Phần 3 chương 14+15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Đau. Đau thấu tim can. Châu Kha Vũ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đảo lộn, và mỗi khi ho, nó đều ảnh hưởng đến những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể anh.

Anh ngửi thấy mùi máu tanh, và rồi cảm giác bản thân  ngã vào vòng tay của Trương Gia Nguyên. Đôi mắt đỏ ngầu như một lớp sương máu, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Châu Kha Vũ không biết mình có bị đụng  đầu hay không nhưng anh ấy thực sự rất buồn nôn và chóng mặt. Anh muốn thăm dò vị trí  của Trương Gia Nguyên, sau khi chạm được cánh tay của Trương Gia Nguyên, anh từng chút một di chuyển lên, cuối cùng đầu ngón tay đặt trên má Trương Gia Nguyên.

"Nguyên nhi?"

Châu Kha Vũ thanh âm khàn khàn, thăm dò gọi: "Gia Nguyên?"

Không có tiếng hồi âm.

Hai tay anh run rẩy lần tìm hơi thở của Trương Gia Nguyên —— may mắn, tuy rằng rất yếu ớt nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Trương Gia Nguyên không trả lời, có lẽ đã bất tỉnh. Châu Kha Vũ chỉ nhớ rằng Trương Gia Nguyên đã dùng tay không phá cửa phòng giám sát khi nó phát nổ và ôm anh vào lòng. Anh không thể nhìn thấy nên cũng không biết tình huống hiện tại của Trương Gia Nguyên như thế nào. Những vết thương trên cơ thể anh như đang giết chết anh, và bây giờ chỉ có thể hy vọng rằng có ai đó tìm thấy bọn họ.

Châu Kha Vũ nhắm mắt lại, nhẩm đếm những vết thương trên cơ thể mình - chân phải rất đau, có thể bị gãy; mắt không thể nhìn thấy gì, cảm giác nhớp nháp trên lưng khiến anh rất khó chịu, anh không biết đó là máu của chính mình hay là của Trương Gia Nguyên, anh cảm thấy đau đầu và buồn nôn, nhưng ngay cả khi chỉ ho một tiếng cũng khiến nội tạng anh kêu gào.

Anh nghĩ, bản thân thì không vấn đề , nhưng nếu Trương Gia Nguyên vì anh mà xảy ra chuyện gì ——

Anh ấy cả đời cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.



"Tiểu Vũ thật sự không sao chứ?"

Bá Viễn nhíu mày, lo lắng nhìn Hồ Yết Đào đang dùng dị năng chậm rãi chữa trị vết thương cho Lưu Vũ: "Vết thương đều lành rồi, chắc là lúc rơi xuống biển va vào đá, nếu không cũng không biết tại sao trên lưng cậu ấy lại có một vết thương lớn như vậy"

"Nhưng tại sao em ấy vẫn chưa tỉnh?"

Hồ Diệp Thao nhìn vết thương của Lưu Vũ dần dần lành lại, suy nghĩ một chút: "Viễn ca, anh có nghe nói về ... tiến hóa lần hai không?"

Bá Viễn lắc đầu, thoáng thấy Châu Chấn Nam đang nói chuyện với Hạ Chi Quang ở phía bên kia. Hồ Diệp Thao nhìn anh giải thích: "Có một số yêu nhân ở trình độ nhất định sẽ thức tỉnh dị năng thứ hai, đây chính là lần thứ hai tiến hóa —— Oscar không phải cũng như vậy sao, mặc dù lần thứ hai tiến hóa chỉ là năng lực phân thân."

"Chờ đã, Oscar?" Bá Viễn trợn tròn mắt, "Nhưng tiền bối nói cho chúng ta rằng, chính Oscar khống chế đảo Hải Hoa, hắn là kẻ chủ mưu đằng sau."

"À, em quên nói với anh." Hồ Diệp Thao bất lực thở dài, "Ngay sau khi nhận được cuộc gọi của mọi người, Oscar và tôi đã tìm Châu Chấn Nam sư huynh. Chính là không lâu sau khi Oscar tiến hóa lần hai, khả năng khống chế phân thân còn yếu, sau khi sử dụng thì một bản thể đã chạy mất, chính là đến đảo Hải Hoa này"

Tiểu hồ ly nhún nhún vai: "Nói ra thì em cũng bị lừa, trước đó phân thân này tới nhờ em thiết kế cơ chế, em một chút mảy may cũng nhìn không ra điểm khác biệt, còn tưởng rằng hắn chính là Oscar. Oscar thần trí cũng chưa ổn định, thật lâu sau mới nhận ra mình để mất một phân thân. À không, trong lúc anh ấy đang luyện tập, lúc thi triển dị năng mới phát hiện là thiếu mất một phân thân nên bọn em đã đi tìm sư huynh."

"Phân thân... nó cũng có nhân cách độc lập sao?" Bá Viễn ôm Lưu Vũ vẫn còn hôn mê vào trong lòng, để cho cậu nằm thoải mái hơn.

"Em không biết chi tiết, sau này anh tự mình hỏi Oscar xem." Hồ Diệp Thao nói, "Nhưng tính cách này hẳn là không khác với Oscar là bao, nếu không sao đến một chút đầu mối em cũng không phát hiện."

"Vậy, Oscar cũng ở đây sao?"

"Đúng vậy, em vừa hạ cánh liền đi tìm phân thân kia, em đang rất là tức giận." Hồ Diệp Thao vươn tay bắt mạch cho Lưu Vũ, "Nếu như Tiểu Vũ thật sự tiến hóa lần hai, sẽ có chút thiệt hại đấy. Lần trước vào thời điểm Oscar tiến hóa, suýt chút nữa đã đập nát bức tường phòng huấn luyện của đội bọn họ ."

"Anh sẽ ở bên em ấy." Bá Viễn cúi đầu, ánh mắt kiên định.

"Luôn luôn."



"Ngươi còn đuổi theo ta?"

Oscar nghịch khẩu súng mà anh lấy được từ Châu Kha Vũ, nhưng người đối diện lại có khuôn mặt giống hệt anh.

"Ngươi gan lớn thật đấy, làm nhiều chuyện như vậy, ngay cả R1SE cũng phải tới bắt ngươi." Người đối diện hừ lạnh một tiếng, "Nếu như ta không phải phát hiện mình đánh mất phân thân, ngươi còn muốn đem cái nồi này đội lên đầu của ta đến khi nào?"

"Ngươi là bản thể, phân thân là phản chiếu của ngươi." Oscar buông súng xuống, "Hay là để ta thay ngươi nhận cái nồi này" 

"Thế ? Vương Chính Hùng."

15.

Daniel! Gia Nguyên! Hai đứa đang ở đâu? Nghe thấy thì ra hiệu cho anh!"

Cao Khanh Trần đã cố gắng hết sức để đảm bảo rằng giọng nói của anh ấy có thể được nghe thấy. Duẫn Hạo Vũ cắn miếng gạc lấy từ túi y tế của Cao Khanh Trần và băng bó cho  mình, sau đó đứng dậy: "Có khi nào ngất đi rồi không, căn bản không thể nghe thấy."

"Nghĩ tích cực một chút, chỉ cần sống sót." Cao Khanh Trần lật từng viên gạch một, "Nhất định tìm được"

Trạch Tiêu Văn, người ban đầu đã trả lời điện thoại, đã đến: "Loại việc này hay là cứ để tôi làm."

Bạch Long lại vỗ cánh, hai mắt biến thành màu vàng chói mắt — đây là dị năng thấu thị của Trạch Tiêu Văn, có thể xuyên qua bê tông cốt thép để tìm người.

Bạch Long nhanh chóng khóa chặt một vị trí: "Hướng ba giờ, đào lên xem"

Cao Khanh Trần ấn Duẫn Hạo Vũ xuống: "Tôi sẽ đi. Đừng cử động, chỉ cần nghỉ ngơi ở đây."

Con thỏ nhỏ dùng sức mạnh phi thường dời đi từng lớp gạch đá vụn: "Châu Kha Vũ! Trương Gia Nguyên! Có nghe thấy ta nói không!"

Dưới đống đổ nát, Châu Kha Vũ mơ hồ nghe được tên của chính mình, mặc dù không xác định có phải thật hay không, nhưng cố hết sức cất cao giọng nói: "Ở đây!"

"Nghe thấy rồi!" Cao Thanh Trần kinh ngạc mở to hai mắt, "Ở phía dưới!"

Gạch ngói bị bới ra từng lớp, Cao Khanh Trần quay đầu gọi Duẫn Hạo Vũ: "Patrick! Nhanh lên!"

