Phần 4 chương 19 + 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19.

"Kỳ quái, người chạy đi đâu cả rồi? Chúng ta nhiều người như vậy, bọn chúng tính tới tính lui cũng chỉ có năm sáu người, sao có thể để mất dấu chứ?"

"Lệnh bắt giữ đã được ban hành, không thể chạy xa được, khẳng định bọn họ vẫn còn trong tòa nhà này."

Hai tên đang xì xào bàn tán thì bị thiếu niên đội mũ trùm đầu bất mãn "chậc" một tiếng, bọn chúng lập tức dừng lại, im lặng tăng tốc tuần tra.

"Không ổn, không ổn rồi, lão đại!"

Một thiếu niên loạng choạng xông vào: "Chạy rồi, bọn họ chạy rồi! Bọn họ từ cửa chính chạy thoát rồi!"

"Cái gì?" Thiếu niên híp mắt, bị mũ trùm đầu che đi, không nhìn rõ sắc mặt, "Chạy rồi?"

"Vâng, vâng." Người báo tin thở hổn hển, "Chuyện là, chuyện là ở quầy lễ tân lầu một có một cô bé cầm thẻ kiểm soát ra vào, bị thả ra ngoài. Người của chúng ta bắn cô gái chết ngay tại chỗ. Thi thể bị ném ra ngoài."

"Đều trốn thoát? Một người cũng không bắt được?"

"Chạy rồi, bốn người chạy thoát." Thiếu niên run rẩy hỏi: "Lão đại, tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Mau tuần tra, đừng để sót tên nào." Thanh niên cảnh cáo nói, "Ta đi ra ngoài một lát."

Sau khi rời khỏi tầm mắt của nhóm binh lính, cậu đi thẳng vào thang máy, lúc này toàn bộ bảo vệ ở tầng mười bốn đã rút đi để truy tìm các thành viên đang chạy trốn của INTO1, hành lang lúc này trống không, không có bóng người. 

Cậu đưa tay cởi mũ trùm đầu ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Trương Gia Nguyên thở dài đấm vào tường: "Đồ ngốc! Lẽ nào anh ta lại quay về rồi?"



Trong văn phòng INTO1, Châu Kha Vũ đang cẩn thận đi qua đống lộn xộn trên mặt đất.

Anh đoán chắc đám bảo vệ ở tầng này sẽ bỏ đi truy lùng bọn họ nên anh đã ẩn mình lần nữa bước vào thang máy, trước lạ sau quen, anh lặng lẽ đi thang máy lên tầng mười bốn.

Cửa phòng làm việc mở toang, lúc Bá Viễn và những người khác ra ngoài vẫn để mở, bên trong lộn xộn kinh khủng, chắc chắn đã có người vào đây lục soát. Cả căn phòng hỗn loạn, chiếc tủ bị mở toang và tất cả đồ đạc bên trong bị ném ra ngoài, ghế của Lưu Vũ lăn quay xuống đất, ngăn kéo bàn của Duẫn Hạo Vũ mở toang, tất cả tủ khóa của Bá Viễn đều bị cạy mở, đảo lộn hết cả lên.

Anh tìm thấy vị trí của mình, giải trừ trạng thái tàng hình, rồi chạm vào một phần nhô ra dưới đáy bàn và ấn vào đó.

Một tấm lưới dày đặc hiện ra từ một bên bàn, Châu Kha Vũ đưa tay lấy ra những thứ bên trong.

Đó là ám tiễn, so với các thành viên chuyên bắn trượt trong đội thì Châu Kha Vũ cũng xem như là không tệ. Vật nhỏ này được mô phỏng theo một ám khí cổ xưa, vốn là quà sinh nhật do Trương Gia Nguyên tặng, Châu Kha Vũ cho rằng nó quá nguy hiểm nên cẩn thận cất trong ngăn bí mật trên bàn làm việc, chưa từng sử dụng qua.

Nhưng bây giờ anh gần như đã dùng hết đạn, để bảo toàn tính mạng và truy tìm sự thật, anh chỉ có thể để cho thứ này được nhìn thấy ánh sáng một lần. Địch ngoài sáng, ta trong tối, nó sẽ mang lại cho anh ta sự tiện lợi.

Châu Kha Vũ giấu ám tiễn trong tay áo và đi đến tủ lưu trữ hồ sơ. Các tệp hồ sơ nằm rải rác trên mặt đất, anh ngồi xổm xuống lục lọi, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn.

Đó là sấp hồ sơ anh mang từ văn phòng của Châu Chấn Nam, trong đó hồ sơ của Trương Gia Nguyên đã bị lấy ra, sau đó mới được thêm vào. Thoạt nhìn, đó chỉ là thông tin cá nhân bình thường, chả trách Lưu Vũ và những người khác không nhận thấy, nhưng Châu Kha Vũ nhìn kỹ lại đã thấy có gì đó không ổn - một dấu rất nông, bốn chữ cái được viết bằng bút chì: wjjw.

