122. Viết thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thuỷ Tích

Tống Vệ An sững sờ một hồi lâu mới lấy lại phản ứng, hơi dở khóc dở cười, ngay cả câu trả lời mà Triệu Hằng cũng đã chuẩn bị cả rồi.

Mọi chuyện nói rõ ràng, ngoài cửa đã truyền đến tiếng xe ngựa, quản sự Triệu lấy một tấm lệnh bài bên hông đưa cho Tống Vệ An xem, "Đây là lệnh bài của ông chủ, mời sư phụ Tống xem qua."

"Triệu Hằng thật là cẩn thận, tôi nhận được anh rồi mà còn phải làm vậy nữa." Mặc dù nói ngoài miệng là thế, Tống Vệ An vẫn vươn tay nhận lấy lệnh bài xem rồi mới trả lại.

"Ông chủ dặn, mọi chuyện làm theo quy ước đã giao." Quản sự cất lệnh bài mới đi ra ngoài phân công cho người làm việc.

Tống Vệ An đợi một hồi lâu chỉ thấy một nhóm người dọn đồ đạc vào, chất đống trong nhà chính rồi mới xoay người vào nhà kho.

Tống Vệ An nhìn mấy cái rương xếp chồng trong nhà chính hơi mang nghi hoặc nhìn về phía quản sự, "Đây là?"

"Đây là ông chủ chúng tôi dặn tôi mang tới. Rương nhỏ này là ông chủ chúc mừng sư phụ Tống có được con trai, còn có một ít đặc sản ở kinh thành gửi cho sư phụ Tống và phu lang Tống. Dưới cùng là chủ quân chuẩn bị cho hai vị thiếu gia."

"Sao Triệu Hằng biết tôi sinh con trai, tôi không thể có thêm song nhi sao?" Tống Vệ An lấy làm lạ hỏi, lần trước trong thư Ôn Nhạc chỉ nhắc bản thân mang thai thôi mà.

"Ông chủ nói sư phụ Tống vừa nhìn chính là tướng mạo nhiều con nhiều phúc, chắc chắn là con trai."

Tống Vệ An: ...

Quản sự thấy đối phương không còn gì muốn hỏi nữa mới vội vàng đi ra ngoài kiểm kê lá trà đã được người dọn lên xe.

Tống Vệ An thấy người đã rời đi mới tiện tay mở cái rương nhỏ trên cao nhất ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng, tổng cộng có tám chiếc, kiểu dáng vô cùng tinh xảo.

Đường Thanh Thủy cũng tò mò sáp tới, nhìn một chiếc vòng như ý bằng vàng khảm ngọc bích trên tay Tống Vệ An mà không khỏi cảm khái, "Ở kinh thành, cái gì cũng xinh đẹp."

Hắn cũng từng mua cho A Dung một bộ bằng vàng nhưng hàng mỹ nghệ không thể so với thứ trong tay Tống Vệ An.

"Đúng vậy, làm rất khéo léo." Ngay cả Tống Vệ An cũng thấy bộ bằng vàng trước mắt được chế tác rất tinh xảo, quả nhiên nơi hoàng đế ở sẽ không giống bình thường.

Đợi kiểm kê toàn bộ lá trà xong lại dọn lên xe ngựa, quản sự giao ngân lượng cho Tống Vệ An, "Ngày mai chúng tôi xuất phát đi kinh thành, cho nên sớm mai tôi sẽ đến lấy thư."

"Được, làm phiền anh."

"Sư phụ Tống khách sáo." Người này nói rồi dẫn đoàn xe rời đi.

"An Tử, ta cũng phải đi đây." Đợi mọi chuyện bên Tống Vệ An được giải quyết, Đường Thanh Thủy thấy sắc trời không còn sớm mới nói một tiếng với Tống Vệ An rồi đi tới cởi dây thừng cột xe ngựa của mình dưới tàng cây.

"Ngươi cũng cẩn thận đấy." Tống Vệ An thấy Đường Thanh Thủy vội vàng rời đi, dặn dò một câu.

