Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa được một lúc, Lý Sùng Văn đã quay về rồi, còn Lục Tuân thì lại tiếp tục rót trà hoa cúc…

Cũng may sau khi Lý Sùng Văn trở về, Lục Tuân đã bắt đầu cắm đầu ăn cơm, ba người ngồi chung bàn, bầu không khí cũng được nói là hòa hợp hài hòa.

“Đúng rồi, Tiền Duy, sau này cậu không cần mang nước ép cho tôi đâu .” Lý Sùng Văn đột nhiên nhớ ra, “Hiện tại gia đình mà tôi làm gia sư rất tốt với tôi, mỗi lần tới dạy thẳng bé nhà ấy làm bài tập thì đều chuẩn bị sẵn một đĩa hoa quả to trên bàn cho tôi, không phiền cậu phải cắt từng miếng cho tôi thế nữa.” Anh hơi ngại ngùng, “Trước đó rất cám ơn cậu, còn liên tục mua bữa sáng cho tôi lâu như thế.”

Lý Sùng Văn vừa nói dứt lời, Lục Tuân đã ngẩng phắt đầu lên trợn mắt như sắp rách cả mí mắt, anh nhìn về phía Lý Sùng Văn, giọng cũng cao hơn mấy nốt, cũng chẳng thể tiếp tục duy trì dáng vẻ tão nhã không vướng bụi trần như bình thường nữa: “Cậu ấy mua bữa sáng cho cậu rất lâu rồi à?”

Lý Sùng Văn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Tiền Duy nói là muốn luyện tập dậy sớm học bài, nên đã mua đồ ăn sáng cho tôi, để báo đáp lại, tôi giúp cậu ấy gia sư thêm môn hình pháp là được, ngay từ đầu tôi còn tưởng cậu ấy nói đùa, không ngờ lại kéo dài được hơn hai tháng.”

Sắc mặt Lục Tuân trông rất khó coi: “Cậu ấy còn cắt cả hoa quả cho cậu nữa à?”

Lý Sùng Văn hơi xấu hổ: “Hồi tôi còn gia sư tiếng Anh cho Tiền Xuyên, lần nào cậu ấy cũng bảo Tiền Xuyên mang tới cho tôi, nói là vì tôn sư trọng đạo, nhưng đúng ra mà nói tôi cũng đâu phải là thầy giáo, chỉ là một gia sư nghiệp dư mà thôi.”

Trong lòng Tiền Duy cảm thấy không ổn, sắc mặt của Lục Tuân khiến cô có cảm giác nguy hiểm, chẳng hiểu sao cô lại hơi chột dạ, cô cố gắng muốn chuyển chủ đề: “Nào nào, ăn thử miếng gà luộc này đi, ngon lắm đấy! Mọi người mau ăn đi!”

Cuối cùng Lục Tuân không những chẳng ăn, còn dứt khoát buông đũa xuống, anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, sau đó nhìn chằm chằm Lý Sùng Văn: “Có phải cậu ấy từng mang dứa cho cậu không?”

Lý Sùng Văn ngẩn người, rồi khẽ gật đầu: “Cũng có.”

“Dứa từ lúc nhú mầm, đến khi trưởng thành rồi đơm hoa kết trái đều rất tập trung, Nó cũng như kẻ lữ hành chẳng chịu trói buộc mang trong mình niềm tin theo đuổi sự hoàn mỹ, dù chỉ một tấc đất cũng phải tìm cho được tinh hoa, vì thế dứa tượng trưng cho sự hoàn mỹ.”

Lý Sùng Văn hơi bất ngờ: “Ơ? Sao cậu cũng biết à? Chẳng lẽ đây là lời quảng cáo dứa à? Hay do tôi lạc hậu quá nên không biết?”

