Chương 52-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52-1: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (2)

Editor: Myy

____

Biểu lộ đưa tình kia thực sự rất khoa trương, nhưng tâm tình phiền muộn của Lục Bắc Xuyên lúc ra khỏi thư phòng lại nhờ một vài câu nói này của Diệp Trăn mà đã tiêu tán hết. Đáy mắt hắn tràn đầy ý cười, trong lòng chứa vô hạn dịu dàng yêu thương với cô, giống như chỉ cần nghe thấy giọng nói của Diệp Trăn thì có thể xua tan được tất cả mỏi mệt vậy.

Nhìn đôi môi đang không ngừng đóng mở của Diệp Trăn, Lục Bắc Xuyên khó lòng kiềm chế nổi, làm bộ muốn tiến lên hôn cô.

Diệp Trăn nhanh tay lẹ mắt né tránh, che miệng, không hiểu phong tình nói, "Làm gì vậy? Bây giờ cũng không phải nơi công cộng, còn muốn ăn đậu hũ của em sao?"

Lục Bắc Xuyên không hôn được, thấp giọng cười cười, "Được rồi, không ăn đậu hũ của em nữa. Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"À, chờ chút!" Diệp Trăn nghĩ đến trên tay mình còn có một cái phát hiện lớn.

Cô đưa thiết bị định vị theo dõi tìm được từ chiếc đồng hồ đeo tay Lục Thiếu Ngôn tặng đến trước mặt Lục Bắc Xuyên, "Đây là thiết bị theo dõi em tìm được từ cái đồng hồ do chú anh tặng, nếu như anh không tin, có thể tự mình đi lấy một cái đồng hồ khác nhìn thử xem thì sẽ biết được em có nói thật hay không."

Lục Bắc Xuyên dùng đầu ngón tay bóp vỡ cái thiết bị định vị nho nhỏ kia, nghiền nát một lát sau đó tiện tay quăng lên trên bàn sách.

"Chuyện này em không cần phải để ý đến, anh sẽ tự mình xử lý."

Ông lớn này đã nói sẽ tự xử lý rồi, Diệp Trăn cũng lười quan tâm. Huống chi, đây cũng không phải chuyện mà cô có thể quản.

Diệp Trăn đi tắm. Nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, Lục Bắc Xuyên cầm một cái đồng hồ khác do Lục Thiếu Ngôn tặng lên quan sát, bên trong cũng có một cái thiết bị theo dõi nhỏ.

Đồng hồ được chế tác rất tinh tế, vừa xem liền biết có giá trị không nhỏ.

Quà tặng đắt đỏ như vậy, ai sẽ nghĩ được ở bên trong lại có thể cất giấu một thiết bị theo dõi như thế?

Đầu tiên là mang theo Lâm Trạm về Lục gia để nhận tổ quy tông, sau đó lại có rắp tâm không tốt tặng thứ quà tặng như này, lòng lang dạ thú của Lục Thiếu Ngôn như nào dường như đến cả người qua đường cũng biết.

Lục Bắc Xuyên thật sự không hiểu, tại sao Lục Thiếu Ngôn phải làm như vậy.

Hắn cầm điện thoại lên, nói ngắn gọn, "Có hai chuyện. Thứ nhất, tôi cần tất cả thông tin chi tiết và hiện trạng của bọn cướp về vụ án bắt cóc tôi mười tám năm trước. Thứ hai, điều tra rõ ràng xem những năm qua Lục Thiếu Ngôn sống ở nước ngoài như thế nào. Toàn bộ chi tiết những điều này tôi cần phải biết hết."

Nói xong, liền cúp máy.

Diệp Trăn đi ra từ phòng tắm, mặc một bộ áo ngủ tơ lụa nửa che nửa đậy, mái tóc ướt sũng, mười phần tùy tính ngồi ở trước bàn trang điểm. Đầu rũ xuống sang một bên, dùng khăn lông khô lau sạch đầu tóc ẩm ướt.

Ngay cả cô cũng không chú ý tới, áo ngủ tơ lụa rộng thùng thình đã chậm rãi trượt xuống đến đầu vai. Cái cổ trắng nõn thon dài như thiên nga mười phần dụ hoặc và bờ vai thơm tho cũng theo đó lộ ra hơn một nửa, được nước nóng dội qua nên da thịt trắng nõn hơi ẩn hiện màu hồng nhạt.

Lục Bắc Xuyên ngồi ở cách đó không xa nhìn chăm chú người phụ nữ tản ra mùi hương sau khi vừa tắm rửa xong, ánh mắt hơi tối lại.

