Phần 4 chương 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Trong phòng tiện ích trên tầng mười ba, Lưu Vũ và Bá Viễn đang co người trong tư thế khó khăn.

Họ hoảng sợ lao vào phòng tiện ích, và trốn trong một chiếc tủ quần áo trong đó. Hai người đàn ông đã trưởng thành cùng nhét vào trong một chiếc tủ dù sao cũng có hơi miễn cưỡng, may mắn là cả hai đều gầy. Lưu Vũ dùng tư thế khó đặt cả tay và chân của mình vào trong tủ, sự linh hoạt về thể chất của anh cũng thuộc hàng top đầu của nhóm nên nhìn chung cũng không gây khó dễ gì cho anh.

"Tiểu Vũ, " Bá Viễn thở hồng hộc nói, "Em có muốn hóa thành nguyên hình leo lên đầu anh ngồi không?" 

Lưu Vũ nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng, Bá Viễn lập tức nhận ra liền ngậm miệng lại, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, rồi dần dần đi xa.

"Nơi này không an toàn." Lưu Vũ mở tủ quần áo nhìn xung quanh, thấy bên ngoài không có ai, liền kéo Bá Viễn ra, "Chúng ta phải lập tức ra ngoài."

"Dây leo của anh có thể giúp chúng ta xuống đất." Bá Viễn có chút ngượng ngùng, "Nhưng anh có hơi sợ độ cao...Anh chưa từng thử qua độ cao này."

"Cứ giao cho em." Lưu Vũ cười nói: "Không sao cả, Viễn ca, có em ở đây."

Dây leo trên đầu ngón tay Bá Viễn nhanh chóng leo lên cổ tay Lưu Vũ, trên cổ tay thắt lại một nút.

Phòng tiện ích cũng có cửa sổ hướng ra phía sau tòa nhà, bọn họ có khả năng trực tiếp xuống đất. Với sự hỗ trợ của đám dây leo của Bá Viễn, hai người họ thậm chí sẽ không bị thương.

Bá Viễn ôm chặt eo Lưu Vũ, nghe tiếng bạn trai nhỏ từ trên đỉnh đầu thì thào nói: "Nhắm mắt lại."

Anh nhắm mắt lại, cảm giác đột nhiên mất đi trọng lượng, Lưu Vũ đưa anh từ cửa sổ nhảy xuống, lại giữa không trung đột nhiên dừng lại.

"Ấy?"

Bá Viễn run rẩy mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa có hai con người đang chen chúc nhau với đầu tóc rối bù.

"Hai người sao lại chạy tới đây?" Lưu Vũ nhướng mày, "Gọi Vũ ca một tiếng, ta giúp hai người xuống —— a, đúng rồi, Viễn ca, dây leo của anh có thể chống đỡ bốn người chứ?"

"Anh có thể trụ được." Bá Viễn siết chặt cánh tay, lại nhắm mắt lại, "Lưu Vũ, em còn không mau nhanh đi...... Lão nhân gia chịu không nổi loại kích thích này."

"Vũ ca!" Lưu Chương lập tức nói: "Mang hai chúng tôi xuống với!"

Lưu Vũ hướng dây leo di chuyển sang một bên, vì Bá Viễn đã kết nối với anh nên dây leo của Bá Viễn tự nhiên cũng tuân theo mệnh lệnh của anh, đám dây leo trói chặt Lâm Mặc và Lưu Chương vào nhau, sau đó hạ xuống mặt đất.

"Sao nhìn giống như anh đang trói phạm nhân vậy." Lâm Mặc giãy giụa vươn đầu ra khỏi dây leo, "Bộ muốn bóp chết em à."

"Xin lỗi nha, " Lưu Vũ xin lỗi không chút thành ý, "Trói nhiều tù nhân quá nên quên mất em là đồng đội của ta."

Bọn họ an toàn đáp xuống, Bá Viễn rốt cục mở mắt ra: "Đây là sân sau sao?"

"Sân sau không có lối ra, nếu muốn ra ngoài, nhất định phải mạo hiểm." Lâm Mặc hừ một tiếng, "Toang rồi, Châu Kha Vũ hình như chưa xuống."

"Những người khác đâu?" Lưu Vũ hỏi: "Lâm Mặc, thử cảm nhận xem, Kha Vũ ở đâu?"

Lâm Mặc nhắm mắt lại, Lưu Chương khẩn trương nhìn hắn: "Sao rồi?"

Lâm Mặc cau mày và mở mắt ra: "Trương Gia Nguyên?"



Châu Kha Vũ nhét hộp nhẫn mà Trương Gia Nguyên làm rơi vào túi quần, nhân lúc đang máy đang ở tầng 18 thì liền nhấn nút. Sau đó, anh lại trốn vào không gian ẩn nấp, và lao vào thang máy ngay khi cửa thang máy mở ra.

Trùng hợp có một nhóm người chuẩn bị từ tầng mười bốn đi ngang qua.

"Cửa sổ hành lang tầng này không phải đã đóng rồi sao?" Một người trong số đó rùng mình, "Sao lại có gió nhỉ?"

"Căn bản là không có mở." Một người đồng niên liếc mắt nhìn cửa sổ hành lang, cửa sổ tầng này là cửa trước, luôn được đóng chặt, "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Không nói ra được nhưng ta cảm thấy có điều không đúng." Người đầu tiên suy nghĩ, rồi đột nhiên ý thức được vấn đề, "Chờ đã, trong đội bọn họ có người có thể tàng hình, chẳng lẽ vừa rồi có người tiến vào thang máy!"

Nhưng đã quá muộn, thang máy đã xuống tầng một. Châu Kha Vũ thận trọng đi qua đám đông và cuối cùng đã đến cổng.

Cửa lớn đóng chặt, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Châu Kha Vũ thò tay vào túi quần và chạm vào hộp nhẫn.

"Dị năng tiến hóa cấp hai của Nhậm Dận Bồng là Dịch dung, quả bom là do Nhậm Dận Bồng dịch dung thành Lưu Vũ để giá họa."

"Anh có thể không tin em, nhưng hãy nhớ rằng, em yêu anh"

"Đi đi, đừng quay đầu lại."

Lời nói của Trương Gia Nguyên vang vọng bên tai, Châu Kha Vũ siết chặt ngón tay vào hộp nhẫn.

"Có người?"

Giọng cô gái nhẹ nhàng vang lên, giống như đang kiểm tra: "Kha Vũ? Là anh sao?"

"Lục Dao tỷ." Châu Kha Vũ xuất hiện, cô gái có miếng băng gạc trên đầu trốn sau tủ nhìn anh: "Nếu đúng là cậu thì sao lại tới đây? Bọn họ không phải đều đang đi tìm cậu sao? Rất nguy hiểm !"

"Cô tin chúng ta sao?"

"Tin." Lục Dao nhún vai, cô ấy đã làm việc ở quầy lễ tân ở tầng một của cục Yêu Thần kể từ khi Long Đan Ny đến, cô ấy biết tất cả mọi người trong cục Yêu Thần, "Mọi người như thế nào tôi sớm đã rõ, khẳng định là hiểu lầm. Bây giờ cậu muốn làm gì, ra ngoài? Tôi có thẻ ra vào cổng lớn, có thể thả cậu đi."

Châu Kha Vũ mím môi: "Lục Dao tỷ, có thể ... giúp tôi một việc được không?"

"Nói đi." Lục Dao gật đầu, "Việc có thể làm nhất định tôi sẽ giúp."

"Giúp ta chuyển lời đến Lưu Vũ bọn họ, ta không đi, bảo bọn họ mau chạy." Châu Kha Vũ vội vàng nói, "Ta còn có việc, không thể rời đi, bảo bọn họ phải nhanh chóng chạy đi, bọn họ có lẽ đang ở sân sau, phiền cô giúp tôi tìm họ..."

"Đừng lo." Lục Dao xoa đầu anh. Cô không cao nên phải kiễng chân mới có thể chạm vào đỉnh đầu của Châu Kha Vũ, "Ta nhất định chuyển lời, cậu tự mình phải cẩn thận."

