Chương 19: Anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc biết mình đã trở thành con cờ để Trương gia lợi dụng, tinh thần của Trương Triết Hạn cực kỳ không tốt. Ngôi nhà mà anh gắn bó hai mươi tám năm qua, Trương lão gia chăm sóc thương yêu anh từ bé đến lớn, trên dưới Trương gia đều bảo bọc anh tận tình. Hóa ra chỉ là giả...

Hôm nay Cung Tuấn lại xuống tầng hầm lấy lời khai từ đám người Mạnh gia. Miệng của Mạnh lão gia thật sự quá kín, ông ta thà ăn khổ chứ nhất quyết không chịu nói ra kế hoạch của mình. Mạnh phu nhân và nhi tử Mạnh gia không hề biết đến sự tồn tại của con chíp trên đầu Trương Triết Hạn, nên hắn cũng không thể ép họ khai ra sự thật. Cung Tuấn nhíu mày nhìn Mạnh Cầm ôm chặt lấy thân thể, tựa hồ đã ngất từ rất lâu.

"Ngươi thà để ba đứa con của mình chết dần chết mòn ở đây, cũng không chịu nói ra sự thật sao?"

Mạnh phu nhân ôm lấy Mạnh Cầm, tay chân run rẩy. Mạnh Niên nằm bên cạnh bất động thân thể, quai hàm bị Cung Tuấn đá nát rốt cuộc cũng lành hơn một chút, nhưng khớp xương vì không được chữa trị nên khuôn mặt đã trở nên biến dạng trông vô cùng quái ác. Gã ta ác liệt nhìn chằm chằm Cung Tuấn, hơi thở ồ ồ như sắp chết đến nơi.

Mắt thấy Mạnh lão gia vẫn cắn chặt khớp hàm, Cung Tuấn nhếch môi tỏ vẻ tán thưởng, giễu cợt nói.

"Ngươi nghĩ Trương gia sẽ vì sự hi sinh của ngươi mà rủ lòng thương xót? Tính tình của con cáo già họ Trương đó thế nào, các ngươi còn không nhận ra sao? Gã ta lòng tham không đáy, có được lại muốn cầu thêm. Các ngươi nghĩ Trương gia trọng tình trọng nghĩa? Nực cười!"

"Ngay cả Trương Triết Hạn là con trai ruột của ông ta mà còn bị mang đi cấy ghép con chíp, hại em ấy người không ra người, ma không ra ma. Ngay cả tình thân máu mủ còn bị gã ta tự tay cắt đứt, các ngươi nghĩ mình sẽ là cái gì trong mắt Trương gia?"

Cung Tuấn nhếch môi cười khinh miệt, lạnh giọng nói, "Nói không chừng, Mạnh gia chết rồi, Trương gia mừng còn không kịp."

Mạnh lão gia nghe xong liền trợn mắt, khuôn mặt bàng hoàng không thể tin được. Cung Tuấn đến nhìn cũng không buồn nhìn lấy một cái, nhẹ hẫng để lại một câu, "Từ khi các người bị giam cầm ở đây, Trương gia liền bắt đầu khống chế Tiểu Triết ám sát tôi. Họ không sợ đánh rắn động cỏ, cũng không sợ tôi sẽ giận cá chém thớt giết chết các người. Nói thử xem, Trương gia có thật sự cần các người nữa hay không?"

Cung Tuấn rời đi, bỏ lại Mạnh lão gia vẫn còn đang nghi hoặc. Đúng vậy, nếu ông chết ở đây rồi thì người làm ngư ông đắc lợi không phải sẽ là Trương lão gia sao? Mạnh lão gia hung hăng siết chặt nắm tay, răng nghiến ken két tê dại một mảnh.

Trương Triết Hạn bước dọc hành lang, hai mắt vô thần không biết đang suy nghĩ cái gì. Bây giờ, trong đầu anh cứ xoay đi xoay lại hình ảnh Cung Tuấn bị anh đè dưới thân, hai tay siết chặt cổ hắn, muốn hắn chết đi càng sớm càng tốt. Đáy lòng Trương Triết Hạn kịch liệt run rẩy, cảm giác tội lỗi cứ liên tục cắn nuốt trái tim anh, hô hấp cũng vì vậy mà trở nên đặc biệt khó khăn.

Trương Triết Hạn dùng tay sờ bụng, anh nghe Cung Tuấn nói, Tinh Tế Huyết không giống thai nhi bình thường. Theo như sách cổ ghi lại thì thời gian mang thai không quá dài, hơn nữa kể từ khi nằm trong bụng mẹ, Tinh Tế Huyết đã có thể mở mắt, thông qua đôi mắt của người mà nó đang nương tựa nhìn ngắm thế giới xung quanh.

