Chương 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Phác Xán Liệt nhân lúc Biên Bá Hiền còn chưa thức dậy làm thủ tục xuất viện. Lúc này mới chợt phát hiện bản thân ngoài quần áo bệnh nhân ra thì không còn cái gì để thay, thế nhưng hắn cảm thấy nếu mặc quần áo này ra đường thì thật thiếu thẩm mỹ.

Phác tổng có vẻ rối rắm lắm.

Phác Xán Liệt trở lại phòng bệnh vừa lúc Biên Bá Hiền từ phòng tắm đi ra. Cậu ấy đã đánh răng rửa mặt xong xuôi cả rồi, bộ dạng bình thản lướt ngang qua hắn, nhưng vẫn để lại một câu.

"Tôi có lấy cho anh một bộ quần áo mới rồi."

Theo hướng bàn tay cậu chỉ, hắn thấy một túi đồ được đặt ngay ngắn trên tủ nhỏ, có lẽ đêm qua cậu ấy cất trong hộc đến khi sáng mới đem ra để đó vì lúc hắn thức dậy thì không thấy cái túi nào cả.

Phác Xán Liệt đem bộ quần áo mình để ở nhà cậu vào phòng tắm, trước đó còn vui vẻ rủ rê trợ lý của mình.

"Lát nữa em cùng tôi đi ăn sáng đi."

"Không được, sẽ trễ giờ làm." Biên Bá Hiền từ chối.

Cửa phòng tắm vẫn chưa khép hết, giọng nói Phác Xán Liệt theo khe hỡ truyền ra.

"A, quên nói với em. Tôi mới gọi xin nghỉ cho hai chúng ta."

Sau đó, cánh cửa hoàn toàn khép lại.

Biên Bá Hiền đang muốn ra khỏi phòng bệnh chợt khựng lại vì câu nói này.

Đợi một lúc, Phác Xán Liệt mới từ phòng tắm đi ra, trên người là áo thun đen và quần thể thao, trông trẻ trung hẳn so với bộ dạng âu phục giày da thường ngày của hắn. Phải nói, lúc thấy cậu vẫn còn ở đây làm hắn có hơi ngạc nhiên.

"Anh xin nghỉ cho tôi làm gì?"

"Tôi vừa khỏi bệnh, em không định chăm sóc cho tôi sao?"

"Thôi mà, xin cũng đã xin rồi, em đi ăn sáng cùng tôi đi." Thấy cậu định rời đi, Phác Xán Liệt lên tiếng nài nỉ

Biên Bá Hiền bất đắc dĩ bị hắn kéo đi.

Hai người tấp vào một quán nhỏ gần bệnh viện giải quyết bữa sáng. Phác Xán Liệt gọi hai chén cháo và hai ly sữa đâu nành, cẩn thận lau muỗng sạch sẽ rồi đưa cho cậu.

Thông thường, những quán ăn bên đường thế này hay ám đầy mùi dầu mỡ khó chịu nhưng không gian ở đây lại rất thoáng đãng, một tên khiết phích như Phác Xán Liệt cũng vừa lòng hợp ý kia mà.

Cuối thu, cây bên đường căn bản đã trụi cành, lác đác vài chiếc lá già yếu ớt đung đưa trên cành khẳng khiu, khiến người khác nghĩ chỉ cần một giây sau nó liền rơi xuống mặt đất. Sáng thứ hai đầu tuần, đường phố tấp nập xe cộ. Biên Bá Hiền nghĩ nếu theo đúng nhịp sống hằng ngày của cậu, giờ phút này bản thân cũng đang hòa trong dòng người kia, hối hả ngược xuôi. Thế nhưng hiện tại, cậu đang tận hưởng bữa sáng thảnh thơi bên Phác Xán Liệt.

Cảm giác à? Thật ra thì rất thoải mái.

Hai người ngồi đối diện nhau, từ tốn húp từng muỗng cháo. Biên Bá Hiền nhìn người kia, bản thân có chút rối rắm.

"Em muốn nói gì sao?"

"Ừm...là chuyện ở nhà hàng tối hôm trước..."

Tối hôm trước?

Quả thật, Phác Xán Liệt rất tò mò. Cậu ấy đang định giải thích với hắn à?

"Người đi cùng tôi ấy, chỉ là bạn bè thôi."

"Bạn bè?" Phác Xán Liệt nhịn không được nâng cao tông giọng. Làm gì có bạn bè nào mà chăm sóc nhau kiểu đó chứ?