Không có một người đàn ông nào ở dưới tình cảnh này còn có thể ngồi vững được, huống chi còn là một người đàn ông đã cấm dục lâu năm như Lục Bắc Xuyên.

'Mỹ nữ ngồi ở trong lòng mà vẫn không loạn', câu này sẽ không dùng được ở trên người hắn.

Nhưng giờ phút này Lục Bắc Xuyên hiểu rõ, hắn cần phải tỉnh táo.

Tỉnh táo một chút, lại bình tĩnh một chút.

Thực hiện đúng mấy chữ 'Mỹ nữ ngồi ở trong lòng mà vẫn không loạn'.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lục Bắc Xuyên ở sau lưng, đôi tay đang chà sát mái tóc ẩm ướt hơi chậm lại. Diệp Trăn quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía Lục Bắc Xuyên.

Nhưng cô chỉ nhìn thấy Lục Bắc Xuyên đang bình tĩnh tự nhiên ngồi đó xem văn kiện, sắc mặt trầm ổn, thậm chí còn điềm nhiên ngẩng đầu như không có việc gì nhìn Diệp Trăn, dò hỏi: "Sao vậy?"

Trong lòng Diệp Trăn sởn cả da gà, lắc đầu, tiếp tục lau khô tóc.

Mà cùng lúc đó, ở công ty giải trí lớn nhất Hải Tân thị, trong một chiếc xe nhỏ không có chút thu hút nào dưới bãi đỗ xe của công ty giải trí cao ốc Thịnh Thế, một người phụ nữ có cách ăn mặc thời trang đưa một phần tư liệu cho người phụ nữ khác.

Tia sáng trong xe rất yếu ớt, nhìn không rõ lắm, lúc này còn là nửa đêm, người phụ nữ có cách ăn mặc thời trang còn đeo kính đen để che giấu tai mắt.

"Trong những người này cô hãy chọn ra một người có dáng dấp thuận mắt nhất đi, tôi sẽ giúp cô sắp xếp mọi chuyện."

Lật một xấp tài liệu kia ra, đều là ảnh chụp những người đàn ông có thành tựu, có tài sản, còn có công ty, nhưng phần lớn đều là những người đã gần 40 đến 50 tuổi.

"Chị có ý gì đây? Không phải đã nói đêm nay sẽ cho tôi tài nguyên, liên hệ đạo diễn giúp tôi có vai diễn sao?"

Người phụ nữ có cách ăn mặc thời trang tháo kính râm xuống, đôi mắt được trang điểm rất đậm, nhưng vẫn không có cách nào che giấu vết sẹo thật dài bên khóe mắt phải, trêu tức cười cười, "Diệp Tình à, cô sẽ không ngây thơ như thế, thật sự coi là trên đời này có chuyện tốt như sẽ có đĩa bánh rơi từ trên trời xuống đầu cô đấy chứ?"

Người phụ nữ còn lại chính là Diệp Tình - người đã tiến vào giới giải trí đã lâu.

"Chị Lý à, chị... Lời này của chị có ý gì vậy? Chị thu tiền của tôi, chị cũng đã đáp ứng yêu cầu của tôi rồi mà."

"Vâng, tôi đã đáp ứng cô, nhất định sẽ tìm cho cô một con đường phú quý rồi còn gì," Chị Lý uể oải vuốt vuốt kính râm trên tay, "Cho nên lúc này tôi mới cho cô một cơ hội để chọn người, nếu đổi lại thành người khác, đến cơ hội chọn người còn không có ấy chứ. Ở trong giới giải trí nơi này, có kim chủ coi trọng cô cũng đã là không tệ rồi."

Chị Lý nghiêng mắt nhìn cô ta, "Tôi khuyên cô đừng thận trọng như thế nữa, cũng đã là người ở trong giới giải trí rồi, chẳng lẽ trước khi tiến vào cô không hỏi thăm qua hiện trạng trong cái giới này sao? Không có chút nỗ lực gì thì làm sao mà hot lên được?"

"Thế nhưng..."

"Đừng có mà nhưng nhị gì hết. Bây giờ cô đang có cơ hội để kiếm lợi đó cô có biết không? Ai bảo vận mệnh của cô lại tốt như vậy, mọc ra một khuôn mặt giống hệt em gái của cô."

Diệp Tình nghe thấy hai chữ 'em gái' này thì hơi trì trệ, đáy lòng dâng lên một trận khó xử mãnh liệt.

"Chị nhắc đến cô ta làm gì?"