Đây là biểu tượng thường thấy của Long Đan Ny.

Châu Kha Vũ suy nghĩ, rồi quyết định xé bỏ hồ sơ của Trương Gia Nguyên mà không để lại chút dấu vết nào, lại nghe thấy từ bên ngoài cửa có tiếng người hỏi, "Anh đang làm gì vậy?"

Khi anh quay đầu lại, Trương Gia Nguyên đang dựa vào cửa nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.

Châu Kha Vũ sửng sốt một chút, thừa dịp này, Trương Gia Nguyên giật lấy tập tài liệu trong tay anh: "Không có việc gì thì xé cái này làm gì?"

"Trên đó có thứ gì đó." Châu Kha Vũ chỉ vào những vết bút chì mờ nhạt mà căn bản không nhìn thấy nếu không chú ý tới. Trương Gia Nguyên thuận tay khóa cửa lại, sau đó khoanh chân ngồi bên cạnh anh, mỉm cười tà mị: "Yo, đây là đang muốn che chở cho em, tin em rồi sao?"

"Không phải tin ngươi." Châu Kha Vũ hừ lạnh một tiếng, "Ta chỉ là không muốn làm mất mặt cả đội. Nếu có người phát hiện ra sự câu kết này với Long Đan Ny, thanh danh của cả đội không cần nữa sao?"

"Anh được quá đi, " Trương Gia Nguyên nhéo nhéo mặt anh, "Anh là sợ em bị thứ này làm ảnh hưởng sau này, đúng không? Anh thừa nhận đang lo lắng cho em rồi sao."

Châu Kha Vũ đảo mắt: "Tự mình đa tình"

"Đừng xé, vật này về sau sẽ có ích. Không phải tiểu tổ tông, em còn chưa nói anh, " Trương Gia Nguyên đập tay xuống đất, "Anh sao lại không chạy đi? Điên rồi à? Muốn ở lại tìm chết? Em hiện tại là người của Long Đan Ny, không ai dám động vào em nhưng anh thì khác, anh đang bị truy nã, khắp nơi người người đều muốn bắt anh nhận thưởng..."

Nửa câu sau của cậu bị chặn lại trong miệng. Đôi môi của Châu Kha Vũ áp vào môi cậu, cậu không còn cách nào khác ngoài việc nuốt tất cả những lời muốn nói xuống.

20.

"Ta sớm nên biết." Châu Kha Vũ kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, "Em là vì ta."

"Anh quả thật thông minh," Trương Gia Nguyên móc tay anh, "Lý tưởng của em chính là anh, anh chọn INTO1, em cũng sẽ chọn INTO1."

"Những người khác thì sao, đều chạy thoát hết rồi sao?" Châu Kha Vũ tranh thủ thời gian trao đổi thông tin với Trương Gia Nguyên, "Anh đã nhờ vả chị Lục Dao, chị ấy có thẻ kiểm soát ra vào."

"Đã thoát hết rồi." Trương Gia Nguyên cụp mắt xuống, "Nhưng chị Lục Dao... chị ấy..."

Châu Kha Vũ nhìn cậu, đột nhiên hiểu được kết cục của Lục Dao trong mắt Trương Gia Nguyên.

"Chị ấy bị bắn, chết ngay tại chỗ. . . " Trương Gia Nguyên cố gắng nói, "Em không rõ chi tiết, nhưng tất cả bọn họ đều chạy thoát, nhưng chị Lục Dao vẫn còn nằm ở bên ngoài."

"Là tại anh." Châu Kha Vũ cuộn mình thành quả bóng nhỏ, "Đều là lỗi của anh."

Nếu bọn họ không cậy nhờ vào Lục Dao, có lẽ Lục Dao đã không chết. Một cô gái thông minh như vậy, mỗi ngày đi làm khi đi ngang qua quầy lễ tân ở tầng một sẽ nhận được một lời chào buổi sáng tràn đầy năng lượng từ cô ấy, thỉnh thoảng còn nhắc nhở bọn họ là sắp trễ giờ chấm công.

Người tốt như vậy mà đã không còn.

"Chúng ta có lỗi với chị ấy." Trương Gia Nguyên ôm anh an ủi, "Em sẽ tìm thời gian đưa chị ấy trở về, anh yên tâm."

"Ừm." Châu Kha Vũ gật đầu, Trương Gia Nguyên lại nói: "Em không thể ở lại lâu, hiện tại anh có kế hoạch gì không?"

"Chúng ta phải thông báo cho bọn họ quay lại," Châu Kha Vũ nói, "Xem ra trận đại chiến này chắc chắn không thể tránh khỏi, hiện tại Lưu Vũ có bị  oan hay không không quan trọng, cả đội đều sẽ bị gán danh sợ tội bỏ trốn, vì vậy anh muốn tiến thẳng đến hang ổ của Long Đan Ny."

"Có rất nhiều người dưới quyền bà ta," Trương Gia Nguyên nói, "Nếu tính cả em vào thì vẫn không đủ, cho dù cả đội cùng xông lên, cũng không được."

"Bao nhiêu? Có thể tính được không?"

"Đánh giá đại khái..." Trương Gia Nguyên tính toán, "Nhất định có mười mấy tên đầu lĩnh."

"Chúng ta có thể gọi quân chi viện đến không?" Châu Kha Vũ hỏi: "Sư huynh bọn họ không phải..."

"Nhưng bọn họ không ở trong tư cục," Trương Gia Nguyên cảm thấy lo lắng, "Nếu Lưu Vũ và những người khác có thể gửi tin nhắn khẩn cấp, có lẽ có thể."

"Vậy anh ẩn nấp trước, tránh gây động tĩnh, không để Long Đan Ny phát hiện ra anh còn ở đây." Châu Kha Vũ nhanh chóng đưa ra quyết định, "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên anh sẽ lưu lại đây."

"Tự mình cẩn thận một chút, " Trương Gia Nguyên nói, "Dùng mật mã của chúng ta."

"Được." Châu Kha Vũ đẩy cậu ra cửa, "Mau đi đi, nếu không bị phát hiện thì đã muộn màng."

"Nhất định phải cẩn thận biết chưa, " Trương Gia Nguyên liên tục thúc giục, "Không được tự ý hành động một mình, nhất định phải cùng em bàn bạc, quan trọng nhất là. . . "

"Cái gì?"

"Tin em, sẽ không làm hại anh."

Châu Kha Vũ thò tay vào túi quần, chạm vào hộp nhẫn mà Trương Gia Nguyên để lại, do dự một lúc nhưng vẫn không lấy ra, nói với cậu rằng có thứ đã làm mất. Trương Gia Nguyên vừa đi tới cửa, anh đột nhiên lại mở miệng nói: "Anh có thể tin em không?"

Trương Gia Nguyên sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười: "Anh nghĩ những người chơi nhạc trước đây là người như thế nào?"

Châu Kha Vũ cũng bật cười: "Là một người không bình thường."

"Đúng vậy." Đôi mắt của Trương Gia Nguyên sáng ngời, Châu Kha Vũ cảm giác như có thể nhìn thấy chính mình trong đó.

"Nhưng em trông giống như một kẻ xấu giả vờ làm người tốt"

"Còn anh thì trông giống như, " Trương Gia Nguyên lại đi về phía anh, ôm lấy khuôn mặt anh hôn lên một cái, "một người tốt, giả làm kẻ xấu."

Hai người nhìn nhau cười, Trương Gia Nguyên lại lui ra ngoài: "Đi đây."



"Chúng ta cần liên lạc với Châu sư huynh." Lưu Vũ cau mày nói, "Kha Vũ còn ở bên trong, Gia Nguyên không rõ tung tích, chúng ta cần liên lạc với các thành viên làm ngoại vụ, đây nhất định là cuộc chiến cam go."

"Ta không có điện thoại, vòng tay cũng hết pin." Lâm Mặc giơ tay ra hiệu máy liên lạc đã hết pin, "Làm sao bây giờ?"

"Cẩn thận!"

Lưu Chương bất ngờ lao vào Lâm Mặc, ôm cậu, ngã lăn ngay tại chỗ, chiếc xe đột nhiên tăng tốc suýt nữa đâm vào Lâm Mặc. Nhưng Bá Viễn nhìn thấy một khuôn mặt đeo kính râm qua cửa kính ghế lái.

"Không ổn, chắc bọn họ đã đuổi kịp rồi!" Bá Viễn thả dây leo kết thành lưới, dùng sức trói chặt xe lại, "Mau chạy!"

"Phía sau còn có xe!" Lưu Vũ quay đầu lại, nhìn thấy đoàn xe lao ra, nhất định là tới bắt bọn họ, "Đi thôi!"

"Lên xe!"

Một chiếc xe SUV dừng ở trước mặt bọn họ, cửa sổ gần ghế lái hạ xuống, lộ ra quả đầu kiwi quen thuộc: "Mau!"

"Mika! Cảm ơn Chúa!" Lâm Mặc vội vàng mở cửa xe lên trước, Lưu Vũ ngồi ghế phụ, Lưu Chương và Bá Viễn ngồi sau với Lâm Mặc.

"Ngồi yên!" Mika nhấn ga, chiếc SUV lập tức lao ra ngoài, Bá Viễn cũng nắm chặt tay thành quyền, dây leo mọc nhanh tạo thành rào chắn phía sau chiếc SUV, chặn các phương tiện đuổi theo.

"Anh tìm đâu ra chiếc xe này vậy?" Lưu Chương ngồi ở hàng ghế sau thắt chặt dây an toàn, miễn cưỡng cố định người trên ghế dưới làn đua tốc độ cao của Mika.

Mika ngồi ở ghế trước liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, hời hợt nói: 

"Cướp đó."

"... Anh là cường đạo à!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net