Chương 5: Trù tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phủ Dĩnh Quốc Công.

Ngày mùa thu gió mát, trong phủ lại ấm áp dễ chịu. Chiếc ghế dài đặt sát bên cửa sổ, trên bàn còn được bày biện điểm tâm cùng trái cây, thiếu niên rung rung chân, làm bộ làm tịch nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay, nửa ngày cũng không lật được một trang. Nha hoàn hầu hạ đứng đầy ở phía dưới, thường len lén liếc mắt với nhau, hoặc bĩu môi, hoặc thì thầm to nhỏ, nhìn là biết không thành thật chút nào. Thiếu niên kia đang bị hấp dẫn đến ngơ ngác, bên ngoài bỗng nhiên có một tiểu nha đầu chạy vào, lớn tiếng hô: "Phu nhân đã tới".

Mọi người lúc này mới bày ra khuôn mặt nghiêm túc, chúng nha hoàn cúi đầu rũ mắt yên tĩnh đứng. Vị thiếu niên kia chân không rung, xương cốt cũng không mềm, nhanh chóng bày ra tư thế đọc sách đoan đoan chính chính. Phu nhân mặc y phục thêu hoa bước vào cửa, nhìn thấy chính là một bức tranh thuỷ mặc "Cần học bất chuyết đồ" được họa tỉ mỉ sắc nét.

*Cần học bất chuyết đồ: Bức tranh chăm học không ngừng nghỉ.

Nha hoàn đỡ Tần thị ngồi lên giường, thiếu niên đứng dậy hành lễ, gọi một tiếng "nương", liền lại gần nàng ngồi xuống. Tần thị kéo tay hắn, trách cứ: "Sắc trời đã tối thế này, trong phòng sao lại không thắp đèn? Không cẩn thận sẽ hỏng mắt."

Bọn nha hoàn nghe vậy, lập tức đi thắp đèn lên, lại đổi trà mới đến. Thiếu niên không thèm quan tâm nói: "Đọc sách chăm chú nên không để ý. Nương vì sao lại đến đây?"

Tần thị nói: "Đi tiền viện gặp tam thúc ngươi, thương lượng chút việc, trở về liền ghé qua đây, tiện thể xem ngươi một chút, đỡ cho buổi tối ngươi lại phải đi một chuyến."

Thiếu niên đảo tròng mắt: "Là về vị đại ca kia của ta?"

Tần thị liếc hắn: "Ngươi cũng biết nhiều thật. Suốt ngày không lo học, chỉ giỏi đi nghe ngóng lắm chuyện."

"Hiện tại trong kinh thành đều đang lan truyền, còn cần ta phải cố tình hỏi thăm?" Thiếu niên cười nhạo,"không phải là ở biên quan chân tàn phế rồi, chỉ có thể hồi kinh dưỡng lão sao."

Tần thị nghe xong lời này, mím môi, lại không trách cứ, chỉ phân phó hạ nhân chung quanh: "Đều lui xuống, ta cùng Nhai nhi nói chuyện một chút."

Mọi người lui khỏi phòng, hai đại nha hoàn canh giữ ở hành lang, số còn lại tự do chơi đùa trong viện. Hầu hạ thiếu gia đều là những nha hoàn khả ái, trong đó còn có mấy tiểu nha đầu vẫn rất ngây thơ hồn nhiên, mang hạo cốt chính nghĩa. Hai nha đầu ghé vào nhau, thì thầm về lời thiếu gia nói ở trong phòng: "Khó trách đại công tử lại muốn ở bên ngoài, nếu còn ở trong phủ, không chừng đã bị vị kia chèn ép thành cái dạng gì rồi."

Một người khác cười nói: "Thế thì chưa chắc, ngươi không biết lúc y vẫn còn ở trong phủ, phu nhân cùng thiếu gia của chúng ta nhìn thấy y cứ như chuột thấy mèo. Một người vẻ ngoài như chi lan ngọc thụ, nhưng tính cách lại cường liệt tựa phong vũ, đó mới gọi là nam nhân đỉnh thiên lập địa."

"Đại công tử là thiếu niên anh hùng, lại không thể ở trong nhà của mình. Thiếu gia của chúng ta vô tâm vô phế, xa cách thân đại ca (anh ruột), liền nghe theo đám tiểu nhân hỗn trướng khuyến khích..."

