3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đường đường là một sinh viên tốt nghiệp đại học hệ chính quy 985 một cách đàng hoàng, anh cùng với tôi nói chuyện này? Tôi tin được?

Tôi kinh ngạc nhìn tiểu đạo sĩ:
"Tiểu đạo sĩ ngài cảm thấy tôi giống người hạ cổ trùng đào hoa sao?"

Lục Thanh Huyền lo lắng nhìn tôi:
"Miêu Giang Ngũ Đầu là những người cực kỳ thâm độc và độc ác, tâm tư những người này quái dị, đặc biệt là những người thuộc phái đào hoa, phái này đều có tính chiếm hữu rất cao và luôn có tính khống chế mọi hành động của đối tượng hạ cổ trùng."

"Vừa rồi bạn học của cô cười với cô lâu một chút, như vậy là đủ khiến Cổ sư chán ghét cô, từ giờ về sau cô phải đặc biệt cẩn thận, cô ta nhất định sẽ làm mọi cách cho cô ăn đồ cô ta đưa, cô nhất định không được nhận cũng không được ăn."

Lục Thanh Huyền vẻ mặt lo lắng, ánh mắt anh ta quá chân thành,
Nhìn vào đôi đồng tử đen láy của anh ta, tôi không thể không tin.

Thế kỷ 21 rồi mà còn có truyện khó tin đến thái quá như vậy sao?
Nếu việc hạ cổ trùng là thật, điều đó có nghĩa là bản mệnh của tôi đã bị tráo đổi cũng là sự thật?

Cho nên cái chết của cha mẹ tôi không phải là một tai nạn, mà là một tai họa do con người gây ra.
Trong toa tàu bật điều hòa, nhiệt độ rất thấp, nhưng sau lưng tôi lại túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Dựa theo những gì Lục Thanh Huyền nói, hung thủ đã động chân tay can thiệp vào phần mộ của tổ tiên của nhà tôi, nghĩ đến việc bị người ta nhìn chằm chằm hơn 20 năm, tôi nắm chặt tay.

Con mẹ nó!

Rốt cuộc là ai làm?!!

Tôi lo lắng bóp chặt chai nước, đi theo Lục Thanh Huyền trở lại toa xe, suýt chút nữa rẽ ngoặt nhầm chỗ.

Theo những gì Lục Thanh Huyền nói, những cổ trùng hoa đào ở trong não đều yêu thích nước, những người bị hạ cổ trùng hoa đào không ngừng uống nước liên tục.
Hơn nữa, người có cô trùng đào hoa trong người sẽ có đuôi mắt sẽ mang theo mạt hồng nhạt, trông có vẻ quyến rũ lạ thường
.
"Đây là kẹo em tự làm, chị ăn một cái đi?"

Cùng với một giọng nói khàn khàn và thô ráp, là một bàn tay vừa đen vừa dày giơ ra trước mặt tôi, trong lòng bàn tay có một vài viên kẹo nhiều màu sắc.

"Ối trời."

Tôi không khỏi thốt lên rồi nuốt nước bọt, trời ạ, Lục Thanh Huyền thật sự xuất sắc anh ta nói đúng rồi!!!

"A Lê của tôi làm kẹo là giỏi nhất, Kẹo cô ấy làm ngon hơn kẹo ngoài thị trường. Mau nếm thử đi."

Cố Hạo Trạch nhiệt tình nhìn tôi giới thiệu, khóe mắt cậu ấy hơi nhếch lên in một vệt hồng hồng, như thể cậu ấy đã thoa một lớp phấn má hồng lên đó.

"Thật đáng tiếc, tôi đang giảm béo không ăn được đường."

"Thật không, kia cũng thật là quá đáng tiếc."

Người phụ nữ rút bàn tay đang đưa ra, khóe miệng nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại u ám âm lãnh, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, giống như mấy con chó dữ ở dưới quê có thể chồm lên cắn tôi bất cứ lúc nào.

Chúa ơi, trông cô ta thật quá đáng sợ.

