Chương 7.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Biên Bá Hiền thật sự không còn cách nào khác, phải dẫn theo Phác Xán Liệt đến nhà Kim Chung Nhân. Ngồi trên taxi, cậu vẫn khó chịu cau mày khuyên nhủ Phác Xán Liệt ngồi kế bên.

"Này, anh chỉ ăn được cháo thôi còn muốn theo tôi đến nhà người ta làm gì?"

Phác Xán Liệt làm bộ ủy khuất "Không lẽ em để tôi ở nhà sao?"

Chứ sao nữa?!

Bảy giờ tối, cách giờ tan tầm đã một tiếng đồng hồ mà xe trên đường vẫn nhiều vô kể, từ nhà cậu đến nhà Kim Chung Nhân hơi xa, bình thường đi xe cũng mất mười lăm, hai mươi phút rồi. Vậy mà hôm nay còn kẹt xe. Quá xui xẻo đi. Biên Bá Hiền qui hết trách nhiệm này lên người Phác Xán Liệt, bởi vì đi cùng hắn nên vận xui mới kéo đến.

Phác tổng quá oan ức mà.

Cửa kính xe phản chiếu khuôn mặt của cậu, hòa cùng dòng người vội vội vàng vàng ngoài kia, có chút mơ hồ, lại có chút mệt mỏi. Thành phố này quá vội vã, bản thân chính mình cũng luôn...quá vội vã.

===

Đến nhà Kim Chung Nhân là chuyện của hơn nửa tiếng sau.

Phải nói y ngạc nhiên lắm khi thấy sự có mặt của Phác Xán Liệt, với tính cách của Biên Bá Hiền, dẫn theo bạn bè cùng đến là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Mà kẻ thuyết phục được cậu cho mình đi cùng, theo nhận thức của y, chưa từng xuất hiện.

Phác Xán Liệt cảm thấy ánh mắt của Kim Chung Nhân đã xiên được một lỗ thật lớn trên người mình mất rồi, hắng giọng một cái, có hơi lúng túng mở lời.

"Xin chào, tôi là bạn của Bá Hiền."

"Chào cậu. Tôi tên Kim Chung Nhân, cứ gọi Chung Nhân là được."

Kim Chung Nhân coi bộ cũng chưa kinh ngạc đến mức mất hồn. Lịch sự bắt tay người ta, còn bonus một nụ cười sáng chói mà theo y thì rất đẹp trai.

"Này, tiểu Hạ đâu?" Là tiếng của Biên Bá Hiền, cậu nhìn quanh phòng khách một lượt, không tìm thấy tiểu Hạ đâu, mà phía sau là phòng bếp được ngăn cách bằng một cách cửa gỗ, không cần nhìn cũng biết tên kia sẽ không cho cô ấy xuống nơi đó.

"Em ấy ở trên phòng ngủ. Hôm nay bị sốt, uống thuốc xong ngủ vẫn chưa tỉnh dậy."

"Vậy cậu còn gọi bọn tôi đến đây làm gì, cứ ở nhà chăm sóc em ấy đi." Biên Bá Hiền nhíu mày

"Em ấy muốn ăn cơm với mọi người, tôi cũng không dám ngăn cản." Sau đó mới chợt nhớ mình đang để khách đứng ngoài cửa, bối rối lên tiếng "Được rồi cậu mau vào đi, đừng đứng ngoài đó nữa."

Vừa vặn trong nhà còn dư hai đôi dép, mỗi tội so với cỡ chân của Phác Xán Liệt thì nhỏ hơn hai số, hắn mang lộ cả gót. Phác Xán Liệt lúng túng cười trước lời ngỏ ý bảo hắn cứ đi chân không vào nhà.

"Không sao đâu, tôi đi vậy cũng được rồi."

Phòng bếp dậy mùi thơm của lẩu cay, còn có mùi hải sản đặc trưng. Lúc này, Biên Bá Hiền mới nhớ tới tình trạng của Phác Xán Liệt, hỏi Kim Chung Nhân có thể nấu thêm cháo không. Cũng may ở nhà y còn một tiểu Hạ bị sốt, cháo nấu cho em ấy còn nhiều, có thể cho Phác Xán Liệt một ít.

Thế nên một nồi lẩu lớn cũng chỉ có hai người bọn họ ăn. Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân vậy mà lại rất hợp ý nhau, bọn họ ở trên bàn ăn bàn đủ chuyện, việc Đông hay việc Tây đều đem ra nói một lần.

