117. Khách quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Hai vợ chồng Tống Vĩnh Quý mất tích, đáng thương nhất chính là hai đứa con của họ. Dù gì Tống Hữu Tài đã lớn tuổi cũng không đủ sức chăm cháu, chỉ có thể dựa vào một nhà con cả.


Tống Vĩnh Phú và Triệu Xuân vẫn còn hận Vương Anh nhân lúc Tống Vệ Tề xảy ra chuyện bỏ đá xuống giếng, đương nhiên sẽ không quá để bụng đến hai đứa con của nàng ta. Vả lại, nhà họ Tống bây giờ không còn đất trà, chỉ dựa vào hai mẫu ruộng nước và một ít ruộng trà mà Tống Vĩnh Phú thuê, cuộc sống đã vốn túng thiếu chứ đừng nói phải nuôi thêm hai đứa nhỏ nữa.


Tống Hữu Tài không còn cách nào chỉ có thể đưa toàn bộ tiền bạc mà mình tích lũy cho Tống Vĩnh Phú, lại hứa sau này mấy căn phòng lớn đều thuộc về gia đình họ mới khiến cho hai người chịu chăm sóc hai đứa con của Tống Vĩnh Quý.


Tống Vệ Minh đã chín tuổi có thể giúp làm việc trong nhà, đương nhiên vợ chồng Tống Vĩnh Phú sẽ không để nó ở nhà ăn không ngồi rồi. Mà con gái ba tuổi của Vương Anh chỉ cần nuôi đến mười ba tuổi rồi gả đi ra ngoài là xong việc.


Cho dù nhà họ Tống có gặp phải biến cố thế nào cũng không ảnh hưởng tới Tống Vệ An ở thôn Nam. Đợi Triệu Hằng mang lương thực rời trấn Vân Thạch, Tống Vệ An lại trở về những ngày tháng chiến đấu tã lót cùng với hai đứa con.


Nhưng còn chưa đến một tháng nữa là tới thời điểm hái trà thu, Cửu ma ma đã trở về nhà họ Triệu, tuy trong nhà còn có hai ma ma khác nhưng họ mới đến, Tống Vệ An và Ôn Nhạc không yên tâm, mà hai đứa nhỏ cũng chưa quen với họ.


May mà lần này Đường Thanh Thủy ở nhà, ban ngày Vương Dung sẽ dẫn Tiểu Vân sang nhà Tống Vệ An, cùng hai ma ma chăm sóc cả ba đứa nhỏ, đợi đến giờ nấu cơm sẽ trở về, Ôn Nhạc mới có thể tranh thủ thời gian phụ Tống Vệ An một tay.


Cho dù sinh hoạt bận rộn, ban đêm hai người vẫn kiên trì muốn tự mình chăm con. Trẻ con ba tháng đã bắt đầu có những tương tác ban đầu với người khác cho nên Tống Vệ An không muốn bỏ qua những thời khắc quan trọng trong quá trình trưởng thành của con.


May mà Khang Khang yên tĩnh lại ham ngủ, mỗi đêm đều ngủ từ sớm, chỉ cần nửa đêm cho nó uống sữa lại thay tã thì không hề khiến người ta phải nhọc lòng. Nhưng Tráng Tráng lại khiến Tống Vệ An rất là đau đầu.


Giống như lúc này bên ngoài trời đã khuya, trong phòng thắp đèn, Tống Vệ An đối diện với một đôi mắt tròn to vẫn luôn chuyển động mà vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nói với thằng con lớn của mình, "Tổ tông, chúng ta đi ngủ được không?"


"A!" Trả lời hắn chính là một tiếng hô đầy hưng phấn, còn có giường bị dùng sức lắc lư phát ra tiếng "kẽo kẹt".


Ôn Nhạc ngồi bên cạnh sắp bị hai cha con này chọc cười gần chết, y đi tới bế Tráng Tráng từ trên giường nhỏ lên, xoay người cản lại tầm mắt của Tống Vệ An, "Đương gia, ngươi ngủ đi, ta dỗ nó cho."


