Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Thanh và mấy tên còn lại nhanh chóng phát hiện và nhìn theo hai thân ảnh kia đang từ trên cây nhảy xuống hòa vào những người còn lại, hắn nói: "Nhiếp tông chủ, là ngươi phải không?"

Nhiếp Hoài Tang cười cười phe phẩy cái quạt: "Không phải ta, ta không biết, ta không có biết cái gì đâu!"

Dương Đường: "Ngươi mà không biết thì còn ai biết chứ, cả tu chân giới đều rõ ngươi chính là kẻ khẩu phật tâm xà, nham hiểm bậc nhất!"

Nghe xong câu đó Cảnh Nghi và mấy người xung quanh nổi cả da gà, Nhiếp Hoài Tang lấy cái quạt xuống, gấp lại, cười như chưa từng được cười: "Ha ha ha, ngươi tự nhiên khen ta như vậy làm ta ngại quá!" sau đó nụ cười của gã nhanh chóng trở nên đáng sợ và chĩa ánh mắt về phía tên hạ nhân đứng sau Ôn Thanh làm kẻ đó ôm tim ngã xuống mà chết

Hai tên kia biết đó là hành động gây chiến và sức mạnh của Nhiếp Hoài Tang là do kim đan ẩn mà ra vì chúng đã từng nghe đồn từ một vài người hạ nhân đã từng bị đuổi khỏi Nhiếp thị vì dám động chạm tới việc riêng của gia tộc và vài ngày sau đó y như rằng chúng đều chết hết

Ôn Thanh nhanh chóng triệu hồi oán khí, bao vây lấy mọi người, ai nấy đều cầm vũ khí lên chiến đấu

Cặp Lam Vong Cơ phối hợp với Ngụy Vô Tiện dùng Vong Cơ cầm và Trần Tình triệu hồi oán khí đao linh áp chế ma lực của Ôn Thanh, hắn đã sớm có chuẩn bị nên đã gọi thêm một đàn tẩu thi tới và biến lũ thuộc hạ đã chết thành hung thi mặc dù chúng đã không toàn thây nhưng vẫn có thể đứng được

Oán khí bay đầy trời, Sóc Nguyệt của Lam Hi Thần yểm trợ cho Tử Điện của Giang Trừng càn quét đám hung thi, hai cô nàng kết hợp lại cũng có thể hạ được chúng dễ dàng nhưng chúng lại quá đông. Ôn Ninh cũng nhanh chóng được triệu hồi đến cùng mọi người tham chiến

Trên bật thang của Vạn Yêu Môn, cơ thể Nhiếp Hoài Tang liên tục bắn ra linh lực phanh thây từng con một ra dưới sự giúp đỡ của Cảnh Nghi. Bỗng cậu trượt chân té, hắn đã cúi xuống, vòng tay qua đỡ tạo thành tư thế giống như đang khiêu vũ làm lũ hung thi bên kia như vừa bị ăn cẩu lương sau đó bị băm cho chết

Trong một góc của khu vườn, Tư Truy và Kim Lăng đang cùng Ôn Thanh giằng co giành lấy lọ thuốc cải tử hoàn sinh trong lúc Bạch Lâm giữ chân Dương Đường ở bên kia, linh lực của ngài đã hồi phục không ít

Ôn Thanh la lớn: "Mau đưa nó cho ta!"

Tư Truy nói: "Không đời nào!" sau đó dùng linh lực bán linh sư chưởng hắn một cái, Ôn Thanh né được, y đập nó vào cây rồi cái cây theo đó mà gãy xuống. Kim Lăng rút Tuế Hoa ra đối kiếm với hắn, mấy đạo quang kiếm lập lòe giao nhau dưới ánh mặt trời tạo nên một khung cảnh chói mắt. Tư Truy nhân cơ hội đá hắn qua một bên rồi ném lọ thuốc cho Kim Lăng

Trong lúc y sơ suất, hắn nhân cơ hội khóa tay y lại uy hiếp Kim Lăng: "Nếu không muốn ái nhân của ngươi chết thì hãy mau giao nó ra đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net