Một nha đầu khác vỗ nhẹ trên mu bàn tay nàng: "Ngươi không biết? Không cùng một mẫu thân sinh ra, sao có thể tính ' thân đại ca '. Nói đúng hơn thì, chỉ có nhị tiểu thư là Tề Vương phi hiện giờ mới có thể gọi y một tiếng đại ca, còn thiếu gia của chúng ta cùng vị Lương đệ (1) nương nương kia, ở trong lòng y e là so với họ hàng còn xa cả ba vạn dặm."

Ngày trước, Dĩnh Quốc Công Phó Đình Trung mất sớm, lưu lại một nam một nữ, trưởng tử Phó Thâm, thứ nữ Phó Lăng. Phó Lăng mười bảy tuổi gả cho Tam hoàng tử Tề Vương làm chính phi. Vợ kế Tần Thị Dục có hai nữ một nam, tam nữ Phó Đinh trúng tuyển vào cung làm Thái tử Lương đệ. Tứ tử Phó Nhai và ngũ nữ Phó Khê tuổi vẫn còn nhỏ, đều ở lại trong phủ để mẫu thân dạy dỗ.

Tần thị được gả vào phủ khi Phó Thâm đã hiểu chuyện, cũng không thân cận với nàng, sau khi nàng sinh Phó Nhai hai người càng thêm xa cách. Phía trên có trưởng tử Phó Thâm, tương lai phong hầu ban tước cũng không tới lượt Phó Nhai. Thân phận nhỏ bé, Tần thị mâu thuẫn cùng Phó Thâm là điều không thể tránh khỏi.

Bất quá không đợi Tần thị thực hiện được quỷ kế gì, Phó Đình Trung ở Bắc Cương đã bị ám sát, lúc đó Nguyên Thái Đế vì muốn lôi kéo công thần, đối với võ tướng rất ưu ái, liền quyết định không hạ tước vị, trực tiếp phong Phó Đình Tín làm Dĩnh Quốc Công.

Sau đó Phó Đình Tín cũng mất, chiến sự biên quan ngày càng căng thẳng. Hiếu kì còn chưa qua, Phó Thâm đã trực tiếp ra chiến trường. Tước vị Quốc Công lại bị bỏ trống, quan viên Lễ Bộ tính toán, dứt khoát lập tam gia Phó Đình Nghĩa lên. Còn Phó Thâm, chờ khi y kiến công hồi triều, Nguyên Thái Đế sẽ phong tước vị khác là Tĩnh Ninh Hầu.

Nhân cơ hội này, Tần thị muốn nhất tiễn song điêu, mượn "cây to đón gió", đẩy Phó Thâm ra ngoài phủ khác. Phó Thâm biết nàng đang tính toán điều gì, đơn giản chỉ là nhớ thương tước vị, muốn đẩy y ra càng xa càng tốt. Tần thị tầm nhìn thiển cận nhưng Phó Đình Nghĩa mới nhậm chức Dĩnh Quốc Công lại suy nghĩ xa hơn.

Điểm tựa chân chính của Phó gia không phải tước vị Quốc Công, mà là Bắc Yến thiết kỵ. Ba đời Phó gia đều có quan hệ mật thiết với Bắc Yến, sớm hay muộn Bắc Yến quân cũng sẽ đổi tên thành Phó gia quân - điều này người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào, vị trên long ỷ kia lại sẽ nghĩ như thế nào?

Cho nên không bằng lấy lui làm tiến, sau này Phó Thâm tiếp quản Bắc Yến quân, nhưng phủ Dĩnh Quốc Công, hoặc là nói Phó gia - quái vật khổng lồ này sẽ không bị cột cùng với Bắc Yến quân.

Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, liền tạo thành cục diện trước mắt này: thống soái Bắc Yến quân, Tĩnh Ninh Hầu Phó Thâm một mình khai phủ, không cùng phủ Quốc Công lui tới; tam gia Phó Đình Nghĩa nhận tước vị Quốc Công, làm một vị quan thanh nhàn huân quý, Tần thị mang theo nhi nữ ở tại Quốc Công phủ, chỉ chờ Phó Nhai thành niên, liền thỉnh phong thế tử.

Hai mẹ con đối với Phó Thâm đều không có hảo cảm, Tần thị là bởi vì chột dạ, sợ sự xuất sắc của y, sợ y cắn ngược lại một cái; Phó Nhai đại khái cảm thấy vì Phó Thâm, tước vị thế tử sẽ không bao giờ đến lượt hắn, trời sinh đã mắc nợ mình.

Trong phòng, Tần thị xụ mặt giáo huấn: "Lời này của ngươi, ở nhà nói nói thì không sao, ra bên ngoài ngàn vạn lần không được khua môi múa mép lung tung."

