Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến khi Lục Tuân ngẩng đầu lên, Tiền Duy mới có cảm giác được hít thở không khí lần nữa.

Nụ hôn này của Lục Tuân có lẽ cũng không duy trì quá lâu, nhưng Tiền Duy lại cảm thấy dường như hai người đã hôn nhau cả một thế kỷ…

Thậm chí Tiền Duy còn hơi mệt, cô dựa lưng vào tường, xoa xoa lồng ngực mình, bất lực mà nhìn Lục Tuân, nhẹ nhàng thở dốc.

Lục Tuân có vẻ như không chịu được ánh mắt cô đang nhìn mình, anh nghiêng đầu sang, thoát khỏi ánh nhìn chăm chú của Tiền Duy, giọng hơi khàn khàn: “Tôi không thích Mạc Tử Tâm đâu.”

Đầu óc Tiền Duy hơi chậm chạp: “Cậu thật sự không thích cậu ấy à?”

“Tôi không thích cậu ta !” Lục Tuân hậm hực thở mạnh, anh dừng lại một chút, rốt cục mới chịu quay đầu, nhanh chóng lườm Tiền Duy một cái, “Tôi thích cậu ấy, đồ ngốc.”

Sao chổi đụng địa cầu, rắn nước nuốt trâu to, bọ hung không còn tiếp tục thích lăn phân nữa… trong lòng Tiền Duy khiếp sợ không gì hơn điều này, cô chỉ ngơ ngác mà nhìn Lục Tuân, cảm giác đầu óc của mình cứ như đã chết máy…

Đối diện với vẻ mặt ngu ngơ kia của cô, Lục Tuân có vẻ vô cùng tức giận: “Không phải cậu đã biết hết rồi à? Còn giả bộ ngạc nhiên như thế làm gì? Nhất định phải ép tôi đến bước này cậu mới vui à?”

“Tôi không …” Tiền Duy vô ý thức bắt đầu lắc đầu.

Lục Tuân xị mặt xuống, dưới ánh đèn đường mập mờ gương mặt anh lại càng thêm u ám không rõ, anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, sau đó thì quay sang bên mà nói: “Cậu đừng nói nữa Tiền Duy, trước tiên hết hãy nghe tôi nói đã. Tôi cảm thấy tôi nên nghiêm túc thể hiện thái độ của tôi với cậu.”

“Hả?”

“Cậu đừng quá đáng quá .”

“Hở?”

“Hôm nay tôi thật sự không thể nhịn được nữa.”

Nét mặt và tâm trạng của Lục Tuân đều đang rất tệ, trên gương mặt tuấn tú đen xì kia, cứ như bảo bọc bởi một tầng mây đen: “Cậu đừng ỷ vào tôi thích cậu, thì cảm thấy muốn đối xử với tôi thế nào cũng được.”

Tiền Duy: ? ? ? trước ngày hôm nay, tôi cũng đâu biết cậu thích tôi …

Lục Tuân có vẻ như đã quyết tâm lắm, anh vốn chẳng để ý tới nét mặt của Tiền Duy, mà nói liền một mạch: “Trước kia tôi không biết, giờ thì cuối cùng đã biết cái gì gọi là nữ sinh ba không rồi, không từ chối, không chủ động, không chịu trách nhiệm, cậu đã dùng sách lược này với tôi.” Giọng của anh nghe có vẻ hơi hung dữ, “Tôi biết thừa! Cậu mua bữa sáng cho tôi, cũng mua cả cho Lý Sùng Văn; cho tôi nước ép hoa quả, cũng mang cho cả Lý Sùng Văn; đã dùng quả dứa để thể hiện hảo cảm và ca ngợi tôi, cũng dùng y nguyên thế với Lý Sùng Văn! Cậu đang muốn bắt cá hai tay, ngồi hưởng một vợ hai chồng đấy à, cho nên với lời thổ lộ mấy ngày trước của tôi, cậu cũng không đáp lại, nhưng cũng chẳng cự tuyệt, thậm chí còn coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra vậy, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, kế hoạch này của cậu là nằm mơ, tôi sẽ không để cậu được như ý đâu.”

Tiền Duy: “Khoan khoan…”

Lục Tuân cứ như đã lôi hết dũng khí cả đời ra nói, anh không để Tiền Duy ngắt lời mình: ” Lục Tuân tôi sẽ không chấp nhận làm người không có danh phận, tôi nói cho cậu biết Tiền Duy, mặc dù trước đó tôi thích cậu, nhưng từ hôm nay tôi quyết định sẽ không thích cậu nữa, đây là sự kiêu ngạo của tôi, cũng là nguyên tắc của tôi! Vì vậy cậu đừng hòng quay tôi như dế thế! Đừng tới tìm tôi nữa!”

