Chương 6: Tuyên triệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một năm này đã định không thể yên ổn. Đến gần cuối năm, sau đại án thảm sát sứ đoàn Đông Thát làm triều đình khiếp sợ, lại phát sinh tin đồn có liên quan đến Bắc Yến thống soái, lấy đốm lửa thiêu thảo nguyên, lặng lẽ lưu truyền giữa những quan to hiển quý trong kinh thành --

Tĩnh Ninh Hầu Phó Thâm yêu thích Long Dương, có phần đoạn tụ chi phích.

*Long Dương, đoạn tụ chi phích: chắc ai đọc đam mỹ cũng biết về mấy điển tích này rồi nhỉ.

Tin tức này xuất hiện tuy kì quặc nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, lại có vài chỗ cần cân nhắc. Huống hồ người ta luôn không ngại dùng phỏng đoán hạ lưu nhất để xây đắp "chân tướng" vẹn toàn.

Không bao lâu sau, tình sử từ lúc Phó Thâm nhập ngũ tới nay đã lưu truyền sinh động như thật khắp các phủ công hầu huân quý, thậm chí thành đề tài cho những câu chuyện trà dư tửu hậu(1) của một đám người nào đó.

Ở Đại Chu, yêu thích nam phong cũng không phải chuyện gì đặc biệt khác người, thế nhân đối với việc này cũng phá lệ khoan dung. Nhưng khi loại sự tình này xuất hiện trên người một vị tướng quân tay cầm binh quyền, thì sẽ không chỉ là "yêu thích" đơn giản như vậy.

Quốc hiệu của tiền triều là "Việt", phồn thịnh hơn trăm năm, trong đó có một vị hoàng đế si tình lưu danh thiên cổ, miếu hiệu(2) Túc Tông.

Túc Tông hoàng đế ở trong phủ âm thầm sủng hạnh một mỹ nhân họ Hàn, sau khi lên ngôi, chẳng những phong Hàn thị làm Quý Phi, còn gia phong cho tất cả phụ huynh ấu đệ của nàng.

Đệ đệ Hàn quý phi tên Hàn Thương, sử viết "Tư dung tú mỹ, mạo nhã hảo nữ, hữu minh châu mỹ ngọc chi chất". (dung mạo xinh đẹp như mỹ nữ, có tư chất của minh châu mỹ ngọc)

Duyên cớ vì tỷ tỷ, Hàn Thương gia nhập Loan Nghi vệ, trong một lần đang ngắm cảnh vô tình lộ diện trước mặt hoàng đế. Túc Tông đối với y vừa gặp đã thương, sau khi hồi cung vẫn không thể nào quên. Hoàng đế liền không màng luân thường thế tục, đem Hàn thương đón vào trong cung, ân sủng nhiều không thể kể. Đối với danh phận phi tần ở bên ngoài, Túc Tông còn cố ý lập hào "Quý quân", vị thế có thể so với Quý Phi, để tỷ đệ hai người cùng hầu một quân vương.

Đại Việt triều chưa từng có tiền lệ như vậy. Từ triều đình cho đến bá tánh đều bị chấn động, văn võ bá quan không ngừng can gián, hận không thể xếp hàng mà chết trước điện.

Tuy rằng Túc Tông là kẻ sinh tình kinh thế hãi tục, nhưng dứt bỏ thân phận này, hắn đầu tiên là một hoàng đế, là quốc gia chi chủ. Hắn không thể chịu được chỉ vì chút việc tư mà bị một đám lo chuyện bao đồng suốt ngày khoa tay múa chân. Dưới sự giận dữ, vị hoàng đế đầy thủ đoạn này thế nhưng hạ một đạo thánh chỉ, công khai chấp thuận việc sĩ phu nạp nam thiếp, quan viên lục phẩm trở lên được phép cưới nam thê, lệ như chính thê.

*例 - lệ: ví, lấy cái này làm mẫu mực cho cái kia gọi là lệ. Như thể lệ 體例, điều lệ 詞例, luật lệ 律例, v.v.

Thượng hữu sở hảo, hạ tất cực chi(3). Thánh chỉ vừa ban, quan lại trên triều đình đa số chỉ dám đứng nhìn, mặt khác rất nhiều văn nhân lại đem 'đoạn tụ' tung hô thành một việc phong nhã, vì thế dân gian cũng sôi nổi noi theo, nam phong từ đây bắt đầu trường thịnh. Túc Tông tại vị gần ba mươi năm, không đại thần nào dám dâng tấu thỉnh phế bỏ lệ này.

Tận đến khi tiền triều ngày càng suy yếu, lúc ấy Tuyên Tông tại vị cảm thấy nam phong thịnh hành là nghịch thiên lý luân thường, khiến dân cư thưa thớt, tráng đinh giảm mạnh, việc đồng áng gian nan, lúc này mới hạ chỉ cấm dân gian kết hôn nam nam, chiếu lệnh phóng nam thiếp trở về nhà, trả lại thân khế (khế ước, giấy kết hôn), nhập lại hộ khẩu.

