Swap Ver. • Pt.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trời mưa tầm tã, những giọt mưa tí tách tí tách vang lên trên nền đất lạnh buốt...

  Kioha – Một họa sĩ bán tranh lề đường, mỗi ngày đều nhận vẽ thue cho khách qua lại để lấy kinh nghiệm. Anh cùng một chiếc hoodie thoải mái, trên tay là chiếc dù dải bước con đường, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua lớp áo của anh...

  Đáng lẽ chỉ là đi dạo quanh khu phố nhưng anh lại không dừng ở đó mà nổi hứng đi sang phía cây cầu của thành phố. Đứng trên cầu, anh ngắm nhìn thành phố đang chìm dưới cơn mưa đầu tháng 9, nơi anh sống khá ít có mưa, nên những dịp như thế này anh thường ra ngoài đi dạo. Nhìn mưa rơi, tâm trạng anh bỗng chốc cũng trở nên ảm đạm, có lẽ là vì cảm giác cô đơn. Kioha nhìn xung quanh, tìm kiếm người cùng chung cảm giác hoặc chí ích là thích ngắm mưa giống mình.

  Bóng dáng ai đó đi đến bên cầu cùng chiếc ô màu trắng, trông nó khá đơn điệu, với cây dù đó, cậu ta đi lướt qua anh, cũng đang ngắm mưa chỉ khác là ánh mắt cậu có vẻ bình an hơn. Cứ vậy, Kioha dõi theo bóng lưng cho đến khi nó khuất khỏi tầm nhìn, và rồi lại nhìn lại phía dưới cầu và những hạt mưa bắt đầu nặng hạt...

  Kioha cứ vậy đi thẳng về phòng trọ của mình, nằm dài trên chiếc ghế sofa. Không hiểu sao nhưng anh lại chẳng thể ngừng nghĩ về gương mặt mình thản ấy của cậu. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt hơn, không gian trở nên u tối, tĩnh mịch hơn trước. Anh cứ vậy mà ngủ gật lúc nào không hề hay biết.

[...]

  Một ngày nữa lại qua đi, Kioha từ câu lạc bộ trở về nhà sau giờ họp phân ban. Bầu trời cứ tiếp tục, mưa như trút nước. Chiếc ô tối màu của anh dần cũng nặng trĩu, anh lựa chọn rẽ vào một quán bánh gần đó để tạm dừng chân cho đến khi tạnh mưa.
  Bước vào cửa tiệm ấy, không gian ấm cúng khác hẳn bầu trời tối sầm vì mây đen ngoài kia, anh đèn vàng dịu nhẹ mang lại cảm giác thân thiện cho các vị khách mỗi khi đặt chân đến cửa tiệm. Nơi đây cũng như bao cửa tiệm bình thường, họ sẽ luôn để sẵn một chiếc sọt đựng dù mỗi khi trời mưa. Anh đặt dù vào trong sọt, trùng hợp làm sao khi đập vào mắt anh là chiếc dù trắng mà ngày hôm qua anh đã nhìn thấy khi đi dạo trên cây cầu cũ đó.

  Anh nghĩ, chỉ là trùng hợp hoặc thật sự cậu ta đang ở đây, nghĩ đến việc đó, Kioha đi thẳng vào bàn, một nơi cạnh cửa sổ có thể nhịn rõ bên ngoài, anh gọi một tách cà phê nóng và một chiếc bánh ngọt, mắt đào lia từng vi khách trong quán như muốn tìm kiếm bóng hình quen thuộc ấy. Nhưng có lẽ anh đã khá kì vọng vào nó, cậu ta không có ở đây, Kioha đặt mắt mình sang chỗ khác, dấu đi sự buồn tẻ hiện rõ trong đôi mắt.

  Ngồi một lúc, chủ tiệm mang cà phê và bánh đến cho anh, nhưng thật bất ngờ làm sao khi người ấy chính là hình bóng mà anh đang tìm kiếm. Đôi mắt vàng ánh lên sự bình thản, ấm áp đến lạ thường.

"Chúc quý khách ngon miệng"

  Cậu trai nhỏ nhắn ấy quay lại quầy thu ngân và tính tiền cho các vị khách ở đây, một nụ cười thân thiên dịu nhẹ, nhưng lại đang thu hút tất cả sự chú ý của Kioha. Lòng anh dường như đã nở hoa một chút, anh nhìn ra cửa sổ, mưa bắt đầu nhỏ dần. Ánh mắt anh không thể rời khỏi cậu ta, cậu chăm chú đọc sách, mặc một chiếc áo len trắng bên trong, chiếc áo khoác xanh đang được khoác trên ghế, một phần tay áo bị ướt của cậu lộ ra ngoài. Trông rất giản dị trong bộ đồ đó, thậm chí khi bị ướt. Và rồi anh có thể cảm nhận đầu môi mình nhếch lên, đó có lẽ là điều sai lầm nhất của Kioha.

