Phần 3 chương 16+17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Oscar vẫn im lặng. Phân thân của anh nói không sai, nếu cưỡng ép giết hắn, anh nhất định sẽ vì việc từ dị năng tiến hóa lần hai mà bị tổn thương, nhưng nếu bị phân thân giết thì anh sẽ bị hắn thay thế mà không chịu bất kỳ tổn thương nào.

"Nếu tôi thay thế anh", "Oscar" nhướng mày, "Tôi sẽ giết toàn bộ INTO1, bỏ mặc Daniel và nhốt cậu ta lại, để cậu ấy chỉ thuộc về một mình tôi".

Lưỡi kiếm lạnh lẽo đè lên cổ Oscar, trên da thịt mỏng manh hằn lên tơ máu ——

Một sợi dây leo quấn lấy cổ tay "Oscar", khóa chặt cổ tay hắn, thanh đoản đao rơi xuống đất phát ra một tiếng giòn tan.

"Ý tưởng tốt đấy."

Hồ Diệp Thao nhanh nhẹn nhảy xuống từ lưng Bạch Long, dây leo từ giữa các ngón tay của Bá Viễn mọc ra, tấn công "Oscar". Bản thể bị đuôi hồ ly đỏ nhẹ nhàng quấn lấy, Hồ Diệp Thao tự mình kéo Oscar ra khỏi phạm vi công kích của dây leo, đến bên cạnh mình.

"Tại sao bọn họ tới nhanh thế?"

"Oscar" dùng ý niệm khống chế thanh đoản đao đang nằm trên mặt đất cắt đứt dây leo, "Ta rõ ràng đã phong tỏa tất cả bãi đáp trên Hải Hoa đảo! Các ngươi làm sao vào được đây?"

"Thì ra là ngươi."

Thanh âm lạnh lùng của Lưu Vũ từ phía sau vang lên, một tay đặt lên vai "Oscar": "Tham vọng không nhỏ a."

"Đáng tiếc." Lưu Vũ trong mắt lóe lên màu lam ngọc, "Ngươi đụng phải ta rồi."

Ba cái đuôi xuất hiện sau lưng chính là kết quả của lần tiến hóa thứ hai cách đây không lâu sau khi hôn mê: "Ngươi là phân thân của Oscar, một sản phẩm thứ cấp từ lần tiến hóa thứ hai với bản thể đã tiến hóa lần hai, ngươi cảm thấy ai sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn?"

Đầu ngón tay của Bá Viễn vẫn điều khiển dây leo mọc xung quanh "Oscar", "Oscar" phải đối phó với cả Lưu Vũ và dây leo của Bá Viễn — dù sao hắn ta cũng chỉ là bản sao của Oscar, mặc dù hắn có thể sao chép tất cả dị năng của Oscar, nhưng dù sao hắn vẫn chưa chiếm được toàn bộ năng lực của Oscar, giờ phút này trên trán của hắn đã chảy đầy mồ hôi.

"Những dây leo này phiền phức thật." "Oscar" bĩu môi than thở, xuyên qua đám dây leo đang sinh trưởng nhanh chóng, hắn phát hiện ra người đang điều khiển đám cỏ này. Đôi mắt hắn phát ra màu đỏ nhạt, đó là dấu hiệu báo trước cho việc kích hoạt dị năng. Nhưng Lưu Vũ nhanh hơn hắn ta, anh giơ tay lên và một luồng sáng màu xanh ngọc bích đánh thẳng vào "Oscar", việc kiểm soát tâm trí bị gián đoạn, "Oscar" loạng choạng vấp ngã.

Bá Viễn và Lưu Vũ nhìn nhau, tiểu đội trưởng hạ quyết tâm giành phần thắng lao về trước.

"Vương Chính Hùng, ngươi xác định muốn từ bỏ dị năng tiến hóa của chính mình?" Hồ Diệp Thao đỡ lấy Oscar, hỏi: "Ngươi biết hậu quả. . . "

"Ta xác định." Oscar híp mắt, "Ta không thể nhẫn nhịn hắn nữa, để cho Lưu Vũ cùng Bá Viễn ca mặc sức ra tay ."

Chu Tước kêu lên một tiếng rồi đáp xuống biệt thự, Cao Khanh Trần khỏe hơn và cõng Trương Gia Nguyên trên lưng. Nghe thấy tiếng kêu, Lưu Chương cùng Phó Tư Siêu vội vàng chạy ra, đồng thanh : "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Đau hết cả người." Cao Khanh Trần thở dài, "Giúp anh với, Gia Nguyên có một vết thương trên lưng, đừng chạm vào nó."