"Nương..." Phó Nhai thẩy trái cây vào trong miệng, kéo dài thanh âm, bất mãn nói, "Hắn đã sớm phân gia, sao còn phải sợ hắn?"

"Con biết cái gì, lời này cũng là nói bậy," Tần thị đánh nhẹ lên đùi hắn một cái, "Linh vị cha mẹ hắn đều ở chỗ này, chẳng qua là đến sống ở phủ khác, sao lại không phải là người Phó gia? Hắn dù sao cũng là huynh trưởng của ngươi, tuổi còn trẻ đã đứng trên địa vị cao, tuy nói mấy năm nay tính tình đã có thu liễm, nhưng thời trẻ gọi hắn một tiếng Ma Vương cũng không quá. Ngươi phải cẩn thận chút, đừng đắc tội hắn."

Phó Nhai chẳng hề để ý mà hừ một tiếng.

Tần thị: "Qua mấy năm nữa, chúng ta sẽ thỉnh phong cho ngươi. Tam thúc của ngươi thiên vị Phó Thâm, chỉ mong ngươi phạm lỗi, lúc này trăm triệu lần không thể bước sai, đã nhớ kỹ chưa?"

Nàng hạ giọng: "Ngươi phải nhịn một chút, đến lúc đó tước vị Quốc Công cùng gia nghiệp đều là của ngươi, ai cũng không giành được, ngay cả Phó Thâm...cũng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn."

Thanh âm Tần thị gần như thì thầm, Phó Nhai trong lòng vừa động, ngẩng đầu lên: "Nương..."

"Nương có biện pháp," Tần thị nặng nề nắm chặt tay hắn, "yên tâm."

——————

Đông Cung.

Thái tử phi Sầm thị ngồi trước gương đồng tháo đầy châu ngọc trên đầu xuống, nha hoàn hầu hạ chải đầu cúi người nói nhỏ: "Nương nương, hôm nay Tần phu nhân của phủ Dĩnh Quốc Công cho người nhà đến vấn an Phó Lương đệ, ở trong điện ngồi nói chuyện rất lâu."

Thái tử phi nghĩ nghĩ, liền hiểu rõ, cười nói: "Tùy nàng đi. Ta nghe nói Tĩnh Ninh Hầu hồi kinh, Tần phu nhân trong lòng khó chịu, mới vội vàng đến bàn bạc về điện hạ của chúng ta."

Nha hoàn là tâm phúc của nàng đem theo làm của hồi môn, nghe vậy khó hiểu nói: "Nhưng mà Tĩnh Ninh Hầu không phải...?"

"Y đã tàn rồi, còn không ngã xuống," Sầm thị nói, "Danh tiếng của Tĩnh Ninh Hầu ở dân gian và trên triều đình đều rất cao, trong tay còn nắm binh quyền Bắc Cương, dù có trở về, Bắc Yến Quân nơi nơi đều là thuộc hạ cũ của y, tùy thời có thể nhất hô bá ứng (một người nói vạn người hưởng ứng). Nói một câu vô lễ, đừng nói Tần phu nhân, ngay cả điện hạ cũng phải kính y ba phần."

Phụ thân Sầm thị là Kinh Sở tiết độ sứ Sầm Hoằng Phương, cùng phủ Dĩnh Quốc Công có vài phần giao tình, Sầm thị từ nhỏ dưới gối hắn mưa dầm thấm đất, mạnh mẽ không thua gì nam nhi. Năm đó nếu Phó Thâm không đi Bắc Cương, nói không chừng Sầm Hoằng Phương cũng muốn xem y như rể hiền đáng kết thân nhất. Bỏ qua phần tính tình, Tĩnh Ninh Hầu giữ mình đoan chính, là thiếu niên oai hùng, chiến công hiển hách, khiến không ít khuê nữ tiểu thư say mê.

Sầm thị lại nói: "Ta nhớ rõ Phó Lương đệ có một thân đệ đệ, hai năm nữa sẽ thỉnh phong làm thế tử Dĩnh Quốc Công?"

"Vâng"

"Năm đó điện hạ chúng ta nguyên bản nhìn trúng thân muội muội của Tĩnh Ninh Hầu, chính là Tề Vương phi, cho người âm thầm đi hỏi ý tứ của Phó gia. Khi đó Dĩnh Quốc Công vẫn là Phó nhị đương gia, người đó là đại chất nữ của hắn, hắn không tiện làm chủ, nên đem việc này đi hỏi Tĩnh Ninh Hầu. Tĩnh Ninh Hầu cũng có thể xem như đệ đệ của Phó Lương đệ, biết muội tử của y không vui, không nói hai lời liền từ chối. Phó gia bọn họ cứng mềm đều không ăn, liều mạng đắc tội điện hạ cũng muốn để muội tử của y có được hôn nhân vừa ý."