"Đừng giả bộ nữa. Bây giờ có ai mà không biết Diệp Trăn là em gái song bào thai của cô, hai chị em các cô giống nhau như đúc. Chỉ là đáng tiếc, cô không có vận khí tốt như em gái của cô, có thể được gả cho Lục Bắc Xuyên." Chị Lý cười cười, "Cùng một khuôn mặt nhưng khác vận mệnh, vậy thì cô đành phải cố gắng nhận mệnh thôi. Cô có biết bây giờ có bao nhiêu người ở trong bóng tối muốn để tôi dắt mối giúp làm quen với cô không?"

Sắc mặt Diệp Tình cực kỳ khó coi, nắm càng thêm chặt xấp tài liệu trong tay.

"Tôi không muốn biết."

Chị Lý nhìn cô ta một cái, đột nhiên lại dùng những từ ngữ tốt đẹp để khuyên bảo, "Được rồi, trong lòng cô cảm thấy không công bằng là điều đương nhiên, tôi không đề cập đến chuyện đó nữa được chưa? Nhưng có một chuyện tôi phải nói cho cô hiểu, cô muốn tài nguyên thì có thể, không có vấn đề gì, chỉ cần cô có đủ khả năng và có chỗ chống lưng. Dựa vào mặt mũi và vóc dáng này của cô, muốn có tài nguyên gì mà không được? Tôi đã sớm nói với cô rồi, cái giới giải trí này cũng không đơn giản như vậy. Nhân mạch (1) và đường đi, không phải chỉ dựa vào vài đồng tiền trong nhà cô thì có thể giải quyết được đâu, những người đàn ông trong tư liệu tôi đưa cho cô này đều là do tôi tỉ mỉ chọn lựa. Cô yên tâm đi, đều là những người hào phóng, sẽ không bạc đãi cô."

(1) Nhân mạch: Có mối quan hệ tốt, quen biết rộng, được lòng mọi người.

Diệp Tình thở dài, trả lại những tư liệu kia cho chị Lý.

"Không cần đâu ạ, cảm ơn lòng tốt của chị."

"Nhìn không ra cô còn cứng đầu như vậy. Nếu cô đã không nguyện ý thì tôi cũng không còn biện pháp nào khác, nhưng mà..." Chị ta đổi giọng, nhìn Diệp Tình cười, "Tiền của cô tôi cũng không thể nhận không được. Như vậy đi, tôi sẽ chỉ cách cho cô, còn cô có làm được hay không thì phải dựa vào chính mình rồi."

"Cách gì?"

Lúc Diệp Tình thấy chị Lý giới thiệu cho cô ta những ông già kia thì đáy lòng đã không muốn tiếp tục tín nhiệm chị ta nữa rồi.

Nhưng giới giải trí thực sự không đơn giản như trong trí tưởng tượng của cô ta. Hơn một năm trở lại đây, ngoại trừ được làm người đại ngôn (2) của một hai cái sản phẩm nhỏ và được diễn vài vai phụ ở đoàn làm phim ra thì cô ta không còn tài nguyên gì khác.

(2) Đại ngôn: Đại diện quảng bá cho một thương hiệu nào đó.

Đồng thời, trong khoảng một năm trở lại đây cô ta đã cũng nếm đủ đắng cay từ giới giải trí, biết rõ ở trong cái giới này không thể vươn lên thì chỉ có thể bị người đạp ở dưới chân.

Chị Lý là một tay 'lão làng' trong giới giải trí, am hiểu quy tắc và cách thức của cái giới này. Cô ta vốn tưởng chỉ cần bỏ tiền ra thì có thể nhờ chị Lý tìm cho mình một con đường đi, nhưng thật không nghĩ đến, đó lại là một con đường không có lối về.

"Cô em gái của cô không phải là được gả cho Lục Bắc Xuyên sao? Lục Bắc Xuyên là ai, nếu như anh ta có thể mở miệng, đến cả ông chủ của Thịnh Thế cũng phải nể mặt vài phần đó. Huống chi tôi nghe nói vị Lục tổng này có tham vọng rất lớn, các công ty sản nghiệp liên quan đến mọi lĩnh vực dưới trướng tập đoàn đều đang phát triển. Bây giờ công nghiệp giải trí đang trong giai đoạn thăm dò, nhưng tôi thấy tình thế của anh ta liền biết tuyệt đối sẽ không bị phá sản giữa đường, nếu như cô có thể nhờ anh ta làm chỗ dựa thì cô muốn tài nguyên gì mà không được?"

Lục Bắc Xuyên đúng là một chỗ dựa vàng, nhưng chỗ dựa vàng này lúc trước suýt chút nữa đã trở thành chồng của cô ta!

Nhiều lần nghĩ tới đây, Diệp Tình liền cảm thấy hận Diệp Trăn đến thấu xương!

