121. Bảo đảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lời của Thuỷ Tích: Do nhà họ Tống bên ông nội Tống Vệ An không còn nữa nên nhiều chỗ để nhà họ Tống cũng có thể hiểu là nhà Tống Vệ An nhé mn.

Trans: Thuỷ Tích

"Ông chủ chúng tôi ngàn dặm xa xôi từ phủ thành tới đây mua lá trà của nhà họ Tống nhưng họ không biết điều còn đòi nâng giá, hôm nay chúng tôi sẽ cho các người biết tay. Nếu mấy người nông dân các người không sợ xúc phạm tới Tri huyện đại nhân thì cứ thử xem." Quản sự vừa thấy xung quanh lại có không ít người dân kéo tới, người đi đầu hẳn là trưởng thôn nơi này, lập tức đổ mọi lỗi sai lên đầu Tống Vệ An còn không quên uy hiếp một phen.

Người dân đứng gần đó trừ Đường Thanh Thủy và Đường Diệu Huy ra thì không ai hiểu Tri huyện đại nhân là người nào, mọi người chỉ biết Huyện thừa thôi cho nên không khỏi đều bắt đầu bàn tán.

"Tri huyện là quan gì, chưa từng nghe bao giờ!"

"Đúng vậy, ông ta không dọa chúng ta chứ? Ở chỗ chúng ta thì Huyện thừa là lớn nhất, tri huyện là cái gì, lớn hơn cả Huyện thừa sao?"

"Họ từ phủ thành tới, có lẽ tri huyện mà họ nói là quan ở phủ thành."

"Lấy quan ở phủ thành để doạ chúng ta? Quan ở phủ thành đều rảnh rỗi đến có thể quan tâm đến một thôn xóm nhỏ trong núi như chúng ta sao?"

Lời bàn tán của người dân rơi vào trong tai người đàn ông trung niên, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống, "Đúng là một đám dân quê vô tri."

"Ha ha! Đây vốn là thôn quê mà, ông chạy thật xa tới chỉ để mắng chúng tôi sao?" Mấy người phụ nữ nghe gã béo mở miệng nói là thấy không vui, chống eo cãi nhau với người ta.

"Tôi không quan tâm ông là người nơi nào tới, lá trà nhà họ Tống đều đã có khách hàng đặt rồi, không thể bán cho người khác được. Các người làm vậy có khác nào bọn trộm cướp, nếu các người không mau rời đi thì tôi sẽ báo quan đó." Mọi người trong thôn đều biết lá trà của nhà Tống Vệ An đã ký hợp đồng với ông chủ Triệu, Đường Diệu Huy sẽ không tin tưởng lý do của người này, lập tức mở miệng đuổi người.

"Có khách đặt rồi thì thế nào? Là người thân của tri huyện đại nhân muốn, các người dám đắc tội tri huyện đại nhân sao? Tôi nói cho các người biết, đừng nói là Huyện thừa trấn Vân Thạch, cho dù là Huyện lệnh của huyện Liễu Hà cũng không bằng tri huyện của phủ thành đâu." Quản sự thấy sắc mặt ông chủ nhà mình không tốt vội vàng giải thích với người dân để tránh cho họ còn không biết bản thân đang đối nghịch với ai.

Quả nhiên, người dân vừa nghe ngay cả Huyện thừa cũng không thể động tới được ông ta thì không ai còn dám mở miệng nữa. Đường Diệu Huy cũng không ngờ mấy người này có quyền lực đến vậy, đang định đi tới bàn với Tống Vệ An nên làm thế nào thì phía sau mọi người lại truyền đến một giọng nói khác.

"Khẩu khí khá lắm, vừa khéo tôi cũng vừa từ chỗ Tri châu Quỳnh Châu đến đây, không biết Hoàng tri huyện có biết các người dùng tên tuổi của ông ấy để ức hiếp dân chúng không?"

Người dân cũng không biết từ khi nào sau lưng mình lại xuất hiện thêm một người, đều quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã nhận ra người này là quản sự trước đây vẫn đi theo bên cạnh Triệu Hằng.

Người đàn ông trung niên đó vừa nghe tới Tri châu, sắc mặt lập tức thay đổi nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện trong đám đông, "Ông là người nào?"

"Lá trà của sư phụ Tống chỉ cung cấp cho ông chủ chúng tôi, ông chủ tôi lại là bạn tri kỷ của Hộ bộ Tả thị lang ở kinh thành, vừa khéo cũng có qua lại với Tri châu Quỳnh Châu. Lần này có dặn tôi lúc đi ngang qua Quỳnh Châu thay ông chủ chào hỏi Tri châu đại nhân một tiếng mới sẽ đến trễ, không ngờ lại có người ở nơi này cáo mượn oai hùm ép buộc người ta bán lá trà cho mình, đúng là được mở rộng tầm mắt mà." Thái độ quản sự nhà họ Triệu càng kiêu ngạo hơn ngày thường, người dân xung quanh nghe chỉ muốn vỗ tay khen ngợi.