Thím Đường và Vương Dung cũng chỉ nán lại một lúc đã trở về, Tống Vệ An tiễn người đi mới bảo mấy ma ma dọn đồ đạc Triệu Hằng đưa tới vào nhà kho, còn cái rương cho hai anh em Triệu Khánh thì để Cửu ma ma đưa vào phòng họ.

Đợi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Tống Vệ An mới đi vào phòng đưa cái rương nhỏ đựng trang sức và thư của Lâm Thư Khởi cho Ôn Nhạc.

"Là thư của Khởi ca?" Ôn Nhạc ngạc nhiên nhận lấy lá thư trong tay Tống Vệ An. Lúc Triệu Hằng đi kinh thành có để quản sự lại, tới tháng tư quản sự mới chở lá trà đến kinh thành hội hợp với họ. Ôn nhạc có viết một lá thư nhờ quản sự đưa đi giúp, đây vẫn là thư hồi âm đầu tiên y nhận được.

Ôn Nhạc nhìn chữ viết xinh đẹp của Lâm Thư Khởi trên giấy, trong lòng không khỏi bùi ngùi thời gian trôi quá nhanh, thấm thoát mà Khởi ca đã theo Triệu Hằng đi kinh thành gần một năm rồi.

"Ừ, lát nữa ta đem giấy bút vào, ngươi viết thư hồi âm rồi ngày mai quản sự sẽ tới lấy." Tống Vệ An nói rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhạc.

"Đây lại là cái gì?" Ôn Nhạc nói rồi mở cái rương trong tay ra, vừa nhìn đã thấy mấy món trang sức nho nhỏ ánh màu vàng rực bên trong, "Đẹp quá!"

"Đây là quà Triệu Hằng và Lâm Thư Khởi tặng cho con trai nhỏ của chúng ta." Tống Vệ An nhìn đôi mắt lóa ánh sáng vàng của Ôn Nhạc lại nghĩ đến dáng vẻ hôm nay y che trước người mình, bàn tay lập tức xoa nhẹ lên mí mắt y. Đôi mắt vĩnh viễn đều lóe ánh sáng lấp lánh, còn có người này luôn luôn dũng cảm quên mình vì hắn, trước nay vẫn chưa từng thay đổi, "Hôm nay không bị dọa chứ?"

"Không có." Ôn Nhạc vừa nghe Tống vệ An nói vậy lập tức lắc đầu, y còn chưa kịp sợ thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi, "May mà ông chủ Triệu đã lo liệu ổn thỏa, chứ nếu còn có lần sau sẽ dọa tới mấy đứa nhỏ."

Tráng Tráng, Khang Khang, Tiểu Văn trong nhà đều còn nhỏ, mà Triệu Khánh Triệu Thuận cũng mới bốn năm tuổi vẫn đang độ tuổi chưa lớn, may mà hôm nay chúng đều đi học rồi mới không phải chứng kiến cảnh này.

"Yên tâm đi, con của mình còn ở đây thì làm sao Triệu Hằng có thể không tính toán cho được." Tống Vệ An nói rồi đưa lệnh bài và thư của Mục Dương Chấn cho Ôn Nhạc xem, lại thuật lại lời quản sự nói cho y nghe để người ta yên tâm một chút.

"Vậy là tốt rồi." Ôn Nhạc nhận lấy lệnh bài nghiên cứu một hồi lâu, lại nhìn lá thư có con dấu đơn giản chỉ một từ Mục phía trên, "Vậy đương gia mau cất cho kỹ."

"Ừ! Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta bảo Cửu ma ma bưng cơm trưa vào cho ngươi." Tống Vệ An thấy cũng sắp tới giờ tan học, kéo chăn đắp lên người thay y rồi mới về phòng cất đồ đạc và ngân phiếu.

Vừa tới giờ Ngọ, Triệu Khánh và Triệu Thuận đã chạy vào nhà, "Chú Tống, hôm nay bọn cháu nghe thấy có tiếng xe ngựa, có phải quản sự Triệu tới rồi không?"

