4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi chúng tôi đến trước mộ bố mẹ thì trời đã xế chiều, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một góc trời.

Những cây lựu mọc xanh tốt bao quanh ngôi mộ, phong cảnh khá là đẹp.

Lục Thanh Huyền sửng sốt:
"Tại sao gia đình cô lại trồng cây lựu bên cạnh ngôi mộ?"

Anh ta đi vòng quanh những cái cây, dừng lại dưới gốc cây lựu lớn nhất, rồi vỗ về, chạm vào thân cây và nhìn kỹ từng centimet vỏ cây.
Sau khi nhìn và sờ thân cây một lúc khá là lâu, anh ta lấy một chiếc kìm từ trong túi ra.

Tôi chỉ biết đứng 1 bên ngơ ngác nhìn Lục Thanh Huyền làm việc, cái túi vải của anh ta thật giống túi thần kỳ của Doraemon, cái gì cũng có.

Tôi thấy Lục Thanh Huyền đang nhổ cái gì đó, từ trong thân cây lựu rút ra được 9 cái đinh lớn nhỏ. Đinh có cái dài, cái ngắn, chiếc dài nhất bằng lòng bàn tay, chiếc ngắn nhất dài bằng nửa ngón tay.

Lục Thanh Huyền cầm đinh trong tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Cái gì đây? Tại sao lại có đinh trên cây?"

"Bình thường bộ rễ của cây lựu cực kỳ phát triển, theo năm tháng lớn lên sẽ đâm sâu vào trong mộ của người chết, một khi rễ mọc ở trong mộ, đồng nghĩa với việc người đã khuất không còn chỗ ở, sẽ bị cắm rễ vào thân mình. Thân xác vĩnh viễn không thể đầu thai hoặc luân hồi.”

“Cô hãy nhìn vòng tròn cây quanh mộ này đi, 7 cây lựu, thân cây chi chít đinh, bên dưới rễ chằng chịt quấn lấy nhau.”

"Cái này gọi là “Lưới trận Thiên La Địa võng”, trận pháp này có thể vĩnh viễn nhốt linh hồn của người đã khuất ở giữa trận pháp, ngăn cản linh hồn người chết đi đầu thai.”

"Còn nữa linh hồn của người chết sẽ bị thân cây đâm xuyên qua ngày đêm tra tấn. Sau một thời gian dài, linh hồn của họ sẽ dần suy yếu và biến mất hoàn toàn khỏi thế giới."

Sắc mặt tôi tái mét đứng ở một bên, hai tay tôi nắm chặt cố giữ cho tinh thần tỉnh táo:

"Mấy cái cây này là do bác tôi trồng..."

Lục Thanh Huyền nói đối phương thay đổi bản mệnh của tôi, dẫn tới việc bố mẹ tôi đột ngột qua đời, vì vậy đối tượng không dám để linh hồn bố mẹ tôi xuống âm phủ, họ sợ bố mẹ tôi cáo trạng.

Chính vì thế bọn họ phong ấn linh hồn bố mẹ tôi trong ngôi mộ này, chờ linh hồn suy yếu rồi biến mất hoàn toàn.

Khó trách những năm qua nhà tôi càng ngày càng sa sút, mà nhà bác tôi lại càng ngày càng giàu có. Xây nhà mới, mua xe, mở nhà xưởng.

Chị họ tôi cũng đi du học.

Không đúng, chị họ lớn hơn tôi hai tuổi, theo lời Lục Thanh Huyền nói, người thay đổi bản mệnh của tôi chỉ cách ngày sinh với tôi có 1 ngày.

Vậy thì gia đình bác chắc chắn là đồng phạm.

"Lục Thanh Huyền tôi đến hỏi mượn người dân trong thôn một cái cuốc, chúng ta đào hết mấy cái cây này lên."

Lục Thanh Huyền đưa tay ngăn lại và đưa cho tôi mấy tờ khăn giấy.

Tôi dùng mu bàn tay lau lung tung trên mặt, lúc này tôi mới phát hiện trên mặt mình đã giàn giụa nước mắt.

Sau khi cha mẹ tôi qua đời, bác trai bác gái đã nhận trách nhiệm chăm sóc tôi.

Hai người bảo tôi yên tâm sống trong nhà họ, cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học và đến Hàng Châu làm việc.

Bác trai và bác gái của tôi rất tốt với tôi, thậm chí còn tốt hơn cả chị họ của tôi.