"Anh đừng hiểu lầm, cô ấy là bạn gái của bạn tôi. Tên kia hôm đó nhớ nhầm lịch phẫu thuật lại lo tiểu Hạ ở nhà một mình đến tối sẽ đói nên bảo tôi đưa em ấy đi ăn. Con bé...bị khiếm thị."

Biên Bá Hiền sốt ruột, cậu lo mình giải thích chưa rõ ràng, đầu đang cúi cũng hơi ngẩng lên muốn quan sát biểu tình của Phác Xán Liệt. Mắt nhỏ đồng thời giao với mắt phượng, hai người nhìn nhau, tâm phiền ý loạn.

Phác Xán Liệt ấy à, hắn đương nhiên rất vui mừng. Suy cho cùng thì cậu ấy và người con gái kia không phải quan hệ như hắn nghĩ, nói xem, có phải thật tốt hay không.

Hơn nữa, những lời kia là do chính miệng Biên Bá Hiền giải thích với mình, từng câu tùng chữ đều quý như vàng.

Thật ra Phác Xán Liệt từ sáng sớm thức dậy đến giờ vẫn chưa từng nhắc đến việc này, cũng không có ý định tra hỏi cậu ấy. Vậy Biên Bá Hiền giải thích với hắn, là do có tâm tư nho nhỏ nào đó chất chứa nơi đáy lòng sao?

Sợ hắn hiểu lầm?

Môi khẽ cong thành hình bán nguyệt, hắn hiện tại rất muốn hôn người kia. Có được không nhỉ?

Lúc muốn biến ý định đó thành sự thật, vị chủ quán thân thiện mang hai phần thức ăn xuất hiện trước bàn của bọn họ, làm cho ý định vừa sinh sôi trong lòng hắn héo queo.

"Được rồi, ăn thôi. Em cẩn thận, nóng lắm."

Thấy hắn không có mấy phản ứng với lời giải thích của mình, Biên Bá Hiền có chút ủ rũ.

Cậu có chút hoang mang. Thái độ bình thản này của Phác Xán Liệt là ý gì?

===

Trưa thu hôm nay yên ả hẳn. Nắng không còn gay gắt, chói chang như mọi khi, có lẽ mặt trời đang giấu mình đâu đó sau những dãy nhà cao chót vót.

Phòng khách nhà Biên Bá Hiền văng vẳng khúc tình ca nào đó. À, nếu không lầm thì Phác Xán Liệt bảo đây là Only Love của Trademark. Cậu không có thói quen nghe nhạc khi đang làm việc gì đó, nhưng Phác Xán Liệt thì khác. Hắn rất thích nghe nhạc, không phải loại chạy theo sở thích của số đông, đa số những bài hát hắn thích đều là tình ca lãng mạn. Thói quen này qua nhiều năm rồi nhưng vẫn không thay đổi.

"Bá Hiền, qua đây ăn cơm đi." Âm thanh trầm thấp vọng ra từ phòng bếp, khôi phục thần trí vẫn còn lảng đảng theo những câu hát của cậu.

Biên Bá Hiền làm dấu quyển sách đang đọc dở, xỏ dép xong mới đi vào phòng bếp.

Phác Xán Liệt cởi tạp dề mắc vào giá, rửa tay sạch sẽ xong xuôi còn tốt ý nhắc người kia.

"Em rửa tay đi rồi ăn."

"Biết rồi." Phải nói, cái bệnh khiết phích của tên này qua bao năm vậy rồi mà vẫn chẳng thuyên giảm.

Lúc trở lại bàn ăn, trước mặt đã có một chén cơm nóng hổi được bới đầy. Bên cạnh còn có chén canh nghi ngút khói. Thức ăn trên bàn đều là những món cậu thích, bởi vì súc ruột, Phác Xán Liệt chỉ có thể ăn những món nhẹ và nhạt như cháo loãng nên cũng chỉ làm thức ăn đủ phần một người.

Bữa ăn này của bọn họ xem như là yên lặng, Phác Xán Liệt húp cháo của mình, Biên Bá Hiền ăn cơm của cậu. Bọn họ câu được câu không trò chuyện với nhau, đa phần là do Phác Xán Liệt nhắc người đối diện ăn nhiều một chút.

"Ăn cơm xong em định làm gì?"

"Đi ngủ"

Phác Xán Liệt thở dài, oán trách cậu "Ăn xong rồi đi ngủ, sao em nhàm chán vậy."

"Mặc kệ tôi, anh quan tâm làm gì." Biên Bá Hiền liếc xéo hắn, gắp thêm miếng thịt cho vào bát.

"Được rồi, được rồi." Phác Xán Liệt cười cầu hòa "Nếu không thì ăn xong chúng ta xem phim đi."