Biên Bá Hiền bên cạnh không có mấy biểu cảm, chăm chú ăn món lẩu trong chén, thi thoảng lại nhìn sang tiểu Hạ bên cạnh Kim Chung Nhân. Phác Xán Liệt nhìn cậu ăn nhiều như vậy, có hơi không yên lòng, nhắc nhẹ một câu.

"Em đừng ăn nhiều, chú ý bao tử của mình nữa." Lại bị cậu ngó lơ không đếm xỉa. Nhưng quả thật sau đó, Biên Bá Hiền cũng ăn ít lại một chút, đa phần đều là nói chuyện phiếm với tiểu Hạ.

Một bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ ở lại giúp Kim Chung Nhân dọn dẹp bãi chiến trường rồi mới quay về. Trước đó, Kim Chung Nhân lại rủ Phác Xán Liệt lên ban công lầu hai hú hí với nhau, Biên Bá Hiền cũng lười không muốn hỏi bọn họ đã nói chuyện gì.

Đèn đường phủ lên hai thân ảnh một cao một thấp, hằn lên vỉa hè hai cái bóng kéo dài, có hơi tịch mịch. Sau khi ăn xong, bọn họ không gọi xe về nữa, trực tiếp đi bộ. Phác Xán Liệt nói như vậy tốt cho tiêu hóa. Biên Bá Hiền tuy có hơi lười nhưng ngẫm lại thật ra chuyện này cũng rất tốt, có thể hít thở không khí của thành phố, mặc dù loại không khí này chẳng trong lành hay dễ chịu gì cho cam. Phác Xán Liệt từ lúc nãy đến giờ vẫn đi bên cạnh cậu, nhưng tuyệt nhiên lại không lên tiếng, bàn tay e dè giữ khoảng cách với bàn tay của cậu, không biết có nên nắm lấy không. Đoạn đối thoại trên ban công giữa mình và Kim Chung Nhân hiện lên trong đầu.


"Này, cậu và Bá Hiền có quan hệ như thế nào vậy."

Quan hệ của bọn họ á? Nên lấy tên là gì đây? Cấp trên, đồng nghiệp, bạn bè, hay là bạn giường?

Phác Xán Liệt trầm mặc một lúc mới lên tiếng "Xem như là bạn bè đi."

Kim Chung Nhân nghe thế thì bật cười

"Bạn bè sao? Sẽ không có loại bạn bè nào phục vụ người ta chu đáo như cậu đâu. Sợ cậu ấy cay nên rót sẵn nước, nhìn cậu ấy ăn nhiều thì lo cho bao tử, thấy cậu ấy không ăn lại bảo ăn nhiều một chút. Phác Xán Liệt, trả lời tôi, cậu thích Bá Hiền phải không?"

Hắn không trả lời, đưa mắt nhìn xuống vườn hoa dưới nhà y.

"Nếu thật sự thích Bá Hiền, vậy thì nhanh chóng tìm có hội bày tỏ với cậu ấy đi. Tôi quen biết cậu ấy ba năm đều là ba năm chịu khổ của cậu ấy." Kim Chung Nhân đưa mắt nhìn đến ánh đèn đã phủ đầy không gian tối đen của thành phố, ánh mắt xa xăm như là nhớ đến đoạn hồi ức nào đó "Cậu có biết bạn trai cũ của cậu ấy không?"

Phác Xán Liệt lúc này mới giật mình, quay sang nhìn chằm chằm y.

"Để tôi kể cậu nghe. Biên Bá Hiền thật ra từng quen một người lúc học cấp ba, nghe nói kéo dài được tầm ba năm, đến năm nhất đại học thì hắn ta và cậu chia tay. Tôi không rõ nội tình bên trong có bao nhiêu uẩn khúc, cũng không biết giữa bọn họ từng hạnh phúc ra sao. Chỉ là từ khi chúng tôi thân thiết, những đêm Biên Bá Hiền say đến quên trời quên đất bị tôi vác về kí túc xá đều là vì cậu ấy nhớ người kia. Người kia, làm khổ Bá Hiền nhiều rồi. Tôi muốn cậu ấy hạnh phúc, tôi không biết cậu ấy có thể hạnh phúc bên người kia không, nhưng tôi tin tưởng cậu ấy sẽ hạnh phúc bên cạnh cậu."

Trùng hợp làm sao, tên người yêu cũ làm khổ Biên Bá Hiền ngần ấy năm và kẻ có thể đem đến hạnh phúc cho cậu ấy, đều là một.