Ở nhà có món gì ngon, ăn gì tôi cũng nghĩ đến tôi đầu tiên, vì thế mà chị họ thường xuyên cáu gắt với tôi, chị ấy cho rằng bố mẹ thiên vị tôi.

Bác trai Bác gái luôn đối xử tốt với tôi như vậy, họ là người thân ruột thịt của gia đình tôi, nhưng cũng lại là đồng phạm giết cha mẹ tôi.

Vậy trên thế giới này, tôi còn có thể tin tưởng ai khác?

“Cô đừng đánh rắn động cỏ, mấy cây này không thể chặt lúc này được, tôi sẽ tìm biện pháp để nuôi dưỡng lại linh hồn cha mẹ cô.”

Lục Thanh Huyền vỗ vào vai tôi an ủi, sau đó lấy trong túi ra một đống đồ vật, bắt đầu sắp xếp lại trận pháp.

Tôi ôm gối ngồi im bên một bên, gió trên núi hơi se lạnh nhưng trong lòng tôi lúc này còn lạnh hơn.

Lục Thanh Huyền nói rằng để tráo đổi được bản mệnh (số phận) của tôi, bọn họ không chỉ cần ngày sinh, tóc và móng tay, mà còn cả những vật thân thiết từ nhỏ không thể tách rời của tôi.

Trong ký ức của tôi, giọng nói của người chị họ lúc gần lúc xa, nhưng nó cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn:

“Ninh Ninh, hôm qua chị xem trên tivi thấy có người tết tóc thành vòng tay, chúng ta cắt một đoạn rồi tết luôn đi.”

“Ninh Ninh, để chị cắt móng tay cho em, vừa rồi móng tay của em cào vào cánh tay chị”.

"Ninh Ninh, con búp bê của em cho chị mượn chơi vài ngày được không, chị  sẽ đổi búp bê của chị cho em."

Khi tôi còn nhỏ, chị họ vẫn rất cưng chiều tôi, Ninh Ninh dài Ninh Ninh ngắn, nhưng sau khi tôi tám chín tuổi, chị họ không còn thích chơi với tôi nữa.

Gia đình chúng tôi cũng bắt đầu xuống dốc, công việc kinh doanh của gia đình càng ngày càng sa sút, chúng tôi từ biệt thự chuyển đến một dãy phòng nhỏ.

Ngược lại, nhà chị họ ngày càng khá giả, như được lộc trời ban cho.

Tôi nắm chặt hai tay, người lấy trộm bản mệnh của tôi nhất định phải có liên hệ với nhà bác.

Tôi phải thật bình tĩnh, không thể bị hận thù làm cho mù quáng, không thể rút dây động rừng, không thể để bọn chúng biết tôi đã phát hiện ra bí mật.

Lục Thanh Huyền đào hố và chôn đồ xung quanh nghĩa trang, lăn qua lăn lại một lúc, cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình.

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

Tôi liếc nhìn đạo bào bụi bặm của anh ta, về nhà trong bộ dạng thế này chắc chắn sẽ gây nghi ngờ.

"Đi mua quần áo cho anh trước đi."

Tôi đứng trước cửa ngôi nhà với một Lục Thanh Huyền mới toanh, cố hít một hơi thật sâu và nhấn chuông cửa.

Người ra mở cửa là chị họ tôi đã nhiều năm không gặp, chị ấy trang điểm lộng lẫy, trên người mặc đồ hiệu nổi tiếng.

"Ai Yo, thật là rồng đến nhà tôm."

Trước đây tôi sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã cướp đi tình yêu của hai bác, nhưng bây giờ gia đình này chỉ khiến tôi cảm thấy chán ghét.

Nhà bác có khách, một cô gái ăn mặc rất lộng lẫy, dáng người cao gầy, trang điểm tinh tế, mái tóc bóng mượt .

Cả người đều hiện lên sự quý phái của một vị tiểu thư.

Chị họ Chu Á Phương của tôi nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý giới thiệu cô gái có khí chất xuất chúng trước mặt với giọng tự hào:

"Xin giới thiệu, đây là tiểu thư Đường An Nhiên, con gái của ông chủ bất động sản Đường gia.”

"Đây là em họ của tôi, Chu Diên Ninh."

Đường An Nhiên ngồi đó im lặng, mặt cũng không thèm ngẩng lên.

Chị họ tôi lại ngồi bên cạnh ân cần đưa trái cây và trà nước, nhìn chị ấy bận rộn hơn cả người giúp việc.