Tống Vệ An lại ngáp một cái dựa vào đầu giường đợi y. Qua một hồi lâu, đã thấy đứa con được đong đưa trong lòng ngực Ôn Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại ngủ, hắn rất muốn đánh nó tỉnh rồi giảng đạo lý với nó. Hắn dỗ cả đêm rồi mà nó còn rất có tinh thần, "Thằng nhóc thối này là cố ý giày vò ta!"


"Ai bảo bình thường ngươi cưng chiều nó, nó tưởng là ngươi đang chơi với nó đó!" Ôn Nhạc vừa dỗ con trai trong lòng, vừa nhỏ giọng nói với Tống Vệ An.


Tuy đứa bé còn nhỏ cũng đã có nhận thức, Tráng Tráng thích Tống Vệ An nhất, mỗi lần nhìn thấy hắn đều vô cùng vui vẻ, ngay cả Ôn Nhạc cũng phải ganh tị.


Đợi Tráng Tráng trong lòng ngủ say, Ôn Nhạc mới đặt nó về lại trên giường nhỏ, hai người nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng ngủ tới nửa đêm lại bị tiếng khóc của Tráng Tráng đánh thức. Đến đêm, Tường ma ma sẽ đúng thời gian thức dậy hâm sữa dê, lúc này tiếng khóc của Tráng Tráng vang lên chưa bao lâu thì cửa phòng đã bị người gõ vang.


Tống Vệ An chỉ có thể xuống giường cho con uống sữa, Ôn Nhạc và Tường ma ma thì vội vàng thay tã cho chúng.


Đợi hai người sấy chế xong trà xanh được thu mua tới rồi bỏ vào nhà kho, trà đen vẫn còn lên men trong phòng trống, Tống Vệ An mới bắt đầu cho người hái bạch trà trên núi của mình.


Sấy chế bạch trà đều là vào ban đêm, mà Ôn Nhạc còn phải về phòng chăm con, chỉ ở cùng Tống Vệ An trong phòng trà một lúc đã vội vàng rời đi.


Số lượng bạch trà lần này hái được nhiều hơn năm trước, đợi Tống Vệ An ra khỏi phòng trà đã qua nửa đêm, người trong nhà đều đã ngủ, cả sân im lặng đến có thể nghe thấy rõ tiếng kêu của ve mùa thu từ nơi xa xa.


Tống Vệ An theo ánh trăng chậm rãi đi trở về phòng mình, mới vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy dưới ánh đèn mờ tối có ba gương mặt đang ngủ say.


Hai đứa nhỏ trên giường nhỏ ngủ say đến vươn tay vươn chân, cảm giác như còn có thể nghe thấy tiếng thở vù vù. Tống Vệ An lấy ngón cái của hai đứa ra khỏi miệng, lại hôn lên trán chúng rồi mới tắt đèn mò mẫm đi đến bên giường, ôm lấy người đang ngủ say vào trong ngực.


Cuối cùng gần đến tháng mười một, Tống Vệ An mới chờ được Triệu Hằng đến nhưng lần này theo hắn từ trên xe ngựa xuống còn có một người đàn ông xa lạ nữa.


Tống Vệ An im lặng quan sát một lúc phát hiện trên người người này thoáng lộ ra uy nghiêm, chất liệu quần áo cũng là từ sau khi hắn tới nơi này chưa từng gặp bao giờ, ngay cả Triệu Hằng đứng bên cạnh cũng trở thành nền cho người nọ. Trong lòng Tống Vệ An có một suy đoán mơ hồ, cũng không dám hỏi nhiều chỉ mời hai người vào trong nhà chính.


Ôn Nhạc nhìn thấy người đàn ông xa lạ này cũng sững sờ, trước đây y chưa từng gặp người có khí thế mạnh mẽ đến vậy, ngay cả huyện thừa trấn trên cũng không thể so được. Thấy Tống Vệ An bảo mình cùng tới ngồi, Ôn Nhạc cũng chỉ im lặng ngồi sát bên cạnh Tống Vệ An.