"Hiểu lầm, hiểu lầm. Nếu lá trà của sư phụ Tống đã có chủ, vậy tại hạ không làm phiền nữa. Tạm biệt!"

Thương nhân này vừa nghe đối phương có quan lại ở kinh thành chống lưng lập tức thay đổi một gương mặt khác, tốc độ thay đổi sắc mặt cực nhanh làm cho người dân đều phải cảm thán, chỉ thấy người này nói xong đã dẫn theo tôi tớ ảo não rời đi.

"Xì! Cái thứ gì không biết!" Không ít người dân còn tức giận, phun một bãi nước miếng về phía người vừa rời đi.

"Ông chủ, chúng ta cứ đi như vậy, trở về không thể báo cáo kết quả được." Quản sự thấy xe ngựa rời khỏi thôn Trà Sơn mới thầm thở phào, rồi lại không khỏi lo lắng.

"Hừ! Nhà họ Triệu muốn lợi dụng ông đây đắc tội với người khác mà còn báo cáo cái gì?" Người đàn ông trung niên nghe xong tức giận nói.

Hộ bộ Tả thị lang ở kinh thành chẳng phải là vị Mục gia đó sao? Người dân Quỳnh Châu ai chẳng biết hắn và Triệu Hằng là sư huynh đệ, năm nay Triệu Hằng dựa vào bạch trà gây dựng sự nghiệp ở kinh thành, tên tuổi của quán trà Thính Phong ở kinh thành ngay cả phủ Quỳnh Châu cũng có thể nghe thấy. Sau khi chải vuốt mọi chuyện, nếu ông ta còn chưa rõ có chuyện gì thì cũng không thể lăn lộn ở phủ Quỳnh Châu được nữa.

"Tuy nói thế nhưng nhà họ Triệu là thông gia của Hoàng tri huyện, chúng ta cũng không gánh nổi hậu quả!" Quản sự vừa nghe ông chủ nhà mình nói vậy cũng hoảng sợ.

"Đi về xem tình hình rồi nói!" Đúng là trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, bây giờ ông ta thấy rất hối hận vì đã nhận mối làm ăn xui xẻo này, đến cuối cùng bản thân còn đắc tội với cả hai bên.

Người dân thấy người gây sự đã đi rồi mới đều tự khiêng cái cuốc về nhà, trên đường cũng không quên trò chuyện với người bên cạnh: "Vừa rồi mấy người có nghe rõ không? Vị quản sự đó nói ông chủ Triệu có qua lại với người nào?"

"Không nghe rõ nhưng tôi thấy hẳn là một nhân vật rất khó lường, bà không thấy người kia vừa nghe đã sợ rồi sao?"

"Không ngờ ông chủ Triệu lại lợi hại đến quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy, ngày thường ông ấy gần gũi quá cho nên không nhìn ra."

"Cũng đúng. Nhưng ông chủ Triệu quen biết nhân vật lớn lại thân thiết với Tống Vệ An của thôn chúng ta như vậy, ngay cả hai đứa con trai của ông chủ Triệu cũng đến thôn Trà Sơn đi học, sao tôi có cảm giác thôn chúng ta sắp xuất hiện nhân vật lớn vậy?"

"Cái gì mà nhân vật lớn, tôi thấy trong thôn có được một tú tài đã cảm tạ trời đất lắm rồi!"

Đợi người trước cổng nhà Tống Vệ An dần ít đi, quản sự nhà họ Triệu mới đi tới cung kính nói với Tống Vệ An, "Trên đường có việc làm chậm trễ thời gian, khiến sư phụ Tống phải đợi lâu."

"Không sao đâu. Mà sao anh tới có một mình vậy?" Tống Vệ An thấy phía sau chỉ có một chiếc xe ngựa không đủ chở lá trà.

"Một hồi nữa đoàn xe sẽ tới, tôi vốn định đến đây chào hỏi sư phụ Tống trước một tiếng, không ngờ gặp phải chuyện này."

"Đừng đứng trước cửa, vào nhà nói chuyện đi!" Tống Vệ An thấy nơi này chỉ còn người nhà họ Đường và Đường Diệu Huy, bèn mời mọi người vào trong nhà.

Vừa xoay người đã nhìn thấy người bị áo khoác bọc đến mắt cũng không nhìn thấy, hắn vươn tay sửa sang lại mũ áo cho người ta, "Phu lang, ngươi đừng đứng ở đây trúng gió, mau về phòng đi."

"Được, có việc gì phải gọi ta đó." Ôn Nhạc thấy người đã đi mới thầm thở phào, không có việc gì là tốt rồi.

Tường ma ma thấy Tống Vệ An ra hiệu cũng vội vàng tiến lên đỡ chủ quân nhà mình về phòng.

"Mấy người hôm nay là sao vậy, có phải thằng An gặp phải phiền phức gì không?" Mọi người mới vừa ngồi xuống trong nhà chính, Đường Diệu Huy đã không chờ được vội hỏi. Người trong thôn gặp chuyện thì ông cũng có trách nhiệm, bây giờ phải làm rõ tình hình để tránh gặp phải chuyện không thể ứng phó.

