Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Phải tìm cách nào thoát ra khỏi cái nhà này trước khi Xán Liệt nhớ lại mới được " _ Suy nghĩ của Tiểu Nhi

-Xán Liệt a~~ _ Tiểu Nhi lại ghé sát vào Xán Liệt

-Em có gì muốn nói sao _ Tôi đưa tay nhéo nhẹ má Tiểu Nhi

-Ưmm.. Em không muốn ở đây nữa đâu.. Mình ra chỗ khác đi oppa ~>< _ Tiểu nhi đưa con mắt giả nai làm nũng tôi

-Em muốn đi đâu hả ?

-Em muốn anh về nhà em ở cơ ~~

-Ưm.. Vậy mấy người kia ở đâu ?

-Họ ở đây cũng được mà ><

-Ừm... Thôi được.. Nếu vợ muốn thì anh chiều . _( Au : vợ cái quầnnnnnn)

-Yeahh !! Vậy mai mình chuyển đi luôn nha anh . ~><

-Sao em vội quá vậy.

-Em muốn đi nhanh cơ , ở chỗ này em thấy không được tự nhiên ><

-Vậy mai ta đi. Em sếp đồ đi.

-Dạ. *chóc_ lại hôn ><*

___________

-Này Mã Hà ! _ Tiểu Nhi xuống dưới nói Mã Hà về chuyện chuyển nhà

-Sao ? _ Mã Hà cứ mỗi lúc thấy Tiểu Nhi là lòng như muốn nổ tung , muốn bay vào xé banh xác cô ta vì tội làm anh mình tổn thương.><

-Mai tôi và Xán Liệt sẽ chuyển sang nhà tôi ở _ Tiểu Nhi vừa nói vừa rót nước ra ly

- Quể ? Sao lại chuyển ?

-Thì ở đây lâu quá nhỡ mà Xán Liệt nhớ lại thì bẩn tiện cho tình cảm của 2 chúng tôi vả lại cũng làm phiền mọi người nhiều rồi _ Tiểu Nhi thẳng thừng mà nói lên kế hoạch của mình

-Sao cơ ? Chuyển nhà..? _ Bạch Hiền từ phòng đi ra nghe được tin 2 người kia không ở đây nữa thì cậu như bị sét đánh , đang đi ra bỗng dừng bật lại , trên tay cầm chiếc bánh mà Mã Hà ép phải ăn cũng làm chiếc bánh rơi xuống..

-Ừm.. Sao cậu có vẻ hốt hoảng thế ? _ Tiểu Nhi vẫn vô tư như bình thường vì cô ả biết Bạch Hiền yêu tôi nên tìm cách làm Bạch Hiền tổn thương hơn nữa.

-... Bạch Hiền không nói gì cả , lẵng lặng đi vào phòng , bình thường cậu làm rớt đồ ăn thì dù thế nào cậu cũng phải lụm lên ăn lại ><nhưng bây giờ thì không , giờ cậu không thiết sống nữa chứ là tiếc chi 1 miếng bánh nhỏ

-Cô ả kia !! Sao cô lại làm vậy với anh tôi? ! Cô biết là anh Bạch Hiền yêu anh Xán Liệt rất nhiều mà , đương nhiên cô cũng biết anh Xán Liệt là đồ mà anh Bạch Hiền đã sử dụng rồi còn gì. Vậy cô còn luyến tiếc gì hả ? _ Mã Hà không chịu nổi cảnh này nữa , cô phải vùng dậy giành lại công lý.. à không.. tình yêu cho anh mình .

-Này cô bé ! Thứ nhất tôi lớn hơn cô 2 tuổi cô không có quyền nạt tôi như vậy , thứ 2 đối với tôi trừ khi đã cưới thì dù có làm gì tôi cũng chơi tất. ~ _

-Xớ . Trời * nhếch môi* . Lớn hơn tôi 2 tuổi sao ? Mẹ tôi dạy là chỉ được tôn trọng và lễ phép với người có ăn , có học , có đạo đức , có lòng tự trọng còn những người như chị ấy thì dù có lớn hơn tuổi 20 tuổi tôi cũng có thể vò lại mà đạp nát chị đấy ! _ Mã Hà đã sôi máu

Tiểu Nhi định chửi lại thì đúng lúc tôi đi xuống .