Lúc này hai bác tôi từ trong bếp đi ra, bác trai thấy tôi rất vui vẻ, nở nụ cười mà các nếp nhăn trên mặt đều giãn hết cả ra.Có người trộm bản mệnh của tôi

"Ninh Ninh, lần này con hãy ở nhà một thời gian, phòng của con mỗi ngày đều có dì dọn dẹp.”

"Ai đây?"

Tôi nắm chặt bàn tay đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng vẫn phải nở một nụ cười rạng rỡ với bác trai:

"Đây là đồng nghiệp của cháu, bác cứ gọi anh ấy là Tiểu Lục cũng được, chúng cháu đang đi công tác cùng nhau. Vì vậy chúng cháu sẽ làm phiền hai bác trong khoảng thời gian này rồi."

"Khụ, Chu Diên Ninh, chị nghe người ta nói em và Cố Hạo Trạch con trai chủ tịch Tập đoàn Cố gia là bạn học cùng cấp ba với nhau?"

Chị họ có vẻ không vui vì sự quan tâm của bác trai tôi dành cho mình, chị họ hắng giọng thu hút sự chú ý của mọi người trở lại phía mình rồi nói.

“Để chị giới thiệu với em, Đường An Nhiên, Đường tiểu thư là vợ chưa cưới của Cố Hạo Trạch, dù sao hai người không tính là người lạ "

"Vợ chưa cưới?"

Tôi giật mình nhìn lên:

"Nhưng chiều nay em cũng tình cờ gặp Cố Hạo Trạch trên tàu cao tốc. Anh ấy đang đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ."

"Cô nói cái gì?!!”

Giọng nữ cao lanh lảnh vang lên, Đường An Nhiên đột nhiên biến sắc, lúc đứng dậy không cẩn thận làm đổ cả chén trà.

Tôi đưa tay chỉ vào Lục Thanh Huyền ngồi bên cạnh:

"Tôi và đồng nghiệp của tôi cùng nhau nhìn thấy. Chúng tôi cùng một chuyến tàu cao tốc trở về quê, chỗ ngồi của chúng tôi đối diện nhau."

Thấy Đường An Nhiên tức giận, chị họ lập tức luống cuống, không vui quát to vào tôi:

"Em nói lảm nhảm cái gì đấy? Cố Hạo Trạch và An Nhiên sắp đính hôn rồi, thời gian đã định là vào tháng sau."

Ồ, có vẻ như ai đó đã bị bỏ rơi rồi.

Không biết tại sao khi vừa nhìn thấy Đường An Nhiên, tôi liền cảm thấy khó chịu toàn thân, có chút xúc động muốn nhào lên túm tóc cô ta đánh một trận.

Phong thái cao ngạo của cô ta, cứ như thể cô ta là một vị thần và tất cả chúng tôi đều là những con kiến dưới chân cô ta vậy.

Tôi lắc lắc đầu, chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?

Người ta chỉ cho tôi nhìn sắc mặt một chút thôi, sao tôi lại tưởng tượng ra nhiều cảnh hoang đường như thế?

Tôi có cảm giác mình có một cái gì đó không ổn. Đường An Nhiên tức giận bỏ đi, chị họ trợn mắt lên nhìn tôi, rồi vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Một lúc sau, chị họ quay lại với khuôn mặt đen xì, đập điện thoại xuống ghế sofa, vẻ mặt như thể tôi nợ cô ấy cả trăm triệu đồng không chịu trả.

"Chu Diên Ninh! Em có biết Đường An Nhiên là ai không?”

“Bất động sản của Đường gia là khách hàng lớn nhất của gia đình chị, nếu có thứ gì đó rỉ từ ngón tay của gia đình cô ấy, thì gia đình chúng tôi cũng đủ ăn tiêu cả năm”.

“Giờ thì hay rồi! Hiện tại em lại làm cô ấy nóng giận!!!”

Tôi trố mắt nhìn:

"Tại sao em lại làm cô ấy tức giận? Những gì em nói đều là sự thật."

"Em thật sự nhìn thấy Cố Hạo Trạch cùng cô gái khác sao?"

Chị họ tôi nhìn tôi nghi ngờ.
Thấy tôi gật đầu khẳng định, chị họ liền hốt hoảng:

"Không được, chị phải đi kiểm tra xem, nếu tiệc đính hôn không tổ chức được, Đường An Nhiên sẽ mất bình tĩnh."

"Anh nói cái gì? Đường An Nhiên chính là người thay đổi bản mệnh với tôi?"