Nhưng nam thê trên thực tế vẫn chưa hoàn toàn bị bãi bỏ, Tuyên Tông chẳng những cho phép nam tử có thân phận chính thê tiếp tục lưu lại nhà chồng, còn ban thêm đạo ân chỉ: Phàm là chính quan lục phẩm trở lên, công hầu huân quý, hoàng thân tôn thất, tự nguyện muốn cưới nam tử làm chính thê có thể dâng tấu lên thiên tử xin tứ hôn.

Ân chỉ này chính là đòn sát thủ để khống chế quyền thần của Tuyên Tông. Đặc biệt là đối với những người thừa kế tước vị huân quý mà nói, cưới nam thê ý nghĩa không có con vợ cả, tước vị không người kế thừa, sau khi chết sẽ bị triều đình thu hồi.

Sau khi Đại Việt diệt vong, thủ đoạn giết người không thấy máu này bởi vì hiệu quả quá lớn nên vẫn tiếp tục được sử dụng. Từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, đại thần bị hoàng đế tứ hôn có hơn mười vị, đều là người quyền cao chức trọng quấy loạn phong vân (gây sóng gió).

Bắc Yến Quân thống soái, Tĩnh Ninh Hầu, trưởng tử của Dĩnh Quốc Công, bất luận là thân phận nào, đều sợ nhất là dính lên hai chữ "đoạn tụ". Bao nhiêu người như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm y, hoàng đế đang lo không có cớ thu lại binh quyền trong tay y, tại sao ở thời điểm mấu chốt này, lời đồn lại nổi lên tứ phía?

Phó Thâm nhàn nhã ở phủ, không đi lại với thân bằng hữu cũ, đương nhiên không thể biết được tin đồn này, mà thủ hạ của y lại bởi vì đã nghe quá nhiều tin đồn không đáng tin cậy về Tĩnh Ninh Hầu, ba hoa chích choè yêu ma quỷ quái cái gì cũng có, đối với loại đồn đãi này sớm đã chẳng thèm để ý đến.

Nhưng phàm là những người đang trong giai đoạn chính trị mẫn cảm, đều không nên mặc kệ lời đồn lưu truyền một cách không kiêng nể như vậy. Người bố cục mài đao soàn soạt, mà tai mắt của người trong cục đều bị ngăn chặn, hoàn toàn không biết gì cả.

Chờ đến khi Nghiêm Tiêu Hàn cảnh giác nghe được tin đồn từ miệng Phi Long Vệ, trong lòng hắn tức khắc "lộp bộp" một tiếng, trực giác cảm thấy hỏng rồi.

Đêm đó hắn không chờ Phó Thâm trả lời, tư tình tư cảnh, người cứng cỏi cũng có phần dao động. Nghiêm Tiêu Hàn chiếm thượng phong, đáng tiếc hắn cũng không cao hứng.

Nguyên Thái Đế không giao vụ án sứ đoàn Đông Thát bị tập kích cho Phi Long Vệ, Nghiêm Tiêu Hàn chỉ có thể lựa chọn lén điều tra. Nghi hoặc vướng mắc trong lòng vẫn chưa biến mất, tuy rằng Phó Thâm nói hắn đánh giá y quá cao, nhưng một người có thể đẩy lui quân địch ở sa trường lại thua bởi một đòn phục kích sao, thật cổ quái, như việc con vịt chết đuối trong lu nước vậy.

Thái độ của Phó Thâm làm hắn nghi ngờ án này có lẽ có ẩn tình khác, mà Nghiêm Tiêu Hàn nhất định phải điều tra ra chân tướng đằng sau.

Không liên quan đến công chính (công bằng, chính trực), cũng không phải vì đạo nghĩa, mà bởi vì hắn thay hoàng đế nắm giữ một thanh yêu đao sắc nhọn vô song. Hắn muốn nhìn thấy mạch sóng ngầm mãnh liệt dưới mặt nước, để khống chế phương hướng lưỡi đao, mới không bất tri bất giác bị nó phản phệ hoặc bị sóng nước ngầm cuốn đi.

Ở Vương triều cổ đại, thiên tử rất chú trọng đến cấm quân, bên trong hoàng thành thiết lập tả hữu Kim Ngô, Loan Nghi, Cửu Môn, kỵ binh dũng mãnh, báo thao cộng thập vệ, gọi là "Nam nha thập vệ"(5). Trong cung thiết lập tả hữu Vũ Lâm, Thần Xu, thần võ lục quân, chuyên ti hộ vệ, xưng là "Bắc nha lục quân". Ngoài ra, đặc biệt xây dựng Phi Long Vệ chuyên giám sát bá quan trong triều, lưu động tứ cảnh, đứng đầu là tam phẩm khâm sát sử, có quyền trực tiếp ngự tiền mật tấu với thiên tử.

Những tướng quân đứng đầu Bắc nha lục quân đều gia nhập Phi Long Vệ, Nghiêm Tiêu Hàn giữ chức khâm sát sử, đứng hàng trên các vị tướng quân, ý nghĩa thực quyền là thống lĩnh của toàn bộ Bắc nha lục quân.

Truyền lời cho hắn chính là tả tướng quân của Thần Xu quân Ngụy Hư Chu. Ngụy gia là gia tộc khổng lồ, quan hệ thông gia rộng rãi, có thể xem như thân thích của đại bộ phận gia tộc huân quý trong kinh. Ngụy tướng quân được trời ưu ái, toàn bộ Bắc nha cấm quân tìm không ra người thứ hai có ham thích làm mai kéo thuyền như hắn, lão nhân gia chuyên truyền bá tin tức khắp các con đường.

Chuyện Nghiêm Tiêu Hàn không hợp với Phó Thâm cũng khá nổi tiếng ở Phi Long Vệ, Ngụy Hư Chu vui sướng khi người gặp họa nói: "Tin tức này cũng quá kinh người rồi, ngài xem Tĩnh Ninh Hầu ngày thường dáng vẻ thanh cao, ta còn tưởng rằng y sẽ làm trợ thủ đắc lực cả đời chứ ha ha ha..."

Nghiêm Tiêu Hàn mày nhíu chặt: "Lời này là truyền từ đâu ra?"

Ngụy tướng quân nói: "Là muội muội phu quân biểu tỷ của nhị thẩm nhà mẹ đẻ của ta...chính là phu nhân của Lưu Ân Hầu. Nhà hắn có một nữ nhi, có lẽ là nhìn trúng Tĩnh Ninh Hầu, trong lén lút nghe ngóng mới biết được ẩn tình như thế."

Nghiêm Tiêu Hàn tay vịn ngạch, hoàn toàn không nghe đến lời hắn nói.

"Đại nhân," Ngụy Hư Chu vòng quanh hắn hai vòng ngạc nhiên nói, "Tĩnh Ninh Hầu kia có sở thích như vậy, y còn không sầu, ngài thế nào lại sầu trước dùm y?"

Kỳ quặc, quá kỳ quặc.

Trong mấy nay gần đây, người xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng mắc răng-- Phó Thâm làm chuyện thiên nộ nhân oán(trời giận người trách) gì mà đầu trâu mặt ngựa thủ đoạn chồng chất, cả tổ ong đều tính kế đốt y?

"Việc này không thích hợp...Ngụy huynh, phiền huynh đi điều tra tin tức Tĩnh Ninh Hầu đoạn tụ này rốt cuộc là truyền ra từ đâu --" hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một tiểu thái giám áo lam tiến vào, chính là đồ đệ của Điền công công, thái giám ngự tiền hầu hạ cầm bút, hai người vội ngừng câu chuyện, tiến lên chào hỏi. Tiểu thái giám kia nói: "Bệ hạ tuyên Nghiêm đại nhân đến Dưỡng Tâm Điện yết kiến."

Ngụy Hư Chu vừa nghe có việc, liền tự giác mà tránh đi, Nghiêm Tiêu Hàn lại đột nhiên ở sau lưng hắn ra hiệu, rồi nói: "Công công chờ một lát, ta có vài công vụ cần thảo luận với Ngụy tướng quân."

Tiểu thái giám kia không hiểu đối nhân xử thế nói: "Đây là khẩu dụ của thánh thượng, Nghiêm đại nhân chẳng lẽ muốn để bệ hạ chờ ngài sao?"

Nghiêm Tiêu Hàn bên môi lộ ra một chút ý cười như có như không, đúng là biểu tình hắn ngày thường hay dùng nhất, ôn nhu nhưng lại giống như muốn ăn thịt người.

"Nghiêm mỗ thân là khâm sát sử của Phi Long Vệ, nhất cử nhất động, đều là việc của thánh thượng, công công nói như vậy, tức là bảo ta bỏ mọi công sự lại sao."

Thái giám nguyên bản muốn hư trương thanh thế, bị hắn cười như vậy, tức khắc nhớ đến truyền thuyết khủng bố ở trong cung về vị khâm sát sử Phi Long Vệ này, sắc mặt biến đổi, thật vất vả ổn định lại tinh thần, thoái nhượng nói: "Nếu như thế, Nghiêm đại nhân xin cứ tự nhiên."

Ngụy tướng quân không hiểu gì bị hắn kéo đến trước án thư, Nghiêm Tiêu Hàn tùy tay cầm mấy quyển tài liệu, hạ giọng nói: "Huynh thay ta đến phủ Tĩnh Ninh Hầu một chuyến, đem tin tức ở bên ngoài nói cho y, nhắc Phó Thâm cần phải lưu tâm, nên sớm chuẩn bị. Vô luận xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không được hành động thiếu suy nghĩ."

Tâm tính yêu thích bát quái(thích nhiều chuyện) của Ngụy Hư Chu bị vén lên ngọn lửa, nhưng thấy biểu tình của Nghiêm Tiêu Hàn không giống đùa cợt, vội gật đầu nói: "Đại nhân yên tâm, cứ giao cho ta."

Nghiêm Tiêu Hàn ngoài miệng nói đúng lý hợp tình nên rốt cuộc không thể để thái giám truyền thánh chỉ đợi lâu, đành phải tạm thời nhờ Nguỵ Hư Chu đi nhắc nhở Phó Thâm, rồi vội vàng đến Dưỡng Tâm Điện.

Thái giám cầm bút Điền Thông cùng Phi Long Vệ xưa nay không xích mích, tiểu thái giám kia cũng đã bị sư phụ mình răn đe, không dám tỏ thái độ nữa. Chờ Nghiêm Tiêu Hàn một mạch đi vào Dưỡng Tâm Điện, mới phát hiện ngoài Nguyên Thái Đế ra, thái tử Tôn Duẫn Lương cũng ở trong điện.

"Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái Tử điện hạ."

"Ái khanh bình thân."

Nguyên Thái Đế thân hình cao lớn, diện mạo uy nghiêm, khuôn mặt đầy đặn chùng xuống, hai bên sườn mũi rất sâu, môi mỏng, là tướng mạo vừa nghiêm khắc độc đoán lại bạc tình. Vị đế vương này thông minh nhanh nhạy, từ trước đến nay ít khi nói cười, bộ dáng nghiêm túc, nhưng hiện tại thoạt nhìn tâm tình không tồi, trong mắt thậm chí còn có ý cười. Cùng với vẻ tức giận âm trầm khi nghe tin tức thảm sát sứ đoàn Đông Thát, cư nhiên có vẻ hiền hoà hơn rất nhiều.

Xem ra không phải chuyện gì xấu. Nghiêm Tiêu Hàn trong lòng an tâm một chút, bản thân trong ám đạo mấy ngày này liên tiếp bị hoa chiêu thủ đoạn làm sợ, có điểm hơi ngạc nhiên.

Thái Tử mặt không đổi sắc, đứng hầu ở một bên, Nghiêm Tiêu Hàn có thể cảm giác được tầm mắt hắn dừng ở trên người mình, không mang theo ác ý, nhưng ẩn giấu loại tò mò nghiên cứu.

"Thái Tử nên hồi Đông Cung đi," Nguyên Thái Đế muốn lưu Nghiêm Tiêu Hàn ở lại nói chuyện riêng, nghĩ nghĩ, cố gắng khó khăn nói thêm với Thái Tử một câu, "việc hôm nay, con làm rất tốt."

Thái tử được câu này khích lệ, mục đích hôm nay xem như đã đạt được, không tiếp tục ngựa nhớ chuồng(5). Hắn thu hồi tầm mắt dừng trên người Nghiêm Tiêu Hàn, thậm chí còn mỉm cười, khom người cáo lui.

Nụ cười kia tựa hồ hàm chứa trào phúng không rõ ràng cùng thương hại, làm Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

----

Tác giả có lời muốn nói: Phó tướng quân giai đoạn đầu thật sự rất xui xẻo, luôn bị người tính kế..

Hết chương 6.

Chú thích:

(1) Trà dư tửu hậu: có nghĩa là dư vị ngọt ngào của trà sau khi uống xong còn lưu lại trong miệng và cảm giác êm đềm lâng lâng và say ngà ngà sau khi uống rượu còn tồn tại trong người.
Nghĩa bóng của trà dư tửu hậu là để chỉ những câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi thưởng trà hay uống rượu.

(2) Miếu hiệu: sau khi Hoàng Đế băng hà, ở miếu thờ, người ta lập bài vị để thờ cúng, trên đó có khắc tên hiệu như Cao Tông Hoàng Đế hay Thái Tông Hoàng Đế.

(3) Thượng hữu sở hảo, hạ tất cực chi: bề trên có một loại yêu thích, phía dưới nhất định càng yêu thích hơn. Trên làm dưới theo, ảnh hưởng rất lớn.

(4) 'Nha' trong sở quan, ta gọi là quan nha 官衙 hay là nha môn 衙门 vì ngày xưa, trước quân trường đều cắm lá cờ có tua như cái răng lớn, nên gọi là nha môn.

(5) Ngựa nhớ chuồng: ví với người làm quan không muốn rời bỏ chức vị của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net