Phía dưới gầm bàn, tay tôi không tự chủ mà nắm chặt lấy tay của Lục Thanh Huyền.

Cố Hạo Trạch cũng giống như Lục Thanh Huyền nói, uống hết chai nước này đến chai nước khác, trong bụng như có cái động không đáy.

Chưa đầy 30 phút, trên bàn đã có 10 chai nước khoáng.

Những gì Lục Thanh Huyền nói là sự thật, Cố Hạo Trạch đã bị người phụ nữ bên cạnh hạ cổ trùng vào đầu.
Còn tôi, bản mệnh của tôi cũng đã bị người khác tráo đổi.

Lục Thanh Huyền đưa tay còn lại ra, vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi để an ủi, cảm giác bồn chồn khó chịu trong tôi dịu đi rất nhiều.

"Chỗ của em còn có bánh mì, ăn rất ngon, chị muốn ăn hay không?"

Người phụ nữ đối diện vẫn chưa từ bỏ ý định mà lấy ra túi bánh mì đưa cho tôi, những ngón tay cầm ổ bánh mì đen xì, dưới móng tay còn lấm tấm bùn đất dày đặc.

Tôi cười giả tạo:
"Cảm ơn rất nhiều, nhưng tôi đang cố gắng giảm cân, vì vậy tôi thực sự không thể ăn nó."

Rõ ràng cô ta đã mất kiên nhẫn, đột ngột đứng dậy, dùng sức nắm vào cằm tôi, xé một miếng bánh mì rồi thô bạo nhét vào trong miệng tôi.

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tôi và Lục Thanh Huyền không kịp phản ứng.
Cố Hạo Trạch cũng sửng sốt, anh định thần lại, kéo bạn gái mình ngồi xuống, lúng túng giải thích mọi chuyện:

"Ha ha, A Lê của chúng ta quá nhiệt tình, Chu Diên Ninh cậu đừng chấp cô ấy nhé."

Lục Thanh Huyền sắc mặt lạnh lùng đứng lên, kéo tôi đi ra ngoài:
"Chu Diên Ninh, cô đi qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Anh ấy đi rất nhanh, cổ tay tôi đau nhói do anh ấy kéo đi.
Bước đến cửa nhà vệ sinh ở toa đầu tiên, anh ấy đẩy tôi vào.

"Mẹ kiếp! Nhanh lên!"

Hắn từ trong túi lấy ra một tấm phù màu vàng, hai tay nhanh chóng kết ấn mấy cái, tấm phù màu vàng liền bốc cháy.
Một tay anh ấy nắm mặt tôi một tay nhét lá bùa màu vàng đang cháy vào miệng.

Trước buổi sáng ngày hôm nay, tôi vẫn nghĩ với một cuộc sống bi thảm như tôi, dù khốn khổ đến đâu cũng không có gì sai cả?
Nhưng không vì vậy mà bạn có thể sống hỗn loạn không kiểm soát bản thân.

Cho đến thời điểm hiện tại tôi đang trốn trong nhà vệ sinh của tàu cao tốc, ăn những tờ bùa đang rực cháy và cố gắng nôn hết những con cổ trùng trong bụng ra.

Đúng là đồ chó chết!

Khi lá bùa được nhét vào miệng, tôi bắt đầu cảm thấy có một thứ gì đó to lớn đang cố bò lên cổ họng mình.
Nó trơn ướt và nhớp nháp, làm tắc nghẽn cổ họng tôi, khiến tôi trợn cả hai mắt và bắt đầu thấy khó thở.
Thấy vậy, Lục Thanh Huyền vỗ mạnh vào lưng tôi vài cái.

"Oẹ!"

Một con cóc xanh rơi xuống bồn cầu.
Con cóc có kích thước to bằng lòng bàn tay, da toàn thân màu xanh nhưng những trên thân lại nổi đầy bong bóng có màu đỏ, hai con ngươi có màu vàng kim, màu sắc con cóc thật rực rỡ nhưng cũng rất quỷ dị.

Lục Thanh Huyền vội vàng từ trong ngực móc ra một túi hạt màu trắng, bên ngoài túi có viết hai chữ thật lớn "muối ăn", không có i-ốt.

