Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19.

Tôi chủ động mua bữa sáng cho Trình Lịch để lảng tránh chủ đề này.

Sợ cháo quá nhạt, tôi tốt bụng mua thêm cho anh hai món ăn kèm.

Nhưng khi tôi vừa mở nắp hộp, lông mi Trình Lịch run rẩy.

Anh nhìn tôi với vẻ khó tin, giọng như bị đè nén trong cổ họng: "Tiểu Tuyết, em quên anh không ăn được rau cần và tôm rồi hả?”

"Anh kén ăn à?"

Trình Lịch không trả lời, mí mắt run run.

Tôi vội hỏi hệ thống: "Chuyện này là sao thế?"

[Lần trước cô và anh ta đến bệnh viện này, lí do là vì anh ta ăn tôm rồi bị dị ứng, suýt sốc phản vệ.]

Như trong ký ức của tôi không có chi tiết này.

Tôi chỉ đành đóng hộp đồ ăn lại.

Có thể là nhận ra tôi không cố ý chọc ghẹo anh, Trình Lịch bắt đầu hoảng loạng: "Tiểu Tuyết, dạo này em sao thế, có phải là không nghỉ ngơi đủ không?“

Tôi nhanh chóng bước theo bậc thang anh vừa đưa: "Có lẽ dạo này thức quá khuya, hay thế này đi, em về trước ngủ một giấc, tối nay đến thăm anh nhé?"

Trình Lịch liên tục gật đầu, còn nhẹ nhàng đẩy tôi một cái: "Đúng, đúng, em nghỉ ngơi đi.”

Y tá thấy tôi sắp đi, bèn dặn tôi nhất định phải mở chuông điện thoại.

Tôi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Nếu không liên lạc với tôi được thì cô có thể liên hệ với số khẩn cấp trong điện thoại anh ấy.”

Sắc mặt Trình Lịch thay đổi, anh như bị bỏng, hoảng hốt rũ mắt.

Nhân lúc đó, tôi vọt ra ngoài.

Giờ vẫn còn sớm, tôi không gấp về nhà, chỉ thong thả đi dạo.

Nghĩ đến chuyện chẳng bao lâu nữa sẽ phải rời khỏi thế giới này, tôi bèn đến hai nơi vô cùng đẹp trong trí nhớ.

Cứ thế, khi tôi ngắm hết cảnh đẹp rồi về nhà, trời đã tối mịt.

Tôi ngân nga một bài hát, đang định mở khoá, cửa bỗng được mở ra.

Tôi chưa kịp phản ứng đã bị Trình Lịch hoảng loạn ôm vào lòng: "Em đi đâu vậy, Tiểu Tuyết?”

20.
Tôi chưa bao giờ thấy anh gấp gáp như thế, cũng không hiểu tại sao.

Phải cố lắm mới thoát được khỏi vòng tay anh.

"Anh còn phải nằm viện thêm một ngày nữa mà, không phải sao?"

"Em đi rồi, anh cứ cảm thấy lo lắng không yên..." Mặt mày Trình Lịch xanh xao, anh nhìn tôi: "Anh không thể đợi thêm một giây phút nào nữa."

Tôi không biết nếu lúc trước nghe được câu này, tôi sẽ có phản ứng gì.

Nhưng bây giờ tôi đợi một lúc lâu cũng chẳng có chút cảm xúc nào khác.

Trình Lịch nghĩ đến chuyện gì đó, vội lôi điện thoại ra: "Tiểu Tuyết, anh xin lỗi, số khẩn cấp đó anh cài lâu lắm rồi, anh quên xóa, khi nãy đã đổi thành số của em rồi, em đừng giận anh nữa nhé?”

"Hay là anh đừng sửa." Tôi thốt lên.

Dẫu sao tôi cũng sắp biến mất rồi.

Đến lúc đó anh muốn gọi cho tôi cũng không được.

Nhưng có lẽ Trình Lịch cho rằng tôi đang dỗi.

Anh lập tức giơ tay thề, bảo đảm bản thân sẽ không liên quan gì đến Sầm Nịnh Nhi nữa.

Tôi than nhẹ một tiếng: "Nữ chính và nam phụ thân quen nhau chút cũng không sao.”

"Cái gì?" Trình Lịch không nghe rõ.

Tôi lắc đầu: "Không có gì.”

Tôi muốn lướt qua anh để về phòng, nhưng anh càng lúc càng luống cuống: "Em nói gì anh cũng được mà, Tiểu Tuyết, em đừng bình tĩnh như thế, đừng thờ ơ như thế, anh thực sự cảm thấy sợ…”

Tôi dừng chân, đưa mắt nhìn anh.

Tôi không muốn bình tĩnh, chỉ là vì bây giờ ký ức của tôi còn rất ít.

Không có ký ức thì sao có cảm xúc được?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh