118. Mua ruộng vườn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Đợi nghe thấy khách đã đi, Ôn Nhạc mới ló đầu từ trong phòng ra, "Đương gia, họ về rồi à?"


"Ừ, về rồi, lại đây ngồi đi!" Tống Vệ An vẫy tay gọi người ta.


"Đợi chút, hai đứa nhỏ thức rồi, ta đi bế chúng ra." Bây giờ hai đứa nhỏ đã dần lớn cũng không thể vẫn luôn ở trong phòng được, cho nên mỗi khi vừa tỉnh lại, Ôn Nhạc đều sẽ mang chúng đến nhà chính chơi một lúc.


Tống Vệ An đợi Ôn Nhạc bế hai đứa nhỏ ra, nhận lấy Tráng Tráng từ trong tay y cho ngồi vào lòng mình rồi mới vươn tay xoa đầu Ôn Nhạc, "Bị dọa rồi?"


"Không có, chỉ hơi hồi hộp thôi. Người đó có phải là người mà khi trước ông chủ Triệu nói làm chức lang gì đó ở kinh thành không?" Ôn Nhạc không nhớ rõ khi trước Triệu Hằng nói chức quan gì.


"Hộ bộ thị lang. Đúng là người đó nhưng lần này tới đây hắn không muốn lộ thân phận cho nên ngươi cứ xem như không biết, cũng không được nói cho người khác." Lúc này, lũ lụt ở sông Tần vừa mới ổn định, Triệu Hằng còn nhắc nhở hắn gọi Mục công tử cho nên hắn đã đoán được có lẽ Mục Dương Chấn là lén chạy tới nhìn cây trà. Người nọ đúng là một người mê trà như Triệu Hằng nói.


"Yên tâm đi, ta sẽ không nói với người khác." Ôn Nhạc vừa nghe Tống Vệ An nhắc nhở, vội vàng bảo đảm.


"A!!" Hai người đang trò chuyện, đột nhiên Khang Khang đang nằm trong lòng Ôn Nhạc trước nay không thích mở miệng lại học theo Tráng Tráng kêu to, hai người đều không kìm được dời mắt lên người nó.


Ôn Nhạc vừa thấy Khang Khang vươn tay muốn với lấy cái chén trên bàn, vội vàng thay đổi một hướng khác, ôm nó vào ngực, "Khang Khang muốn uống trà à? Không được đâu, con còn nhỏ chỉ có thể uống sữa thôi."


"Chẳng lẽ thằng nhóc này nhận ra mùi bạch trà?" Tống Vệ An vươn tay chọc gương mặt của đứa con nhỏ. Lúc hai đứa nhỏ còn trong bụng, mỗi ngày Ôn Nhạc đều phải uống một ấm bạch trà nhưng đợi chúng được sinh ra thì y lại không thích uống nữa, bây giờ nhìn biết ngay là thằng nhóc này đòi này!


"Đúng rồi đương gia, ngân phiếu trên bàn là tiền bán lá trà đợt này sao?" Vừa rồi Ôn Nhạc nhìn theo tay con trai mới phát hiện trên bàn có một chồng ngân phiếu thật dày, tò mò hỏi Tống Vệ An, xem số lượng này còn phải nhiều hơn những lần trước.


"Đúng vậy, lần này bạch trà hái năm mẫu, thêm trà sấy nữa, tổng cộng hơn bốn trăm lượng bạc. Ngươi mau cất đi." Bây giờ Ôn Nhạc là người giữ tiền trong nhà, Tống Vệ An cũng mừng rỡ phủi tay không quan tâm.


"Nhiều vậy sao? Đương gia có dự tính gì không? Bây giờ hai ngọn núi, một ngọn đã sắp đầy, một ngọn khác ngươi muốn giữ lại đào tạo trân phẩm, chúng ta có cần mua thêm nữa không?" Dựa theo số lượng cây giống mỗi năm được vận từ trấn Liễu Hương đến, nhiều lắm trồng thêm một đợt nữa là không còn đất trống.