Khi cả túi muối rơi xuống, trên thân con cóc đang ngồi xổm trong bồn cầu bốc lên làn khói màu đỏ, con cóc vặn vẹo vài vòng, rất nhanh liền co rút lại thành một tấm da cóc màu xanh.

Tôi đặt tay lên cổ họng mình, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào miếng da cóc trong bồn cầu.

Tất cả niềm tin trong cuộc sống hơn 20 năm của tôi sụp đổ vào giờ phút này, chẳng lẽ sau khi cách mạnh thành công thì không thể làm người tốt ? Phong tục mê tín dị đoan thời phong kiến vẫn còn nghiêm trọng như vậy mà chính quyền dễ dàng bỏ qua sao?

"Vừa rồi anh rắc một túi muối?"

Lục Thanh Huyền cũng sợ hãi gật gật đầu với tôi:

"Hầu hết cổ trùng giống như đỉa, sau khi rắc muối lên, Muối có khả năng hút nước, bởi vì tính thẩm thấu, toàn bộ chất lỏng trong cơ thể cổ trùng đều chảy ra ngoài, cổ trùng sẽ mất nước mà chết."

Giờ này là giờ nào rồi, mà bạn vẫn chơi trò phổ cập khoa học với tôi?

Lục Thanh Huyền nói rằng anh ấy lo lắng nếu chúng tôi quay lại sẽ gây ra một trận va chạm trên tàu điều này chắc chắn làm ảnh hưởng những người vô tội, vì vậy chúng tôi không còn cách nào khác là đứng ở lối đi, chúng tôi không dám quay lại chỗ ngồi của mình.

Sau khi đứng như vậy trong nửa giờ, cuối cùng tàu cũng đến ga, tôi Lục Thanh Huyền lao ra ngoài nhà đợi, như thể có một con chó dữ đang đuổi theo chúng tôi.

"Chúng ta mặc kệ cô ta như vậy?"

Dọc đường về thôn tôi thường xuyên quay đầu lại, bởi vì tôi đi quá nhanh, trên trán đã lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ.

"Tôi đương nhiên không thể không làm gì, trên tàu cao tốc người quá nhiều, rất bất tiện, khi nào tôi chuẩn bị xong mọi việc, tôi sẽ đi đối phó với mụ phù thuỷ kia."

Bây giờ Tôi cảm thấy mình thật hèn nhát và ích kỷ.
Khi tôi học năm thứ hai trung học, cha mẹ tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi, nhà trường đã miễn toàn bộ học phí của tôi và tổ chức quyên góp tiền hỗ trợ từ các bạn cùng lớp.

Công ty của gia đình Cố Hạo Trạch đã trực tiếp gửi 100.000 nhân dân tệ đến quỹ quyên góp, sau khi tôi tốt nghiệp đã nỗ lực đi kiếm tiền để trả lại gia đình Cố Hạo Trạch, nhưng bố mẹ của Cố Hạo Trạch đã từ chối nhận và nói rằng đó là khoản quyên góp từ thiện của công ty vào thời điểm đó, nào có truyện tiền quyên góp ra ngoài giờ lại thu trở về.

Dù nói như thế nào thì tôi vẫn nợ Cố Hạo Trạch rất nhiều ân huệ, nhưng vừa rồi tôi bị mụ phù thuỷ đó dọa sợ đến mức chỉ muốn bỏ chạy.

"Khi nào anh sẵn sàng tôi sẽ đi với anh. Tôi biết nhà Cố Hạo Trạch ở đâu."

Quyết tâm, tôi liên tục cam đoan nói với Lục Thanh Huyền,

"Tôi chạy nhanh, tôi nhất định có thể giúp anh việc gì đó."

Vẻ mặt Lục Thanh Huyền vui mừng, anh ta nhìn tôi với ánh mắt yêu thương như của một người cha già nhìn con gái trưởng thành:

"Tiểu đạo quả nhiên không có nhìn nhầm người. Diêu Ninh tiểu thư thật sự là người tốt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net