Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh sinh nhật Tiền Xuyên đặt đã được mang tới trước bữa cơm trưa, cả gia đình vui vẻ làm sinh nhật cho mẹ Tiền. Buổi chiều, Tiền Duy và Tiền Xuyên cùng theo ba Tiền mẹ Tiền tới một trung tâm thương mại mới mở ở gần nhà, Tiền Duy tiết kiệm được chút tiền làm thêm trước đó, hôm nay ra tay rất hào phóng mua không ít quà cho ba mẹ, sau khi kết thúc buổi mua sắm cả nhà lại cùng nhau đi xem một bộ phim hài, một ngày tuy hơi bận rộn nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

Về đến nhà đã là tối muộn, Tiền Duy lại nhận được cuộc gọi từ Lưu Thi Vận, sau khi cô nàng và Đường Luật chính thức hẹn hò, cuối tuần tất nhiên sẽ dính lấy nhau.

"Anh ấy đưa tao đi nghe buổi hòa nhạc dương cầm, thực ra tao nghe nhạc đã mệt lắm rồi, nhưng cứ phải cố nhịn không ngủ gật, vì sợ lộ tẩy, tao còn chăm chỉ cày những kiến thức về nhạc cổ điển và dương cầm trước ngày diễn ra buổi hòa nhạc, tối hôm qua tao thức đến hai giờ đêm đấy." Lưu Thi Vận cảm thán, "Nếu hồi thi đại học tao cũng chăm chỉ thế này, chắc giờ đang ở Thanh Hoa hay Bắc đại rồi." Cô nàng hơi xấu hổ, "Nhưng mà ai bảo Đường Luật đáng giá chứ, anh ấy quả thực quá hoàn mỹ, khiến tao cứ có cảm giác nếu bản thân không cố gắng trau dồi những kiến thức tao nhã đó, thì không xứng với anh ấy!"

"À, đúng rồi!" Lưu Thi Vận nói xong chuyện của cô và Đường Luật, thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, "Hôm nay kết thúc buổi hòa nhạc tao đã gặp Mạc Tử Tâm đấy, hóa ra cậu ta cũng thích dương cầm, còn biết rất nhiều nhé, vì Tiền Xuyên về nhà tổ chức sinh nhật cho dì, nên cậu ta chỉ đi một mình, sau đó tao đã hẹn cậu ấy cùng nhau ăn cơm, may mà có cậu ấy, chứ với lượng kiến thức ít ỏi của tao cũng không đủ để nói chuyện với anh ấy, có cậu ta ở đó cũng không đến mức buồn chán lắm."

"Nhưng mà Tiền Duy này, mày còn nhớ lời trước kia chúng ta từng nói không?"

"Hả? Cái gì?"

"Chính là sau này nếu chúng ta có bạn trai, sẽ làm một bàn bốn người cùng chơi mạt chược ấy!" Lưu Thi Vận có chút tiếc nuối nói, "Chí ít bốn người cùng hẹn hò, bình thường ra ngoài dạo phố hay đi chơi cũng vui hơn nhiều! Kết quả là tao thoát FA trước, người yêu mày thì sao? Ngay cả một cái ảnh cũng không có! Lúc đầu tao thấy Mạc Đào không tệ, cuối cùng lại chỉ là bình phong!"

"Mày có chắc Đường Luật sẽ biết đánh mạt chược không? Phẩm vị của mày kém như thế, nếu anh ấy biết đánh, thì nhìn tao với mày đánh xong một ván, anh ấy sẽ giận mày mà chia tay ngay!"

Hai người lại thoải mái tám chuyện một lúc, Tiền Duy mới cúp máy.

Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, Tiền Duy đột nhiên nhận ra, hôm nay Lục Tuân không gọi điện cho cô.

Hôm đó rõ ràng trước khi cô về nhà Lục Tuân còn cố ý gọi điện thoại nói muốn mời cô ăn một bữa, có vẻ như muốn thảo luận chuyện gì đó, Tiền Duy cầm di động có hơi do dự nhưng cuối cùng cô vẫn không gọi điện cho anh, dù sao mình chủ động gọi cũng không khác gì nhắc Lục Tuân đang nợ mình bữa cơm, chuyện này không tốt cho lắm.