"Nghi ngờ! Tiểu Đạo chỉ là nghi ngờ thôi."

Trong phòng ngủ, Lục Thanh Huyền kéo tôi ngồi xuống ghế, kiên nhẫn giải thích:

"Cái cô Đường An Nhiên kia có khuôn mặt khắc nghiệt, gò má cao, thiên đình nhăn ngắn và xấu (Thiên Đình sụp đổ), giống như trải qua bao kiếp nạn, cốt tướng khắc chết bố mẹ.” (Thiên đình là trán nhé).

"Nhưng xương cốt trên của cô ta được bao phủ bởi một tầng hoa lệ nhìn rất mỏng manh, giống như tên ăn mày mặc quần áo mới, rất không thích hợp.”

"Hoặc là có cao nhân đã thay đổi bản mệnh của cô ta, hoặc cô ta đã làm rất nhiều việc thiện làm thay đổi bản mệnh của chính mình.”

Tiềm năng.

"Cả hai trường hợp đều có thể xảy ra.”

"Nếu sinh nhật của Đường An Nhiên chỉ cách cô có một ngày, thì gần như chắc chắn đó là cô ta."

Tôi siết chặt ngón tay không nói nên lời, linh tính trong tôi lại mách bảo tôi rằng đó nhất định là cô ta.
Chị họ của tôi mắt thường mọc trên đỉnh đầu, nhưng chị ấy sẵn sàng tình nguyện làm người hầu theo sau Đường An Nhiên.

Hơn nữa, cái cách mà bác gái tôi đối xử với Đường An Nhiên vừa cẩn thận vừa sốt sắng lấy lòng, Đường An Nhiên này nhất định không bình thường.

Lục Thanh Huyền thở dài, gãi gãi đầu:
"Hiện tại trước mắt có phiền phức rất lớn, bạn học của cô đang bị cổ sư nhắm tới, tôi đoán Đường An Nhiên này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."

Đây chẳng phải là truyền thuyết chó cắn chó miệng đầy lông hay sao?

Lục Thanh Huyền như là nhìn ra ý nghĩ của tôi, trên mặt lộ ra vẻ không tán thành:

"Diên Ninh tiểu thư, cô nghĩ như vậy là sai rồi, vạn nhất Đường An Nhiên không phải người đoạt bản mệnh của cô, nếu để im như vậy không phải sẽ làm tổn thương người vô tội?"

Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được nên mở điện thoại lên tìm "Bất động sản Đường gia", đương nhiên tìm được một vài tin tức hữu dụng

Khi tôi còn bé, có một vị đạo sĩ già đi qua làng của chúng tôi để xem bói, ông ấy vừa nhìn thấy tôi ngay lập tức. Liền tấm tắc khen, khi đó ông ấy nói tôi là bản mệnh hiếm có, ở với bố mẹ thì vượng gia, lấy chồng thì phú quý, phúc khí đầy đủ.

Đúng là sau khi tôi sinh ra, công việc kinh doanh của gia đình phát đạt, chẳng mấy chốc đã chuyển từ nông thôn lên thành phố.

Người dân trong thôn liền ghen tị, bọn họ nói với nhau rằng đó là nhờ bản mệnh tốt của tôi mà mang lại tiền cho bố mẹ.

Bây giờ nghĩ lại, gốc rễ của tai họa đã được trồng từ năm đó.
Năm 10 tuổi, tôi mắc một trận ốm nặng, nằm viện cả tháng trời mới khỏi.

Vào thời điểm đó, các bác sĩ trong bệnh viện không tìm thấy bất cứ nguyên nhân gây ra bệnh gì cũng không chẩn đoán ra là bệnh, nhưng hàng ngày tôi vẫn bị sốt cao có mấy lần tôi đã hôn mê.

Sau đó, không hiểu bằng cách nào đó tôi đã tự khỏi bệnh, nhưng kể từ đó công việc kinh doanh của gia đình ngày càng sa sút, sức khỏe của bố mẹ tôi cũng trở nên tồi tệ hơn.

Bây giờ nghĩ lại bản mệnh của tôi bị thay đổi chính là năm tôi được 10 tuổi.

Mà năm ấy tập đoàn bất động sản Đường gia này cũng được thành lập, tập đoàn bắt đầu phát triển nhanh đến chóng mặt.

Chỉ là không biết Đường An Nhiên sinh năm nào, ngày mai tôi phải đi hỏi chị họ mới được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net