Lưu Chương và Cao Khanh Trần giúp Trương Gia Nguyên đi vào trước, theo sau là Duẫn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ: "Có bậc thang, Daniel nhấc chân lên."

"Châu Kha Vũ sao vậy?" Phó Tư Siêu liếc mắt liền phát hiện có chỗ không đúng, "Lẽ nào. . . "

"Ta không nhìn thấy." Châu Kha Vũ  ngữ khí thản nhiên nói: "Không có việc gì, chắc là không gặp vấn đề gì lớn dâu."

Phó Tư Siêu nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể âm thầm đá tung túi rác chất đống ở cửa, mở đường cho Châu Kha Vũ: "Nói cứ như mày bị mù ấy."

"Làm sao ngươi biết ta mù?" Châu Kha Vũ nhướng mày, nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm. Phó Tư Siêu và Duẫn Hạo Vũ nhìn nhau, và họ nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt nhau.

Châu Kha Vũ mất thị giác khi nào?

Mọi người trong phòng xúm lại, hỗn loạn vây xung quanh Châu Kha Vũ để hỏi thăm sức khỏe của anh. Trương Gia Nguyên đã được dìu vào phòng nghỉ ngơi, sự lo lắng của mọi người đổ dồn lên Châu Kha Vũ.

Khi một trong năm giác quan mất đi, các cơ quan còn lại trở nên sắc bén hơn. Thế giới của Châu Kha Vũ là bóng tối, nhưng anh ấy có thể nghe rõ giọng nói của mọi người - anh thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm của họ.

"Ta nghĩ, muốn ở cùng Gia Nguyên."

Anh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đồng loạt im lặng. Cuối cùng, một bàn tay đỡ anh dậy rồi dẫn anh lên phòng. Châu Kha Vũ cảm thấy người đó chắc là Lưu Chương.

Anh được đưa vào phòng, Lưu Chương kéo anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường: "Đừng lo lắng quá, Paipai nói chỉ cần đợi Gia Nguyên tỉnh lại là không sao rồi."

Châu Kha Vũ ngập ngừng đưa tay dò dẫm, cuối cùng nắm lấy bàn tay của Trương Gia Nguyên.

17.

Khi Trương Gia Nguyên tỉnh dậy, cậu chỉ cảm thấy toàn thân như muốn rụng rời. Mặc dù năng lực chữa trị của Duẫn Hạo Vũ có thể giúp cậu chữa lành vết thương trên lưng, nhưng dù sao nội lực vẫn bị tổn hại không ít, vì vậy vẫn cần phải tịnh dưỡng cho thật tốt.

Châu Kha Vũ gối tay nằm ở bên giường mơ màng ngủ, ngón tay thon dài có chút mát lạnh. Trương Gia Nguyên một tay nắm tay Châu Kha Vũ, và đặt tay kia dưới đầu, xuất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Cậu thực sự  đã vô cùng sợ hãi, cậu bất chấp đập cửa phòng giám sát, và lao đến bảo vệ Châu Kha Vũ một giây trước khi quả bom phát nổ. Sau đó trời long đất lỡ, căn cứ gần như bị thổi bay thành đống đổ nát, bảng điều khiển cũng bị thổi tung lên, trông thấy nó sắp bay trúng Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên nhanh chóng xoay người, bảo vệ Châu Kha Vũ dưới thân mình, rồi bị bảng điều khiển đó giáng một đòn thật mạnh vào lưng.

Vì vậy, cuối cùng cậu không biết liệu Châu Kha Vũ có bị thương hay không.

May mắn thay, khả năng chữa trị của Duẫn Hạo Vũ có hiệu quả, mặc dù lưng của cậu bị thương, nhưng vết thương trên tay do đập cửa đã lành. Trương Gia Nguyên ngập ngừng khép mở năm ngón tay bắt lấy không khí, may mắn là khớp tay không bị thương, tâm tình cũng nhẹ nhõm hẳn.

Cậu rất muốn ôm Châu Kha Vũ ngủ, nhưng thứ nhất hiện tại lưng của cậu rất đau, cử động vẫn rất khó khăn, thứ hai là bàn tay đang bị bạn trai lớn nắm chặt, kéo ra nhất định sẽ làm Châu Kha Vũ tỉnh giấc. Trương Gia Nguyên sau đó duỗi tay, may mắn là cậu đã không mang theo điện thoại di động khi ra ngoài tìm Châu Kha Vũ, và bây giờ điện thoại đang nằm an toàn trên tủ đầu giường.

Động tác nhẹ nhàng như vậy vẫn làm Châu Kha Vũ tỉnh giấc, cún nhỏ vô thức dụi dụi mắt: "Gia Nguyên?"