"Không cần, ta chỉ ký hợp đồng năm năm với nhà họ Hách thôi, mà cũng sắp đến hạn rồi, đợi về sau có cần thì bàn lại sau. Bạc này ta định mua ruộng vườn." Con của họ còn nhỏ, chi phí trong nhà cũng không nhiều, Tống Vệ An cũng không định khiến bản thân chết vì mệt.


Đợi cây giống trên núi đều trưởng thành, tính sơ cũng khoảng mười mẫu đã đủ hắn bận rộn rồi. Vả lại, trọng tâm về sau hắn đều đặt ở trân phẩm, cho dù không thể thành quy mô lớn nhưng cũng đủ sản xuất ra một đợt, bằng không ôm trân phẩm mà chỉ xem chứ không dùng được cũng rất khó chịu.


"Chúng ta muốn mua ruộng vườn?" Ôn Nhạc ngạc nhiên trừng to hai mắt. Trong thôn Trà Sơn có rất ít ruộng nước, nhà ai có ba bốn mẫu đều là nhà giàu, mà cũng rất ít người chịu bán đi. Cho nên từ khi đi theo Tống Vệ An thì Ôn Nhạc đã không nghĩ tới chuyện mua ruộng vườn rồi.


"Đúng vậy, trong thôn chúng ta có ít ruộng vườn nhưng có thể nhờ trưởng thôn hỏi thăm mấy thôn gần đây, nếu không có thì chúng ta có thể đi hỏi người môi giới ở trấn trên, lại không có nữa cùng lắm thì mua trang trại." Nhưng Tống Vệ An hy vọng đất ruộng có thể gần họ chút.


"Được đó, được đó!" Ôn Nhạc lớn lên từ trong ruộng đất, sẽ có một loại cố chấp khác thường với chúng, tuy họ không cần tự mình trồng trọt nhưng nghĩ đến có được ruộng nước của chính mình thì vẫn rất vui vẻ.


"Được rồi, cất ngân phiếu vào đi, ngày mai ta đi nhờ bác Diệu Huy." Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc vui mừng như chim sẻ nhỏ chỉ cảm thấy trước đây là mình sơ suất, chỉ nghĩ gieo trồng cây trà lại quên mất đất ruộng quan trọng với Ôn Nhạc cũng như đất trà đối với mình vậy.


Đường Diệu Huy cũng không khiến Tống Vệ An thất vọng, chẳng mất bao lâu đã giúp hắn tìm được mấy mảnh ruộng loại tốt nhất. Trong đó ở thôn Hưng Dương bên cạnh có khoảng mười mẫu, còn có một thôn cách thôn Trà Sơn không xa cũng gần mười mẫu, cộng hai chỗ lại vừa đúng hai mươi mẫu, phù hợp với yêu cầu của Tống Vệ An.


Tống Vệ An cũng dẫn Ôn Nhạc tới xem. Đất ở thôn Hưng Dương là của một cặp vợ chồng già, do con trai thời trẻ ra ngoài làm việc, sau đó có công việc ổn định mua được nhà ở trên thị trấn còn có trang trại, bây giờ muốn đưa cha mẹ già lên thị trấn hưởng phúc mới quyết định bán đi.


Trưởng thôn thôn Hưng Dương cũng có qua lại với Tống Vệ An cho nên nhận được giấy tờ đất rất nhanh chóng, ngay cả cho nhà nào thuê lại cũng được quyết định xong xuôi.


Nhưng ruộng vườn ở một thôn khác lại xảy ra chút ngoài ý muốn, đối phương vì thiếu tiền không còn cách nào mới phải bán đất, vừa thấy người đến mua đất là Tống Vệ An của thôn Trà Sơn lập tức nâng giá lên không ít, Tống Vệ An lại không chịu cho nên chỉ nói một tiếng với Đường Diệu Huy đã dẫn Ôn Nhạc rời đi.