Tiền Duy: “…” Hãy để tôi chết đi… Cô nghĩ mãi mà chẳng ra, tên nhóc Lục Tuân này lại có thể vận dụng cả khả năng đọc bất cứ điều luật nào cũng không quên được vào cuộc sống sinh hoạt bình thường, thậm chí ngay cả những lời nói bịa chuyện thuận miệng của cô để vỗ mông ngựa anh cũng nhớ rõ từng chữ một thế này…

Thực ra nếu đã lộ chuyện mình dùng một câu để vỗ mông ngựa của cả hai người thì cũng chẳng sao cả, nhưng giờ phút này trong bầu không khí này Tiền Duy lại đổ mồi hôi lạnh liên tục, sắc mặt Lục Tuân đen xì, thoạt nhìn cứ như bị chọc giận sắp bùng nổ tới nơi, khiến cô cũng có cảm giác mình vừa làm một chuyện tày trời nào đó.

Lục Tuân không rên một tiếng, hung dữ nhìn Tiền Duy, sau đó lại bắt đầu điên cuồng rót trà hoa cúc …

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên thật quái lạ, Tiền Duy thận trọng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại Lý Sùng Văn thì không hề nhận ra mạch nước ngầm đang chảy giữa Tiền Duy và Lục Tuân, anh đang hào hứng kể về những chuyện vui khi đi dạy gia sư, nhưng đây là lần đầu tiên Tiền Duy không quan tâm tới những chuyện đó, trong lòng cô hơi loạn, lúc này ngay cả cô cũng cảm thấy bất ngờ, giờ thì cô mới nhận ra cảm xúc của Lục Tuân lại có sự ảnh hưởng lớn tới cô như vậy, anh có vẻ đang giận điên lên, sắc mặt lúc xanh lúc đen .

Đồ ăn của bữa hôm nay rõ ràng không tệ, nhưng khi ăn vào miệng, Tiền Duy lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì.

Đến khi thanh toán, Lý Sùng Văn định lôi ví ra trả tiền, nhưng lại bị thông báo là đã trả rồi.

Lý Sùng Văn hơi ngạc nhiên: “Lục Tuân thanh toán rồi à?”

“Ừm.”

Lý Sùng Văn ngượng ngùng : “Hôm nay phải là tôi mời mới đúng, nhưng cuối cùng lại là cậu trả .”

Giọng Lục Tuân cương quyết : “Ban đầu hai người đã hẹn nhau cùng ăn bữa hôm nay, là tôi nhất quyết muốn đi ăn theo, khiến bữa hôm này thành bữa ba người, hai người toàn nói chuyện, chỉ có mình tôi ăn, ngay cả uống trà cũng uống mấy bình, tôi trả tiền là đúng rồi .”

Lời này nghe thế nào cũng có cảm giác là lạ …

May mà Lý Sùng Văn cũng không có thời gian nghĩ nhiều, ba người vừa ra khỏi quán cơm, anh đã nhận được điện thoại.

“Được, được, cô đừng vội, em lập tức tới ngay.”

Cúp điện thoại, nét mặt của anh đầy lo lắng: “Tôi vừa nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp em gái, cô ấy nói con bé vừa bị đụng xe, mặc dù không có gì nguy hiểm, nhưng trầy da hơi nghiêm trọng, giờ đang được đưa vào bệnh viện thành phố, tôi phải tới đó ngay.” Anh nhìn Tiền Duy khẽ cười xin lỗi, “Hôm nay không thể đưa cậu về trường được, bữa cơm này cũng không mời được, hôm khác tôi mời cậu sau nhé!”

Tiền Duy mau chóng vẫy vẫy tay: “Cậu mau đi nhanh đi!”

“Còn hẹn hôm khác nữa.” Lý Sùng Văn vừa đi, Lục Tuân nãy giờ cứ im lặng không nói thì lúc này lại như vừa được bật công tắc, anh lạnh lùng hừ một tiếng.

“Lục Tuân, hôm nay cậu cứ là lạ làm sao ấy? Có chuyện gì muốn nói với tôi à? Tâm trạng không tốt? Hay rốt cục là thế nào?”

Gương mặt Lục Tuân cứng đờ: “Trong lòng cậu tự biết.”