Ban đầu, Trương Triết Hạn còn cười cợt nói mình không tin. Sao có thể vi diệu như vậy được? Dù là vampire hay người bình thường thì bọn chúng cũng là bé con, mà đã là bé con thì sao có thể tự mở mắt ngay khi còn nằm trong bào thai chứ? Nói như vậy thì những gì mà anh và Cung Tuấn trải qua, không phải đều bị bé con nhìn thấy hay sao?

Trương Triết Hạn cong môi mỉm cười, ôn nhu nói, "Có thật là con cũng nhìn thấy hay không? Nhìn thấy cảnh tượng ba giết chết cha con?"

Chóp mũi đột nhiên chua xót, Trương Triết Hạn đau khổ dựa lưng vào thành lan can lạnh lẽo. Anh thật sự không dám tưởng tượng cảnh, nếu bé con nhìn thấy mình giết chết Cung Tuấn thì nó sẽ có cảm tưởng gì? Nó có hận anh không? Trương Triết Hạn mệt mỏi thở dốc, đầu óc loạn xạ mờ mịt như lâm vào sương mù.

Anh không thể ngăn cản sự khống chế của Trương gia, anh không biết tương lai mình sẽ gây ra hậu quả gì cho Cung Tuấn. Trương Triết Hạn biết hắn yêu anh, vì vậy hắn vẫn sẽ như đêm đó, âm thầm chịu đựng, chờ đợi anh tỉnh dậy. Nhưng nếu anh không tỉnh thì sao? Cung Tuấn cũng chấp nhận chết đi?

Trương Triết Hạn không dám nghĩ tới, hắn từng nói, Tinh Tế Huyết không phụ thuộc vào cơ thể người mẹ. Nó chỉ cần dục tình để phát triển thành thai, giờ thai đã thành hình, nó chỉ cần phát triển hoàn thiện bản thân là có thể chào đời.

Dù Trương Triết Hạn có chết đi thì thai nhi vẫn bình an.

Hai tay anh siết chặt lan can, đưa mắt nhìn xuống đại sảnh sâu hun hút trước mặt. Anh không muốn mình lại gây hại cho Cung Tuấn, dù tự nguyên hay bị người ta khống chế. Trương Triết Hạn cũng không muốn làm vậy.

Cánh môi tái nhợt mím chặt vào nhau, Trương Triết Hạn thấp giọng thở dốc, hai mắt đỏ ửng mờ mịt nước. Có phải anh đã quá khổ sở rồi không? Bị người thân ruồng bỏ, bị phụ mẫu lợi dụng. Bây giờ, ngay cả khi đã tìm được người mình yêu thì chính anh lại gây hại cho hắn. Là Trương Triết Hạn không thể chống lại số phận hay là do nguyên nhân nào khác? Từng cú sốc dữ dội cứ liên tục kéo tới, tinh thần mạnh mẽ của anh sắp bị đánh nát rồi.

Thời điểm thân người đang đổ về phía trước thì cánh tay đột nhiên bị ai đó kéo về. Trương Triết Hạn lập tức rơi vào một vòng tay ấm áp, cánh môi khô cằn bị người kia chặn lại, triền miên đảo điên không còn mảnh giáp.

Vành mắt Trương Triết Hạn nóng đến dữ dội, cảm nhận đầu lưỡi hữu lực đang mò mẫm quét lấy răng mình, cả người anh run lên bần bật, hai má ướt đẫm hiển nhiên là đã phủ lệ nhòa. Cung Tuấn nhịp nhàng vỗ nhẹ lưng anh, bàn tay như hóa thành bông mịn, ôn nhu xoa lên tấm lưng đang run đến lợi hại.

"Em muốn bỏ anh sao?"

Hơi thở nóng rực hóa thành ngọn lửa quấn quýt lấy nhau, Trương Triết Hạn gục đầu cắn môi, cố gắng nhịn xuống tiếng nấc đầy tội nghiệp. Ban nãy, rõ ràng anh đã có ý định muốn tự sát để giải thoát cho chính mình. Anh không muốn hại Cung Tuấn, cũng không muốn để Trương gia toại nguyện. Trương Triết Hạn cảm thấy rất bức bách, khó chịu đến phát điên...

"Tiểu Triết, không phải anh bảo em đừng khổ sở vì những người không đáng rồi sao? Em bỏ mạng ở đây, đám người đó vẫn sẽ sống bình thường. Nhưng anh thì không."