Trong lòng Tiền Duy tràn ngập kinh ngạc và hỗn loạn, Lục Tuân đang nói gì vậy? ? ? Trước hôm nay anh thổ lộ với cô lúc nào? Nhưng chờ chút đã…

“Ừ thì, tôi đang… muốn hỏi cậu một câu, nếu cậu đã quyết định không thích tôi, vì sao vừa rồi…. vì sao vừa rồi lại còn hôn tôi…”

“Tôi không nhịn được.”

Tiền Duy trợn mắt nhìn Lục Tuân, đây là lần đầu tiên cô thấy có người trả lời một cách hùng hồn đầy lý lẽ như thế, bởi vì quá hùng hồn, thậm chí khiến người ta cảm thấy lý do này vô cùng hợp lý, không có gì để chỉ trích, dù sao chỉ cần là con người, thì cũng có lúc mất tự chủ, chẳng qua Lục Tuân chỉ không nhịn được mà thôi, chuyện này rất bình thường mà.

Tiền Duy chỉ cảm thấy sau nụ hôn kia sau mọi thứ đều trở nên lộn xộn, suy nghĩ của cô cứ như một mớ bòng bong loạn cào cào hết cả, nhưng trong cái mớ hỗn độn ấy, Tiền Duy vẫn nắm được một điểm quan trọng nhất của câu chuyện: “À này, có lúc nào tôi không đáp lại không từ chối không chủ động cũng không chịu trách nhiệm với cậu?” Tiền Duy hơi hoang mang, “Tôi cảm thấy sự thật này hình như có vấn đề… Tôi, trước hôm nay tôi không hề biết cậu thích tôi mà…” Cô cảm giác mình đã bị đả kích cực lớn, giọng cũng có vẻ không thể tưởng tượng nổi, vì để chắc chắn lần nữa, cô tự lẩm bẩm, “Cậu thích tôi? ? Cậu thật sự thích tôi à? ? ?”

Không nhắc tới còn tốt, cô vừa nhắc tới chuyện đó Lục Tuân lại càng giận hơn: “Lục Tuân tôi đời này chưa từng chủ động viết thư tình cho ai, cũng chưa từng ăn nói khép nép với ai, trước nay cũng không muốn thay đổi bản thân để phù hợp với người khác, vì cậu, tôi đã phá lệ, thư tỏ tình cũng viết rồi, giờ cậu còn nói không biết tôi thích cậu? ? ? Vậy phải làm thế nào mới chứng tỏ tôi thích cậu, bảo tôi tỏ tình với cậu trước mặt sinh viên toàn trường hay là đêm hôm khuya khoắt đến ký túc xá của cậu tỏ tình dưới sân ký túc? Không phải cậu nói cậu thích phương thức tỏ tình xưa cũ kín đáo sao? !”

Đối mặt với sự lên án của Lục Tuân, Tiền Duy mê man hỏi lại: “Thư tỏ tình? Thư tỏ tình nào? Tôi có nhận được đâu, cậu gửi cho tôi lúc nào…”

Lục Tuân hậm hực, anh phản bác: “Không thể nào, tôi còn đặt cả hoa nữa mà, đơn đặt hàng báo về có cả chữ ký người nhận .”

Hoa? Thư tỏ tình? Những mảnh ghép mơ hồ dần hình thành rõ ràng hơn trong đầu Tiền Duy, cô bỗng bừng tỉnh ngộ: “Hoa gửi hôm thứ bảy à? Là cậu tặng hoa cho mẹ tôi à?”

“Không phải tôi tặng chẳng lẽ là quà từ trên trời rơi xuông ?” Lục Tuân nghiến răng nghiến lợi.

Thế bức thư thổ lộ ấy, không phải của Lý Lâm Lâm gửi Tiền Xuyên , mà là Lục Tuân gửi mình sao? !

Tiền Duy có cảm giác như mình là nạn nhân của một vụ tai nạn, vừa bị xe tải đi ngang nghiền ép lại bị hai ba chiếc xe đi ngay sau đó nghiền ép thêm vài lần nữa, đầu óc cô hiện đang hỗn loạn, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn Tuân.

Lục Tuân thấy vẻ mặt cô như thế, thì cũng có chút khó chịu, anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn lại, đáng tiếc cuối cùng vẫn không chịu được, anh nhìn Tiền Duy trợn mắt: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy.”

Tiền Duy chẳng hiểu gì cả: “Ơ? Tôi làm sao? Sao lại không thể nhìn cậu?”

Lục Tuân quay mặt sang: “Cậu cứ nhìn tôi như thế thì tôi lại không nhịn được.”