Tuy lớp học trong thôn nằm ở vị trí khá vắng vẻ nhưng chúng vẫn có thể nghe được một ít âm thanh. Trong thôn Trà Sơn trừ chú Đường cách vách mỗi ngày đều đánh xe ngựa ra ngoài thì những lúc khác rất ít khi có xe qua lại, hôm nay họ lại nghe thấy tiếng cả đoàn xe.

Tống Vệ An thấy Triệu Khánh và Triệu Thuận đều mang ánh mắt chờ mong, dẫn chúng đến bên cạnh giếng rửa tay, vừa nói: "Hôm nay quản sự Triệu tới lấy lá trà, cha hai đứa còn viết thư và gửi đồ cho hai đứa nữa, đợi lát ăn cơm trưa xong chú dẫn hai đứa vào phòng sách đọc thư trước."

"Vậy bây giờ ăn cơm trưa luôn được không ạ?" Triệu Khánh vừa nghe vậy rất muốn đi đọc thư.

"Tường ma ma đã nấu xong rồi, đang đợi hai đứa đấy." Tống Vệ An thấy hai đứa đã rửa tay mới dẫn chúng vào nhà bếp ăn cơm.

Triệu Khánh và Triệu Thuận một lòng chỉ nghĩ tới thư của cha, tốc độ ăn cơm nhanh hơn ngày thường không ít. Tống Vệ An thấy vậy chỉ có thể nhắc chúng ăn chậm một chút, còn phải thỉnh thoảng bảo chúng húp canh sợ chúng bị nghẹn.

Đợi mấy người ăn cơm xong đi vào phòng sách, Tống Vệ An đưa thư cho chúng, còn mình ngồi trên sạp, nếu hai đứa có chỗ nào xem không hiểu cũng có thể giải thích cho chúng.

Hai đứa nhỏ chen chúc trên ghế dựa trước bàn cùng đọc thư trong tay. Rõ ràng Lâm Thư Khởi rất hiểu con trai của mình, thư viết cho chúng đều là rất dễ hiểu dễ đọc, chỉ có Triệu Thuận nhỏ hơn một ít còn có mấy chữ không biết, Triệu Khánh sẽ đọc cho nó nghe.

Đợi đọc xong lá thư, trong mắt Triệu Khánh đã đong đầy nước mắt, Triệu Thuận thì "òa" khóc ra tiếng.

"Em nhớ cha, khi nào cha mới về, em muốn cha!" Triệu Thuận vừa khóc vừa không ngừng gọi cha. Có lẽ là bị tiếng khóc của nó làm giật mình, trong phòng cách vách lập tức truyền tới tiếng khóc của Tiểu Văn, còn có tiếng dỗ con của Ôn Nhạc.

Triệu Khánh vốn cũng rất buồn nhưng thấy em trai khóc dữ dội như vậy lại bình tĩnh hơn, ra vẻ người lớn vỗ nhẹ sau lưng em trai an ủi, "Em đừng khóc, cha nói sẽ về sớm, chúng ta phải ngoan ngoãn ở nhà chú Tống đợi cha về. Em dọa Tiểu Văn rồi kìa, chúng ta không thể làm phiền chú Tống thêm nữa."

Tống Vệ An thấy Triệu Thuận khóc to đang định đi qua dỗ nó thì thấy dáng vẻ già đời của Triệu Khánh mà thầm buồn cười, Triệu Khánh có vài chỗ rất giống cha của nó.

Đứa trẻ bốn tuổi dễ buồn cũng mau hết, Triệu Thuận khóc một hồi lại được anh trai dỗ chẳng bao lâu đã ngừng nhưng vẫn còn nghẹn ngào một chút. Tống Vệ An lấy khăn tay lau khô nước mắt giúp nó, "Hai đứa cũng viết thư cho cha đi, ngày mai quản sự sẽ mang thư đi cho cha hai đứa."

