Chương 76: Con riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trên đường trở về, Ninh Tử cẩn thận hỏi: "Phu nhân, lão gia bị trúng gió, đại thiếu gia đang ở nước ngoài, cần nói một tiếng với đại thiếu gia để cậu ấy trở về không?"

"Nó trở về không giúp được cái gì, cũng không phải nói với nó, để cho nó ở nước ngoài chờ đợi đi."

Ninh Tử suy nghĩ, lại thật cẩn thận hỏi: "Phu nhân, thủ tục ra nước ngoài của tôi đã làm xong, chuyện ra nước ngoài..."

"Nhà họ Mộ xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn ra nước ngoài làm gì?" Đường Hân quay đầu nhìn Ninh Tử: "Đầu óc sao không có kiến thức như vậy?"

"Xin lỗi phu nhân, tôi đang suy nghĩ người bảo tôi cố gắng mang thai đứa bé để phá hoại tình cảm giữa đại thiếu gia với đại thiếu phu phân, bây giờ bọn họ đang ở nước ngoài, ngộ nhỡ đại thiếu phu nhân mang thai trước, thì trong lòng thiếu gia càng không bỏ xuống được đại Thiếu phu nhân."

Đường Hân nở nụ cười: "Tùy bọn họ, có thai hay không là chuyện bọn nó, tôi không quản được."

"Nhưng không phải trước kia phu nhân..."

"Trước kia là trước kia, tình huống bây giờ khác rồi. Mộ Đình trở nên như vậy, tất cả cổ phần của Mộ thị đã nhường cho Tử Duệ, chờ Tử Duệ về nước thì nó là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, coi như Giang Dĩ Mạch mang thai cũng không uy hiếp được Tử Duệ."

"Phu nhân đối với nhị thiếu gia thật tốt, tôi vẫn rằng phu nhân yêu thương đại thiếu gia nhất."

Đường Hân không nói gì, Ninh Tử thật cẩn thận nói tiếp: "Vóc người đại thiếu gia vừa cao lớn vừa đẹp trai, nhưng thật sự đáng tiếc trời sinh đã ngu dại, tôi cũng hiểu vì sao phu nhân sẽ thiên vị nhị thiếu gia."

"Đây là đương nhiên, tôi chỉ có một đứa con trai là Tử Duệ, tôi không thiên vị nó thì thiên vị ai?" Đường Hân hỏi lại.

Hiện giờ chồng trúng gió bị liệt, không làm ra được bất kỳ quyết định gì, bây giờ tất cả nhà họ Mộ đều là của bà với Tử Duệ, bà không cần che dấu nữa.

Ninh Tử giật mình mở to mắt: "Phu nhân, người vừa rồi nói cái gì? Vậy đại thiếu gia..."

"Một đứa con riêng mà thôi." Đường Hân chán ghét nói.

"Đại thiếu gia là con riêng củalão gia với người phụ nữ khác? Nhưng không phảinăm đó trên TV với báo chí đưa tin đại thiếu gia là do phu nhân ở bệnh viện sinh mổ sao? Lúc ra viện còn bị một đám phóng viên tranh nhau phỏng vấn..."

"Chuyện quá khứ còn nói ra làm cái gì?" Đường Hân cắt ngang, nhìn Ninh Tử: "Làm sao cô biết tôi sinh mổ Thiên Thần ở bệnh viện, ra viện còn bị một đám phóng viên? Cô biết chuyện quá khứ của tôi rất rõ ràng!?"

"Không phải, phu nhân." Ninh Tử vội vàng giải thích: "Tôi chỉ trong lúc vô tình nghe người hầu khác bàn tán mới biết được, không có cố ý hỏi thăm."

Xe dần dần đi xa.

*

Phòng ăn nhà họ Đường.

Người hầu đã bày thức ăn xong, hiếm khi hôm nay một nhà ba người đều ở đây.

Trên bàn cơm Đường Chấn với vợ trò chuyện, thì nhắc đến nhà họ Mộ.

"Lão Đường, bây giờ Mộ Đình trúng gió bị liệt, chúng ta phải nhanh chân đến thăm? Hiện ở bên ngoài phố lớn ngõ nhỏ báo chí đều đã đưa tin chuyện hai nhà chúng ta đoạn tuyệt, mặc dù phần lớn đều nói nhà họ Mộ không phải, nhưng cũng có người nói nhà họ Đường chúng ta quá nhẫn tâm, không quan tâm tình nghĩa hai nhà." Mẹ Đường nói.