Quả nhiên mới vừa ngồi xuống, Triệu Hằng đã giới thiệu: "An đệ, vị này là Mục Dương Chấn, Mục sư huynh, lúc trước ta từng nhắc tới với ngươi. Sư huynh, đây là Tống Vệ An, sư phụ trà sấy bồi chế ra bạch trà."


Tống Vệ An vừa nghe quả nhiên chính là vị mà mình đã đoán kia, lại nhớ đến phép tắc nơi này chỉ có thể nắm lấy Ôn Nhạc đứng lên chuẩn bị hành lễ với Mục đại nhân, lại bị Triệu Hằng cản lại.


"An đệ, nơi này không có người ngoài không cần phải như vậy. Mục công tử cũng là người thích trà, không bằng ngươi mau pha mấy chén trà mời sư huynh nếm thử đi." Lần này, sau khi cứu trợ thiên tai xong, Mục sư huynh trở về kinh thành vừa lúc đi qua Quỳnh Châu cho nên đã vòng tới thôn Trà Sơn xem thử, nhưng là đi trong âm thầm không muốn người khác nhận ra.


"Chào Mục công tử." Tống Vệ An vừa nghe đã hiểu ý của Triệu Hằng. Hắn vốn không muốn quỳ xuống hành lễ, lúc này đành nghe theo chắp tay chào người ta, rồi dắt Ôn Nhạc ngồi lại chỗ cũ. Nhưng từ trong giọng điệu của Triệu Hằng có thể nhận ra quan hệ giữa hắn và vị Mục đại nhân này rất tốt.


Tống Vệ An nghĩ vậy nhưng trên tay cũng không hề trì hoãn. Một loạt động tác múc lá trà, rót nước, pha trà lưu loát sinh động làm cho người ta chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rất thoải mái.


Ánh mắt Mục Dương Chấn nhìn chằm chằm động tác của Tống Vệ An, đợi một chén trà được đặt tới trước mặt mới bưng lên nhấm nháp một hồi, gương mặt nghiêm túc hơi lộ ra ý cười, "Lúc trước vẫn nghe Cẩn Chi khen trà do sư phụ Tống pha không giống bình thường, hôm nay được nếm thử đúng là ngon miệng hơn Cẩn Chi pha nhiều."


"Sư huynh, ta đã không gọi là Cẩn Chi nữa rồi, ngươi cứ gọi là Triệu Hằng đi!" Triệu Hằng bất đắc dĩ mở miệng sửa lại.


"Đã là ân sư đặt thì làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy được." Mục Dương Chấn vẫn cảm thấy đáng tiếc khi sư đệ theo kinh doanh.


"Đúng rồi, lần này Mục sư huynh tới là muốn nhìn xem mấy gốc bạch trà trân phẩm trên núi của An đệ, không biết có tiện đi xem không?" Trước đây, Mục sư huynh cũng từng dẫn hắn đi làm quen không ít sư phụ trà sấy, hiểu biết trân phẩm do các nơi khác bồi dưỡng nên, mà lần này hắn ngẫu nhiên nhắc tới trân phẩm do Tống Vệ An trồng, Mục sư huynh lập tức có hứng thú muốn tới tận nơi nhìn thử.


"Có gì mà tiện hay không? Nếu Mục công tử muốn xem thì ta có thể dẫn mọi người lên núi nhưng hiện giờ cây trà vẫn còn là mầm giống thôi, chỉ sợ sẽ khiến Mục công tử mất hứng." Tống Vệ An rất vui lòng cho người ta xem, một người như vậy thì có thứ gì tốt mà chưa từng thấy chứ?


"Không sao cả, chỉ cần là trân phẩm thì dù có là cây giống cũng có thể nhìn ra được." Mục Dương Chấn thật sự nóng lòng muốn đi xem.


Tống Vệ An vừa nghe cũng không dây dưa nữa, để Ôn Nhạc ở lại nhà rồi dẫn hai người đi lên ngọn núi mà hắn gieo trồng bạch trà.


