Chương 1: Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Băng Địa Liệt (trời long đất lở)

Nguyên Thái năm thứ hai mươi lăm, Đông Thát xâm phạm biên giới, quân biên phòng Bắc cương là Bắc Yến thiết kỵ và quân đóng ở hai nơi Đồng Tấn, Du Châu hợp binh tại sông Vô Định, đẩy lùi kỵ binh thảo nguyên hơn tám trăm dặm, bức lui đến cửa Tây Thu.

Tháng tám cùng năm, Ô Châu bộ của Đông Thát dâng biểu xin hàng, nguyện quy phụng Đại Chu, xưng thần nạp tuế. Mười sáu tháng tám, trong doanh trướng tại bờ sông Vô Định, sứ thần hai phương hoàn thành nghi thức đầu hàng, ước định Ô Châu bộ mỗi năm tiến cống da lông, dược liệu, ngựa cùng vàng bạc, đồng thời đưa thân tử của Khả Hãn nhập kinh, vào Quốc Tử Giám học tập lễ nghi của Trung Nguyên.

Tháng chín, triều đình hạ chỉ, lệnh thống soái Bắc Yến thiết kỵ - Tĩnh Ninh hầu Phó Thâm hộ tống sứ đoàn Đông Thát nhập kinh triều kiến.

Ô Châu bộ lui binh, chiến sự phương bắc đã yên ổn, Phó Thâm tạm thời không còn lo lắng về sau, liền an bài tốt sự vụ trong quân, tự mình xuất lĩnh một đội tinh kỵ hộ tống sứ đoàn nam hạ.

Mùng chín tháng chín, đội mã kị đi qua ải Thanh Sa, chợt cảm nhận được cơn địa chấn dưới chân, trong khoảnh khắc đá lở như mưa, sơn đạo sụp đổ, ngựa chấn kinh chạy điên cuồng, xe ngựa của Đông Thát tiểu vương tử trực tiếp bị một khối đá lớn đè vỡ nát.

Ải Thanh Sa địa thế hiểm trở lại vô cùng hẹp, nhưng bởi vì nơi đây nằm trong lãnh thổ của Đại Chu, Phó Thâm dù cho có tâm đề phòng, lại trăm triệu lần không nghĩ tới được còn có thiên băng địa liệt, tai bay vạ gió đến cỡ này, nhất thời không rảnh lo chi đại vương tử tiểu vương tử gì đó, mắt thấy đá rơi loạn lạc ở phía trước, nhanh chóng quyết định quay đầu ngựa lại, dứt khoát xông thẳng đường cũ trở về.

Bụi mù nổi lên bốn phía, cơ hồ khắp sơn cốc đều nhiễm màu đất cát. Trong hỗn loạn, một nỏ tay tinh xảo thay đổi phương hướng, mũi tên lóe hàn quang hiểm ác nhắm thẳng vào nam nhân đang thúc ngựa chạy điên cuồng.

Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc này, trực giác nhạy bén được rèn luyện nhiều năm trên chiến trường đã cứu y một mạng. Trường thương xé gió lao đến, Phó Thâm như có đôi mắt ở sau lưng, hạ thấp người đồng thời kéo dây cương, ngựa lập tức phanh lại, móng trước giương lên, ở tại chỗ xoay nửa vòng, mũi tên kia xuýt xoát lướt qua sau lưng y, "phập" một tiếng ghim vào núi đá, cắm sâu đến nửa tấc.

Ai muốn giết y?

Ý niệm lạnh băng này trong chớp mắt thoáng hiện ra trong đầu Phó Thâm, ngay sau đó, tiếng kinh hô của binh sĩ đã đem tâm trí hắn trở về nhân gian.

"Tướng quân cẩn thận!"

Một tảng đá khổng lồ rơi xuống đỉnh đầu, cũng làm gián đoạn hoàn toàn tầm mắt của y.

Mùng chín tháng chín Nguyên Thái năm thứ hai mươi lăm năm, sứ đoàn đặc phái của Đông Thát bị tập kích tại ải Thanh Sa, Đông Thát tiểu vương tử tử nạn ngay trên đường, sứ đoàn không còn một ai sống sót. Thống soái Bắc Yến thiết kỵ Phó Thâm chịu trách nhiệm hộ tống sứ đoàn bị cự thạch rơi trúng, hai chân trọng thương, ngày sau chỉ e khó khôi phục lại được như trước.

Tin tức truyền đến kinh thành, trên dưới đều khiếp sợ, triều đình xôn xao. Nguyên Thái Đế tức giận, chiếu lệnh Tam Pháp ty nghiêm tra án này, lại đặc chỉ thưởng cho Phó Thâm, thêm vào bổng lộc của Tĩnh Ninh Hầu một ngàn thạch, tiến phong làm Phụ Quốc tướng quân, ban tử thụ kim ấn, chấp nhận cho tướng quân hồi kinh tại chức tĩnh dưỡng.

Ở kinh thành, chuyện Phó Thâm bị thương truyền ồn ào huyên náo, có không ít người ngầm suy đoán sau khi y bị thương thì bình quyền của Bắc Yến Quân sẽ thuộc về tay ai. Hoàng đế hạ một đạo đặc chỉ ngăn cản tạm thời suy đoán của dân chúng, Phó Thâm vẫn là thống soái Bắc Yến Quân, không nhậm thực chức, nắm trong tay binh quyền. Nếu tướng quân đủ thông minh thức thời, chờ sau khi hồi kinh liền thoái vị nhường chức, đem binh quyền trả lại cho thánh thượng, là có thể dùng một đôi chân đổi cả đời vinh hoa phú quý.

Như thế xem ra, bệ hạ đối công thần không chỉ tận tình tận nghĩa, thậm chí có thể xem là rất mực ưu ái.
Ở trung tâm của những lời đồn đãi, nhưng sau khi Tĩnh Ninh Hầu Phó Thâm cùng Bắc Yến Quân tiếp chỉ, lại không có động tĩnh gì. Thẳng đến cuối tháng chín, Phó Thâm mới dâng lên một phong sổ nhỏ, bên trong viết kĩ càng tỉ mỉ tình hình đóng quân của bắc cảnh và an bài chuyển giao quân vụ, thỉnh cầu hoàng đế cho phép từ chức dưỡng bệnh.

Phong sổ nhỏ này làm Nguyên Thái Đế nhẹ nhàng thở ra, theo lệ bác bỏ lời thỉnh cầu từ chức của y, cho phép y từ Bắc Cương hồi kinh trở về.

Trong kinh không biết có bao nhiêu người bấm ngón tay tính ngày, kiển chân hy vọng, chờ xem vị Tĩnh Ninh Hầu uy danh hiển hách này đến tột cùng đã biến thành cái dạng gì. Mà giờ phút này, ở nơi cách kinh thành ngàn dặm, sắc trời không rõ, một cổ xe ngựa nhỏ được binh lính vây quanh, rời khỏi thành Yến Châu thủ vệ nghiêm ngặt, hướng đến kinh thành mà tăng tốc.

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net