Chương 10: Tạo hóa trêu người!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ Nguyên Phương chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng, Mộng Dao châm từng kim lên lưng chàng, thần trí Nguyên Phương lúc mơ lúc tỉnh, chàng biết Mộng Dao đang thi châm cho mình, lòng tràn ngập ấm áp, đau đớn nơi da thịt cũng không hề gì. Trái lại Địch Nhân Kiệt lo lắng bất an, nói hai năm qua Mộng Dao chuyên tâm nghiên cứu y thuật cho dù thế nào đi nữa cũng không thể biến hóa lớn như thế này được. Hắn liếc nhìn Uyển Thanh, Uyển Thanh hiểu ý hắn liền gật đầu. Cô theo dõi từng bước Mộng Dao thi châm, quả nhiên vô cùng chuẩn xác.

Thi châm gần xong, còn một châm cuối cùng đâm vào huyệt Thiên Tú ở trước ngực, Mộng Dao lúc này đang ngồi trước mặt Nguyên Phương. Lúc Mộng Dao định thi châm, Uyển Thanh la lên : « Huyệt Thiên Tú trước ngực là tử huyệt đối với người luyện võ, không thể thi châm ! »

Địch Nhân Kiệt nghe vậy nhíu mày, hướng Mộng Dao hỏi : « Thật sự thi châm vào huyệt này sao ? »

Mộng Dao tròn mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt hiển nhiên tức giận, thế nhưng nàng không phát hỏa, lúc này đang là thời điểm quan trọng để bức độc, nàng tuy tính tình tùy hứng thế nhưng không phải kiểu người không biết nặng nhẹ. Mộng Dao hướng Nguyên Phương, ánh mắt chăm chú nhìn chàng mà nói : « Ngươi có tin ta không ? Có muốn ta tiếp tục thi châm không ? »

Nguyên Phương bạc môi nhợt nhạt, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn ráng cười, một nụ cười rất nhẹ : « Muội làm đi ! »

Mộng Dao nhếch môi cười, nàng nhìn sâu vào đôi mắt nam tử này, nàng không thấy có chút gì trong hắn lo lắng hay bất an. « Ngươi không giống bọn họ, ngươi không sợ ta sau khi đâm vào huyệt Thiên Tú này khiến ngươi không chỉ mất hết võ công còn trở thành kẻ tàn phế hay sao ? »

« Nếu như muội không thi châm, đừng nói tới võ công, đến mạng ta cũng không còn. Ta tin muội ! » một câu nói sau cùng không phát ra âm thanh : « Nha đầu ngốc, cho dù ta có chết dưới tay muội, ta cũng không nhíu mày, vậy thì võ công này, ta có gì bận tâm đây ! »

Vô thanh vô tức, cây châm nhỏ dài 3 tấc đâm vào huyệt Thiên Tú, Nguyên Phương rùng mình, cơn đau tận tim, cảm giác có thứ gì đó nghèn nghẹn trong cổ, Nguyên Phương thổ ra một ngụm máu độc, người đồ về phía trước, không chệch một chút ngả đầu lên vai Mộng Dao. Nàng vốn định đưa tay đẩy chàng ra thì lại nghe thanh âm nhỏ nhỏ sát bên tai : « Cho ta dựa một chút, mất võ công hay không ta không rõ, thế nhưng thực sự là đau tận tim gan » Thanh âm thật nhỏ, chỉ đủ cho mình nàng nghe thấy. Câu nói ấy làm Mộng Dao rất buồn cười, nàng không ngờ trên đời này lại có kẻ ngốc như vậy. Lần đầu tiên gặp, ấn tượng về chàng chỉ là một kẻ lạnh lùng vô tình, lần này đột nhiên thay đổi, giống như kẻ ngốc, lại giống như loại công tử ấm áp ôn nhu.

Mộng Dao không đẩy Nguyên Phương ra nữa, để chàng an nhiên dựa trên bờ vai gầy của mình. Nguyên Phương phút chốc quên đi nỗi đau thể xác, khoe môi khẽ cười, thầm nghĩ « Nàng quên ta rồi, thế nhưng vẫn quan tâm ta ». Một lúc chàng dần dần rơi vào hôn mê, Mộng Dao nói : « Đỡ hắn nằm xuống giùm ta ! »

Địch Nhân Kiệt lúc này mới lên tiếng : « Độc chưa giải hết đúng không ? »

Mộng Dao ngửng đầu nhìn hắn, thờ ơ nói : « Sao ngươi biết ! »

Khoe môi Địch Nhân Kiệt nhếch lên : « Bởi vì ta thấy cây kim dấu trong tay áo muội vừa mới đâm vào huyệt ngủ của hắn. »

Mộng Dao bật tiếng cười, nàng không có đáp hắn, chỉ là trong lòng cảm thấy khâm phục hắn nhiều hơn một chút, nàng cảm thấy mình ra tay thực nhanh rồi. Địch Nhân Kiệt dường như hiểu điều nàng nghĩ, khẽ cười nói : « Nguyên Phương cũng phát hiện ra nhưng hắn không ngăn muội, cũng không cần biết muội định làm gì, khoảng cách gần như vậy, hắn cho dù đang trọng thương nhưng đối với người luyện võ, cảnh giác là quan trọng nhất, ây da, tiếc thay cho Vương công tử, chỉ chịu thua một mình muội mà thôi. »