Mặt Tiền Duy cứ đực ra, tôi rõ sao? Tôi tự biết cái gì? Chẳng lẽ vẫn vì chuyện của Mạc Tử Tâm? Là vì em trai cô Tiền Xuyên cướp bạn gái anh?

Đáng tiếc bất luận Tiền Duy có dụ dỗ thế nào, Lục Tuân cũng không chịu mở miệng nói một câu. Hai người cứ như thế sóng vai đi bên nhau về trường, tối chủ nhật người đi qua đi lại trên đường toàn là các cặp đôi, bất luận là đang yêu nhau hay sắp yêu nhau, ai nấy đều cười nói vui vẻ, duy chỉ có bầu không khí giữa Tiền Duy và Lục Tuân thật kỳ quặc, cả hai cứ đi bên nhau mà không nói gì.

Có điều dù mặt Lục Tuân thối như thế, nhưng vì vẻ đẹp xuất chúng kia, nên vẫn thu hút khá nhiều ánh mắt ngoái nhìn của những nữ sinh đi đường, Tiền Duy chỉ muốn cảm thán nhân sinh thật bất công, người nào mà đã đẹp, thì ngay cả lúc tức giận cũng vẫn đẹp như thế.

Khoảng thời gian đi bộ về trường học, bầu không khí im lặng quái dị ấy quả thực khiến con người ta lúng túng, Tiền Duy cố gắng tìm chủ đề để thay đổi cục diện bế tắc này.

“Cậu có thấy không, cậu đi ngoài đường thế này, có rất nhiều nữ sinh cứ nhìn cậu mãi thôi, ngay cả những cô bên cạnh có bạn trai cũng theo phản xa nhìn cậu mấy cái đấy. Lục Tuân, điều này chứng tỏ cậu là một chàng trai có sức quyến rũ vô cùng, cậu xứng đáng có một tình yêu đẹp! Tôi tin vào cậu, cậu nhất định sẽ thoát ế nhanh thôi !”

“Cuối tuần sau cậu có rảnh không? Nếu không thì tham gia buổi gặp mặt đi? Lưu Thi Vận nói hội học sinh tổ chức gặp mặt đấy, sinh viên khoa y và khoa múa cũng sẽ tham gia, hai khoa này có tỉ lệ con gái khá cao, tỉ lệ mỹ nữ dĩ nhiên cũng cao, tôi nghe nói bên khoa ấy có rất nhiều nữ sinh vừa nghe nhắc tới tên cậu, thì đã muốn tham gia ngay rồi, nếu không cậu thử đi xem?” Tiền Duy nghĩ ngợi rồi nói thêm, “Lần trước tôi cũng đã nói rồi, khoa luật chúng ta ấy à, tìm người yêu không nên tìm người cùng ngành làm gì, trong nhà có một người hiểu về pháp luật là có thể bảo vệ gia đình được rồi, hai người đều hiểu về pháp luật, để làm gì? Nói khó nghe hơn chút, hai người đều có chuyên môn về pháp luật, ngộ nhỡ tương lai kết hôn rồi sau đó lại cãi nhau dẫn tới ly hôn, thì sẽ có thể đào hố chôn mồ lẫn nhau, cấu xé chuyên môn lẫn nhau, cứ như mấy tình huống mô phỏng của chúng ta trong cuộc thi nhà luật sư tương lai lần trước đó, đúng là chẳng hay ho gì đúng không ?. Thật ra tôi cảm thấy chúng ta học pháp luật, tìm một người học y cũng không tệ mà, giờ thì nguồn nhân sự trong ngành y quá khan hiếm, trong nhà có người học y, sau này nhà có con cái hay người nhà bị bệnh, còn có thể nhờ quan hệ tìm người khám gấp, cậu cũng biết mà, giờ nếu vào viện mà không có người quen, thì dù cậu có bị bệnh nặng muốn nằm viện cũng không có giường cho cậu nằm…”

Đáng tiếc mặc kệ Tiền Duy có nói xùi bọt mép, thì sắc mặt Lục Tuân chẳng những không dịu lại, ngược lại còn đen hơn, nếu như vừa rồi anh chỉ là ngọn núi lửa đang trong giai đoạn ngủ đông chuẩn bị phun lửa, thì giờ Lục Tuân cứ như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào …

Tiền Duy dè dặt mở lời dò xét: “Cậu không thích nữ sinh khoa y à ?”