Nhưng dù đã an ủi mình như thế, thỉnh thoảng Tiền Duy vẫn nhìn đồng hồ treo trên tường, hết nhìn đồng hồ treo tường, lại vô ý thức cầm di động lên xem có cuộc gọi nhỡ nào không, đáng tiếc dù trong lòng đang chờ đợi cuộc gọi từ dãy số đó, nhưng mãi mà điện thoại vẫn không sáng đèn.

Hành động này của Tiền Duy chắc hẳn lặp lại khá nhiều, ngay cả Tiền Xuyên cũng nhận ra sự bất bình thường của cô.

"Tiền Duy, có phải gần đây bà đang hẹn hò với ai không?"

"Hả?"

Tiền Xuyên nhìn cô chẹp miệng: " Trong mười phút vừa rồi, bà nhìn điện thoại sáu lần. Bà có biết hành động này của bà rất giống người đang trong tình yêu cuồng nhiệt không? Lúc mới yêu tôi cũng như thế, trong mười phút nhìn điện thoại N lần, nếu như không có tin nhắn của cô ấy sẽ rất buồn bực, cảm thấy giống như bị vứt bỏ, cả thế giới cũng trở nên u ám , làm gì đều cũng bực bội mặt mày ủ rũ; nếu như nhận được tin nhắn của cô gì, dù chỉ là một cái emotion thôi, trong lòng cũng sẽ nhảy cẫng lên, cảm giác như cả thế giới lại bừng sáng, dù sao lúc mới yêu ai cũng thế, hận không thể dính chặt lấy đối phương, mới tách nhau ra một lúc cũng vật lên vật xuống rồi." Tiền Xuyên nhạy bén nhìn thoáng qua Tiền Duy, " Chuyện của Mạc Đào tôi cũng nghe rồi, bà không phải là bạn gái thật của người ta, thế nên mới nói, giờ bà đang chờ điện thoại của ai? Tôi rất muốn biết, ai mà có bản lĩnh khiến kẻ mình đồng thân sắt như bà cũng mất hồn mất vía."

Tiền Duy theo phản xạ che giấu tâm trạng của mình, cô phản bác lại ngay: "Mày đừng nói nhảm, chị đây có chuyện quan trọng nên mới chờ điện thoại. Tránh sáng bên tránh sang bên đi."

Tiền Xuyên lại vô sỉ không chịu đi, anh quan sát Tiền Duy vài lần, đột nhiên gương mặt trở nên thương cảm: "Bà xong rồi, Tiền Duy."

Tiền Duy: "Hả?"

Tiền Xuyên vỗ vỗ vai cô: "Tôi biết mà, bà quả thực không phải đang yêu đương cuồng nhiệt, mà trạng thái này của bà chắc là đang thầm mến hoặc yêu đơn phương ai rồi."

Chẳng hiểu sao trong lòng Tiền Duy lại hơi bực bội và bất an: "Mày đang nói lảm nhảm gì đấy ?!"

"Bà thế này rõ ràng là thích ai đó rồi mà còn không biết, bản thân mình cũng không nhận ra mình đang thích người ta." Tiền Xuyên ra vẻ là chuyên gia tình yêu, "Bà xong rồi xong rồi, ai thích trước người đó là kẻ yếu đấy, Tiền Duy."

Tiền Duy giải thích: "Mày còn nói lung tung nữa chị đánh cho bây giờ!" Cô lầm bầm, "Chỉ là..có một người bạn, mấy hôm trước ngày nào cũng nhắn tin nói chuyện , hai ngày nay đột nhiên không nhắn tin nên tao cảm thấy không quen thôi."

Tiền Xuyên không tiếp tục tranh luận với Tiền Duy nữa, bởi vì Mạc Tử Tâm đã gọi điện tới rồi, thằng nhóc này liền mừng rỡ chạy sang bên ngồi nấu cháo điện thoại.