Nàng vuốt ve mái tóc, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác nhàn nhàn, chua xót không rõ lý do. Tề Vương phi Phó Lăng, nàng có một hảo ca ca như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.

"Năm đó vì ngôi vị thế tử, Tần thị liều mình thể diện cũng không cần, đưa nữ nhi vào cung, lại chuyện phân gia, nháo không ra bộ dáng gì. Kết quả như thế nào? Muội tử Tĩnh Ninh Hầu còn không phải vẻ vang mà gả cho Tề Vương, Tần thị có việc chỉ có thể trông cậy vào Phó Lương đệ, còn phải tìm mọi cách mà tránh bổn cung, cứ như một đám tiểu thâu (ăn trộm)." Sầm thị xuy nói,"Nhi tử của nàng nếu có thể đảm đương được một nửa như Tĩnh Ninh Hầu, Phó Lương đệ đâu đến nỗi phải nén giận cúi đầu khom lưng trước ta."

Nha hoàn không biết ba từ "Tĩnh Ninh Hầu"- khơi dậy trong lòng nàng một đoạn tiếc nuối xa xôi mờ mịt, chỉ cảm thấy Thái tử phi tối nay phá lệ bén nhọn, nhẹ nhẹ mà lên tiếng: "Kia...Nương nương, mấy ngày nay có muốn khiến nàng ta cách xa điện hạ một chút?"

Sầm thị nhìn gương đồng trầm ngâm một lát, sau lại xua tay nói: "Không cần. Bùn nhão trét không lên tường, điện hạ cất nhắc bọn họ cũng là uổng phí."

——————

Ban đêm, bên trong Đông Cung Xuân Phương các.

Thái Tử Tôn Duẫn Lương ngủ lại tại đây, Lương đệ Phó Đinh hầu hạ hắn cởi áo ngoài cùng rửa mặt xong, tuy vẫn ân cần như thường, nhưng giữa đôi lông mày lại có chút ý sầu. Mỹ nhân ưu sầu, mày liễu nhíu nhẹ, thế mà lại có vẻ phong lưu. Thái Tử mắt nhìn tâm vui, nhịn không được đi lên ôm nàng ôn tồn một phen.

Đợi đến mưa tạnh mây tan, hắn mới lười biếng hỏi: "Như thế nào? Có chuyện gì khó khăn phức tạp mà làm ngươi sầu thành như vậy?"

Phó Đinh vội vàng đứng dậy, ở mép giường quỳ xuống thỉnh tội: "Hôm nay mẫu thân cho người tới đến nói một chuyện, thần thiếp bị hù đến hoảng sợ, bởi vậy có chút hoảng hốt, cầu điện hạ khoan thứ."

Thái Tử giang tay đem nàng ôm trở về: "(2) tha tội cho ngươi. Chuyện gì, nói thử xem."

Phó Đinh mày giãn ra, bộ dáng tựa như thấy cứu tinh, ngước ánh mắt sùng kính tin cậy, phủng đến Thái Tử càng thêm lâng lâng.

*phủng: tán tụng, tâng bốc.

Nàng ghé sát vào bên tai Thái Tử, khí nhẹ như lan: "Không dối gạt điện hạ, sự tình này có liên quan đến huynh trưởng của thần thiếp, Tĩnh Ninh Hầu Phó Thâm...".

Hoàn chương 5.

Chú thích:

(1) Chính thê của Hoàng thái tử nhà Đường gọi là Hoàng thái tử phi (皇太子妃), hầu thiếp có các bậc:
*Lương đệ (良娣), 2 người, hàm "chính tam phẩm".
*Lương viên (良媛), 6 người, hàm "chính ngũ phẩm".
*Thừa huy (承徽), 10 người, hàm "chính lục phẩm".
*Chiêu huấn (昭訓), 16 người, hàm "chính thất phẩm".
*Phụng nghi (奉儀), 24 người, hàm "chính cửu phẩm".
(Wiki)

(2) 'Cô' ở đây là từ tự xưng của vương hầu thời phong kiến mang nghĩa khiêm tốn bản thân là kẻ đức độ kém. Tương tự như người bình thường xưng 'ta', hay hoàng đế xưng 'trẫm'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net