Tiểu Lục vụt chạy vào phòng nhân viên, và Châu Kha Vũ đồng thời kích hoạt dị năng hòa mình vào không gian.

Đi thôi, không quay đầu, hắn một thân phản nghịch, sao có thể vĩnh viễn không trở về.

Trương Gia Nguyên đang ẩn nấp trong bóng tối, chờ ngày nắng lên, anh sẵn lòng từ nơi ánh sáng đi vào bóng tối.

Bất luận là thật hay giả, Trương Gia Nguyên đã nói đúng một điểm.

Cậu yêu anh.

Anh cũng yêu cậu.

18.

Cao Khanh Trần nheo mắt, phong cách của anh trước giờ luôn là tiên hạ thủ vi cường - với thực lực sức mạnh thuộc TOP3 của INTO1, Cao Khanh Trần dù là đơn thân độc mã hay là hợp tác với Châu Kha Vũ đều có ưu thế tuyệt đối, còn chưa kể đến hiện tại anh đang ở đâu.

"Em tự lo mình nhé." Cao Khanh Trần thấp giọng nói với Duẫn Hạo Vũ, giây tiếp theo anh đã xông vào đám người, Tiểu Thố thực hiện lối đánh du kịch, còn Duẫn Hạo Vũ theo sát phía sau, song đao xoay tròn trên ngón tay cứa ngang cổ của tên cản đường. 

"Ai nói trị liệu viên thì không thể đánh nhau?" Duẫn Hạo Vũ nhướng mày, thậm chí còn lộ ra nụ cười ngông cuồng của tuổi trẻ, "Ta chỉ là đánh không lại mấy người trong đội thôi, không có nghĩa là không đối phó được với các người."


Trên đường phố Nagoya, Santa quay lại chém tên giả làm cụ , mặt nạ da người bị xé toạc, đối thủ cũng là một nam nhân trưởng thành, giá trị vũ lực chắc hẳn không thấp. Santa tạo một lưỡi kiếm băng làm vũ khí, chém về phía cổ họng của đối phương, nhưng hắn ta đã ngồi xổm xuống để tránh và tấn công vào phần dưới cơ thể của anh.

Riki lặng lẽ hóa thành mèo Birman, từ ống thông gió chạy lên mái nhà lẻn ra khỏi khách sạn, sau đó biến trở lại hình dạng con người ở một góc phố, lao về hướng Santa đã gửi định vị.

"Ngươi tại sao lại muốn cản trở?" Santa dùng băng chế ngự lưỡi dao của đối phương , "Ngươi có mục đích gì?"

"Cấp trên nói nếu như ngươi không ngoan ngoãn ở lại chỗ này mà quay trở về phá rối cục diện, nhất định phải chết." Đối phương giật giật khóe môi, "Uno Santa, ngươi không muốn mất mạng...chứ..."

Mắt hắn mở to ngạc nhiên. Một nhát dao đâm vào tim hắn. Rikimaru mặt không chút biểu tình rút con dao ra, tùy tiện lau tay: "Vậy thì chết đi."

"Riki!" Santa tròn mắt kinh ngạc, "Anh tới rồi! Bọn mình đi thôi!"

Nhưng từ góc đường có tiếng gầm rú của xe ô tô truyền tới, giống như là xe nhiệm vụ được cục Yêu Thần phái tới. Riki nhíu mày: "Nhanh thật."

"Lên đi!" Santa quỳ xuống, hóa thành nguyên hình, "chúng ta đi thôi!"



"Không đúng, sao tôi lại cảm thấy hơi thở của Gia Nguyên lúc gần lúc xa..." Lâm Mặc nắm lấy tay Lưu Chương, "lại hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của Châu Kha Vũ..."

"Châu Đan có thể đã ẩn giấu hơi thở của mình rồi." Lưu Chương an ủi, "Khi nó lẩn vào không gian ẩn nấp, đại đa số trường hợp đều không thể cảm nhận được."

"Gia Nguyên thì sao?" Lâm Mặc dùng toàn lực cảm nhận, "Không được, lại biến mất rồi..."