"Đi thăm thì đi thăm, tốt xấu hai nhà cũng là thân thích." Đường Chấn không sao cả nói: "Cũng được để cho những người nói nhà họ Đường chúng ta không quan tâm tình nghĩa phải ngậm miệng!"

Nhìn thoáng qua con trai đang ăn cơm: "Hạo Thiên, buổi chiều con theo ba cùng đến thăm dượng con."

"Con cũng phải đi?" Đường Hạo Thiên không vui hỏi.

"Thăm dượng con như thế nào?"

"Ba, buổi chiều con có việc, có thể không thời gian." Đường Hạo Thiên khó xử nói.

"Lại đi gặp Giang Mỹ Kỳ kia?"

Vẻ mặt Đường Hạo Thiên giống như đang nói có hẹn với Giang Mỹ Kỳ.

"Hạo Thiên, chuyện lần trước ba nói với con, con đề cập qua với nhà họ Giang chưa?"

"Chuyện gì?"

Đường Chấn bất mãn liếc con trai một cái: "Thì khoản đầu tư một ngàn hai trăm vạn nhà họ Giang kia, coi như nhà họ Đường chúng ta vay nhà họ Giang, về sau sẽ trả, về phần cái khác, ba không nhắc lại."

"Ba, làm sao con mở miệng việc này được?"

"Làm sao không mở miệng được? Lần trước ba nói với con những thứ kia con hãy đi nói cho Giang Mỹ Kỳ, nếu cô ta là người phụ nữ thông minh sẽ hiểu." Đường Chấn nói: "Buổi chiều con với ba đến bệnh viện thăm dượng con trước, sau đó con đi gặp Giang Mỹ Kỳ, nói rõ ràng việc này, nếu con ngay cả cái này cũng không làm xong, thì không xừng làm con trai của Đường Chấn này!"

"Lão Đường, ông nói gì với con trai?" Mẹ Đường bất mãn, đau lòng cho con trai duy nhất của mình.

Đường Chấn nhìn Đường Hạo Thiên, giọng điệu dịu đi còn nói: "Ba làm như vậy đều là vì tương lai của các con, có ai sẽ mang tiền kiếm được cho người ngoài không công, coi như con cưới Giang Mỹ Kỳ, nhà họ Giang cũng là người ngoài, sau này Giang Mỹ Kỳ gả vào nhà của chúng ta sẽ là chúng ta người nhà họ Đường, tự nhiên sẽ hường về nhà họ Đường chúng ta."

Mẹ Đường cũng khuyên con trai: "Hạo Thiên, tốt nhất con vui vẻ nói chuyện, khuyên nhủ cô ta."

Lần này Đường Hạo Thiên đụng vào khó khắn, lời này anh ta không nói ra miệng, hơn nữa anh ta đã ký hiệp nghị riêng với Thiệu Thiến rồi.

*

Buổi chiều, bệnh viện.

Đường Chấn cố ý tìm đến phóng viên chụp ông tavới con trai mang theo quà tặng đến bệnh viện thăm Mộ Đình.

Trong phòng bệnh cao cấp, Mộ Đình nằm ở bất động đó không nhúc nhích.

Bảo vệ vừa mới giúp ông trở mình, sau đó thối lui ra ngoài.

Khi Mộ Đình nhìn thấy Đường Chấn, ánh mắt rét lạnh lợi hại, nhìn Đường Hạo Thiên có chút sợ sệt.

"Em rể, thân thể em thế nào? Hôm nay anhvới Hạo Thiên đặc biệt đến thăm em. Những thứ đồ dinh dưỡng này anh mang cho em, đặc biệt trên đường đi mua, em phải nhớ phải ăn." Đường Chấn bảo con trai đặt đồ dinh dưỡng ở trên ngăn tủ.

"Mặc dù hai nhà chúng ta ở trên phương diện làm ăn có chút xung đột, nhưng dù sao là thân thích, Đường Chấn tôi từ trước đến nay rất rộng lượng, không mang thù, em cũng không cần thiết tức giận với anh nữa."

Ánh mắt Mộ Đình sắc bén, như dao găm nhìn Đường Chấn.