Sau đó vẫn là Đường Diệu Huy giúp Tống Vệ An tìm được một nơi khác, lần này không dám nói là Tống Vệ An mua, đợi mua xong mới dẫn Tống Vệ An tới xem.


Giải quyết xong chuyện mua ruộng vườn cũng gần tới Tết âm lịch, mỗi nhà đều bắt đầu chuẩn bị quà Tết đi thăm người thân. Ngay lúc này, nhà họ Đường lại có tin vui, Lý Thúy Lan và Vương Dung cùng có thai. Chuyện này làm thím Đường vui mừng vô cùng, mỗi ngày đều cười thấy răng không thấy mắt.


Nhưng chuyện này cũng làm cho Đường Thanh Thủy vốn đã bàn với Tống Vệ An định qua Tết mở tiệm cơm ở trấn trên không thể không dời kế hoạch lại.


Lần trước, Đường Thanh Thủy bận rộn mở quán cơm mới ở thị trấn, Vương Dung đều ở trong nhà với cha mẹ hắn, cho nên lúc này đây Đường Thanh Thủy muốn ở bên cạnh y, cho dù lên thị trấn xem quán cơm cũng đi từ sớm đến chạng vạng cùng ngày đã trở về thôn Trà Sơn.


Ban đêm, Tống Vệ An nhìn người gần đây lại trở nên cố gắng hơn bình thường, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương dần tăng lên, bàn tay lại vẫn thong thả xoa nhẹ trên lưng đối phương, "Sinh con mà làm như thi đấu vậy, người ta có thai thì chúng ta cũng phải đuổi theo sao?"


"Nếu không phải ngươi chơi xấu thì làm sao đến bây giờ mà vẫn chưa có tin tức song nhi của ta chứ?" Ôn Nhạc thấy đã đến thời điểm này mà Tống Vệ An còn có thể bình tĩnh cười nhìn mình, lập tức nhào tới cắn lên môi hắn.


Tống Vệ An ôm lấy người nhảy bổ vào trong ngực mình, ngay khi môi y muốn lùi về lại chủ động quấn lấy, một bàn tay khẽ xoa nhẹ lên hoa văn hình con bướm phía sau gáy đối phương, quả nhiên nghe thấy tiếng thở của người trong ngực trở nên nặng nề hơn.


Tống Vệ An nhìn đôi mắt Ôn Nhạc đã ý loạn tình mê không còn tiêu cự nữa mới lộ ra ý cười sáng trong, bắt đầu hưởng thụ món ngon đêm nay.


Nhưng hai người lại quên mất hai đứa con vẫn còn trong phòng, ngay thời khắc quan trọng nhất, tiếng khóc của Tráng Tráng làm xáo trộn toàn bộ mọi thứ mà Tống Vệ An vất vả cày bừa nãy giờ.


Đợi hai người tròng qua loa quần áo lên người xuống giường, Tống Vệ An ôm lấy đứa nhỏ chỉ nhắm mắt gào khan mà chẳng rơi một giọt nước mắt nào, rầu rĩ nói, "Con trai, chúng ta có thể nói chuyện với nhau chút không? Liên quan đến mạng người đó."


Ôn Nhạc lấy tã và quần sạch từ trong tủ quần áo đi tới chợt nghe thấy Tống Vệ An phàn nàn với Tráng Tráng như vậy, gương mặt y lập tức nóng cháy lên, "Nói lung tung gì với con đấy, mau thay cho nó đi này, thối muốn chết."


Đợi Tống Vệ An nhận lấy đi thay cho Tráng Tráng, Ôn Nhạc cũng đi tới bên giường nhỏ kiểm tra xem trên người Khang Khang có bị ướt không.


Tết năm nay, trong nhà có thêm hai đứa con trai cùng hai ma ma, không khí trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Qua mấy tháng nay ở chung, Tống Vệ An và Ôn Nhạc đã thân quen với hai ma ma, cơm tất niên cũng không để ý quá nhiều phép tắc gọi họ ngồi cùng bàn ăn bữa cơm.


