Chương 7.2-END.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Biên Bá Hiền đi làm lại không thấy bóng dáng Phác Xán Liệt đâu. Cậu nghĩ đơn giản là do hắn tới trễ, nhưng tới giờ cơm, cả cái bóng của hắn cũng tìm không ra. Hỏi nữ đồng nghiệp ngồi ăn cùng mình hôm nay có nhìn thấy Phác tổng không, cuối cùng nhận được câu trả lời trong ánh mắt ngỡ ngàng của người ta.

"Không phải hôm nay Phác tổng đi công tác sao?"

Đến lúc này Biên Bá Hiền mới bừng tỉnh. Lịch công tác của hắn cậu nắm rất rõ, chuyến công tác đến Paris là vào tuần sau, lại bị hắn dời lại sớm hơn một tuần. Người này, là đang lo lắng cậu khó xử hay chính bản thân hắn đang muốn trốn tránh cậu đây?

===

Tối, Biên Bá Hiền một mình cuốc bộ về nhà. Nhìn đến phố xá nhộn nhịp hai bên đường, trong lòng bỗng đâm ra nhớ người kia. Mấy tháng gần đây, trợ lí Biên hầu như đều được Phác tổng đưa đưa đón đón, đã quên mất thói quen đi bộ này của mình. Gần vào đông, không khí lạnh đi nhiều, Biên Bá Hiền đút hai tay vào túi áo sâu thêm một chút, cùng lúc đó chạm được điện thoại rung chuông, dọa cho cậu giật mình. Màn hình hiện lên dãy số quen thuộc, không phải Phác Xán Liệt thì là ai đây.

"Alo"

Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào của xe cộ và những cuộc đối thoại bằng loại ngoại ngữ xa lạ. Giọng Phác Xán Liệt vẫn trầm ấm và dịu dàng đến thế.

"Bá Hiền. Em về chưa?"

"Đang về."

"Đã ăn tối chưa. Em ăn tối với gì vậy?"

"Ừm...rồi." Cậu vô thức siết chặt điện thoại, thật ra cậu vẫn chưa ăn.

"Đừng nói dối. Thật sự đã ăn rồi sao?"

"Ừ...vẫn chưa."

Tiếng thở dài khẽ khàng dù đã được chủ nhân tận lực đè nén, vẫn âm thầm vượt qua cả một đại dương, truyền vào tai cậu.

"Vẫn nên chú ý dạ dày của mình thì hơn."

"Vừa xuống máy bay à?" Biên Bá Hiền đột nhiên chuyển sang đề tài khác. Không rõ tại sao, từng câu từng chữ hôm nay của Phác Xán Liệt lại nhẹ nhàng chạm vào nơi mềm mại nào đó trong tim, khiến trái tim vốn chẳng nghe lời gì mấy của cậu được thể càng quấy.

"Ừ, anh đang chờ xe."

Cậu không nói, chỉ lẳng lặng lắng nghe hơi thở trầm ổn và âm thanh từ đất nước xa xôi kia vọng về.

"Bá Hiền"

"Chuyện gì?"

"Paris đẹp lắm."

Nhưng anh nghĩ, Paris có em mới đẹp đẽ trọn vẹn.

Không biết em sẽ lộng lẫy bao nhiêu khi được ánh sáng của Thành phố tình yêu này bao phủ. Chắc chắn là đẹp hơn cả trong tưởng tượng của anh.

Biên Bá Hiền bỗng nhớ đến cuộc đối thoại của hai người vào tối qua, trước khi Phác Xán Liệt tiễn cậu lên taxi về nhà.

"Phác Xán Liệt, anh đã chắc chưa. Những lời anh nói ấy."

"Bá Hiền, anh đợi câu trả lời của em, được không? Không cần vội vàng, anh luôn có đủ kiên nhẫn cho em."

Cậu cảm thấy, bản thân mình trong mối quan hệ của hai người, luôn là kẻ thua trận. Dù là lần đầu gặp gỡ, hay cuộc chia tay bốn năm trước, đến hiện tại. Mình vẫn luôn thua trước yêu thương của hắn, không thể cứu vãng.

Cậu tự dưng, không muốn làm khó bản thân mình hay người kia nữa.

"Phác Xán Liệt"

"Hửm?"

"Chờ anh trở về, tôi sẽ cho anh câu trả lời, được không?"

Thật ra đáp án của em từ trước đến nay cũng chỉ có một. Chỉ là do bản thân không đủ dũng cảm để nói ra.