"Thật vậy sao? Vậy bây giờ cháu sẽ viết ngay." Triệu Khánh nghe có thể viết thư trả lời cho cha ngạc nhiên hỏi lại, mà một tay đã trải giấy lên bàn rồi dùng chặn giấy chặn lại.

"Em cũng muốn viết cho cha." Triệu Thuận vừa thấy anh trai chỉ lấy một trang giấy, lập tức làm ồn đòi tự mình cũng viết một lá.

Tống Vệ An rút một tờ giấy trải lên bàn, lại cầm lấy bút lông chấm mực đưa cho nó nhưng vẫn không yên tâm hỏi, "Tự mình viết được không?"

Tuy Triệu Thuận cũng đi học nhưng Tống Vệ An thấy tay nó quá nhỏ, cũng nghi ngờ một đứa trẻ còn bé như vậy có cầm được bút không?

"Dạ được!" Triệu Thuận nhận lấy bút lại quay đầu nhìn thoáng qua anh trai, quay đầu lại viết xuống ba chữ 'Cha thân yêu' rất ra dáng ra hình, lại cắn bút cúi đầu một hồi lâu mới tiếp tục viết.

Triệu Khánh lại làm Tống Vệ An ngạc nhiên hơn. Khi trước hai đứa nhỏ đi học đều là Ôn Nhạc chịu trách nhiệm kiểm tra bài, mãi đến Ôn Nhạc ở cữ, Tống Vệ An mới thả chúng, lúc này nhìn thấy chữ Triệu Khánh viết ra lại tròn trịa tinh tế, nhìn không ra đây là nét chữ của một đứa trẻ năm tuổi.

Ngay lúc Tống Vệ An còn đang cảm thán trước thiên phú của Triệu Khánh thì Triệu Thuận bên cạnh lại gặp vấn đề, "Chú Tống, chữ trò trong trò chơi viết thế nào ạ?"

"Chữ trò á?" Tống Vệ An nghe nó hỏi, tìm một tờ giấy cũ, lấy bút trong tay Triệu Thuận vẽ xuống mấy nét thành chữ trò.

Đợi Tống Vệ An đưa tờ giấy tới trước mặt Triệu Thuận cho nó viết theo, Triệu Khánh ngồi bên cạnh đã không khỏi cười ra tiếng trước, "Chữ của chú Tống thật là xấu."

"Đúng, xấu." Triệu Thuận cũng phụ họa theo.

Tống Vệ An bị hai quỷ nhỏ cười cũng không giận, thấy hai anh em đã tươi cười trở lại chỉ thầm thở phào. Nhưng vẫn giả vờ nghiêm mặt nói với Triệu Thuận: "Anh trai cháu cười chú cũng thôi, cháu không tự nhìn xem chữ viết của mình còn xấu hơn chú nữa!"

"Cháu còn nhỏ, chú lớn rồi." Triệu Thuận không phục phản bác lại. Trong lớp có nhiều người lớn hơn nó nhưng không viết đẹp được như nó kìa.

Tống Vệ An bị một câu nói của Triệu Thuận làm cho bị nghẹn không có sức lực phản bác, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt như nuốt phải quả trứng gà nhìn Triệu Thuận. Hai đứa nhỏ đều bị dáng vẻ của Tống Vệ An chọc cười càng hăng hơn.

Ôn Nhạc ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng cười từ phòng sách truyền đến, sắc mặt cũng thả lỏng xuống, quả nhiên đương gia có cách, mới đó đã dỗ hai đứa nhỏ nhà họ Triệu vui vẻ lại rồi.

Tường ma ma cũng ở trong phòng nghe thấy thế không khỏi cảm khái, "Ông chủ quả thật rất thích trẻ con."

Cho dù là hai thiếu gia nhà họ Triệu hay là ba đứa nhỏ trong nhà mình, dù có bận thì ông chủ cũng chưa từng sơ suất trong việc chăm nom chúng, lại còn rất săn sóc chủ quân nữa. Một người như ông chủ, đúng là dù đốt đèn cũng không tìm ra được mấy người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC