Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chương nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đang hiển thị vị trí của năm thiết bị định vị.

Chỉ sau vài giờ, bốn thiết bị định vị đã cho thấy bọn họ đã tập hợp lại với nhau, vị trí của Santa cách bốn người kia không xa. Lưu Chương đoán rằng đó là nơi mà Santa đã làm mất thiết bị định vị của mình. Dựa trên sự hiểu biết của mình về Santa và Rikimaru, không lý nào mà họ lại hành động một cách riêng lẻ. Nhưng chỉ sau đó không lâu, định vị của bốn người lại bỗng dưng tách ra, chính xác là vị trí của Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ đã thay đổi.

Lưu Chương thức trắng cả đêm, nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên màn hình, bắt đầu mô phỏng cấu trúc tòa nhà dựa trên vị trí của định vị. Trong khi định vị của Trương Gia Nguyên và Riki giữ nguyên không đổi thì Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ chậm rãi di chuyển, nhưng cả hai chỉ đang quanh quẩn tại một vùng nhất định.

Lâm Mặc đang nằm trên bàn bên cạnh anh đánh một giấc, Lưu Chương lấy cái áo khoác sau lưng ghế, nhẹ nhàng đắp cho Lâm Mặc.

Bốn giờ sáng, Lưu Vũ vừa ngáp vừa đi vào. Bá Viễn và Cao Khanh Trần đang nằm thì nghe thấy tiếng động, lần lượt thức dậy: "Chuyện gì thế?"

"Mika về rồi" Lưu Vũ tránh qua một bên, chàng tiên cá Hawaii bước vào cửa hỏi: "Chuyện sao rồi?"

Máy bay của Mika hạ cánh xuống sân bay lúc 2 giờ khuya, Lưu Vũ không muốn quấy rầy người khác nên đã tự mình đi đón Mika. Trên đường về anh cũng đã kể cho Mika nghe về chuyện đã xảy ra vào hôm qua. Lúc này, Lâm Mặc tỉnh dậy, dụi dụi mắt, siết chặt áo khoác của Lưu Chương trong tay, nhìn lên màn hình máy tính.

"Không thể liên lạc được với họ. Hệ thống liên lạc trên thiết bị định vị có lẽ đã bị chặn nhưng nó vẫn có thể xác định được vị trí." Đôi mắt của Lưu Chương phản chiếu ánh sáng từ màn hình máy tính, "Chắc là họ đã tìm thấy Santa và Riki rồi nhưng Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ không ở cùng với ba người kia"

"Đi thôi" Lưu Vũ hạ quyết tâm nói, "Tất cả đều đi, chuyện có vẻ không đơn giản"

"Thế chúng ta có cần báo cáo với cấp trên không?" Lâm Mặc hỏi.

"Không có thời gian để báo cáo" Lưu Vũ dùng điện thoại liên lạc với trực thăng đặc chủng đi thực địa, sau đó nói tiếp : "Trực tiếp đi, khi về xử lý sau"

Họ nhanh chóng hành động, đến 4 giờ 30 phút, Lưu Vũ, Bá Viễn cùng Lưu Chương, Lâm Mặc, Cao Khanh Trần và Mika lên trực thăng, tốc hành bay đến Quảng Châu.

Máy bay mà Lưu Vũ liên hệ là một chiếc tốc hành, kỹ năng của phi công thật đáng kinh ngạc, đến nơi sớm hơn dự kiến những hai tiếng nhưng khi máy bay đáp xuống thì mặt ai nấy đều tái mét xanh lè, đặc biệt là Lưu Chương - người đã thức suốt một đêm - trực tiếp nôn khan.

"Thật không chịu nổi mà" Lưu Chương lại nôn, "Sau khi xong việc em sẽ đi lấy bằng lái máy bay, lần tới tự mình lái"

"Ở đằng đó kìa" Lâm Mặc chỉ tay vào căn biệt thự cách đó không xa, "Em có thể cảm nhận năm người bọn họ đang ở bên trong đó"

Cậu khẽ nhíu mày, Lưu Chương thấy thế liền hỏi: "Sao thế?"