Chúng ta của quá khứ là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, cho nên mới va vấp, mới phạm sai lầm. Nhưng em tin, hôm nay mình đã đủ trưởng thành để yêu anh, thêm một lần nữa.

Phía bên kia, không rõ Phác Xán Liệt mang tâm trạng gì để trả lời câu hỏi của cậu, chỉ biết đáp án của hắn vừa súc tích lại vừa chắc chắn.

Hắn nói

"Được"

Thật ra chia tay cũng chỉ là một quá trình trong tình yêu.

Nhưng có những thứ, chỉ sau khi chia tay mình mới hiểu rõ. Đó là những lổ hổng mà những kẻ đang trong giai đoạn yêu đương chẳng thể nào nhìn ra được. Tỉ như cách bảo bọc của Phác Xán Liệt, tỉ như thái độ nhẫn nhịn chịu đựng của Biên Bá Hiền.

Cũng tỉ như, tình cảm của bọn họ.

Sau khi chia tay mới nhận ra, mình yêu đối phương đến cỡ nào.

===

Những ngày sau đó, cả hai đều bận rộn với công việc của mình. Biên Bá Hiền loay hoay với chồng tài liệu cao ngất đến kiệt sức suốt ba ngày liên tiếp.

Sau khi xử lí xong rồi mới phát hiện, bản thân đã làm xong công việc cho cả tuần tới, đâm ra trở thành kẻ rãnh rỗi nơi văn phòng.

Những lúc thế này, cậu lại nhớ Phác Xán Liệt quá đỗi. Mặc dù chính hắn cũng bận tối tăm mặt mũi không khác gì cậu nhưng mỗi ngày vẫn gọi điện nhắn tin đầy đủ. Đáng tiếc những lúc đó cậu trả lời rất qua loa, bây giờ nhàn rỗi mới thấy nhớ những cuộc gọi và tin nhắn giống vậy.

Biên Bá Hiền buồn chán xem lại tin nhắn cũ của mình và hắn, mới nhận thức được quan hệ mập mờ giữa cậu và cấp trên đã kéo dài tận ba tháng thu.

Thật ra như vậy rất tốt, bởi vì sau này khi đã xác nhận quan hệ của cả hai. Em có thể đường đường chính chính cùng anh, trải qua mùa đông lạnh giá, với cương vị là một tình nhân.

Nghĩ đến đây, mùa đông cũng không lạnh giá như trong tưởng tượng của em nữa.

Paris bên kia đã vào đêm, thế nhưng không biết Phác Xán Liệt làm gì mà vào giờ này vẫn còn thức. Điện thoại Biên Bá Hiền thông báo vừa nhận được tin nhắn.

[Em đang làm gì đấy?]

[Không làm gì cả.]

[Rảnh rỗi vậy sao?]

[Ừ. Sao vẫn chưa ngủ?]

[Không ngủ được, nhớ em quá đi.]

Biên Bá Hiền phì cười, khóe môi cong cong như vầng trăng khuyết.

[Mau ngủ đi.]

[Tôi nhớ em thật mà.]

Tin nhắn vừa được gửi cách đây hai phút của Phác Xán Liệt, không hiểu sao lại làm tâm cậu nhộn nhạo. Bỗng dưng, thật muốn bay đến đây nước xa xôi kia chỉ để bên cạnh hắn.

[Vậy thì chờ tôi.]

Văn phòng yên tĩnh loạt xoạt tiếng ghi chép, lạch cạch tiếng gõ bàn phím cùng câu hỏi của nữ đồng nghiệp

"Bá Hiền, cậu đi đâu thế?"

Chỉ thấy người được hỏi đã mất hút sau cánh cửa, chẳng hiểu vì lí do gì.

===

Biên Bá Hiền đứng giữa lòng phố Paris, tự cảm thấy đây là hành động táo bạo nhất của mình từ trước đến nay.

Paris chiều cuối thu, thật ra rất lạnh. Paris không mang vẻ hoa lệ của ánh sáng từ tháp Eiffel, cũng thật lạ. Vẻ dịu dàng và yên ả lãng đãng trong không khí, như cô thiếu nữ đôi mươi, ấp e vẻ đẹp chớm nở bừng. Biên Bá Hiền đứng trước quán cafe gần sân bay, siết chặt áo khoác vào người. Bàn tay thon dài lướt tìm dãy số quen thuộc, nghe tiếng chuông đổ mà lòng nao nao đến lạ.

Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy.

"Alo"

"Phác Xán Liệt, có rảnh không?"

"Ừ, vừa làm xong việc."

"Sân bay quốc tế Paris có bưu kiện cần anh nhận gấp, có thể ra lấy không?"

Phác Xán Liệt mờ mịt "Hả"

"Tôi nói anh có thể ra sân bay để nhận bưu kiện không?"

"Bưu kiện ở sân bay?"

Cậu phì cười, nghĩ đến vẻ ngốc ngốc của Phác Xán Liệt khi nhận điện thoại "Mau đến đón tôi."

Cậu vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng tút lạnh lẽo.

Người kia hẳn đang rất vội vã.

Biên Bá Hiền nhàn rỗi ngắm nhìn dãy quán san sát nhau mang đậm phong cách Tây Âu những năm 70, quả thật thích thú vô cùng. Hương cafe nhè nhẹ vẩn vương quanh khứu giác vậy mà vị ngọt lại in sâu vào tiềm thức. Mọi người dường như cũng chậm lại theo nhịp sống của thành phố, ly cafe đã không còn nghi ngút khói, nhưng vẫn chưa nguội lạnh đến mức làm người khác muốn bỏ đi.

Cậu từ chối chọn đồ uống, chỉ nói mình sẽ ngồi đợi bạn vài phút.

Ngay khi nữ phục vụ quay vào, Phác Xán Liệt cũng chạy đến chỗ cậu.

"Em đến đây làm gì?" Hắn nhìn cậu trân trân, có vẻ não bộ vẫn chưa xử lí xong tình huống trước mắt.

"Tìm anh."

Biên Bá Hiền cười híp mắt.

"Em thật là...về thôi." Trong đầu hiện ra vô số lời trách cứ, nhưng vừa nhìn đến nụ cười của cậu, Phác Xán Liệt ỉu xìu chẳng thốt được một câu.

Hắn thay cậu cầm vali, tay còn lại nắm lấy tay cậu, muốn gọi taxi nhưng Biên Bá Hiền cản lại.

Cậu nói muốn đi bộ một lúc.

Phác Xán Liệt đương nhiên đồng ý.

Cả hai cuốc bộ dọc theo những quán ven đường, tay trong tay chẳng màng ánh mắt của mọi người xung quanh.

Bọn họ tựa như đã thật sự cùng một chỗ. Ấm áp như vậy, khiến người khác thật ganh tị.

Không khí vốn im lặng, lại bị câu hỏi của Biên Bá Hiền phá vỡ.

"Phác Xán Liệt, biết tôi đến đây làm gì không?"

Phác Xán Liệt khó hiểu, thật thà trả lời.

"Không biết, em nói xem."

"Tôi đến đây, để cho anh câu trả lời."

Nói đến đây cậu cũng dừng lại cước bộ.

"Có muốn biết không?" Vẫn là một nụ cười híp mắt, chỉ là lần này trong giọng nói pha thêm rất nhiều ôn nhu.

Phác Xán Liệt âm thầm khẩn trương, gật đầu.

"Em chấp nhận đề nghị của anh. Chúng ta, cùng một chỗ đi."

Phác tổng có vẻ quá khẩn trương rồi đi, bàn tay nắm lấy tay cậu vô thức siết chặt.

"Biên Bá Hiền, em có biết mình đang nói gì không?"

"Em biết, không biết anh có muốn yêu đương cùng em không. Đừng từ chối bởi vì em thật sự rất yêu anh, rất rất yêu anh." Sau đó mặc kệ người khác nhìn bọn họ như thế nào, vòng tay câu cổ của Phác Xán Liệt, nhón chân, đem môi mình chạm nhẹ vào môi hắn. Không phải nụ hôn chuẩn kiểu Pháp, chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Lướt qua nhẹ nhàng, mà xao động từ nụ hôn, lại quấy nhiễu cả hai trái tim, rất lâu.

Phác Xán Liệt phì cười, dứt khỏi nụ hôn nhưng tay vẫn ôm chặt cậu.

"Nào dám từ chối. Anh cũng yêu em rất nhiều."

Paris hôm nay, chính là một Paris đẹp đẽ trọn vẹn.

Một Paris không có ánh sáng của tháp Eiffel, nhưng anh và em, có nhau.

Thế thôi, là đủ thắp sáng cả kinh đô hoa lệ này.

_______

END.

25/8/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net