Đường Hạo Thiên chưa từngthấy ánh mắt dượng hung ác như vậy, có chút ăn không tiêu, đứng ở một bên không dám nói nhiều.

"Em rể, em đừng nhìn anh như vậy, con dâu em làm mấtmột đứa cháu trai của anh, đứa con ngốc của em thiếu chút nữa bóp chết Hạo Thiên, Hân Hân còn đến nhà họ Đường làm ầm ĩ, buộc Hạo Thiên chia tay, những thứ này anh chưa so đo với em, sao em lại còn so đo với anh hả? Chuyện buôn bán trên thương trường không phải là thua thua thắng thắng, anh không ngờ em thua như vậy." Đường Chấn vui sướng khi người gặp họa nói: "Nhà họ Mộ em không tranh giành được hạng mục khu vui chơi trung tâm thành phố kia, chẳng lẽ còn không cho phép người khác tham gia đầu tư? Này căn bản không thể nào nói nổi! Em rể, em nói có đúng không?"

"Đường Chấn anh tự nhận đã rất tốt với nhà họ Mộ em rồi, em không cần cảm thấy trước đây đã giúp Đường thị thì buộc Thiên Tử làm chư hầu, lấy những thứ này đến đè anh."

"Không phải lúc Đường thị gặp khó khăn đã giúp Đường thị một tay sao? Chút ơn huệ nhỏ như vậy, là được la hét nói nhà họ Đường tôi vong ân phụ nghĩa, truyền đi làm cho người ta chê cười nhà họ Mộ em lòng dạ hẹp, kiêu căng cuồng vọng không đúng?"

Toàn bộ Đường Chấn một mình nói, Mộ Đình không được nói, tức giận chỉ có thể phát ra âm tiết ô ô.

Nếu ông có thể động, thì đã sớm đánh tát một cái qua rồi.

"Em rể, anh nghe nói người bình thường trúng gió, đều không sống nổi mấy năm, hơn nữa vài năm cuối cùng cũng giống như em vậy, tựa như phế vật, nghĩ lại trước kia em nhiều vẻ vang? Muốn gió được gió muốn mưa được mưa, dám nắm nhà họ Mộ ở trong tay, phải nói bàn về lòng dạ ác độc, thật ra anh không bằng em..." Phía sau Đường Chấn còn giống như muốn nói cái gì, nghĩ một chút, cũng không nói ra: "Coi như đây là báo ứng của em."

Đường Hạo Thiên đứng ở một bên nghe như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết ba mình đang nói cái gì.

*

Rời khỏi bệnh viện, Đường Hạo Thiên liền đi đến chỗ hẹn với Giang Mỹ Kỳ, lúc đi, Đường Chấn lại đặc biệt dặn dò anh ta nhớ rõ nói chuyện tiền bạc.

Trong phòng khách sạn xa hoa của nhà họ Giang, sau một phen nồng nhiệt, Giang Mỹ Kỳ nằm ở trong lòng Đường Hạo Thiên, hỏi thăm hướng đi nhà họ Mộ gần đây.

Lần này nhà họ Đường đoạn tuyệt như vậy, nhà họ Mộ sẽ không dễ dàng chịu thua.

"Dượng anh trúng gió, bây giờ nhà họ Mộ rất rối loạn." Chuyện nhà họ Mộ anh ta không có hứng thú, nên không quan tâm như thế nào.

"Đúng rồi, dượng anh trúng gió, tập đoàn Mộ thị ai đến xử lý? Anh họ ngốc của anh kia thì không thể trông cậy, có phải Tử Duệ sẽ về nước giúp quản lý Mộ thị đúng không?"

"Không nghe thấy ba anh đề cập đến, có thể sẽ về nước, dù sao nhà họ Mộ thành như vậy rồi." Đường Hạo Thiên thuận miệng nói, trong lòng một mực tính toán làm thế nào mở miệng.

"Kỳ Kỳ, ba anh đồng ý quan hệ của chúng ta rồi." Đường Hạo Thiên nói: "Ba anh còn nói về sau em gả vào nhà họ Đường anh thì là người của nhà họ Đường."

Đường Hạo Thiên nói tiếp: "Kỳ Kỳ, có chuyện anh muốn nói với em, nhưng em nhất định phải giúp anh."

Giang Mỹ Kỳ biết Đường Hạo Thiên đột nhiên nói cái này nhất định có chuyện.