-Mã Hà ! Cô làm gì mà to tiếng thế _ Tôi lên tiếng

-Anh coi lại cái thứ "VỢ" anh ấy và coi lại bản thân anh đi !!_ Mã Hà nói 1 mạch xong đi vào phòng xem Bạch Hiền bây giờ như thế nào rồi.

-Anh à !! Nhỏ.. Nhỏ đó bắt nạt em _ Tiểu Nhi nhập vào vai diễn , từ 1 con cáo già thành 1 con nai ngơ ngác dậm nác khu rừng xanh ~~

-Rồi rồi.. Em nín đi. Mai chúng ta đi ra khỏi đây rồi mà. Chấp làm gì mấy người nhà quê đó . _ Tôi không biết ai đúng ai sai nhưng đối với ai cũng vậy cũng phải binh "VỢ" mình đầu tiên .

____ Trong phòng Bạch Hiền ____

-Bạch Hiền . Anh có sao không đấy ?_ Mã Hà đi vào thì thấy Bạch Hiền đang phủ mền lên người có thể là đang khóc.

-..... Không có động tĩnh gì từ Bạch Hiền.

-Này ! Anh đừng buồn nữa mà ... Anh Xán Liệt.. ủa ? .. _ Mã Hà thấy lọ thuốc gì đó cạnh giường Bạch Hiền , đi lại gần nhặt lên xem thì thấy đó là thuốc ngủ , cô bung mền ra thấy Bạch Hiền đang nằm tê liệt trên giường từ từ mà thấm thuốc.

-Anh Bạch Hiền !! Anh điên rồi sao ? Bạch Hiềnn !!! _ Cô hét toán lên tay run run lấy điện thoại gọi cấp cứu .

Mã Hà gọi cấp cứu cho Bạch Hiền sau đó gọi luôn cho ông Biện về ... Lần này Bạch Hiền đã quá xuống tinh thần

-Bác sĩ. Bác sĩ.. con trai tôi thế nào rồi ?_ Ông Biện lại kéo kéo tay bác sĩ

-Hình như cậu ta bị áp lực rất nặng , cậu ta đã uống liền 5 viên thuốc , cũng may gia đình gọi cấp cứu kịp lúc không thì không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta._ Bác sĩ đi ra từ từ nói cho ông Biện nghe

-Vậy bây giờ con trai tôi tỉnh chưa thưa bác sĩ ?

-Hiện tại thì chưa tỉnh được đâu. Cậu ta phải lấy lại sức và tiêu hủy số thuốc đó trong người rồi mới tỉnh được. Gia đình cứ yên tâm 1 , 2 ngày nữa thuốc hoàn toàn hết tác dụng thì cậu ấy sẽ tỉnh thôi.

-Cảm ơn. _ Ông Biện bỏ tay bác sĩ ra ngồi lại ở ghế đợi cùng Mã Hà

-Con không thể để tình trạng này tiếp diễn mãi được _Mã Hà đứng lên nhìn thẳng mặt ông Biện nói nghe ý quyết tâm

- Haizz !! Làm gì thì làm chứ bây giờ Xán Liệt vẫn đã nhớ gì đâu , con định làm cách nào.

-Cậu cứ yên tâm ! Con hiểu được 2 người đấy . Con cần về nhà . Cậu ở đây được chứ ạ ?

-Ừm.. Con về làm gì đó thì làm đi.

-Dạ. Con chào cậu

_____ Ở nhà _____

Hiện giờ chỉ có Xán Liệt ở nhà , Tiểu Nhi thì đi ra ngoài mua 1 chút đồ để mang qua nhà kia dùng..

-Xán Liệt à ! Xán Liệt _ Mã Hà về nhà kêu tên tôi liên hồi

-Làm sao mà kêu tên tôi. Mà sao cậu Bạch Hiền kia lại uống thuốc ngủ thế ?