"Xem phim?"

"Nếu em không muốn ra ngoài thì ở nhà xem cũng được."

"Anh đi mà xem một mình đi." Biên Bá Hiền ghét bỏ.

"Không phải vẫn còn mấy đĩa phim tôi mua tuần trước à, lấy nó ra xem đi."

"Không thích."

"Đừng mà, vừa ăn xong đã ngủ không tốt đâu."

"Anh quản à."

===

Cuối cùng Biên Bá Hiền vẫn bị Phác Xán Liệt thuyết phục. Sau khi ăn xong, Phác Xán Liệt bảo cậu lên phòng khách chọn phim, còn bản thân mình thì rửa chén dưới bếp.

Bộ phim lần này có vẻ hợp gu Biên Bá Hiền, cậu xem rất chăm chú. Chẳng bù cho tên đầu xỏ bên cạnh, vừa xem hết một phần ba bộ phim đã gục lên vai cậu ngủ mất. Phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng từ TV hắt lên người bọn họ, hằn lên bức tường sau lưng hai cái bóng nhập nhòe. Người kia an ổn ngủ trên vai cậu, hơi thở bình ổn mà nhẹ nhàng, hai cánh tay to lớn chẳng biết là vô tình hay cố ý vòng qua hông cậu.

Biên Bá Hiền chịu đựng ngồi nguyên một tư thế như vậy suốt hơn một tiếng đồng hồ, đến khi màn hình TV tối đen rồi, người bên cạnh vẫn chưa muốn thức dậy. Cậu có chút bối rối, nếu không đánh thức hắn e rằng mình phải ngồi thêm cả tiếng đồng hồ nữa, nhưng đánh thức hắn...cậu có chút không nỡ.

Thật ra ngồi như vậy cũng tốt, có thể bên cạnh hắn ở khoảng cách gần, không cần phải chối bỏ những đụng chạm quan tâm của hắn, không chỉ đơn giản vì quan hệ xác thịt. Thật sự rất tốt.

Cậu không biết đã qua bao lâu, bọn họ cứ ngồi đó, Biên Bá Hiền lặng lẽ lắng nghe nhịp thở của Phác Xán Liệt, ở phía trên ngắm nhìn vành tai và sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, tâm tình tựa như mây trời thong dong ngoài cửa sổ, lười biếng mà yên ả.

Giữa không gian yên tĩnh như vậy, tiếng chuông điện thoại vừa vang lên đặc biệt chói tai. Biên Bá Hiền hơi giật mình, người bên cạnh vì âm thanh ồn ào kia mà nhíu chặt mày, đôi mắt chớp chớp vài cái, cuối cùng thật sự tỉnh dậy.

Cậu vớ lấy điện thoại để trên bàn kính, bắt máy.

"Alo"

"Này, cảm ơn cậu chuyện hôm trước nhé."

"Tên nhóc cậu còn biết khách sáo như vậy cơ đấy."

"Hừ" Kim Chung Nhân đầu dây bên kia hừ mũi "Tiểu Hạ bảo tôi hôm tối nay mời cậu sang dùng cơm. Có định đi hay không?"

"Đi, đi chứ." Biên Bá Hiền phì cười "Không phải lúc nào cũng được thưởng thức trù nghệ của bác sĩ Kim mà, sao tôi dám bỏ lỡ."

"Không thèm nói chuyện với tên chết tiệt như cậu nữa. Cúp đây. Tối nhớ sang nhà tôi."

"Haha, tạm biệt"

Phác Xán Liệt sau khi thức dậy đến bây giờ vẫn đang gục đầu trên vai cậu, mắt lười biếng nhắm nhưng tai thì không bỏ sót bất kì câu nói nào của cậu và Kim Chung Nhân.

"Tối nay em đi ăn cơm với bạn à?"

"Ừ"

"Vậy còn tôi thì sao bây giờ? Em định bỏ mặc tôi sao?"

Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút, chắc nịch trả lời "Đúng vậy."

"Em thật nhẫn tâm mà."

Miệng nói ra toàn lời lẽ ủy khuất, cam chịu nhưng tay Phác Xán Liệt không an phận luồn vào áo thun của cậu, sờ soạng vòng eo mẫn cảm rồi di chuyển lên trên.

Biên Bá Hiền bên cạnh lạnh giọng

"Anh bỏ tay ra."

"Tôi chán quá." Phác Xán Liệt lại trả lời một câu chẳng hề ăn nhập, hắn nói tiếp "Chúng ta làm chuyện vui vẻ một chút đi."

Ừ, giờ thì đã ăn nhập rồi.

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net