"Chuyện này nói ra thì dài lắm, bây giờ cháu cũng không thể giải thích rõ ràng được." Tống Vệ An nói rồi dời mắt về phía quản sự của nhà họ Triệu. Tình hình của Triệu Hằng hiện giờ phải đợi người này nói mới được.

Quản sự nhà họ Triệu vừa nghe Tống Vệ An ám chỉ cũng lập tức tiếp lời: "Chuyện là thế này, gần đây ông chủ chúng tôi mới mở quán trà ở kinh thành, lá trà của sư phụ Tống rất được ưa chuộng nên khó tránh khỏi có người sinh ra ý đồ phá hoại."

"Thì ra là thế, không ngờ mới mấy tháng không gặp mà ông chủ Triệu đã đến kinh thành rồi." Đường Diệu Huy vừa nghe Triệu Hằng đến kinh thành mở quán trà không khỏi ngạc nhiên khen ngợi một câu. Lại nhớ tới vừa rồi quản sự nhắc tới quan lại ở kinh thành rồi còn Tri châu là thấy người này còn có nhiều chuyện bí ẩn không lộ ra nữa.

Đám người vừa rồi không phải kẻ tốt lành gì, nếu không phải vị quản sự này áp được người ta thì hôm nay khó mà nói. Tuy nơi này là địa bàn thôn Trà Sơn nhưng người ta có quan hệ với quan phủ, họ cũng chỉ có thể bó tay, "Nhưng ông chủ Triệu xa ở kinh thành, may mà lần này anh tới đúng lúc, nếu sau này lại có người đến gây sự thì e là nước xa không cứu được lửa gần."

"Đừng lo lắng, ông chủ nhà tôi biết lá trà của sư phụ Tống hiện giờ có tiếng đã riêng bảo tôi lần này đến thăm viếng Tri châu đại nhân của Quỳnh Châu một tiếng, lại mang thư tay của Tri châu đại nhân tới nha môn trấn Vân Thạch và huyện Liễu Hà rồi. Nếu lại có người đến gây sự thì mọi người cứ báo quan là được, không ai dám làm khó sư phụ Tống đâu." Là vì chuyện này cho nên ông ta mới bị lỡ thời gian, tới bây giờ mới đến.

"Ông chủ Triệu suy nghĩ chu đáo." Đường Diệu Huy nghe đã có chuẩn bị mới yên tâm gật đầu.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Đám người vừa rồi thật đáng sợ." Thím Đường nghe ông chủ Triệu đã lo liệu ổn thỏa cho Tống Vệ An mới vỗ ngực nén sợ. Nhìn mười mấy người đàn ông vây lấy cổng nhà Tống Vệ An vừa rồi, lại nghe họ nhắc tới vị quan gì đó làm bà sợ tới trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

"Hại thím phải sợ rồi." Tống Vệ An thấy thím Đường như vậy, mang xin lỗi nói.

"Thím không sao chỉ lo lắng cháu thôi. Thím đi vào xem Ôn Nhạc đã." Thím Đường nghe mọi chuyện đã được giải quyết mới yên tâm đi vào trong nhà.

Vương Dung cũng đi theo bà, may mà vừa rồi lúc đi ra đã nhờ chị dâu chăm con trai giúp, bây giờ không cần về vội.

Bởi vì chuyện vừa rồi hẳn đã khiến người dân hoảng sợ, sau khi hiểu rõ tình hình, Đường Diệu Huy chào hỏi một tiếng rồi rời đi trước. Ông còn phải trở về nghĩ cách trấn an người dân mới được. Đường Diệu Vinh cũng đi cùng ông.

Đường Thanh Sơn nghĩ đến vợ mình đang ở nhà trông hai đứa nhỏ cũng đứng dậy đi trở về trước. Trong chốc lát, nhà chính chỉ còn lại ba người.

Lúc này, quản sự mới lấy mấy lá thư và một tấm lệnh bài từ trong tay áo ra đưa cho Tống Vệ An, "Trong này, có một lá thư là ông chủ gửi cho sư phụ Tống, một lá là chủ quân viết cho hai thiếu gia, một lá là chủ quân gửi cho phu lang Tống, còn có một lá là tự tay Mục đại nhân viết. Nếu Tri châu không giải quyết được thì sư phụ Tống cứ đưa lá thư và lệnh bài này ra."

Đây cũng là ông chủ nhà họ lo lắng mới tranh thủ lấy ra làm bảo đảm cho sư phụ Tống.

Tống Vệ An nhận lấy một chồng thư thật dày còn có lệnh bài từ trong tay đối phương, cẩn thận cất đi mới nói: "Anh về cảm ơn Triệu huynh giúp tôi."

"Ông chủ nói chuyện này cũng do ông ấy mà ra, là ông ấy làm ngài bị liên lụy, sư phụ Tống không trách là tốt rồi, cũng không gánh nổi lời cảm ơn này." Quản sự vừa nghe Tống Vệ An muốn cảm ơn mới thuật lại lời ông chủ mình từng nói cho Tống Vệ An nghe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net