Phác Xán Liệt thoát khỏi đoạn hồi ức, bàn tay rụt rè nắm lấy bàn tay người đối diện.

Phải, hắn làm khổ cậu quá nhiều rồi, hắn từng nghĩ cách làm của mình là bảo hộ cậu, nhưng thật ra đã đem đến cho cậu vô số vết thương lòng. Trái tim thuần khiết cậu dâng cho hắn, bị hắn đâm đau đến rướm máu.

Đến hôm nay, Phác Xán Liệt mới chợt hiểu ra. Biên Bá Hiền của hắn hoàn mỹ như vậy, rất có thể sẽ được ai đó yêu thích, người kia có thể chăm sóc cậu, đối tốt với cậu, yêu thương cậu nhiều hơn cả hắn, biết đâu là vậy. Hắn không dám nhận tình yêu của mình đủ cao cả, đủ lớn lao để bảo bọc cậu không thương tổn, hắn của quá khứ hay hiện tại đều chỉ đang làm hết mình mà thôi. Mà sự cố gắng của hắn liệu có sánh được tình yêu mà người khác đem đến?

"Bá Hiền"

Giữa phố thị phồn hoa, ngựa xe như nước, còi xe inh ỏi, âm thanh của Phác Xán Liệt vang bên tai cậu lại đặc biệt dịu êm.

"Chuyện gì."

"Tôi...em..." Lời ra khỏi miệng lại ngập ngừng chẳng thành câu.

Tôi tự hỏi nếu mình nói ra những lời này, em có tin không? Chỉ là vào lúc này, tôi không kìm được lòng mình nữa. Tôi sợ nếu không nói, em và tôi sẽ mãi là mối quan hệ lưng chừng, không danh phận, không một khẳng định. Tôi sợ mình làm khổ em, sợ em lo trước lo sau, sợ em mệt mỏi vì tôi, sợ em ủy khuất. Tôi càng sợ khi nói ra rồi em vẫn chưa hiểu được lòng tôi, tôi sợ em không biết rằng... tôi vẫn còn yêu em. Nhiều lắm...

Người bên cạnh vẫn đang nhìn hắn, không nói lời nào. Đôi mắt kia, vậy mà làm tim hắn rung động dữ dội.

Phác Xán Liệt siết chặt tay, nhẹ nhàng đem người bên cạnh ôm vào lòng, cúi đầu kề sát bên tai cậu như sợ tiếng còi xe sẽ lấn át âm thanh của mình, đặc biệt ôn nhu mà nói.

"Tôi yêu em."

"Biên Bá Hiền, anh yêu em."

Chỉ thấy người trong lòng cứng ngắc tay chân, sống lưng thẳng tắp cũng trở nên mất tự nhiên.

Phác Xán Liệt vội dỗ dành.

"Bá Hiền, lời anh nói đều là thật lòng. Anh hiện tại chỉ xin em đừng sợ hãi, đừng lo lắng, để anh có cơ hội yêu em. Mặc kệ em đối với anh là thái độ gì, anh cũng chấp nhận. Chỉ xin em...đừng từ chối."

Biên Bá Hiền nghĩ hẳn mình đang nằm mơ. Chỉ là giấc mơ này vô cùng đẹp, cậu nguyện ý không bao giờ tỉnh giấc nữa. Giữa phố xá ồn ào, tạp âm hỗn loạn bên tai đều bị đánh bay bởi cái ôm ấm áp của người nọ. Lời nói của hắn như có ma lực, khiến người nghe mê mẩn, tựa như bầu rượu ủ lâu năm, một chung nhỏ thôi cũng đủ làm người ta say quên cả lối về.

"Phác Xán Liệt, anh biết mình đang nói cái gì không?"

"Anh biết, anh rất tỉnh táo, cũng rất nghiêm túc. Em tin anh đi,có được không?"

Anh từng nghĩ sau khi trở về, chúng ta có thể từ từ tiếp xúc với nhau, dần dần tạo nên một quan hệ mới, gỡ bỏ những khúc mắc trong quá khứ, tiến đến một tương lai tươi sáng hơn. Chỉ là không ngờ, quyết định của mình dằn vặt em nhiều đến vậy.

Nghĩ đến cảnh em phải khổ sở, anh liền xót cả tim.

Cho nên

Anh muốn nói ra lời yêu thương thật tâm. Đem em từ những khổ sở trở về, để em tin tưởng, để em an tâm, bên cạnh anh.

_______

😢 chương mới có hơi ngắn, các bác bỏ qua cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net