Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Hôm nay, tôi tìm luật sư soạn thỏa thuận ly hôn, lẳng lặng chờ Trình Lịch về ký tên.

Chờ một mạch đến nửa đêm.

Có vẻ Trình Lịch uống nhiều lắm, anh say khướt mà đẩy cửa vào nhà, miệng liên tục lầm bầm: "Về nhà, về nhà..."

Sầm Nịnh Nhi ở ngay phía sau dìu anh.

Bởi vì hình thể chênh lệch quá lớn nên thỉnh thoảng hai người đứng không vững, sẽ ngã sang người đối phương.

Tôi yên lặng quan sát, nhất thời không biết đây là thật hay họ đang diễn trò.

Trước lạ sau quen, Sầm Nịnh Nhi chạm mặt tôi mấy lần, không còn lúng túng nữa.

Cô ta đỡ Trình Lịch ngồi vào ghế sofa, rồi giải thích với tôi: "Hôm nay A Lịch uống nhiều quá, quán rượu gọi cho tôi, tôi phải đến đón anh ấy."

"Tại sao quán rượu gọi cho cô?” Tôi hỏi.

Sầm Nịnh Nhi nghiêng đầu nhìn tôi, mặt cô ta hiện lên vẻ ngại ngùng: "Quán rượu không mở khóa điện thoại A Lịch được, chỉ đành gọi cho số khẩn cấp, tôi cũng không biết tại sao A Lịch cài số của tôi thành số điện thoại khẩn cấp.”

Tôi vô thức ôm ngực.

Nhưng một giây, hai giây,...Nơi đó không có cảm giác gì cả.

Sầm Nịnh Nhi thấy tôi làm thế, cô ta cười như không cười, hỏi tôi: "Đường Ánh Tuyết, tôi và A Lịch là thanh mai trúc mã, cô có biết không?"

Tôi gật đầu.

"Anh ấy theo đuổi tôi rất nhiều năm, cô có biết không?"

Tôi lại gật đầu.

"Ai cũng nói anh ấy lấy cô là vì đến tuổi rồi, phải cho gia đình một nàng dâu, cô có biết không?"

Tôi lắc đầu.

Sầm Nịnh Nhi che miệng cười: "Vậy bây giờ cô biết rồi đó.”

Tôi suy nghĩ một lát, nhại giọng cô ta học ngữ khí của nàng: "Phòng khách có camera, cô có biết không? Lúc Trình Lịch tỉnh dậy, tôi sẽ cho anh ấy xem, cô có biết không?"

Sầm Nịnh Nhi ngẩn người.

Cô ta vội vàng nhìn lên trần nhà.

Thấy tôi không nói dối, tai cô ta dần đỏ lên.

Tôi còn muốn nói tiếp, nhưng cô ta đã buông Trình Lịch ra, lúng túng đẩy cửa chạy đi.

Hiển nhiên cô ta quen làm tiểu bạch hoa không nhiễm bụi trần trước mặt mọi người rồi, cũng không muốn Trình Lịch trông thấy dáng vẻ hung hăng của mình.

18.
Sầm Nịnh Nhi đi mất, trong căn phòng trống trải chỉ còn tôi và Trình Lịch.

Tôi nhìn anh một lát, vô thức che mũi.

Tình yêu thật thần ký, nó chính là filter hoàn hảo nhất trên đời.

Lúc tôi còn yêu Trình Lịch, luôn tình nguyện chăm sóc anh.

Mà khi lớp filter và kí ức vỡ nát, tôi nhìn người đàn ông say rượu trước mắt, chỉ cảm thấy rất chán ghét.

Tôi không hề muốn thu dọn giúp anh.

Sầm Nịnh Nhi đặt anh ở vị trí này, nửa đêm anh tỉnh dậy vì nhức đầu thì vẫn ở đó.

Nhưng có lẽ anh khá may mắn, tôi ngủ không sâu lắm.

Nghe được tiếng kêu cứu, tôi lập tức gọi 120 cho anh.

Trong phòng cấp cứu, Trình Lịch đau đến đứng không vững, tôi đành điền đơn nhập viện giúp anh.

Trên đó phải điền thông tin người thân và số điện thoại của người bệnh, tôi viết số của tôi, sau đó quay đầu hỏi Trình Lịch: "Anh ổn không?”

Anh mở mắt nhìn tôi.

"Đọc số điện thoại của anh đi.”

Trong nháy mắt đó, tôi chắc chắn đã trông thấy biểu cảm cứng đờ trên mặt Trình Lịch.

Anh ôm bụng, hỏi tôi với vẻ khó tin: "Em không nhớ số điện thoại của anh?”

"Em nên nhớ hả?"

Trình Lịch nghẹn họng.

Tôi lại giục, anh mới yếu ớt đọc số điện thoại của mình.

Có lẽ là bệnh tật sẽ khiến con người trở nên yếu đuối.

Một đêm này, hốc mắt Trình Lịch đỏ hoe.

Tôi không thèm để ý anh, vì tôi thực sự rất mệt.

Nhưng quái lạ là mỗi lúc tôi giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn Trình Lịch, đều thấy anh nhìn tôi chăm chú.

Vài lần như thế, tôi thực sự không chịu nổi nữa, hỏi anh: "Anh muốn nói gì đó đúng không?"

Anh do dự một chút, có vẻ rất không muốn, nhưng cuối cùng thuyết phục được bản thân: "Tiểu Tuyết, anh uống rượu là vì em đòi ly hôn…Nhưng anh cảm thấy hình như em thực sự muốn rời bỏ anh, em không yêu anh như lúc trước..."

Tôi rất muốn nói với anh, không phải hình như, mà là sự thật.

Ký ức của tôi vơi dần mỗi ngày, ngay cả đường về nhà tôi cũng sắp quên mất, sao có thể nhớ được quá trình yêu anh?

Nhưng tôi không muốn nói chuyện này với anh.

Bởi vì anh đã không còn là người mà tôi có thể chia sẻ bí mật nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh