Hoa Trong Gương , Trăng Trong Nước ( end )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm : Hoa trong gương , trăng trong nước
Tác giả : Lam Vũ

●●●

Ta họ Dịch tên là Thiên Tỉ , trong tên còn có một chữ Dương , chính xác là Dịch Dương Thiên Tỉ .

Gia đình ta ở dưới quê rất nghèo , trên ta có 1 người anh 2 người chị , dưới ta có 2 cậu em , cuộc sống trong nhà chưa bao giờ đầy đủ nhưng lại rất vui vẻ , rất ấm áp .

Vì muốn giúp đỡ gia đình ta quyết định rời quê đi học nghề . Nghe người ta nói , Bắc Kinh sa hoa mỹ lệ , ta cứ thế đi theo dòng người đến thủ đô phồn hoa đó .

Lần đầu tiên trên đường cái khi vừa đến Bắc Kinh , ta đứng bên đường nghe thấy tiếng hát trong tòa nhà đối diện , như vậy duyên đến , ta nghe một lần đã mê say kinh kịch .

Ta xin vào đoàn từ đó đi theo các tiền bối học nghề , học mãi , cố gắng mãi cho đến khi được chính thức biểu diễn .

Trưởng đoàn nói ta có thiên phú , từ đó ta liền thành gà để trứng vàng của đoàn , cuộc sống của một con gà đẻ trứng vàng trong đoàn chính là luôn được một bọn người hư tình giả ý vây quanh , nghe bọn họ khen ngợi hết lời ta trong lòng âm thầm suy nghĩ xem có bao nhiêu lời thật lòng , bao nhiêu lời giả dối .

Mỗi ngày cứ trôi đi , ta thực sự đã ở trong đoàn rất lâu rồi , mỗi tháng ta đều sẽ nhờ một người trong đoàn chuyên phụ trách đi đến các tỉnh khác mua vật dụng này nọ giúp ta gửi tiền về quê nhà . Đôi khi cha mẹ ta còn nhờ hắn mang đến cho ta vài món quà quê để ăn .

Một hôm khi ta đang biểu trên sân khấu , bên dưới như cũ vẫn đông nghịt người , nếu là bình thường ta đều sẽ không mấy để ý đến điều đó , chỉ chú tâm phần biểu diễn của mình cho thật tốt , nhưng hôm đó , không biết là hảo duyên hay nghiệt duyên ta lại chú tâm vào thân ảnh của một nam nhân bên dưới , nhìn đến mức bản thân chút xíu nữa đã quên đến lượt mình hát . Kết thúc buổi diễn ngày hôm đó , nam nhân kia cư nhiên lại tìm ta trò chuyện , còn hỏi ta rất nhiều thứ . Ta nhận thấy rằng những buổi diễn tiếp theo của đoàn , nam nhân đó đều sẽ có mặt , ta phì cười , vừa nhìn đã biết người đó chính là một công tử nhà giàu , cái bộ dạng tại thượng kia không cần nói cũng chính là đập thẳng vào mặt người ta , ta không nhìn ra hắn có điểm nào thích ngồi như mấy lão phu nhân mà xem kinh kịch của dân tộc .

Nhưng dù vậy hắn vẫn đều đặn xuất hiện , chưa từng vắng buổi diễn nào . Hắn cũng rất kiên trì bám theo ta , cho đến cuối cùng ta phải lòng hắn , đồng ý cùng hắn rời đi .

Hôm đó rời khỏi đoàn , trong đêm khuya vắng vẻ , ta những tưởng rằng bản thân đã tìm được một chỗ để dung thân , cũng tự tìm được cho mình một người bạn đời , thế nhưng ta trăm vạn cũng không nghĩ tới một câu hỏi ' Một thiếu gia như hắn vì cái gì lại yêu ta ? ' Nhưng loại câu hỏi này cho đến rất lâu sau ta mới có thể ngộ ra .