Lần này Lục Tuân rốt cục cũng lên tiếng, mặc dù giọng anh vẫn bình tĩnh như thế, đây hiển nhiên là anh đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, bởi vì anh đang tức đến mức cả người run lên bần bật, anh hung dữ nhìn chằm chằm Tiền Duy: “Chẳng lẽ yêu một người học y thì an toàn à ? Yêu một người học luật nếu ly hôn thì cùng lắm là dùng kiến thức chuyên ngành để đấu nhau, ngộ nhỡ người kia học y lại dùng kiến thức chuyên ngành hạ độc cậu thì sao? Tiền Duy, nếu theo logic này của cậu, thì đừng tìm người yêu làm gì, tại sao chưa yêu nhau cậu đã nghĩ tới tương lai ly hôn rồi?”

Được được được, vậy chúng ta không yêu người học y nữa được chưa?

Tiền Duy không ngừng cố gắng: “Đừng nóng đừng nóng, Lưu Thi Vận tổ chức buổi gặp mặt còn có nữ sinh khoa múa tham gia nữa mà, khoa mua rất ổn, cô nào cũng biết khiêu vũ, có khí chất, có dáng người, đi bên nhau ngoài đường cậu sẽ rất tự hào! Hơn nữa nghiêm túc mà nói, múa cũng được gọi là bộ môn nghệ thuật, yêu người học khoa múa, nói đúng ra là yêu một người làm nghệ thuật! Người đó tao nhã cơ nào chứ!”

Đáng tiếc bất luận Tiền Duy có nói thế nào, sắc mặt Lục Tuân cũng càng ngày càng đen hơn mà không có dấu hiệu trắng lại…

Tiền Duy thấy sắc mặt Lục Tuân như thế, thì không dám nói thêm nữa, cô luôn cảm thấy, hình như cô càng nói thì lại càng phản tác dụng, trên người Lục Tuân như có một mồi lửa, ban đầu cô muốn tưới nước dập lửa, nhưng cứ tưới mãi tưới mãi, cuối cùng lại nhận ra thứ đang xách theo không phải là nước mà là xăng… Mà với tình hình này của Lục Tuân, thì lửa cũng sắp cháy rụi rồi…

***

Hai người đi tới đầu con hẻm nhỏ, xuyên qua con hẻm này là có lối tắt về trường rồi, nhưng con đường này có rất ít người biết. Trong bóng đêm con hẻm nhỏ không có ai, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên đâu đây, Lục Tuân mím chặt môi, không nói một lời, giữa hai người chỉ tràn ngập bóng đêm và sự im lặng.

Bước chân Lục Tuân bỗng chậm dần lại, đi đến cuối con hẻm nhỏ, anh đột nhiên dừng chân đứng lại.

Tiền Duy có hơi bất ngờ, nhưng khi cô còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Lục Tuân đã quay người về phía cô, gương mặt anh chìm dưới ánh đèn vàng mờ mờ, chỉ còn thấy những đường nét trên gương mặt kia, trông vừa anh tuấn lại đầy nguy hiểm.

Tiền Duy ngây ngốc đứng đấy nhìn anh, một giây sau, Lục Tuân bắt đầu chuyển động, anh lạnh lùng đi về phía cô, sau đó hung dữ đẩy Tiền Duy một cái dồn cô tựa lưng vào bức tường gạch đỏ trong con hẻm nhỏ.

