❤︎ Chương 13: Cây xương rồng cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Y Phi, Hikari2088

Vì buổi chiều Phùng Vân Hi phải đi thử vai nên cô đã chuẩn bị hành lý xong từ sáng sớm. Sau đó, cô mang theo cây xương rồng cảnh và khung ảnh có hình của cô đến công ty của Thẩm Tử Mặc.

"Cô Phùng, ông chủ đang họp." Ôn Tuấn nói xong lại nói thêm một câu: "Khoảng một tiếng nữa sẽ xong."

Ôn Tuấn: Tuy anh ta không muốn nhận đồ của Phùng Vân Hi nhưng anh ta đã lỡ nhận hối lộ rồi thì đành phải giúp đỡ cô ta thôi, vả lại phải công nhận là đặc sản đó rất ngon.

Phùng Vân Hi nhìn bàn làm việc trống trơn của Thẩm Tử Mặc, sau đó nói với Ôn Tuấn: "Tôi ổn mà, anh đi làm việc của anh đi."

Bây giờ, cô chỉ muốn nhanh chóng đặt những thứ này lên bàn làm việc Thẩm Tử Mặc rồi về nhà thôi. Cô không tin là khi anh sẽ vứt những vật này đi khi nhìn thấy chúng đâu.

Giờ cô đang thực hiện bước đầu tiên trong công cuộc chinh phục anh đó nha~

Phùng Vân Hi đợi Ôn Tuấn đi ra khỏi phòng, lấy mọi thứ trong túi ra rồi đặt lên bàn của Thẩm Tử Mặc. Cây xương rồng cảnh đặt bên cạnh máy tính, khung hình đặt chéo với máy tính. Như vậy thì mỗi lần anh ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hình của cô rồi.

Đúng lúc này, Ôn Tuấn đi vào: "Cô Phùng, tôi quên hỏi cô có muốn uống gì không..."

Phùng Vân Hi: "..." Vì sao hôm nay Ôn Tuấn lại nói nhiều như vậy? Không thể để cô một mình sắp xếp mọi thứ được sao? Lẽ nào cô không thể thực hiện bước đầu tiên được ư?

"Trong khoảng thời gian tới, tôi bận rộn nên không chăm sóc Tiểu Tiên được nên tôi muốn gửi nuôi nó ở đây." Nói xong, cô bình tĩnh chêm thêm một câu: "Cho tôi một ly cà phê là được rồi."

Cây xương rồng đáng thương tạm thời được cô chủ gọi là Tiểu Tiên: "Ngày hôm qua vừa mới được chủ nhân mua về, hôm nay đã bị gửi nuôi. Hu hu, mình còn không bằng con mèo ngu xuẩn ở nhà."

Ôn Tuấn: Đây là lần đầu tiên anh ta nghe đến việc gửi nuôi cây xương rồng cảnh đó. Còn nữa, Tiểu Tiên là cái gì vậy? Anh ta không ngờ Phùng Vân Hi lại đặt tên cho thực vật đấy. Dù cô ta muốn đến tìm ông chủ thì cũng không nên dùng một cái cớ í ẹ vậy chứ!

"Được." Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Ôn Tuấn cũng không hỏi gì thêm. Sau đó, anh ta đi ra ngoài pha cà phê cho Phùng Vân Hi.

Ở trong phòng, cô hít sâu một cái rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cô điều chỉnh xong góc độ đặt khung ảnh thì mới thì thầm với cây xương rồng: "Tiểu Tiên, chị phải nhờ cưng giúp chị tạo hảo cảm rồi. Cưng nhớ phải sinh trưởng cho tốt, rồi nở hoa thật rực rỡ nhé!"

Cửa phòng làm việc lại mở ra, lông mày của Phùng Vân Hi sắp nhíu lại thành hình chữ xuyên luôn rồi. Khi nào thì Ôn Tuấn mới xong đây?

Phùng Vân Hi: "Thật ra, tôi còn có việc, anh..." Cô còn chưa nói hết câu đã dừng lại, cúi đầu xuống.

Không phải Ôn Tuấn nói là một tiếng nữa Thẩm Tử Mặc mới họp xong sao? Vì sao bây giờ anh đã trở về phòng làm việc rồi?

"Tạm thời có việc khẩn cấp nên chút nữa tôi phải đi thành phố C, cuộc họp ở đây cũng tạm dừng." Thân hình rắn rỏi của Thẩm Tử Mặc đi về phía Phùng Vân Hi.

Cô cử động, muốn dùng cơ thể nhỏ bé của mình che khuất cây xương rồng và khung hình ở trên bàn: "Vậy bây giờ anh phải ra sân bay sao?"

"Một tiếng nữa sẽ xuất phát ra sân bay."

"Vậy sao anh lại tạm dừng cuộc họp bây giờ?"