Tiền Duy ngẩn người, rồi mới hiểu ra vì sao Lục Tuân lại không nhịn được, đến khi hiểu được lời anh nói, thì cứ như có một dòng máu trào hết lên mặt cô, khiến cả gương mặt cũng trở nên nóng rực, cô vốn là người hay mau miệng, cũng chẳng biết tại sao mà giờ phút này ở trước mặt Lục Tuân cô lại đứng đực ra như thế, một câu cũng không nói nên lời, ngón tay vô thức cứ nắm chặt lấy vạt áo của mình, đây là thói quen khi Tiền Duy đang vô cùng hồi hộp.

Lục Tuân vẫn duy trì tư thế quay đầu sang hướng khác, lúc này anh đã buông xiềng xích trên hai bên người Tiền Duy ra, một đôi tay đút lại về túi, mặt cứ quay ra nhìn xuống cuối con hẻm nhỏ, trên gương mặt tuấn tú kia là sự bình tĩnh và tự nhiên giả dối, nếu như không phải Tiền Duy chính tai nghe thấy, thì cô sẽ hoài nghi những lời đối thoại vừa rồi đều do cô tự ảo tưởng mà nghĩ ra.

Dưới ánh đèn đường trong con hẻm nhỏ mờ ảo, gương mặt trắng trẻo của Lục Tuân cũng điểm xuyết những vệt đỏ ửng, Tiền Duy có thể thấy rõ hơi thở dồn dập của anh bên dưới lớp áo đang phập phồng lên xuống kia. Trong bầu không khí vô cùng yên ắng, thì tất cả những tiếng động vang lên xung quanh dường như càng to hơn vì sự im lặng này, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng thở của Lục Tuân và cả cô nữa.

Trong bầu không khí tĩnh lặng khó xử ấy, Lục Tuân cuối cùng cũng bình tĩnh lại và tìm về sự thận trọng và tỉnh táo vốn có của mình, anh ho khan một tiếng, tự nhiên quay lại chủ đề: “Tức là… cậu chưa nhận được thư à?”

Tiền Duy đỏ mặt, tiếp tục nắm chặt góc áo: “Tôi không biết chuyện đó…”

Sắc mặt Lục Tuân dần dịu lại, nhưng giọng vẫn có vẻ không tin lắm, anh nhìn Tiền Duy một cái: “Hoa cậu nhận được rồi, sao lại chưa lấy được thư? Tôi còn liên tục nhắc chị chủ quán nhất định phải đặt thư vào, không ngờ lại phục vụ như thế đấy?”

“À ừm… gần đây Tiền Xuyên được một nữ sinh theo đuổi liên tục, thằng nhóc tưởng là nữ sinh ấy viết cho nó…” Tiền Duy chỉ có thể cẩn thận từng chút kể lại đầu đuôi câu chuyện trình bày đơn giản một lần, tiện thể còn khai ra hết những phỏng đoán của Tiền Xuyên về Lục Tuân cho anh nghe…

Lục Tuân nghe xong, rốt cục mới chấp nhận sự thật, anh cố gắng để giọng mình nghe bình thản nhất, nhưng chút tức giận trong giọng nói của anh vẫn bất giác tiết lộ tâm trạng của anh: “Tiền Xuyên nghĩ hay thật, cậu ta tưởng mình đẹp lắm à! Tôi mà thèm thích cậu ta á?”

“Chứ không phải gần nhất cậu đột nhiên quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ với nó à? Với tính cách của cậu, đột nhiên nhiệt tình với người khác, quả thực rất đáng nghi …”

Rõ ràng cả hai mặt đang hơi đỏ giọng lại hổn hển, nhưng lại ra vẻ đạo mạo giả bộ như đang nói chuyện rất bình thường, rõ ràng trong lòng đang hỗn loạn khẩn trương xấu hổ và cả chút bất an, nhưng người hỏi người đáp, vẫn đâu ra đấy cứ như đang thảo luận về kinh nghiệm học hành vậy.

Sau vài phút im lặng ngắn ngủi, Lục Tuân lườm Tiền Duy một cái: “Tôi lấy lòng Tiền Xuyên, còn không phải là vì cậu?” Anh quay đầu sang hướng khác, “Tiền Duy, mạch não của cậu hay thật, chẳng lẽ những chuyện tôi làm còn không rõ ràng à?”

Tiền Duy lắc đầu: “Không…”

“…”

“Mà thực ra cũng không thể trách Tiền Xuyên hiểu nhầm về lá thư tỏ tình ấy, ai bảo cậu không chịu kí tên…” Tiền Duy nói nhỏ, “Có người nào viết thư tỏ tình mà chẳng ký tên không? Cậu cũng đâu phải Lôi Phong [1].” Tiền Duy chẳng hiểu , anh vốn là người xử lý mọi chuyện rất thận trọng kín kẽ, tại sao lại phạm một sai lầm cơ bản thế này được.