"Tuấn Tuấn... Em không muốn giết anh."

"Ngoan, anh là vampire, sẽ không dễ chết."

"Em không muốn mình bị bọn họ khống chế, anh có thể trói em lại, cũng có thể đánh ngất em. Đừng chịu đựng nữa có được không?" Trương Triết Hạn nức nở ôm lấy cổ hắn, Cung Tuấn đau lòng sờ nhẹ lưng anh, vừa dịu giọng dỗ dành vừa ân cần vuốt ve.

"Tiểu Triết, Mạnh gia đã khai ra nơi ở của Trương gia rồi, em không cần chịu khổ nữa. Chỉ là, em thật sự đã quên họ hay chưa? Ân tình mà họ cho em chỉ là việc làm có mục đích, em đừng đau khổ vì đám người vô lương tâm đó nữa, bọn họ sẽ chẳng áy náy đâu."

Trương Triết Hạn vùi đầu vào cổ hắn, nước mắt lã chã như đê vỡ bờ. Bàn tay lạnh ngắt luồn sâu vào mái tóc đen tuyền, Cung Tuấn yêu thương hôn lên trán anh, nhận ra người kia đang từ từ nín khóc, Cung Tuấn lập tức mang anh trở về phòng, đặt anh ngồi xuống chiếc giường mềm mại.

"Tiểu Triết, nhìn anh."

Trương Triết Hạn ngẩng đầu, trước mắt lập tức xuất hiện một chiếc nhẫn màu bạc mang phong vị cổ xưa. Kiểu dáng đơn giản đính theo một viên đá nhỏ, bên rìa chiếc nhẫn khắc một dòng chữ ngắn bằng tiếng pháp đầy cổ kính.

Trương Triết Hạn không khỏi ngốc lăng, Cung Tuấn cũng không gấp gáp, hắn khẽ nâng tay anh lên, ôn thanh nói nhỏ.

"Tiểu Triết, tám trăm năm qua, anh sống là để tồn tại. Nhưng kể từ khi có em xuất hiện, anh sống là để yêu em. Có thể tình yêu đến quá bất ngờ, em có thể sẽ không tin tưởng. Nhưng mà, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh có thể từ bỏ tất cả những gì thuộc về mình để bước đến bên em. Anh sẽ không tiếc rẻ hay do dự, điều duy nhất làm anh vướng bận, chính là Trương Triết Hạn."

"Anh... Anh nói gì vậy?" Trương Triết Hạn bùm một tiếng đỏ mặt, lắp bắp nói không được lưu loát, "Cũng tám trăm tuổi rồi, anh... Anh còn bày trò.... Tặng nhẫn làm gì?"

"Hả? Em không thích à? Rõ ràng anh đã hỏi quản gia về sở thích của nam thanh niên tuổi mới lớn. Họ thích lãng mạn và ngọt ngào, vì sao em lại không thích?" Cung Tuấn tỏ vẻ vô cùng thất vọng, hắn nhếch môi kề sát chóp mũi anh, lưu manh nói.

"Hay em thích thứ khác? Ví như một đêm làm tình nồng cháy."

"Cung Tuấn! Anh không thể đàng hoàng lâu hơn một chút được sao?" Trương Triết Hạn tức giận liếc xéo hắn. Cung Tuấn nhún vai xoa nhẹ đầu anh, cười nói.

"Như vậy mới là tiểu yêu tinh đanh đá của anh chứ."

"Hừ, đừng xoa đầu em nữa! Em không phải hài tử để anh tùy ý sờ loạn."

"Được rồi, để anh đeo vào giúp em." Cung Tuấn cầm tay anh lên cẩn thận đeo chiếc nhẫn tinh tế vào. Trương Triết Hạn nhìn ngón tay lạnh ngắt đang sờ lên mặt nhẫn bóng loáng. Anh đỏ mặt nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, hạ giọng nói.

"Của anh đâu?"

"Em đeo cho anh à?"

"Ừm."

Cung Tuấn lấy ra một chiếc hộp nhỏ được làm từ nhung mềm. Hắn cẩn thận nhét vào tay Trương Triết Hạn, sau đó hưởng thụ cảm giác được người nọ đeo nhẫn vào tay. Bầu không khí tuy có chút im ắng nhưng lại lãng mạn đến tột độ, Cung Tuấn ôn nhu hôn nhẹ lên trán đối phương, khàn giọng lẩm bẩm.

"Tiểu Triết, anh yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net