Lâm Mặc nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở ra.

"Có đến bảy sự sống bên trong căn biệt thự"


...

"Chúng ta đã đi bộ bao lâu rồi Daniel?" Duẫn Hạo Vũ thở hổn hền trong khi tựa đầu gối, "Em mệt lắm rồi"

"Nghỉ một lát đi" Châu Kha Vũ tựa lưng vào bức tường ngồi xuống, thử gõ gõ vài cái lên kính, "cái này cứng quá, không thể phá vỡ"

"Thế dùng lửa đốt được không?" Duẫn Hạo Vũ đề nghị, rồi chợt nhớ ra người duy nhất có thể tạo ra lửa là Trương Gia Nguyên lại không có ở đây, "Ôi không, Gia Nguyên không có ở đây"

"Ồ, đã lâu rồi nhỉ..." Giọng của Tiểu Anh lại vang lên, mang theo tiếng vọng kỳ lạ trong mê cung gương, "Các ca ca thật ngốc quá đi, sao lại chưa tìm được lối ra chứ, Tiểu Anh cảm thấy chán rồi đấy"

"Sao chúng ta không thêm chút gia vị vào nhỉ, để bảo đảm tính công bằng của trò chơi, em có thể để một người tạm thời quay trở về điểm ban đầu, sau đó mang một ca ca khác đến"

"Ý ngươi là sao?" Duẫn Hạo Vũ kéo cổ tay áo của Châu Kha Vũ, "Nó nói gì vậy? Mỗi lần lo lắng quá độ là em lại nghe không hiểu gì hết"

"Là thế này, một trong chúng ta có thể quay về căn phòng lúc nãy của Santa" Châu Kha Vũ bĩu môi, "sau đó mang một người khác đến, tiếp tục khám phá mê cung cùng với người còn lại"

Duẫn Hạo Vũ mở miệng định nói gì đó nhưng đã bị Châu Kha Vũ ngăn lại: "Đi đi"

"Nhưng một mình anh..."

"Anh có thể làm được" Châu Kha Vũ mỉm cười, sau đó cúi đầu nói thầm vào tai cậu, "Nếu được thì mang Trương Gia Nguyên đến đây, anh đã nghĩ ra cách rồi"

Duẫn Hạo Vũ gật đầu, tiếng Tiểu Anh vang lên: "Ca ca, hai người đã quyết định xem ai sẽ trở về điểm xuất phát chưa?"

Một vòng xoáy đột nhiên xuất hiện trên tấm gương bên trái bọn họ. Tiểu Anh mỉm cười đưa ra hướng dẫn: "Một khi đã bước vào vòng xoáy thì ca ca có thể quay lại điểm xuất phát. Vòng xoáy chỉ mở ra trong vòng một phút thôi, vì vậy nhanh chân lên nhé"

"Đi đi"

Duẫn Hạo Vũ bị Châu Kha Vũ đẩy vào trong gương, cậu cảm giác như vòng xoáy đang cuốn cậu đến một nơi vô định. Hình dáng của Châu Kha Vũ càng lúc càng nhỏ và cuối cùng biến mất trước mắt cậu.

Vòng xoáy biến mất.

"Tiếp theo", Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng Tiểu Anh nói, "Cập nhật trò chơi, bắt đầu lại từ đầu. Ca ca, chúc anh may mắn nha, hihihi"

Có gì đó lành lạnh rơi lên đỉnh đầu rồi trượt xuống má anh, Châu Kha Vũ đưa tay chạm và phát hiện đầu ngón tay dính thứ gì đó đỏ đỏ.

"Đây là lời nhắc nhở đến từ những người đã không thể hoàn thành trò chơi ở các vòng trước đó"

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, phía trên mê cung là một loạt các chùm tia đan chéo nhau, máu nhỏ giọt xuống. Trên xà nhà là hàng nghìn con rắn đang há miệng phun ra thứ gì đó, chúng đang rít về phía anh.

Châu Kha Vũ lùi lại một bước vô tình va vào tấm gương. Từ tấm gương đối diện, anh nhìn thấy những con rắn đang từ từ tập trung về phía mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net