[1] Lôi Phong : một người anh hùng chuyên làm việc nghĩa mà không muốn ai biết tên.

“…” Lục Tuân nhịn lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, anh cứng cổ nói, “Đây là lần đầu tôi viết thư tay nên không có kinh nghiệm, cũng hơi lo lắng.”

Viết thư tỏ tình lại quên không kí tên, cái này chỉ sợ không phải là hơi lo lắng đâu, mà là vô cùng lo lắng mới đúng…

Lục Tuân che giấu tâm trạng ho khan một cái, anh yên lặng nhìn về phía Tiền Duy: “Không nói những chuyện đó nữa, vậy tôi hỏi cậu một lần nữa, đáp án của cậu là gì?” Lục Tuân quay đầu sang, giả bộ như đang nhìn ra xa, nhưng sắc mặt lại hơi ửng đỏ, “Ừ thì, cậu cảm thấy con người tôi thế nào?”

“Ờ…” Tiền Duy tròn mắt nhìn, thận trọng nói, “Ừ thì, tôi đột nhiên nhớ ra, vừa rồi không phải cậu nói, cậu đã thấy rõ con người tôi rồi? Nên sẽ không thích tôi nữa mà?”

“Cậu nghe nhầm đấy, tôi có nói thế đâu.” Lục Tuân đáp lại mười phần quả quyết, khiến cho cô chỉ biết trợn mắt há mồm. Anh thẳng thắn thề thốt phủ nhận, cứ như vừa rồi người hung dữ cảnh cáo cô không được quá đáng là một người khác vậy.

“…” Tiền Duy tốt bụng nhắc nhở, “Mười phút trước, cậu vừa nói mà, tôi nhớ rất rõ…”

Lục Tuân thẹn quá hoá giận: “Tiền Duy!”

“Hả! Có!”

“Có cái gì mà có? !” lần này vành tai Lục Tuân đã đỏ rực rồi, giọng của anh hung dữ hơn, “Tôi hỏi cậu, cậu có đồng ý không?”

Chuyện này sao giống như bức ép lương dân về làm vợ thế nhỉ … Tiền Duy quả thực cảm thấy mê man, cô đang muốn giúp sếp tương lai yêu đương, cuối cùng sếp tương lai lại thích cô sao? ? ?

“Bốp.”

“Mẹ nó, đau quá!” Tiền Duy vừa vung tay trái lên tát mạnh vào má mình một cái, rồi không nhịn được dùng tay phải che gương mặt đỏ rực, “Đau quá …”

Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, lập tức khiến Lục Tuân giật nảy mình, “Cậu làm gì thế?”

Tiền Duy ngoan ngoãn đáp lời : “Ừ thì ừ thì.. tôi muốn tát mình một cái xem đây có phải thật không.”

Ánh mắt Lục Tuân phức tạp: “Tại sao tôi lại thích một cô gái dở hơi như cậu chứ.” Nghe thì có vẻ như anh đang phàn nàn, nhưng giọng điệu lại khá dịu dàng , Tiền Duy ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Tuân đang nhìn cô với đôi mắt sáng đen bóng kia, trong đôi mắt ấy chỉ có hình bóng cô.

Tiền Duy cảm thấy dường như mình đang sống trong mơ, thứ dưới chân đang giẫm chính là những đám mây, chỉ cần động nhẹ một cái thôi là giấc mơ này sẽ biến mất, mình sẽ hụt chân rồi rớt xuống khỏi đám mây, mọi thứ đều không thật gì cả, mọi chuyện cũng khiến Tiền Duy trở tay không kịp.

“Cậu cho tôi chút thời gian tiêu hóa thông tin trước đã.” Tiền Duy cố gắng để giọng mình trở nên bình tĩnh, nhưng thật ra chỉ có cô biết, trái tim mình đang đập loạn trong lồng ngực, cứ như người bị bệnh tim bẩm sinh vậy, cô nhất định phải cố gắng giữ chặt lồng ngực mình, mới có thể ngăn tiếng tim đập thình thịch đáng sợ ấy.

Hoang mang, ngạc nhiên, bất ngờ, hỗn loạn, những cảm xúc phức tạp này đang hòa lẫn vào nhau, cảm xúc xấu hổ dè dặt, thoáng kinh ngạc như sao chổi đụng địa cầu của cô như được giấu trong những kẽ hở của cuộn len rối tinh rồi bù. Lục Tuân… rốt cuộc anh có ý nghĩa gì với cô?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net