"Cái gì? Anh nói đi."

"Ba anh nói một ngàn hai trăm vạn mẹ em đầu tư kia thì coi như nhà họ Đường vay, về sau sẽ trả lại cho mẹ em..."

Giang Mỹ Kỳ đột nhiên ngồi dậy: "Anh nói cái gì?"

"Em đừng kích động, Kỳ Kỳ, ba anh nói rất đúng, em là con gái, tương lai tất cả nhà họ Giang đều cho em trai em, với em một chút quan hệ cũng không có, tại sao phải tặng không công tiền kiếm được cho người ngoài?" Đường Hạo Thiên gần như mang lời của ba ra nói: "Kỳ Kỳ, về sau chúng ta mới đúng là người một nhà, em nên lấy lợi ích nhà họ Đường chúng ta mà suy nghĩ."

Tròng mắt Giang Mỹ Kỳ lặng lẽ xoay chuyển, nói: "Nhưng lúc trước anh đã đồng ý với mẹ em, bây giờ lật lọng thế nào? Hơn nữa không phải anh với mẹ em đã ký hợp đồng rồi sao?"

"Cho nên anh xin em giúp anh." Đường Hạo Thiên khó xử nhìn Giang Mỹ Kỳ: "Em đi cầu xin mẹ em, ngồi làm việc một chút với mẹ em, coi như anh chưa từng ký phần hợp đồng kia, một ngàn hai trăm vạn nhà họ Đường anh nhất định sẽ trả lại cho mẹ em."

"Em không nói ra được, muốn nói tự anh đi mànói với mẹ em." Giang Mỹ Kỳ không muốn lội vào vũng nước đục này.

Nếu bây giờ cô ta thật thành thiếu phu nhân nhà họ Đường, cô ta còn nguyện ý giúp việc này, nhưng lúc này tất cả đều là trong miệng ba Đường Hạo Thiên nói thật dễ nghe, nhưng có thể thực hiện được không còn chưa nhìn ra.

Nếu cô ta giúp việc này, đến lúc đó nhà họ Đường trở mặt không đồng ý, cô liền là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải là người.

"Kỳ Kỳ, em giúp anh đi." Đường Hạo Thiên làm nũng: "Tương lai chúng ta là người một nhà, giúp ông xã một chuyện cũng không muốn sao? Ba anh đã nói, nếu anh không làm xong việc này, ông không nhận đứa con trai này, đến lúc đó hôn sự của chúng ta cũng phải ngâm nước nóng theo."

"Vậy anh định khi nào thì cưới em?" Giang Mỹ Kỳ hỏi.

Vừa nghe Giang Mỹ Kỳ hỏi việc này, Đường Hạo Thiên lập tức nói: "Ba anh nói chờ em sinh đứa bé, chúng ta lập tức sẽ kết hôn."

"Sinh đứa bé gì?" Giang Mỹ Kỳ lạnh lùng: "Em chưa mang thai, đi đâu mà sinh chứ? Anh với ba anh cố ý rang buộc em sao?"

"Không có, thật ra lần trước nếu em không sanh non, bây giờ chúng ta đã có thể kết hôn rồi." Đường Hạo Thiên nói.

"Tại sao em nhất định phải cùng sinh con xong mới kết hôn? Có ý gì? Người khác đều là kết hôn trước sinh con sau khi, sao đến nhà họ Đường anh lại ngược lại?"

"Kỳ Kỳ, em đừng nóng giận, không phải chỉ sinh đứa bé sao, không cần phải tức giận lớn như vậy." Đường Hạo Thiên nói: "Dù sao sau khi chúng ta kết hôn cũng phải sinh con, sinh trước hay sau đều giống nhau không phải sao?"

"Nói thì nói như vậy..."

"Kỳ Kỳ, bây giờ không phải lúc chúng ta nói cái này, ba anh nói một ngàn hai trăm vạn kia coi như nhà họ Đường vay, em giúp anh nói một chút với mẹ em đi!" Đường Hạo Thiên nói: "Kỳ Kỳ, vì tương lai chúng ta, em giúp anh nói với mẹ em một chút đi."

"Trừ phi anh cưới em trước." Giang Mỹ Kỳ nói.

"Anh nhất định sẽ lấy em, nhưng em nói với mẹ emtrước..."