Nhưng những lời anh nói lại khiến Tiền Duy bắt đầu lo lắng...

"Sau khi phát hiện ra ưu điểm của cậu, thì cô ấy dần quen với sự xuất hiện của cậu bên cạnh, đợi đến khi cô ấy nhận ra mình đã ỷ lại vào cậu, thì cậu sẽ rút lui, ví dụ như mượn cớ biến mất hai ngày. Trong hai ngày ấy cậu không được chủ động liên lạc, phải để cô ấy tự nhận ra, hóa ra đối với cô ấy không phải cậu thì không được, cậu không có bên cạnh thì cô ấy sẽ cảm thấy buồn bã..."

Ma xui quỷ khiến, Tiền Duy đột nhiên liền nhớ tới những lời 'ân cần dạy bảo' Lục Tuân trước đó của mình. Cô thầm nghĩ, diễn biến có vẻ phát triển không đúng lắm a... Tại sao cô cứ có cảm giác những chiêu trước đó mình truyền thụ cho Lục Tuân, lại thành ra áp dụng với chính cô thế này...

Lời Tiền Xuyên nói cũng khiến cô bừng tỉnh, cô nghĩ tới mà sợ, chẳng lẽ mình đã thích Lục Tuân rồi sao...

Tiền Duy nhìn mình trong gương, vỗ vỗ mặt mình: "Tiền Duy ơi Tiền Duy, suy nghĩ đó của mày rất phi lý rất nguy hiểm đấy..."

***

Tối hôm đó, mặc dù Lục Tuân không gọi điện hay nhắn tin gì, nhưng Lý Sùng Văn lại gọi tới.

"Tiền Duy, tối chủ nhật cậu có rảnh không?" trong giọng nói của Lý Sùng Văn có cả sự vui vẻ khó che giấu và cả sự nhẹ nhõm hiếm thấy, "Tôi muốn mời cậu ăn cơm, trước giờ toàn là cậu mời tôi ăn cơm, hôm nay tôi vừa nhận tiền lương, nói gì đi nữa cũng phải mời cậu ăn một bữa để đáp lễ." Lý Sùng Văn dừng một chút, lại khẽ cười, "Gần đây thật sự là có rất nhiều chuyện tốt, quả thực rất đáng để chúc mừng."

"Chuyện tốt gì vậy?"

"Chờ tới hôm đó tôi sẽ nói cho cậu biết."

Tiền Duy cũng cười: "Vậy được!"

Hai người đã hẹn nhau thời gian địa điểm, Tiền Duy cố ý chọn một quán ăn gần trường giá cũng rẻ hơn những quán khác, đó là một quán cơm bình dân chi phí chia cho mỗi người cũng không quá cao.

***

Tối chủ nhật, Tiền Duy vội vàng bắt xe về trường, mặc dù đã cố lắm rồi, nhưng vì kẹt xe, nên lúc cô tới quán cơm bình dân thì đã muộn quá năm phút so với giờ hẹn Lý Sùng Văn rồi.

Lý Sùng Văn chọn một bàn ngồi gần cửa sổ, lúc Tiền Duy mới đến thì thấy anh đang cúi đầu đọc thực đơn, vừa thấy cô thì anh ngẩng đầu lên nhìn cô nở nụ cười sáng rực.

"Tôi vừa gọi vài món, cậu xem thử xem có muôn gọi thêm món nào hay thay món nào không?"

Tiền Duy cầm đơn nhìn qua một lượt rồi tỏ vẻ hơi kinh ngạc: "Cậu gọi nhiều thế này á! Hai chúng ta sao ăn nhiều thế được."

Cuối cùng Lý Sùng Văn còn chưa kịp trả lời, đã có một giọng nói quen thuộc chen vào.

"Không chỉ có hai người đâu, còn tôi nữa."

Tiền Duy vô ý thức lần theo giọng nói kia mà nhìn lên thì càng kinh ngạc hơn : "Lục Tuân? Sao cậu lại ở đây?"