Tráng Tráng ngồi trên chiếc ghế nhỏ được Tống Vệ An dùng tre làm ra, hăng hái vươn tay múa chân. Ôn Nhạc lóc xương rồi chia thịt cá cho hai đứa nhỏ ăn, Tráng Tráng còn chưa thỏa mãn, bàn tay không ngừng duỗi lên bàn, còn sai khiến Tống Vệ An gắp đồ ăn ngon cho nó.


Khang Khang thì ngoan hơn, ngồi trên chỗ của mình cầm muỗng gỗ chọc thịt cá nhuyễn trong chén tự ăn. Nhưng tiếc là còn quá nhỏ, Tống Vệ An thấy nó nghiêm túc ăn đến cả gương mặt đều dính thịt mà thấy rất buồn cười.


Hai ma ma ngồi trên bàn ban đầu còn hơi căng thẳng nhưng sau khi Tráng Tráng và Khang Khang tạo ra quá nhiều chuyện cười, sự căng thẳng này đã bị tiếng cười làm nhạt dần. Bữa cơm tất niên này vui vẻ hơn năm rồi chỉ có một mình Tống Vệ An và Ôn Nhạc ăn nhiều.


Tết âm lịch vừa qua hơn mười ngày, lớp học trong thôn cũng khai giảng. Lý Diệp Phong cũng giống như mọi năm trước đến nhà Tống Vệ An chào tạm biệt rồi mới xuất phát lên thư viện ở trấn trên.


Tống Vệ An mới vừa tiễn Lý Diệp Phong đi đã thấy xe ngựa của Triệu Hằng dừng trước cửa nhà. Lần này cùng tới còn có Lâm Thư Khởi và hai đứa nhỏ nhà họ, Tống Vệ An đón cả nhà vào nhà chính ngồi, lại gọi Ôn Nhạc ra.


Người hai nhà ngồi trong nhà chính uống trà nói chuyện. Có bốn đứa nhỏ ở, trong nhà chính chẳng bao lâu đã truyền ra tiếng cười vang. Đợi lá trà bị ngâm tới nhạt mùi, Triệu Hằng mới thấp thỏm nói với Tống Vệ An, "Ta có thể làm phiền An đệ giúp chăm sóc hai đứa con của ta một thời gian được không?"


"Triệu huynh là..." Tống Vệ An nghe Triệu Hằng nói vậy mà không kịp phản ứng.


"Mấy ngày nữa ta phải xuất phát đi kinh thành, có lẽ phải ở lại một thời gian, ta muốn dẫn Thư Khởi cùng đi nhưng Khánh Nhi và Thuận Nhi còn nhỏ quá không thể bôn ba đường dài, mà ta thấy chỗ ngươi là yên tâm nhất." Hoàn cảnh ở kinh thành không thể so với thị trấn, quan hệ lại càng phức tạp hơn, ngay cả các phu nhân trong nhà cũng phải khơi thông đút lót cho nên không thể thiếu sự giúp đỡ của Thư Khởi. Mà người ở và quản sự đắc lực cũng phải mang đi hết, nếu để hai đứa nhỏ ở nhà thì hắn rất không yên tâm.


"Xem ra lần này Triệu huynh là định làm một vụ lớn đây." Tống Vệ An thấy trên người Triệu Hằng đã không còn sự phóng khoáng tùy tâm tùy tính của ngày xưa nữa, mà càng kiên nghị hơn cũng biết lần này Triệu Hằng đã hạ quyết tâm phải cắm rễ lại kinh thành.


"Cứ tưởng cả đời này sẽ không ra khỏi huyện Liễu Hà cho nên mới định bụng làm một thương nhân nhàn rỗi thôi, ai ngờ ông trời lại đưa An đệ tới cửa. Nếu ta không phấn đấu làm một phen thì chẳng phải là phụ lòng hay sao?" Triệu Hằng nói rồi còn không quên trêu chọc Tống Vệ An.


Tống Vệ An: ...


Đúng là mình tự đưa tới cửa thật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net