Ta được hắn đưa vào Vương phủ , thì ra hắn chính là con trai lớn của Vương gia ( Vương gia ở đây chính là gia tộc họ Vương , nhà họ vương , chứ không phải Vương gia – em hoặc anh của Hoàng Đế ) . Cũng chính là một hoa hoa công tử , nổi tiếng trăng hoa .

Nhưng hắn lại nhất mực yêu chiều đối với ta , cũng chưa từng đối xử với ta không tốt , cho ta áo mặc cũng cho cơm ăn , cứ thế ta gắn cho hắn cái mác người tốt .

Hoa nở rồi cũng phải tàn , tiệc vui cũng có lúc phải tan , như đã nói hắn chính là một hoa công tử nổi tiếng , hắn có thể sẽ chọn cho mình một đóa mẫu đơn để nguyện hiến dâng tất cả , chỉ tiếc đóa mẫu đơn đó không phải là ta . Trò chơi của hắn rốt cục cũng đã đến lúc khép màn , ta cũng đã bị hắn đưa vào quên lãng . Ta vẫn luôn ở tiểu viện hắn xếp cho ta , sau này ta mới biết thì ra đó chính là biệt viện không còn dùng nữa ở sau hậu viện của Vương phủ, nơi này rất xa nhà chính , thảo nào ta chưa từng nhìn thấy người hầu nào đi ngang qua trừ tiểu cô nương thường mang thức ăn đến cho ta .

Ta vẫn cứ sống , đôi lúc ta thầm nghĩ có phải hay không bản thân mình cứ ở lại đoàn có khi sẽ tốt hơn , ít nhất cũng sẽ không có thảm cảnh như bây giờ . Nhưng tiếc là trên đời này có nhiều thứ không thể thay đổi , chẳng hạn như là quá khứ .

Không lâu sau ta nghe tin đại lão gia của Vương gia đã mất , đại thiếu gia lên tiếp quản sản nghiệp , khi đó ta còn nghĩ , loại người như Vương Tuấn Khải có thể tiếp quản sản nghiệp sao ? Nhưng sự thật chứng minh suy nghĩ của ta sai rồi , Vương đại thiếu gia mặc dù trăng hoa nhưng dù sao hắn cũng là con trai duy nhất , nếu Vương lão gia không bồi dưỡng cho hắn thì bồi dưỡng cho ai , cùng với dù sao nếu hắn không có tài thì hai vị phụ mẫu họ Vương cũng sẽ không mặc cho hắn làm càng đến thế .

Ta ngồi sau bức tường cũ nát nghe hai tên hạ nhân lười biếng trốn việc đứng bên kia bức tường nói chuyện phiếm , họ nói về Vương Tuấn Khải , họ nói cách hắn làm để phát triển cũng như giữ vững gia sản dưới móng vuốt của một đám cáo già xung quanh , lúc đó ta mới ngộ ta mình vẫn chưa thực sự nhìn thấu hắn .

Không lâu sau đó , hắn đến thăm ta , ta không biết là thăm hay là vô tình đi ngang qua , hay chính là vô tình nhớ đến một kẻ ngây ngốc ngồi trong biệt viện chờ hắn . Sau đó cuộc sống của ta được tính là không tồi chút nào , không có phụ mẫu họ Vương , hắn bây giờ chính là gia chủ , vì thế hắn cũng có thể không cần sợ bất cứ ai phản đối , nghiễm nhiên đưa ta vào nhà chính .

Khoảng thời gian ở bên cạnh hắn , ta rất vui vẻ , rất hạnh phúc , hắn đối với ta rất tốt . Còn nhớ , ta có thói quen thường ngồi bên cửa sổ ngắm hoa , hắn bước vào đều sẽ từ phía sau ôm lấy ta . Mỗi khi hắn rảnh đều sẽ thuê đoàn kinh kịch đến , sau đó ta sẽ cùng họ diễn , hát một khúc Điển Ngục Ti cho hắn nghe ( Vũ có lên mạng tìm những bài kinh kịch nổi tiếng của Trung Quốc , nhưng đều không thấy , nên cứ lấy bài Điển Ngục Ti , mong các bạn bỏ qua cho sự sai sót này . ), mỗi lúc ta hát xong , hắn đều đứng dậy vỗ tay khen hay , nhưng ta chưa từng dám nghĩ tới trong quá trình xem kia hắn có bao nhiêu phần chú tâm .