"Qua đây gặp em. Cuộc họp lúc nào cũng có thể mở nhưng không phải lúc nào cũng được gặp em."

Cô dường như nghe được tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch~

Phùng Vân Hi: "Vậy thì anh cảm thấy em quan trọng hơn hay cuộc họp quan trọng hơn?"

Anh hơi nghiêng người, nhìn ra sau lưng cô: "Nếu em cảm thấy em quan trọng hơn cuộc họp thì em quan trọng hơn."

Phùng Vân Hi: QAQ. Thật đáng ghét, tại sao anh lại thả thính lung tung thế? Cái gì gọi là nếu em cảm thấy em quan trọng hơn cuộc họp thì em quan trọng hơn chứ? Sao anh lại không chịu kiên định nói với em là: "Ừ, em quan trọng hơn cuộc họp" quách cho rồi.

"Vật gì vậy?" Anh đã thấy được cây xương rồng cảnh mà cô giấu ở phía sau.

Nghe anh hỏi, Phùng Vân Hi vẫn còn đang chìm đắm trong mật ngọt lập tức cứng người lại. Cô không ngừng nhắc nhở mình, mày là diễn viên, mày là diễn viên, mày cứ dựa theo bản năng mà nói.

Cô nhìn anh, biết là vậy nhưng cô không diễn được thì phải làm sao đây...

Anh duỗi tay ra, cầm chậu xương rồng cảnh ở trên bàn, đánh giá trong giây lát rồi hỏi: "Của em à?"

Cô gật đầu: "Vâng, nó gọi là Tiểu Tiên - cây xương rồng cảnh em nuôi. Gần đây em bận rộn nên không thể chăm sóc nó nên muốn gửi nuôi ở chỗ của anh."

Anh không lên tiếng, đặt chậu xương rồng cảnh xuống mặt bàn. Khi anh đang chuẩn bị cầm khung hình lên thì cô đã nhanh tay cầm lấy: "Đây là hình của em. Em sợ Tiểu Tiên được gửi nuôi ở đây lâu quá thì sẽ quên mất hình dáng của em nên em mới mang hình mình đến."

Cô vừa dứt lời thì chợt cảm thấy ngay cả bản thân cũng không tin lý do sứt sẹo này. Nếu cô mang con mèo ngu ngốc kia đến thì mới có thể nói nó sẽ quên mất mình, nhưng đây lại là một cây xương rồng cảnh.

Cây xương rồng cảnh: "Đúng vậy, xương rồng cảnh chúng em sẽ không quên dáng vẻ của chủ nhân đâu. Em không phải con mèo ngu ngốc suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ kia."

Không đợi Thẩm Tử Mặc đáp lời, Phùng Vân Hi đã nhanh chóng PR: "Nó rất dễ nuôi, anh không cần tưới nước mỗi ngày đâu, anh muốn tưới lúc nào cũng được."

Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy bình thường bao lâu em tưới nước cho nó một lần?"

"Anh đồng ý cho em gửi nuôi nó rồi ư?" Ánh mắt cô liền sáng lên, chỉ cần anh đồng ý là tốt rồi. Nếu anh không đồng ý thì không thể đưa bé mèo ở nhà đến đây được.

Ánh mắt anh rơi xuống quần áo cô, sau đó vươn tay cài lại nút trên cùng của áo sơ mi cô đang mặc xong thì mới trả lời: "Em đặt nó ở đây đi."

Phùng Vân Hi đưa tay lên sờ cổ áo của mình. Ban nãy cô đã cài đến nút gần sát nút trên cùng rồi, vậy mà anh còn cài lại nút trên cùng nữa. Chẳng lẽ anh bị bệnh OCD* sao?

*OCD: Obsessive Compulsive Disorder. Tên tiếng Việt là rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Bạn nào không biết bệnh này thì lên Google đọc thử nhé.

Chỉ cần là người có hiểu biết thì sẽ biết cây xương rồng cảnh này vừa mới được mua. Nếu cây xương rồng đã nuôi lâu thì làm sao có thể nhỏ như vậy, không những thế, chậu của cây xương rồng cũng rất nhỏ.

Lúc nhìn thấy cây xương rồng cảnh thì Thẩm Tử Mặc đã biết cô vừa mới mua nó rồi, nhưng anh vẫn không vạch trần cô.

Anh cũng biết cô vừa mới mua khung hình kia. Sao anh biết ư? Giá ở phía sau còn chưa được gỡ ra kìa.

"Vậy, em không quấy rầy anh nữa. Em đi trước đây." Sau khi đã giải quyết xong mọi việc, cô xoay người, định bỏ chạy.

Thẩm Tử Mặc nắm lấy tay cô, thanh âm trầm thấp: "Em còn chưa nói cho tôi biết, bao lâu thì tưới nước cho cây xương rồng cảnh một lần mà?"