Chẳng biết có phải do cô bị ảo giác hay không, mà dưới ánh đèn mờ của quán cơm, sắc mặt Lục Tuân trông tệ vô cùng, mặc dù anh vẫn như mọi ngày, câu nói vừa rồi cũng dùng toàn những từ rất bình thường, nhưng Tiền Duy luôn có cảm giác giọng anh tràn ngập oán khí.

Đối với câu hỏi theo bản năng của Tiền Duy, sắc mặt Lục Tuân lại càng tệ hơn : "Ơ, hóa ra là tôi quấy rầy hai người rồi ."

Mặc dù ngoài miệng thì khách sáo nói "Quấy rầy", nhưng Lục Tuân lại chẳng mấy bận tâm đến điều đó, ngược lại, anh nhanh chóng ngồi xuống vị trí xen giữa Tiền Duy và Lý Sùng Văn.

Lý Sùng Văn nhìn Tiền Duy khẽ cười: "Lúc tôi gọi điện thoại cho cậu thì Lục Tuân đang đi ngang qua phòng ký túc của tôi, cậu ấy nghe nói chúng ta sẽ tới quán này ăn một bữa thì rất hào hứng muốn đi cùng, cậu ấy muốn thử ăn ở quán này lâu rồi, nhưng mãi mà không tìm được người có cùng sở thích."

Tiền Duy hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua Lục Tuân, không nhầm chứ? ? ? Với hiểu biết của cô về Lục Tuân cho thấy, bất luận là lúc nào, tên nhóc này cũng chướng mắt mấy quán nhỏ tầm thường này, chẳng lẽ hồi còn trẻ anh lại tầm thường như thế? ? ?

Bị quát sát nghiên cứu nãy giờ nên Lục Tuân không nói gì, chỉ ngồi uống trà hoa cúc liên tục, một cốc rồi lại một cốc, còn chưa chọn món xong, đã thấy anh gọi mấy cốc trà hoa cúc rồi, hôm nay Lục Tuân quả thực giống như một con trâu nước cỡ lớn.

Tiền Duy hơi lo lắng: "Sao cậu lại khát nước thế à?"

Lục Tuân lườm cô và Lý Sùng Văn một cái: "Tôi phát hỏa, hỏa khí lớn, chỉ có thể uống trà hoa cúc để hạ hỏa."

"Ừm..." Tiền Duy tròn mắt nhìn anh, "Nhưng cũng đừng uống một lúc nhiều nước như thế, thận không lọc kịp đâu , ngộ nhỡ không cẩn thận lại bị ngộ độc nước thì chết."

Câu nói này không biết tại sao lại kích thích Lục Tuân , anh đen mặt mắng cô: "Thận của tôi rất tốt, không cần cậu phải lo lắng thế đâu." Nói xong, liền cầm chén trà lên, tu ừng ực ừng ực một hơi uống rất nhiều trà hoa cúc.

Tiền Duy chẳng hiểu gì cả, hôm nay Lục Tuân làm sao thế? Ăn phải thuốc nổ rồi à? Cơn giận này quả thực là rất nghiêm trọng đây!

Cuối cùng Tiền Duy quyết định cứ lờ lớ lơ Lục Tuân trước đã, chuyển hướng câu chuyện về Lý Sùng Văn: "Đúng rồi, hôm nọ cậu nói qua điện thoại là có chuyện tốt muốn chia sẻ với tôi mà? Là chuyện gì vậy?"