Ta như một con sâu bò lên một cành cây cao , ngước đầu lên cũng không nhìn thấy trên kia là gì , bò mãi bò mãi , đi được tới đâu hay tới đó , ngày tháng phía trước cũng chưa từng dám nghĩ tới . Mà cũng bởi vì không nghĩ tới cho nên ta cũng không biết tương lai sau này của ta thực tối tăm , mờ mịt vô cùng .

Mọi việc đều sẽ tốt cho đến ngày xuân hôm đó , mối quan hệ của ta cùng Tuấn Khải rất tốt – ta nghĩ vậy . Hắn đưa ta cùng đi tham gia các buổi tiệc của thương nhân , đưa ta cùng đi bàn công việc , đưa ta đi du ngoạn , đi rất nhiều nơi . Cư nhiên , hắn cũng đưa ta đến tay đại thiếu gia họ Vương – Vương Nguyên . Nói đến Vương Nguyên , đầu tiên cần nói là gia thế của anh ấy , Vương Nguyên là con của tiền thừa tướng ( tức nghĩa là baba ảnh từng làm thừa tướng , do thời này cuối đời nhà Thanh , sự chuyển giao giữa cổ đại và hiện đại nên nó còn giữ nét cổ , cũng có sự tân tiến ) , gia thế hùng mạnh , sản nghiệp to lớn , cửa hiệu của anh ta trải rộng khắp Trung Quốc , có thể nói , bất cứ ai có thể kí kết làm ăn cùng anh ta , chắc chắn một điều có thể hô to : Tôi giàu to rồi !!! .

Và theo lẽ đương nhiên ... Vương Tuấn Khải cũng muốn kí kết làm ăn với người đó .

Vương Nguyên là loại nam nhân có thể gọi là cao – phú – suất , bất kể mỹ nữ nào cũng sẵn sàng ngã vào lòng anh ta , thế nhưng anh ta lại muốn một tiểu nhân vật như ta - đó cũng là điều kiện giữa Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải để anh ta chịu cùng Vương Tuấn Khải làm ăn , ta cứ thế liền biến thành một món hàng có thể tùy tiện trao đổi giữa bọn họ mà ta cũng không thể lên tiếng phản đối .

Trong đêm xuân năm ấy , ta vừa rời khỏi Vương gia , ta lại tiến vào Vương gia ( ở đây mình cố tình lấy sự trùng họ của hai anh để nói , ý là khi ở Vương gia – nhà Tuấn Khải , Thiên Tỉ bị tổn thương , rồi cậu lại vào Vương gia , Thiên Tỉ nghĩ mình lại chịu tổn thương . Cậu này có thể hiểu như cậu " ta vừa bước ra khỏi một địa ngục , lại đặt chân vào một địa ngục khác " )

Đến Vương gia ( nhà Vương Nguyên ) ta mới phát hiện nó không hề thua kém Vương gia trước kia ( nhà Tuấn Khải ) , có thể nói còn hơn hẳn nữa . Vương Nguyên , anh ấy thuộc loại hình mẫu ôn nhu mà các thiếu nữ khuê phòng đều yêu thích , anh ấy đối với ta rất tốt , rất tốt , cũng chưa từng khinh bỉ , hay xem ta là một món hàng vừa trao đổi được . Vương Nguyên hỏi ta : " Nghe nói ngươi xuất thân từ một đoàn kinh kịch ? " Ta gật đầu thay cho lời đáp .