-Tôi có chuyện cần nói với anh .

-Thì nói đi. Tôi nghe đây

-Bạch Hiền ANH ẤY MỚI LÀ NGƯỜI ANH YÊU. BẠCH HIỀN MỚI LÀ NGƯỜI YÊU CỦA ANH!!!

-Cô bớt vui tánh đi ~ Trời. Làm sao có chuyện tôi yêu cậu ta được. Haha

-Anh nhớ lại đi : HAI NGƯỜI ĐÃ ĐI CHƠI RẤT NHIỀU NƠI CÙNG NHAU , ĐÃ QUẢN LÍ CÔNG TY CÙNG NHAU , ĐÃ CỨU NHAU, ĐÃ TÌM NHAU , ĐÃ QUAN TÂM NHAU , ĐÃ NGỦ CÙNG NHAU , ĐÃ KHÓC VÌ NHAU , ĐÃ DÁM VƯỢT QUA MỌI THỨ VÌ NHAU , ĐÃ HY SINH VÌ NHAU VÀ QUAN TRỌNG 2 NGƯỜI ĐÃ "SỬ DỤNG" NHAU. TÓM LẠI ANH ĐÃ TỪNG YÊU BẠCH HIỀN RẤT RẤT NHIỀU VÀ CÓ VÔ SỐ KỈ NIỆM VUI BUỒN VỚI NHAU _ Mã Hà hét nguyên 1 tràn nhấn mạnh ý vào mặt tôi

-.. Bây giờ tôi mới giật mình , đầu tôi bắt đầu trở nên đau , tim tôi trở nên nhói hơn khi nghe những câu đó

-ANH KHÔNG HỀ YÊU TIỂU NHI ! CÔ TA CHỈ LỢI DỤNG ANH MÀ THÔI. ANH NHỚ LẠI ĐI _ Lại 1 tràn vào mặt

-... Tim tôi lại càng nhói hơn , tay chân tôi bắt đầu nổi da gà.

-Vì vụ tai nạn này mà anh đã quên hết mọi kỉ niệm về anh Bạch Hiền , anh quên cả anh ấy , anh quên tất cả .. Anh  làm ơn nhớ lại đi. Anh Bạch Hiền vì anh mà đã uống thuốc ngủ đấy , 2 ngày qua anh ấy khóc rất nhiều vì anh , không ăn không uống vì anh và nguyện chết vì anh... Anh Bạch Hièn rất yêu anh và anh cũng rất yêu anh Bạch Hiền

-.... Bây giờ đầu tôi bỗng choáng ngợp , ray chân tôi rủn hết cả lại , tôi khụy chân xuống sàn , những câu nói của Mã Hà đã làm đầu tôi điên lên bỗng tôi chợt thấy lại trong kí ức mình những kỉ niệm , những lúc vui buồn với Bạch Hiền , nụ hôn đâu của tôi cũng là của Bạch Hiền...những gì Mã Hà kể là sự thật.. Tôi đã nhớ hết tất cả , tôi nhớ Tiểu Nhi chỉ là con rối trong cuộc tình này , tim tôi bỗng dưng thắc lại ... Tôi không nói gì nữa mà chỉ chạy ra ngoài bay thẳng vào bệnh viện ...

-Này này !! Chồng à !! Anh đi đâu thế _ Tiểu Nhi vừa về tới nhà

-Này anh ấy đi đâu đấy ? _ Tiểu Nhi hỏi Mã Hà

- Đi tìm lại kí ức ~~ Kế hoạch thành công _ Mã Hà thở phào nhẹ nhõm chạy theo tôi, cô không quên khóa chặt cửa ngoài để lại Tiểu Nhi trong đó không cho ả ta đi ra rồi lập tức chạy vào bệnh viện để " xem kịch sến "~~

-Này. !!! _ Tiểu Nhi ré lên

________ End_______

-Chap này có vẻ vui nhờ ><♡ ❤❤❤ Đọc vui vẻ ạ ❤❤ đọc xong rồi tiện tay vote + cmt cho Shin biết với 😭😭 Cảm ơn rất nhiều ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net