rồi, chỉ là một chuyện đã qua vốn không cần nhắc đến.

"Không còn"

"Thật sự...không còn sao?"

"Ừm, đúng vậy." Hắn trả lời chắc nịch.

"Anh chắc chứ?"

"Chắc mà."

Bảo bối của hắn lại thở dài lần nữa "Không cần giấu em, em biết cả rồi."

Biết...biết cái gì? Là chuyện gia đình hắn sao?

"Anh sao lại không nói với em chứ. Em sẽ ủng hộ anh mà, chả lẽ anh còn không tin em sao? Anh sợ em níu kéo anh à, sợ em làm vướng chân anh? Thật ra em cũng không muốn anh đi nhưng em vẫn biết phải trái mà. Anh định thu xếp ổn thỏa rồi mới thông báo cho em sao? Anh coi em là đứa ngốc à?" Biên Bá Hiền cắn môi, cố không để bản thân rơi nước mắt, vì chuyện này mà khóc lóc thì quá nhu nhược rồi "Anh không cho em thời gian chuẩn bị gì cả, cứ vậy nói xong thì đi à. Anh sao lại...sao lại ích kỉ quá vậy."

Cho dù cố đến cách mấy, trong giọng nói vẫn không giấu được nghẹn ngào. Phác Xán Liệt nghe được thì luống cuống không thôi, muốn nâng mặt cậu lên nhìn cho rõ xem có phải khóe mắt đã đỏ hồng cả rồi không nhưng không được. Phải biết bình thường bảo bối của hắn đều trưng ra vẻ mặt có hơi thối...à nhầm là vẻ mặt cao quý lãnh diễm, biểu cảm không nhiều lại thêm miệng có hơi tiện...bậy bậy, là hay mạnh miệng. Từ lúc quen biết nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu khóc. Vừa muốn dỗ dành đã nghe cậu nói tiếp, hắn biết chỉ là những lời trong lúc giận dữ nhưng tránh không khỏi tim có hơi đau.

"Phác Xán Liệt anh là đồ tồi, anh bại hoại. Anh ích kỉ như vậy, chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, anh đặt em ở đâu chứ? Anh sao không chịu nghĩ cho rm một chút. Em không phải kẻ yếu đuối, em sẽ không làm những việc ngu ngốc cản trở tiền đồ của anh. Phác Xán Liệt, anh không thương em, em mới không thèm thích anh"

Phác Xán Liệt có cảm giác mình vừa rơi vào hồ bắng sâu hút, rét đến tận tim gan.

Em hỏi tôi đặt em ở đâu? Chính là ở đầu quả tim đây này, làm sao có thể không thương em cho được, sao có thể không nghĩ đến em. Em không cảm nhận được sao. Tôi vất vả bao nhiêu cũng chỉ mong em vui vẻ, không phiền muộn. Em nói em không thích tôi. Em sao mà...sao mà tàn nhẫn vậy. Tôi thương em nhiều không hết, em đã từng nghĩ đến chưa, sao lại thẳng thừng gạt bỏ những gì tôi từng làm cho em mà nói tôi không thương em, nói em không thích tôi.

"Bá Hiền, em bình tĩnh một chút được không?"

Biên Bá Hiền càng chửi càng hăng, làm sao nói bình tĩnh là có thể bình tĩnh.

"Anh là cái đồ xấu xa, em không cần anh lo nữa. Tốt nhất là đường ai nấy đi đi! Anh đi dương quan đạo của anh, em đi cầu độc mộc của em"

Phác Xán Liệt nghe xong mấy lời này tức giận không ít, quát lớn một tiếng "Biên Bá Hiền!"

Em mắng tôi chửi tôi thế nào cũng được. Nhưng có hai việc khoong thể, một là không thể không thích tôi, hai là không thể không cần tôi.

"Em bình tĩnh chút đi. Trước hết anh về, chờ vài ngày sau chúng ta sẽ nói chuyện." Cứ như vậy rời đi, chuyện cần giải thích cũng chưa thể giải thích.

______

Vẫn chưa beta TvT, ai thấy lỗi thì tốt bụng nhắc tôi với TT TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net