"Chúng ta không thể đợi được nữa." Lưu Vũ hạ quyết tâm, "Ít nhất chúng ta phải tự cứu mình mới có thể cứu được bọn họ, chúng ta đi trước, có người tìm đến nơi rồi!"

Tiếng bước chân đã đến gần sân sau, nhưng Bá Viễn nghe thấy tiếng móng guốc xen lẫn với nó. Một con nai trắng với bộ lông sáng ngời xuất hiện trước mặt họ: "Mọi người đang ở đây!"

"Lục Dao?" Bá Viễn không chắc chắn hỏi, nhớ tới cô gái ở quầy lễ tân lầu một hình như là Bạch Lộ, "Cô..."

Lục Dao biến trở lại hình dạng con người, và tốc độ nói của cô ấy tăng lên rất nhiều: "Châu Kha Vũ nhờ tôi chuyển lời cho mọi người, nói rằng anh ấy sẽ ở lại, bảo mọi người nhanh chóng rời đi. Trong tay tôi có thẻ ra vào có thể mở được cửa lớn, các người mau chạy đi!"

"Cám ơn." Lưu Vũ gật đầu với nàng, Lục Dao phẩy phẩy tay nói, "Đi đi, bọn họ rất nhanh sẽ đến, hiện tại thủ vệ ở tiền sảnh không nhiều, lúc nãy ta đi qua có nhìn thấy, mọi người có thể trực tiếp xông qua đó."

Bốn người gật đầu, Bá Viễn dùng dây leo dựng lên kết giới, sau đó đi vòng qua cửa trước điều tra: "Chỉ có bốn tên hộ vệ mới, có thể đối phó."

"Được." Lưu Vũ híp mắt, "Xông lên!"

Họ chạy thẳng ra cổng từ nơi ẩn nấp và lập tức bị phát hiện: "Mau! Chạy rồi! Ở đây!"

Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên tai, Lưu Chương chạy cuối, quay người vừa chạy vừa bắn: "Mau lên!"

Bạch Lộ chạy về phía trước trong hình dạng một con nai, đến cổng thì lại biến thành Lục Dao, cô lấy thẻ ra vào từ trong túi ấn vào cửa. Cánh cửa chậm rãi mở ra, Lục Dao nhét thẻ ra vào vào tay Lưu Vũ: "Cầm đi, về sau biết đâu sẽ có ích."

Lúc này, Lâm Mặc, người ở vị trí thứ ba, đã ra khỏi cổng lớn, chỉ còn lại Lưu Chương một mình. Càng ngày càng có nhiều kẻ truy đuổi phía sau anh, những viên đạn xuyên qua không trung lao thẳng đến Lưu Chương.

"Chạy mau!"

Lưu Chương chỉ nghe thấy tiếng hét của Lục Dao, sau đó anh lao người qua cổng, cánh cổng bắt đầu từ từ đóng lại, và một bông hoa máu nở trên ngực Lục Dao.

Cô đứng chặn ở phía sau Lưu Chương.

"Mau chạy..." Tiểu cô nương ở quầy lễ tân nặng nề ngã trên mặt đất, "Chạy đi..."

Cánh cửa hoàn toàn đóng lại, họ chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt mở to của Lục Dao. Một giọt nước mắt trượt xuống gò má lạnh giá của Lục Dao, hòa vào bụi đất.

"Chết tiệt, bốn người bọn nó trốn rồi!" Tên đội trưởng nóng nảy đá vào xác con nai nhỏ. "Con nhỏ này không biết tốt xấu, dám giúp bọn nó trốn ra ngoài, chết cũng đáng đời. Đem xác ném ra ngoài, đồ xúi quẩy."

Đối diện cánh cửa, Lâm Mặc dùng tay che miệng ngăn bản thân phát ra tiếng động, mà Lưu Chương hai tay nắm chặt thành quyền, giữa xương khớp phát ra thanh âm.

Những người đã tin tưởng và giúp đỡ họ vô điều kiện đã chết dưới họng súng.

Thậm chí không có thời gian để nhìn thấy bình minh của chiến thắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net