"Trông tôi chắc hẳn rất buồn cười...?"

Cậu ngước lên nhìn anh, ánh mắt vẫn giữ nguyên một vẻ bình thản như vậy, đầu óc Kioha rối hết cả lên, tay bất giác gãi gãi sau đầu. Đó là điều duy nhất khiến anh đỡ xấu hổ hơn.

"Kh-không cậu trong rất tuyệt và- "

  Cậu ta cười mỉm, anh có thể cảm thấy mặt mình có chút nóng lên vì xấu hổ, tay anh quíu lấy tách cà phê và cố gắng bình thản uống nó trước khi anh nhận ra nó thật sự rất nóng, tôi la nhẹ một tiếng và đặt tách cà phê xuống, một tay ôm miệng đau đớn nhưng anh vẫn cố gắng giữ hình tượng hết mức có thể.

  Cậu nhìn anh và mang khăn tay của cậu ra, bước đến bàn của Kioha.

"Anh nên cẩn thận hơn..."

  Và đặt cái khăn tay kia lên bàn, anh biết là cậu đang cố gắng không cười trước hành động của một tên ngốc như mình...

"À.. ừm... cảm ơn nhưng có lẽ tôi sẽ không cần "

  Anh nói, cố trở nên bình thường trở lại.

  Anh đảo mắt quanh, nhìn xuống chiếc áo bị làm bẩn bởi cà phê mà thở dài, anh nhìn sang, cậu ta vẫn đang chăm chú vào quyển cuốn sổ tay nhỏ, và nhận thấy bên cạnh cậu có rất nhiều những cuốn sách khác nhau.

"Cậu có vẻ thích đọc sách nhỉ?"

  Anh hỏi, ánh mắt lờ sang chỗ khác...

"Có thể nói là vậy..."

  Kioha cầm tách cà phê của mình lên, giờ thì nó đã nguội hơn một tí nên anh có thể thưởng thức nó dễ dàng hơn, lại bất giác mà nhìn cậu.

"Có vẻ anh khá thích việc ngắm nhìn tôi nhỉ...?"

  Cậu hỏi, mắt vẫn chăm chú vào từng trang giấy

"À-... không chỉ là tôi gặp lại cậu nên có hơi bất ngờ thôi"

Anh ấp ún nói, cố biện minh gì đó cho thật thuyết phục.

"Tùy anh vậy..." cậu liếc mắt lên trước khi trả lời.

  Gương mặt dịu dàng, bình thản ấy như đánh tan cơn mưa lạnh lẽo trong lòng anh. Cả hai cùng nói chuyện phiếm với nhau rất lâu, đến cuối ngày rồi mà anh và cậu vẫn còn rất nhiều chuyện để tán gẫu cùng đối phương.

  Cậu và anh trò chuyện cho đến khi trời tạnh mưa hẳn, từng ánh nắng sau cơn mưa chiếu rọi xuống mặt đất, anh và cậu trao đổi thông tin cho nhau, sau khi chào tạm biệt anh, không quên cười và cầm lấy chiếc dù của mình mà đi khỏi quán. Anh vẫn dõi theo bóng lưng ấy cho đến khi nó khuất khỏi tầm nhìn, anh thở dài hạnh phúc, lòng như nở hoa, Kioha nhìn vào điện thoại của mình, đã 5:00 chiều.

"Cậu ta tên là Zej sao..."

  Anh cho tay vào túi áo và cảm nhận được vật gì đó, để ý đến chiếc khăn tay màu trắng được đặt trên bàn khi cà phê bị đổ, nhận ra nó đang nằm trong túi của mình, và Zej đã để quên nó khi đưa cho anh...

  Anh đút lại chiếc khan đó vào tui áo và bước khỏi quán, tự nhủ rằng về nhà sẽ chủ động nói chuyện với chàng trai đó, lấy cớ gặp mặt để trả chiếc khăn tay cho cậu. Vừa đi, anh vừa nghĩ về hình bóng ấy, cậu ta trông thật đẹp và cuốn hút trong chiếc áo len đó, cùng gương mặt đáng yêu chết người nữa chứ. Anh đã không hỏi tuổi của cậu, không hiểu sao anh có thể quên được nhưng thôi đành dành cho lần sau vậy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net