Phùng Vân Hi: "..." Sao cô biết được bao lâu thì nên tưới nước cho cây xương rồng cảnh một lần chứ?

"Anh chịu chăm sóc nó là tốt lắm rồi. Về việc tưới nước thì khi nào anh rảnh hẵng làm." Nói xong, cô lại cường điệu thêm một lần: "Cây xương rồng cảnh dễ nuôi lắm."

Sau khi cô rời khỏi, anh thuận tay cầm khung ảnh trên bàn lên. Anh nhìn nó một lúc lâu, khoé miệng không kìm được mà cong, sau đó đặt nó về chỗ cũ.

***

Buổi chiều, khi đang trên đường đến nơi thử vai nữ chính cho Cửu Thiên Kiếm thì Hứa Chu nhận được một cuộc gọi. Sau đó, sắc mặt của anh ta trở nên tối tăm, do dự một hồi nhưng vẫn nói: "Vân Hi à, nếu chút nữa em cảm thấy khó xử thì chúng ta không cần vai trong Cửu Thiên Kiếm nữa."

Vì Thẩm Tử Mặc đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi nên nói hoa mỹ là Phùng Vân Hi đi thử vai nhưng thật ra cô chỉ cần xuất hiện cho có lệ thôi.

Nghe vậy, Phùng Vân Hi đang lướt Weibo ngạc nhiên hỏi: "Không phải anh luôn muốn em đóng vai nữ chính trong Cửu Thiên Kiếm ư? Sao bây giờ anh lại nói như vậy?"

"Đạo diễn Cửu Thiên Kiếm đã chọn sẵn nữ chính rồi. Anh ta vốn cũng có không ít người đầu tư, nhưng vì Thẩm Tử Mặc đã dùng một chút thủ đoạn, nếu anh ta không để em đóng vai nữ chính thì không ai dám đầu tư cho đoàn làm phim của anh ta cả. Anh ta là người cao ngạo, anh sợ anh ta sẽ xuống tay với em, khiến em thấy khó mà lui. Có một lần, một người trong đoàn của anh ta dẫn một ứng cử viên cho vai nữ phụ thứ hai đến. Vài ngày sau, nữ diễn viên kia không dám diễn nữa."

Hứa Chu cũng không ngờ Thẩm Tử Mặc có thể làm đến cỡ này vì Phùng Vân Hi. Nếu chỉ là không đầu tư cho đoàn làm phim thì cũng không có gì, nhưng Thẩm Tử Mặc lại dùng quyền lực trấn áp. Anh uy hiếp đoàn làm phim rằng, nếu như nữ chính không phải là Phùng Vân Hi thì sẽ không cho đoàn làm phim bấm máy. Chuyện này...

Đồng thời, anh ta cũng không ngờ được là đạo diễn kia lại cao ngạo đến thế, lại dám không nể mặt của Thẩm Tử Mặc. Tuy Thẩm Tử Mặc không ở trong ngành giải trí nhưng lời nói của anh rất có trọng lượng trong giới đấy.

Bây giờ Hứa Chu cảm thấy vô cùng bội phục đạo diễn Cửu Thiên Kiếm.

Cô ngẩn người một lát rồi nói: "Em đột nhiên ngưỡng mộ Thẩm tiên sinh ngang ngược như thế này quá."

Hứa Chu: "...Em có đang nghe anh nói không?"

Cô vỗ vỗ vai anh: "Em sẽ dùng thực lực để thuyết phục anh ta."

Nếu diễn viên mà không được đạo diễn xem trọng thì sẽ khó sống ở trong đoàn làm phim lắm. Đồng thời, khi đạo diễn cố ý bới lông tìm vết thì thời gian quay phim của người đó cũng không dễ chịu chút nào.

Hứa Chu thở dài: "Vậy thì xem tình hình đã. Nếu em vẫn không thuyết phục được anh ta thì chúng ta không nhận bộ phim này, chúng ta mới không lạ gì bộ phim này đâu."

Nếu không diễn bộ phim này thì chỉ e con đường sự nghiệp của Phùng Vân Hi sẽ quanh co hơn thôi.

Trái lại, người sắp đi thử vai là cô không mấy lo lắng. Kiếp trước, cô đã trải qua biết bao cực khổ thì chẳng lẽ lại không chịu được một chút khó khăn này hay sao? Huống hồ, chỉ cần cô có thể diễn tốt vai nữ chính thì đạo diễn có thể nói gì chứ?

Vì vậy, cô liền rảnh rỗi gửi tin nhắn cho Thẩm Tử Mặc.

Phùng Vân Hi: {Thẩm tiên sinh, có ai nói với anh là rất đẹp trai không?}

Thẩm Tử Mặc: {Sao vậy?}

Phùng Vân Hi: {Vai nữ chính trong Cửu Thiên Kiếm ấy. Cảm ơn anh, em sẽ biểu hiện thật tốt o(n_n)o~~}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net