Vương Nguyên lại nói : " Khi mẫu thân ta còn sống , bà ấy cũng rất thích xem kinh kịch . Phụ thân ta mặc dù không thích cũng luôn đi cùng bà ấy xem , mãi cho đến khi mẫu thân ta mất , phụ thân mỗi ngày đều tự mình đi xem , xem mãi cho đến ngày ông ấy nắm tay mẫu thân rời khỏi hồng trần ." Vương Nguyên nói , ta thấp thoáng nhìn thấy phiếm mắt anh ta hơi đỏ , có lẽ ta nhìn nhầm , bởi vì sau một cái chớp mắt , ta đã không còn thấy nó đỏ nữa .

Qua lần đó , ta tưởng Vương Nguyên sẽ không cho ta diễn kinh kịch để tránh đụng vào nỗi đau lòng , nhưng ngược lại , anh ta thường kêu ta hát một đoạn cho anh nghe , không có sân khấu , không có bạn diễn , cũng không có tiếng nhạc đệm , chỉ có ta hát cùng tiếng lá bên ngoài xào xạt . Nhưng Vương Nguyên mỗi lần đều thật chăm chú nghe ta hát , đó chính là một loại niềm vui đối với bất kỳ người hát tuồng nào . Niềm vui được người khác thưởng thức .

Ta ở Vương gia chưa được bao lâu , Vương Nguyên đã thu xếp đồ đạc cùng gia nhân , chúng ta đến một phủ viện nghỉ mát của Vương gia ở một thôn quê nào đó ta không biết tên . Rất lâu sau này ta mới biết , hành động đó nhằm để trốn tránh tai mắt của Tuấn Khải .

Ở bên Vương Nguyên , ta không cảm nhận được sự âu yếm nồng cháy như Tuấn Khải , nhưng bù lại ta nhận được một cảm giác nhẹ nhàng , ấm áp , một sự quan tâm không lời . Có thể so sánh tình cảm của Vương Tuấn Khải như lửa , cháy hừng hừng nhưng chóng tàn , và tình cảm của Vương Nguyên như than đỏ , sưởi ấm trong đêm đông , không cảm nhận quá rõ ràng nhưng rất ấm áp , rất bền lâu .

Một ngày mùa thu , khi ta nằm bên cây táo ngoài vườn ngắm mây trắng thì Vương Nguyên đến bên cạnh ta , hai tay vòng qua người ta nhẹ nhàng ôm lấy , như đang trân trọng một bảo bối vậy . Chúng ta nằm một lúc lâu , Vương Nguyên cúi người thì thầm vào tai ta một câu mà có lẽ cả đời này ta cũng không quên được : " Thiên Tỉ , ta yêu ngươi . Hứa với ta , mãi mãi đừng bao giờ rời khỏi ta . "

Mãi sau này ta mới biết , thì ra khoảng thời gian đó , Vương Tuấn Khải muốn mang ta về , vì lí do đó mà Vương Nguyên mới vội vàng ngỏ lời với ta như vậy .

Khoảng thời gian tiếp theo Vương Nguyên thường hay cáu gắt với hạ nhân , cũng thường xuyên ở bên cạnh ta , hầu như không rời nửa bước .

Rồi ta lại không biết Vương Nguyên lên cơn điên gì , những ngày kế tiếp anh ta liên tục tra tấn ta , tra tấn , đúng như nghĩa gốc , nỗi đau về thể xác , đồng thời tinh thần ta cũng vì vậy mà tổn thương .