"Không, anh cưới em trước, em sẽ nói với mẹ em, nếu không thì em làm sao mà biết anh có thể giống lần trước đột nhiên nói chia tay với em." Giang Mỹ Kỳ nói.

"Kỳ Kỳ, không phải em làm khó anh chứ? Ba anh vừa mới đồng ý hôn sự của chúng ta, em cứ như vậy, bảo anh nói với ba anh như thế nào?"

"Chúng ta có thể đi đăng ký trước, chờ sinh đứa bé ra sẽ nói với ba mẹ anh cho làm hôn lễ không được sao?" Giang Mỹ Kỳ nói ra biện pháp.

Đường Hạo Thiên cảm thấy đó là một phương pháp tốt: "Không thành vấn đề, vậy em nhất định phải giúp anh nói chuyện đầu tư với mẹ em."

"Lấy hiểu biết của em với mẹ em, mẹ emsẽ không đồng ý." Giang Mỹ Kỳ nói.

"Vậy vừa rồi em còn nói với anh nhiều như vậy?"

"Em có biện pháp, anh không cần lo lắng." Giang Mỹ Kỳ nói: "Chờ chúng ta đăng ký xong, em sẽ giải quyết."

*

Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Giang thị, Giang Mỹ Kỳ tìm kiếm phần hợp đồng lúc trước mẹ mình ký với Đường Hạo Thiên khắp nơi.

Thay vì tốn miệng lưỡi đi thuyết phục chuyện vốn không có khả năng đồng ý, không bằng trực tiếp hủy hợp đồng đi, đến lúc đó nói miệng không bằng chứng, mẹ mình cũng chỉ có thể nhận tội.

Có lẽ Thiệu Thiến nằm mơ cũng không nghĩ con gái còn chưa gả ra ngoài đã bắt đầu đối nghịch với bà rồi.

Cay đắng đau khổ nuôi con gái hai mươi mấy năm thật ra là một con sói mắt trắng.

Giang Mỹ Kỳ tìm cả buổi không tìm được, chú ý đến két sắt an toàn, thử nhiều lần, mật mã cũng không đúng.

Lúc này cửa ban công đột nhiên mở ra, Giang Gia kiệt đi đến: "Chị? Sao chị ở trong này? Mẹ đâu?"

"Chị cũng đang đang đợi mẹ." Giang Mỹ Kỳ bình tĩnh nói: "Em tìm mẹ có chuyện gì?"

"Vài ngày nữa sinh nhật bạn gái em, em muốn mua quà tặng cho cô ấy."

"Em mua quà cho cô ấy, tìm mẹ làm gì?"

"Em không đủ tiền." Giang Gia Kiệt nói: "Chị, nếu không chị cho em mượn trước ta một chút?"

"Chút tiền đó một mình chị còn chưa đủ xài, mẹ cho chị không bằng mỗi tháng em nhận nhiều tiền tiêu vặt như vậy!"

Giang Gia Kiệt bĩu môi: "Chị là ghen tị, từng tháng mẹ cho chúng ta tiền tiêu vặt đều giống nhau, đừng cho là em không biết. Một cái túi hàng hiệu của chị hơn mười vạn, còn nói mẹ bất công!"

"Chị không nói, là chính em nói, đừng chụp mũ loạn cho chị." Giang Mỹ Kỳ vội vàng nói.

"Vừa rồi không phải chị có ý vậy sao?" Giang Gia Kiệt vội la lên: "Hơn nữa, mẹ chỉ có một đứa con trai, tốt với em một chút cũng là bình thường, tương lai tất cả nhà họ Giang còn không phải cần nhờ em sao?"

"Nhờ em?" Giang Mỹ Kỳ trào phúng nhìn em trai, rõ ràng cho rằng cậu ta không đáng tin cậy: "Nếu em làm cho phá sản đã tốt rồi, còn nhờ vào em?"

"Chị xem thường em?" Giang Gia Kiệt vẫn còn quá trẻ tuổi, một kích liền giận: "Em là người thừa kế duy nhất nhà họ Giang, không dựa vào thì dựa vào ai?"

"Vâng, nhà họ Giang chúng ta phải dựa vào em rồi!" Giang Mỹ Kỳ kỳ quái nói, trong lòng không phục, ai bảo cô ta là thân con gái, nếu không thể kế thừa nhà họ Giang, vậy cô ta dứt khoát đoạt lấy.