Tất cả những chuyện phát sinh sau đó xảy ra trong nháy mắt, Tiền Duy trở tay không kịp, đến khi cô nhận ra thì mình đã không còn đường lùi nữa, sau lưng cô là bức tường mang theo cảm giác hơi lạnh, trước mặt là khuôn mặt cỡ lớn của Lục Tuân, anh đang cách cô rất gần, gần đến mức Tiền Duy có cảm giác như hai người đang chia sẻ bầu không khí cho nhau, mà Lục Tuân thì cứ hung dữ nhìn chằm chằm cô thế này, hai tay anh chặn hai bên người Tiền Duy chống lên trên vách tường, tư thế này hoàn toàn khóa chặt cô lại, khiến cô không thể lùi lại cũng chẳng thể quay người, chỉ có thể mặt đối mặt với Lục Tuân như thế.

“Tiền Duy có phải cậu muốn tôi tức chết phải không?” mái tóc Lục Tuân hơi rủ xuống, hàng lông mi vừa mỏng vừa dài, dưới ánh đèn đường lại càng trở nên dài hơn, nó đang động đậy, ánh mắt anh nhìn Tiền Duy chăm chú, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi, nhưng dáng vẻ lại chật vật vô cùng.

Trước mắt cô lúc này, Lục Tuân giống như đóa Mạn Đà La [1] nở rộ trong bóng đêm, quyến rũ nhưng cũng đầy chết chóc, Tiền Duy nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, tiềm thức nói cho cô biết, có chuyện gì đó không ổn.

Theo bản năng, thậm chí Tiền Duy không làm rõ mọi chuyện, bản thân bỗng trở nên hoảng loạn, cô lắp bắp nói: “Tôi… Tôi không giúp Tiền Xuyên đào góc tường nhà cậu, tôi …không muốn chọc tức cậu…”

Nhưng khi cô còn chưa nói dứt lời, thì những chữ còn lại đã biến mất trong đôi môi mềm mại của ai đó.

Lục Tuân hôn cô.

Đây là một cảm giác mâu thuẫn vô cùng kỳ lạ, rõ ràng Lục Tuân trông thì có vẻ rất hung dữ, nhưng nụ hôn này lại rất dịu dàng và thận trọng cứ như anh đang nâng niu một món bảo vật vậy.

Trong khoảnh khắc ấy, Tiền Duy hoàn toàn không biết mình phải phản ứng thế nào, tay của cô không biết nên để vào đâu, giống như mọi thứ đều trở nên rối loạn, mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa, trong đầu cô lúc này như có hàng ngàn ngôi sao đang nổ tung, chỉ cảm thấy bản thân trở nên mê muội bất định trong ánh sáng rực rỡ ấy.

Nụ hôn này tới quá đột nhiên, đến mức Tiền Duy hoàn toàn quên mất mình phải làm gì, cô chỉ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm gương mặt to đùng của Lục Tuân trước mặt, anh khép hờ mắt, lông mi hình quạt khẽ lay động, vùng cằm đẹp mắt. Mũi anh dịu dàng chạm nhẹ vào mũi cô rồi lại dịch ra, còn cả cảm giác gần trong gang tấc khiến người ta run chân ấy nữa. Tiền Duy cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể mình đã dồn hết vào đôi môi ấm nóng nơi hai người chạm nhau kia, cô có cảm giác mình không thể thở được, toàn bộ giác quan của cô tựa như cũng tập trung hết vào hai chiếc lưỡi đang quấn quýt lấy nhau, cảm giác ẩm ướt ấy thoang thoảng mùi bạc hà ấm nóng và cả sự rung động nồng cháy…

Nụ hôn ấy cũng như điệu nhảy tango, Lục Tuân là người dẫn nhạc còn Tiền Duy thì bất giác trôi theo sự bá đáo cường thế ấy của anh. Đầu lưỡi anh thăm dò, chạm qua rồi rụt về, rồi lại nhẹ nhàng quấn lấy, đầy khiêu khích, đầy trêu ghẹo, tràn ngập hormone adrenalin. Lúc này Tiền Duy chỉ cảm thấy hơi thở của mình cũng dần trở nên dồn dập theo Lục Tuân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net