Hiếm hoi lắm anh ta mới có một ngày ra ngoài bàn chuyện làm ăn , buổi sáng hắn đã ôm lấy ta ở trên giường thì thầm bảo ta phải ngoan ngoãn ở nhà , không – được – đi – lung – tung , hắn chính là cố tình nhấn mạnh chúng , nhưng ta dù có muốn đi ta cũng không thể vác cái thân xác này đi được . Ta của hiện tại so với ta của mấy năm trước đã khác nhau gần như ta không còn nhận ra chính bản thân mình nữa , khuôn mặt không còn hồng hào , đôi môi trắng bệch , làn da tái xanh gầy yếu , đôi mắt ta trũng sâu thâm quần , trông cực kì đáng sợ - ta nghĩ vậy . Không có việc gì làm , cũng không có một kẻ luôn bám theo ta , thế nên ta liền rảnh rỗi , ta lang thang trong vườn hoa của Vương phủ , đó chính là một nơi rất đẹp , so với ngự hoa viên ở hoàng cung không thua kém nhau bao nhiêu . Ở nơi đó , ta gặp lại một cố nhân , người đó là một chân lao công ở đoàn ta diễn ngày trước , ta không có ấn tượng lắm , không biết thế nào lại lưu lạc đến đây . Ta muốn trò chuyện với người đó , muốn tìm một điều gì để làm cho bớt đi buồn chán , nhưng ta sợ mình lại làm liên lụy đến vị cố nhân kia , Vương Nguyên từng nói với ta , chỉ cần ta nói chuyện với ai trừ anh ta , kẻ đó cũng không thể nói chuyện được nữa , ta tin Vương Nguyên nói được sẽ làm được .

Anh ta đi bàn công chuyện về , khuôn mặt âm trầm cực độ , vừa nhìn đã biết không nên dây vào . Vài ngày sau anh ta tổ chức tiệc mời khách mà không báo ta một tiếng , cứ thế trước đó vài canh giờ mang cho ta một chén canh , vừa uống xong ta liền không còn ý thức .

Khi tỉnh lại chính là một màn bẩn thỉu đập vào mắt , một đám người bình thường đạo mạo nay lại như con thú động dục mà ' làm ' . Bản thân ta cũng bị ai đó tiến nhập , rồi lại bị đau đớn đánh úp mà ngất xỉu .

Qua hôm đó ta bị sốt , mê mê mang mang mấy ngày liền trên giường , đại phu đến cũng nói ta không còn đường cứu nữa , chính bản thân ta bị tâm bệnh không muốn sống . Vương Nguyên muốn ta sống vậy là mang người nhà ta dưới quê ra đe dọa , ta vì vậy gắng gượng qua vài ngày rồi lại lâm vào mơ hồ .

Trên chiếc giường xa hoa lộng lẫy , ta biết bản thân mình đã đi vào giới hạn , từng mảng , từng mảng ký ức chạy qua đầu rồi bong tróc ra từng mảnh từng mảnh , biến mất .

Ta nhớ đến bài hát Điển Ngục Ti năm nào đó ta hát cho Vương Tuấn Khải nghe , chính bản thân ta không ngờ khi ký ức đã quên hết , không còn đủ sức để nhớ nữa , ta lại nhớ đến Tuấn Khải , trong một phần giây nào đó , ta nhận ra mình yêu Tuấn Khải .

Đối với Vương Nguyên , bất quá anh ta cũng chỉ là một kẻ yêu khờ dại , đối với Tuấn Khải , bất quá cũng chỉ là một kẻ không biết cách yêu , còn đối với ta , bất quá cũng chỉ là một kẻ không nhận ra cái gọi là yêu .

Ta im lặng nằm trên giường , ta biết chưa bao giờ bản thân mình lại bình tĩnh đến như vậy , bình tĩnh đến tĩnh lặng . Ta tỉnh táo chờ đợi cái chết , và ta khép mắt . Nhưng ta lại bỗng chốc nuối tiếc , bởi vì ta chưa kịp nói với Tuấn Khải là ta yêu hắn , cũng chưa kịp nói với Vương Nguyên là ta muốn cảm ơn hắn , cảm ơn vì những thứ hắn đã dành cho ta , cho dù là một hơi ấm trong đêm đông ...

Đêm khuya hôm đó , có một chiếc xe chở ra khỏi Vương phủ một cỗ quan tài , vài ngày sau đó , vị gia chủ của Vương phủ cũng rời khỏi thôn vô danh kia ...

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net