Trên đỉnh núi trồng trân phẩm hiện giờ chỉ có lẻ loi gần trăm gốc bạch trà, Tống Vệ An cảm thấy chẳng có gì để xem cho nên quyết định dẫn họ đi xem bạch trà được chở từ trấn Liễu Hương tới trước.


Bây giờ bạch trà có khoảng mười mẫu chiếm cứ nửa ngọn núi, gieo trồng cũng đã thành quy mô, nhìn màu sắc cả ngọn núi sẽ thấy nhạt hơn mấy ngọn núi trà khác ở gần đó, trên đỉnh núi lại có mây mù lượn lờ tựa như bao phủ thêm cho nó một lớp lụa mỏng.


Tuy bạch trà ở nơi này không xem là trân phẩm nhưng hình dáng cây trà được cắt sửa hợp lý, mà thân cây trông cũng vô cùng khỏe mạnh, cho dù Mục Chấn Dương đã được tận mắt nhìn thấy không ít trân phẩm cũng bị mấy gốc bạch trà này thu hút tầm mắt.


"Sư phụ Tống đúng là danh bất hư truyền, mặc dù bạch trà nơi này không bằng trân phẩm nhưng lại thắng trân phẩm." Mục Dương Chấn cảm thấy hơi tiếc, nếu nơi này gieo trồng không phải bạch trà hoang dã mà là giống quý giá hơn, lại có thêm tay nghề sấy trà của Tống Vệ An thì có lẽ chỉ hai năm nữa là hắn có thể tranh được một suất trong danh sách cống trà rồi.


"Mục công tử quá khen, cũng là do loại bạch trà này dễ chăm hơn trân phẩm một chút mới có được dáng vẻ như hiện nay." Tống Vệ An nghe có người khen bạch trà của hắn đương nhiên rất thích nhưng không quên khiêm tốn đáp lại.


Đợi xem ngọn núi này xong, Tống Vệ An lại dẫn họ đến một ngọn núi khác bên cạnh. Nhưng cảnh vật được nhìn thấy lại hoàn toàn khác với vừa rồi, ngọn núi này rõ ràng vẫn chưa được tu sửa lại, vẫn giữ nguyên hình dáng núi xanh như khi trước. Đợi mấy người đi vào núi mới thấy mấy cây giống trà thưa thớt đứng thẳng ở chính giữa.


Mục Dương Chấn vừa thấy mấy cây giống đó đã vội vàng đi tới gần quan sát cẩn thận một hồi. Chỉ thấy lá trà trên đỉnh của nó dài nhỏ, phần đầu và đuôi hơi cuộn lại, còn có lớp lông trắng tinh mịn mà không khỏi gật đầu, "Không tồi, đúng là trân phẩm hiếm thấy nhưng tiếc là số lượng quá ít, lại đều là cây giống, không thể thành quy mô lớn được."


"Đúng là như thế nhưng đã là trân phẩm thì đương nhiên không thể dễ có được, có thể có được như vậy đã làm Tống mỗ thỏa mãn lắm rồi." Tống Vệ An nhìn gần trăm gốc cây giống còn sống sót mà không khỏi thấy may mắn.


"Sư phụ Tống đúng là người nhìn xa trông rộng." Mục Dương Chấn thấy trong mắt Tống Vệ An không có mất mát mà còn lộ ra tự hào, lập tức hiểu được vì sao Cẩn Chi lại khen ngợi Tống Vệ An rất nhiều lần trước mặt mình.


"Chỉ là yêu thích, dù có thể thành quy mô lớn hay không thì chỉ cần chúng sống sót là tốt lắm rồi." Tống Vệ An thật sự chỉ có một yêu cầu như thế với đám trân phẩm này, không cầu nó có thể sinh sôi đầy khắp núi đồi, chỉ muốn chúng đều khỏe mạnh trưởng thành thôi.


Mục Dương Chấn còn phải về kinh báo cáo nhiệm vụ, đã gặp được Tống Vệ An cũng xem núi trà, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn ngồi trên xe ngựa của Triệu Hằng vội vàng rời đi, trước tới Quỳnh Châu hội họp với đội ngũ của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net