"Ây, em đây." Trương Gia Nguyên cũng theo bản năng đáp lại, phát hiện Châu Kha Vũ lấy tay quờ quạng xem cậu đang ở đâu, lập tức phát hiện có chỗ không đúng: "Mắt anh làm sao vậy?"

"Anh nhìn không thấy." Châu Kha Vũ phồng má, "Hai ngày nữa là ổn rồi, không sao đâu."

"Nhất định là bị đụng trúng đầu rồi." Trương Gia Nguyên tự trách, "Là do em bảo vệ anh không tốt."

"Dù sao anh cũng có kinh nghiệm rồi, không thành vấn đề." Châu Kha Vũ cuối cùng cũng sờ được mặt của Trương Gia Nguyên, dùng đầu ngón tay lướt qua môi Trương Gia Nguyên, làm cho tiểu hổ Siberia hiện tại rất muốn hôn anh. Tuy nhiên, Châu Kha Vũ đang gặp khó khăn trong việc di chuyển do không thể nhìn thấy nên cậu đành phải từ bỏ.

"Đói bụng sao?" Trương Gia Nguyên hỏi: "Chúng ta đi ăn chút gì đi?"

"Em đứng lên được không?" Châu Kha Vũ nắm lấy tay cậu, "Anh nhìn không thấy, không biết vết thương hiện tại của em thế nào..."

"Kha Vũ, giúp em," Trương Gia Nguyên vẫy tay, giữ cổ tay Châu Kha Vũ để anh cảm nhận vị trí của mình. Châu Kha Vũ mò mẫm đỡ Trương Gia Nguyên dậy, hai người loạng choạng ra khỏi cửa phòng.

Một nhóm người trong phòng khách còn đang lo lắng cho Lưu Vũ, Bá Viễn đã lâu vậy rồi mà còn chưa đến, Mika và Vu Dương thì ra ngoài lâu như vậy rồi vẫn chưa quay về, Cao Khanh Trần đang thay băng gạc cho Duẫn Hạo Vũ, Santa và Rikimaru, những người vừa trở về, đang nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Lưu Chương không biết từ đâu tìm ra được một chiếc máy tính bảng, hiện đang lập trình để xác định vị trí của bốn người kia trước khi hết pin.

Trương Đằng đang xem Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng chỉnh lại bản đồ, quay đầu lại thì thấy hai bệnh nhân đang lảo đảo đi ra, hoảng hồn nói: "Ai thả hai tên tàn tật này ra ngoài vậy!"

"Anh đang nói ai tàn tật?" Trương Gia Nguyên hướng Trương Đằng vung nắm đấm, "Em đói bụng rồi."

Lâm Mặc cam chịu đứng lên: "Để anh đi tìm một chút đồ ăn —— không thể để người bệnh đói"

Lâm lão sư đi vào bếp, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ cũng đi theo sau. Trong tủ phòng bếp có không ít đồ ăn vặt, Lâm Mặc chọn đi chọn lại hồi lâu, cuối cùng Trương Gia Nguyên mở một túi khoai tây chiên, Châu Kha Vũ cũng lấy cho mình một miếng khoai tây chiên, và hai người họ ngồi vào bàn ăn.

"Châu Kha Vũ mắt em. . . " Lâm Mặc mím môi, nói bản thân không lo lắng là nói dối.

"Không sao, mấy ngày nữa sẽ không sao." Châu Kha Vũ cười cười, "Chỉ là mấy ngày nay có thể sẽ vất vả hơn mà thôi."

"Oscar xảy ra chuyện gì?" Trương Gia Nguyên thấp giọng nói, "Pai Pai có nói cho anh biết gì ?"

"Nói rồi." Lâm Mặc gật đầu, nguy hiểm híp mắt lại, "Anh cảm thấy có chút khả năng là . . . "

"Là gì?"

"Tiến hóa dị năng lần hai của anh ấy có lẽ là nhân bản."

Trương Gia Nguyên liếc nhìn Châu Kha Vũ. Họ không ngu ngốc đến nỗi không hiểu ý của Lâm Mặc.

"Những người khác nói thế nào?" Trương Gia Nguyên hỏi, "Nếu thực sự là phân thân, vậy thì hợp tình hợp lý rồi - chúng ta đều biết Oscar và Hồ Diệp Thao là một đôi, người này tự dưng lại đến cướp người của tôi."

"Anh chưa nói cho người nào khác, " Lâm Mặc cau mày, "Bởi vì không biết có đúng hay không, cho nên không dám nói lung tung."

"Thấy rồi!"

Trong phòng khách, Lưu Chương hét lớn: "Cuối cùng cũng tìm được rồi! Ở bờ biển phía đông bắc, phát hiện có dị  bất thường!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net