*

Thiệu Thiến vừa mới gặp khách hàng trở về, thấy hai chị em đã ngồi ở chỗ này.

"Sao các con đều ở trong này?"

Giang Gia kiệt đi lên ôm lấy cánh tay Thiệu Thiến: "Mẹ, vài ngày nữa sinh nhật bạn gái con, con muốn quà tặngcho cô ấy, tình hình kinh tế chút kẹt, người giúp đỡ một chút!"

Thiệu Thiến gõ đầu con trai: "Con thì biết mua quà tặng bạn con, lúc nào thì cũng mua quà cho mẹ!"

"Mẹ, sinh nhật người năm nay con đã nghĩ mua quà gì cho ngài rồi." Giang Gia Kiệt lấy lòng nói.

"Coi như con nói chuyện dễ nghe." Thiệu Thiến cười cười, lấy một tấm thẻ để cho cậu ta đi quét.

Tất cả Giang Mỹ Kỳ đều nhìn vào trong mắt, trong lòng tự nhiên không có tư vị.

Mình vất vả vì nhà họ Giang suy nghĩ cuối cùng còn không phải tiện nghi cho người em trai không học giỏi sao?

"Kỳ Kỳ, sao con cũng ở trong này?" Thiệu Thiến lấy văn kiện trong túi ra, đi đến két sắt, xoay mật mã, thuận miệng hỏi.

Ánh mắt Giang Mỹ Kỳ nhìn mật mã chuyển động, sau đó nói: "Con nghe nói ba Tử Duệ trúng gió nằm viện rồi hả?"

"Đúng, vài ngày trước mỗi đài báo toàn thành phố đều đã đưa tin việc này." Thiệu Thiến bỏ văn kiện quan trọng vào, sau đó đóng tủ sắt: "Nhà họ Đường với nhà họ Mộ lần này xem ra hoàn toàn cắt đứt, qua vài chục năm, quan hệ hai nhà như một nhà, bây giờ còn không phải vì lợi ích mà không nhận người thân!"

"Hạo Thiên nói ba anh ấyđã đồng ý chuyện quan hệ với con, còn tính để cho chúng con kết hôn." Giang Mỹ Kỳ nói.

"Bên ngoài đưa tin đều đã viết con với Hạo Thiên thiệt lòng yêu nhau bị nhóc con Giang Dĩ Mạch kia cố ý phá hoại, nhà họ Đường vì vãn hồi hình tượng đã đồng ý quan hệ của các con, dù sao làm nhà giàu có, thể diện luôn luôn rất quan trọng." Thiệu Thiến ngồi ở trên ghế sofa: "Hôm nay con đến chị nói với em cái này?"

"Con đến hỏi thăm nhà họ Mộ một chút, thuận tiện nói cho mẹ biết tin tức tốt ba anh ấy đã đồng ý quan hệ giữa con với Hạo Thiên này."

"Vậy con phải nắm chắc cơ hội thật tốt, đừng động một chút là cãi nhauvới Hạo Thiên." Thiệu Thiến nói: "A..., đúng rồi, mẹ đột nhiên nhớ ra, Mộ Tử Duệ vài ngày nữa sẽ trở về, nếu con cùng với Hạo Thiên, sẽ không cần cùng Mộ Tử Duệ dây dưa không rõ, tránh cho đến cuối cùng ai đều không chiếm được."

"Tử Duệ muốn trở về rồi hả?" Giang Mỹ Kỳ kích động hỏi.

"Mẹ đang nói chuyện với con, đừng dây dưa không rõ với Mộ Tử Duệ nữa, bây giờ nhà họ Mộ bấp bênh, Mộ Đình trúng gió, Mộ Tử Duệ còn quá trẻ, không phải đối thủ của cậu anh ta, hơn nữa đối thủ cạnh tranh tập đoàn Mộ thị cũng không phải một hai nhà, đặc biệt là tập đoàn Ngự Thiên mới nổi năm nay, đều đang chờ thời cơ cướp lấy. Đánh cược cuộc sống ở trên loại người này quá mạo hiểm, vẫn là Hạo Thiên có vẻ an toàn chút."

*

Nhà họ Mộ, Ninh Tử đang lặng lẽ gọi điện thoại cho Mộ ngốc ở nước ngoài: "Phu nhân nói với tôi như vậy, anh là con riêng của lão gia với người phụ nữa bên ngoài sinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net