Châu Kha Vũ bị chôn vùi bên dưới, chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một ánh sáng từ bầu trời, sau đó ngay cả màu đỏ của máu cũng biến mất, thế giới chìm dần vào bóng tối.

Trạch Tiêu Văn vừa đáp xuống, đã giúp giải cứu những người từ đống đổ nát: "Cẩn thận, họ dường như bị thương khá nặng."

Dù sao thì cả hai đều đã được cứu ra ngoài, Trương Gia Nguyên vẫn còn bất tỉnh, Duẫn Hạo Vũ trước tiên kiểm tra vết thương của Châu Kha Vũ, nhưng lần nữa bất lực: "Daniel, chân phải của anh bị gãy rồi."

"Ta biết." Châu Kha Vũ bình tĩnh nói, "Mắt của ta cũng không nhìn thấy."

"Em nhìn không ra mắt của anh có vấn đề gì." Doãn Hạo Vũ có chút chán nản buông tay xuống, bạch quang trong lòng bàn tay dần dần tiêu tán, "Dị năng bình thường chữa không nổi mắt cho anh..."

"Pai Pai, em khoan hẳn lo cho ta." Giọng nói của Châu Kha Vũ run rẩy khó nhận ra, "Em xem cho Gia Nguyên ."

Duẫn Hạo Vũ kiểm tra cho Trương Gia Nguyên, người đang nằm trên mặt đất: "Lưng cậu ấy bị thương khá nặng, có lẽ đã bị thứ gì đó đập vào khi bảo vệ anh."

Lòng bàn tay Duẫn Hạo Vũ lần nữa phát ra bạch quang, dần dần chữa khỏi vết thương trên lưng cho Trương Gia Nguyên: "Cũng may, tuy rằng chữa trị có chút chậm trễ, nhưng cũng không có nguy hiểm gì, chỉ cần tỉnh lại là được."

"Hay là chúng ta về biệt thự trước đi," Trạch Tiêu Văn đề nghị, "Ở đây sẽ rất nguy hiểm. Để tôi đưa mọi người đi, có thể đến nhanh một chút"



"Đừng nói nhảm nữa, ngươi đã không còn xứng với cái tên Oscar."

Oscar tự mình hừ lạnh một tiếng: "Trả lại súng của Châu Kha Vũ cho ta, ngươi không xứng giữ nó"

"Ta nói sai cái gì?"

"Oscar" nheo mắt lại, nhưng lại tiến lên hai bước: "Thừa nhận đi, Vương Chính Hùng, phân thân chính là hình ảnh phản chiếu của chính , tôi là anh, anh là tôi — chỉ là anh đã yêu Hồ Yết Đào, và còn người tôi thích là Châu Kha Vũ."

"Vậy thì sao? Thứ mình không có được thì tự tay hủy nó sao?" Oscar duỗi cánh tay một cái bóp lấy cổ họng "Oscar", "Ngươi thậm chí còn muốn tiêu diệt toàn đội của cậu ta bằng bất cứ giá nào"

"Đều là chướng ngại vật!"

"Oscar" ho khan một tiếng, nhưng ngữ khí càng thêm hung ác: "Bọn họ đều đáng chết! Không ai có thể ngăn cản ta bắt hắn!"

"Ngươi không nên tồn tại." Oscar mím môi, "Có lẽ ta không nên tiến hóa lần hai, không nghĩ tới sẽ tiến hóa ra cái thứ giống như ngươi."

"Nếu ngươi giết ta, bản thân cũng sẽ bị phản phệ." "Oscar" cười lớn, "Ngươi tấn công ta, ngươi cũng sẽ không thể thoát được, chỉ cần ta chết đi, Boss cũng sẽ biết — mục tiêu của bà ta không chỉ là INTO1,"

"Là. . . Toàn bộ Cục Yêu Thần."

Oscar chần chờ một chút, đúng vào lúc này, "Oscar" tranh thủ vặn cánh tay, thành công thoát khỏi khống chế, đồng thời khống chế bản thể chính.

"Nghĩ kỹ đi, Vương Chính Hùng." "Oscar" cười lạnh một tiếng, "Nếu ta giết ngươi liền có thể được tự do, ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu ngươi giết ta, tương đương với việc từ bỏ tiến hóa năng lực lần hai, hơn nữa cơ thể sẽ không thể phục hồi được tổn thương--"

"Là ai chịu thiệt đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net