Lý Sùng Văn cười tủm tỉm : "Lần thi thử đại học vừa rồi em gái tôi đạt kết quả khá tốt, trước đó tôi còn cổ vũ con bé tham gia cuộc thi khoa học và công nghệ dành cho học sinh trung học, con bé còn được giải đặc biệt nữa, không chỉ nhận được tiền thưởng, mà đợt nghỉ đông tới còn có thể đại diện cho trường nó sang Australia tham gia Trại khoa học công nghệ mùa đông, cứ với tiến độ này của con bé, sau này thi đại học không chừng cũng có thể thi đỗ đại học A của chúng ta trở thành học muội khóa sau đó." Anh nhấp một ngụm trà, "Hơn nữa thành tích của cậu học sinh mà tôi dạy gia sư cũng đã tăng hơn trăm bậc, tôi cũng rất vui, tóm lại toàn là chuyện vui thôi, gần đây sức khỏe của mẹ tôi cũng có chút khởi sắc, luôn cảm thấy dạo này mọi chuyện càng ngày càng tốt ." Lý Sùng Văn nhìn thoáng qua Tiền Duy, "Nhắc mới nhớ tôi luôn cảm thấy cậu cứ như thần may mắn của tôi ấy, cứ như từ khi bắt đầu gặp cậu thì tôi trở nên rất may mắn."

Vì không ăn uống linh tinh nữa, nên bây giờ sắc mặt Lý Sùng Văn hồng hào hơn hẳn đôi mắt sáng ngời, Tiền Duy nhìn cuộc đời anh càng ngày càng tốt từ từ bước vào quỹ đạo, thì trong lòng cảm thấy vui mừng vô cùng: "Có thể tôi là thần may mắn thật cũng không chừng, vì thế tôi đã chia một nửa vận may của mình cho cậu."

Quán cơm bình dân này mang đồ ăn lên rất nhanh, chưa đầy một lát đồ ăn đã lên đủ món rồi, Tiền Duy và Lý Sùng Văn tán ngẫu về những chuyện gia đình gần đây, rồi lại hàn huyên về những chủ đề khác. Trong quá trình ấy Lục Tuân không nói một lời, chỉ vùi đầu ăn cơm, thậm chí còn chẳng thèm liếc Tiền Duy và Lý Sùng Văn lấy một cái, Tiền Duy thấy anh như thế, cũng hơi tin anh là vì muốn ăn cơm ở quán này nên mới đến.

Lý Sùng Văn vừa ăn chưa được bao lâu, điện thoại bỗng vang lên, anh liền khẽ cười xin lỗi: "Hai người cứ ăn trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút nhé."

Cuối cùng Lý Sùng Văn chân trước vừa đi, Lục Tuân người nãy giờ cứ im lặng ăn cơm rốt cục cũng mở miệng.

"Còn ngôi sao may mắn nữa cơ đấy." Anh lạnh lùng hừ một tiếng, "Là sinh viên đại học rồi còn mê tín dị đoạn vớ vẩn, vận mệnh luôn nằm trong tay mình, chứ không phải ở những thứ như may mắn ảo tưởng đó đâu."

"..."

"Còn cái gì mà may mắn chia cho cậu ta một nửa, sao không thấy cậu chia một nửa may mắn cho tôi?"

Tiền Duy đưa mắt nhìn Lục Tuân: "Không phải vừa rồi cậu còn giáo dục tôi không được tin vào mấy thứ như may mắn hay không may mắn đó sao, cậu quên sinh viên luật luôn phải đặt logic lên hàng đầu à, cậu đã không tin vào may mắn thì tôi chia cho cậu làm gì..."

Lục Tuân chau mày im lặng, thở phì phò nhìn thoáng qua Tiền Duy mà không nói gì, chỉ cầm ly trà hoa cúc to đùng lên tu ừng ực ừng ực cạn sạch.

Anh uống xong một cốc to, có vẻ như tâm trạng mới dần bình ổn lại, Lục Tuân liếc mắt nhìn Tiền Duy: "Cậu không có gì muốn nói với tôi à?"

"Tôi sao?" Tiền Duy chỉ vào mình, "Không có, tôi không có gì muốn nói với cậu cả."

Cuối cùng là chẳng biết câu vừa rồi đã chạm tới cái vảy ngược nào của Lục Tuân, khó khăn lắm tâm trạng anh mới bình tĩnh lại sau khi uống hết một ly trà hoa cúc to, thì giờ lại bùng nổ. Tiền Duy luôn cảm thấy, nếu như bây giờ phải dùng một hỉnh ảnh để mô tả về Lục Tuân thì chắc hẳn sẽ là cá nóc phun khói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net