"Tôi biết, em gái cô được gả cho người tốt như vậy trong lòng cô sẽ cảm thấy không công bằng, nhưng bất kể nói thế nào thì Lục Bắc Xuyên cũng là em chồng cô. Đều là người trong nhà với nhau, giúp đỡ một chút cũng là chuyện thường tình, có cái gì không đúng sao? Làm người thì phải biết khéo đưa đẩy một chút, cô xem cô có tài nguyên tốt như vậy mà lại không lợi dụng, ngược lại còn tìm tới một con tôm nhỏ như tôi, thật sự không hiểu cô nghĩ như thế nào, tôi cũng thấy tiếc hận thay cô rồi này."

Diệp Tình trầm mặc không nói gì.

"Kỳ thật tôi cũng đoán được, tính tình của cô rất bướng bỉnh, còn thanh cao như vậy. Từ hoàn cảnh của cô cũng có thể đoán được, ngay từ nhỏ cô đã được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, cho nên tiến vào trong giới giải trí sẽ không kịp thích ứng. Sự chênh lệch quá lớn, em gái được gả cho người tốt như vậy cô ghen ghét tôi cũng có thể hiểu được, bởi vì quá thanh cao mà cố chấp không muốn liên hệ với em gái cô. Nhưng quãng thời gian vất vả vừa qua cô chưa chịu đủ sao? Cô thử tìm cô ấy rồi làm lành thử xem, để cho cô ấy nói chuyện này với Lục Bắc Xuyên đi."

Nhìn Diệp Tình trầm mặc không nói, mục đích của chị Lý cũng đã đạt được rồi. Nói đến thế thôi, cũng không muốn nói nhiều nữa.

"Được rồi, cô tự suy nghĩ một chút đi, tốt xấu gì cũng là người một nhà, có ân oán gì mà không hóa giải được. Tôi đi trước đây, nếu cô đổi ý..." Chị Lý đưa tư liệu của mấy ông già kia lên, "Có thể trở về tìm tôi. Cô yên tâm, quyền lựa chọn là do cô."

Nói xong chị ta đeo kính râm lên, đẩy cửa xe ra bước xuống.

Diệp Tình vẫn ngồi ở trong xe, thật lâu cũng không có động tĩnh gì.

Bắt cô ta đi cầu xin Diệp Trăn so với giết chết cô ta thì còn khó chịu hơn, nhưng chị Lý nói thật sự không sai, nếu như Lục Bắc Xuyên có thể giúp đỡ, cho dù chỉ là vì cô ta nói một câu mà thôi thì cuộc sống của cô ta cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Chỉ cần cô ta nguyện ý, nguyện ý đi cầu xin Diệp Trăn thì sau này sẽ có vô số tài nguyên liên tục giao đến tận tay.

Chỉ cần cô ta nguyện ý bỏ lòng kiêu ngạo xuống, đi cầu xin Diệp Trăn.

Thế nhưng làm sao mà cô ta nguyện ý cho được?

Diệp Tình hung hăng nện một quyền lên ghế, muốn bắt cô ta đi cầu xin Diệp Trăn sao? Nằm mơ đi!

Sau khi xuống xe, chị Lý ngồi vào một chiếc BMW. Chị ta tháo kính râm xuống, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

"Thẩm tiểu thư, cô yên tâm đi, những gì phải nói tôi cũng đã nói hết rồi. Tôi tin Diệp Tình sẽ biết nên làm như thế nào."

Đầu bên kia Thẩm Vi Nhân bình đạm đáp lại hai câu, sau đó liền cúp máy.

Cho chị Lý đi tiếp cận Diệp Tình là do cô ta cố ý, cô ta chính là muốn để Diệp Tình đi tìm Diệp Trăn. Nếu như Diệp Trăn không đồng ý, về sau Diệp Trăn và Diệp Tình sẽ càng giống như nước với lửa, cô ta cũng dễ dàng lợi dụng Diệp Tình hơn.

Nhưng nếu như Diệp Trăn đồng ý hỗ trợ, vậy thì sẽ càng tốt hơn.

Một hai lần như vậy, Lục Bắc Xuyên làm việc bận rộn. Thời gian tích cóp lại, sẽ có ngày cảm thấy phiền chán.

Thẩm Vi Nhân cười lạnh.

Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” (3) sao?

(3) Gà chó lên trời: Nhằm nói đến câu “một người làm quan cả họ được nhờ”.

***
Editor có lời muốn nói:

Mọi người ai chưa follow mình có lẽ sẽ không biết nên qua wall mình xem bảng tin để hiểu thêm nhe ;-;

Follow để cập nhật thông tin nhó mọi người UvU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net