Mộng Dao nghĩ ngợi, buột miệng nói : « Trước đây, ta và hắn quen nhau sao ? »

Địch Nhân Kiệt khẽ cười gật đầu : « Đâu chỉ là quen nhau ! Muội có muốn biết không, ta sẵn sàng kể cho muội nghe. »

Mộng Dao rất muốn nói có, thế nhưng trong đầu nàng lại nhớ tới một chuyện, là câu chuyện lúc trên xe ngựa xuống núi, sư huynh nàng từng hỏi nàng :

"Dao Nhi, không phải muội từng hỏi ta về những chuyện quá khứ muội không còn nhớ hay sao? Bây giờ muội có còn muốn biết hay không?"

"Sư huynh, Dao Nhi mỗi lần nằm mơ ác mộng đều cảm thấy rất sợ, quá khứ dường như không phải là điều gì tốt đẹp, đã quên rồi, cũng không cần biết nữa! Sư huynh, muội trong mơ màng còn nhớ một chuyện, lúc đó dường như muội bị thương, có người ôm lấy muội, cứu muội đi, còn liên tục nói với muội: Dao Nhi, tỉnh lại! Dao Nhi, đừng sợ! Ta đưa muội về nhà! Người đó là sư huynh có phải không?"

Một hồi trầm tĩnh, Mạc Quân không ngờ nàng còn nhớ được những điều này, hắn đưa tay lên vuốt tóc nàng rồi nói: "Là ta!"

Mộng Dao cười, nụ cười xin đẹp: "Trên đời này Dao Nhi có sư phụ, có sư huynh, thực là điều may mắn. Sư huynh! suốt đời này huynh phải làm sư huynh của muội, đừng bỏ mặc muội không lo? Quá khứ đau buồn kia, Dao Nhi không cần!"

Mạc Quân lúc đó đã chấn động, cái gọi là "suốt đời này huynh phải làm sư huynh của muội!". Suốt đời chỉ là sư huynh thôi sao? Hắn cười, một nụ cười có chút tê tái, hắn chỉ là sư huynh của nàng, cho dù đối với nàng có tốt thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ là sư huynh của nàng.

.......

Mộng Dao nghĩ tới điều đó nên mạnh mẽ nói: "Không cần, nếu như việc đó cần, sư huynh nhất định nói ta biết" nàng nói xong quay sang nhìn hướng sư huynh nàng bị điểm huyệt, thấy mắt hắn chăm chú nhìn nàng, có một tia ấm áp hai năm qua luôn không đổi.

Nhị Bảo lúc này bê chén thuốc mới vào hô lên: "Thuốc đây rồi!"

Mộng Dao tươi cười vẫy tay Nhị Bảo lại gần, hắn vui vẻ bước nhanh tới gọi: "Tiểu thư, thuốc của Vương công tử đây rồi!"

Nàng ngửi qua mùi thuốc khẽ gật đầu, lại hướng Nhị Bảo hỏi: "Có dao găm hay đoản đao không?"

Nhị Bảo ấp úng: "Tiểu thư, người cần thứ đó làm gì!"

"Đừng hỏi nhiều, mau đi lấy cho ta!"

Nhị Bảo quay sang nhìn Địch Nhân Kiệt, thấy hắn gật đầu đồng ý, Nhị Bảo mới mò trong y phục đã gỡ ra của Nguyên Phương, trong đó quả nhiên có một thanh đoản đao. Mộng Dao cầm thanh đao trong tay, cảm giác vô cùng vừa vặn, còn có chút cảm giác dường như đối với thanh đoản đao này vô cùng quen thuộc. Nàng rơi vào trầm tư, mân mê thanh đao hồi lâu mới trút vỏ đao ra, lưỡi đao sắc bén ghê người, Mộng Dao không nhanh không chậm đặt lưỡi đao vào cổ tay mình.

"Xoạt!" cổ tay nàng và thanh đao đều nhuốm máu...

Địch Nhân Kiệt hét lên: "Muội làm gì vậy?"

Uyển Thanh chạy tới vốn định cầm máu cho Mộng Dao thì nàng lắc đầu nói: "Không cần, ta không sao!" Mộng Dao đưa bàn tay đầy máu về phía bát thuốc, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống bát, thoáng chốc, bát thuốc phủ một màu đỏ đậm đến ghê người.

Mất máu theo cách này, đầu óc nàng có chút hơi mơ hồ, chợt phía sau có bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng nói: "Đủ rồi! Bằng đó máu đủ cứu hắn rồi!" Nàng lúc đó mới đưa tay phải bịt chặt lấy miệng vết thương ở cổ tay trái, ngước mắt ra phía sau, nhìn người nam tử bên cạnh, miệng tươi cười: "Huynh dùng nội công giải huyệt sao?"

Mạc Quân ngồi xổm xuống, đưa tay điểm cách không huyệt trên cánh tay nàng, máu nhanh chóng ngừng chảy. Mạc Quân xé vạt áo mình, nhẹ nhàng băng lại vết thương đáng sợ trên cổ tay Mộng Dao, lại âu yếm hỏi: "Có đau lắm không?"

Mộng Dao chun mũi nhỏ, cười khanh khách, điệu bộ đáng yêu nói: "Không đau chút nào!"

Mạc Quân đưa tay lên xoa đầu nàng, dáng vẻ nàng giống như một con thỏ mới ăn vụng cà rốt, vô cùng ngoan ngoãn, lại càng tỏ vẻ đáng yêu, Mạc Quân cười nhẹ, biểu hiện này của nàng hắn trong hai năm qua đã lĩnh giáo vô số lần, thế nên dù có tức thế nào cũng không thể trừng phạt gì được bởi gương mặt ngây thơ kia nhưng trong đầu chứa đủ trò quỷ quái. Huống chi hắn biết, nàng mất máu như vậy, có lẽ sẽ sớm phát sốt thôi.

Mộng Dao dựa vào người hắn, đầu óc dần mơ hồ, Mạc Quân cầm theo tai nải, nhẹ nhàng bế Mộng Dao lên, lại nhìn bát thuốc hòa máu, nhìn đám người đang ngơ ngác kia, càng là nhìn nam tử đang bất tỉnh trên giường, Mạc Quân thờ ơ nói: "Bát thuốc máu kia hãy đem cho hắn uống, uống hết rồi tự dưng độc tố cũng sẽ giải trừ..." chần chừ một chút, Mạc Quân nói tiếp "về phần máu đó, mong các ngươi không tiếp lộ ra bên ngoài!" nói xong Mạc Quân bế Mộng Dao rời đi.

Uyển Thanh lớn tiếng gọi: "Ngươi đem muội ấy đi đâu?"

Mạc Quân không có trả lời, việc ở Tịnh Châu hắn còn chưa làm xong, vốn chỉ định ở khách trọ thế nhưng bây giờ không còn an toàn nữa, đành phải tới Lâm Hi quán để ở.

Uyển Thanh định đuổi theo thì Địch Nhân Kiệt kéo cô lại bảo: "Đợi Nguyên Phương tỉnh lại rồi tính tiếp, ta tin hắn không đưa Mộng Dao rời khỏi Tịnh Châu luôn đâu!"

Địch Nhân Kiệt nhìn bát thuốc máu được Nhị Bảo cho Nguyên Phương uống hết, rồi nói khẽ với Uyển Thanh: "Muội xem qua đơn thuốc chưa, tại sao lại cần dùng thêm máu?"

Uyển Thanh lắc khẽ đầu, nhớ lại hình ảnh Mộng Dao cắt tay lúc đó, lòng không khỏi nhộn nhạo: "Đơn thuốc muội đã xem qua, là thứ thuốc thanh độc bình thường, thế nhưng chỉ bằng nó không thể nào giải loại độc này của Nguyên Phương được. Tại sao Mộng Dao lại cắt tay, muội không biết. Thế nhưng Nguyên Phương uống nó xong, sắc mặt liền trở nên hồng hào, quả thực vô cùng khởi sắc!"

Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm: "Dùng máu giải độc!" hắn nghĩ lại lời Mộng Dao ban nãy nói "...muội bách độc bất xâm, máu chỉ cần dùng một chút..." đầu óc linh hoạt, Mộng Dao bách độc bất xâm ư? Hắn nhớ lại ngày đó từng cho nàng dùng thuốc mê, quả nhiên thuốc mê không có tác dụng với Mộng Dao. Ngày đó còn cứ nghĩ Mộng Dao đã có đề phòng trước nên vốn không uống, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do cơ thể nàng vốn là bách độc bất xâm thế nên thuốc mê hoàn toàn không có hiệu quả. Địch Nhân Kiệt nghĩ tới thông rồi, lại nhớ lời dặn cuối của Mạc Quân, hắn bất giác chau mày: "Chuyện này nếu để lộ ra bên ngoài, sẽ càng có nhiều người muốn hãm hại Mộng Dao!"

Tới chiều, Nguyên Phương hoàn toàn tỉnh táo, Uyển Thanh một hồi bắt mạch, cũng vui vẻ gật đầu, không thể tin được độc tố nhanh như thế đã được loại trừ.

"Độc của ta vì sao giải nhanh như vậy?" Nguyên Phương tỉnh lại câu đầu tiên là hỏi Mộng Dao, câu thứ hai là hỏi vấn đề này khiến cho đám người Địch Nhân Kiệt không biết trả lời thế nào.

Địch Nhân Kiệt một hồi nghĩ ngợi liền quyết định kể việc vừa rồi cho Nguyên Phương nghe, cũng như là nói cả suy đoán trong lòng hắn. Nguyên Phương nghe xong vô thức nơi sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Một ngày tiếp theo, tung tích của Mộng Dao cùng Mạc Quân vẫn bặt vô âm tín, Nguyên Phương bình phục rất nhanh, cả thành Tịnh Châu bị chàng lật từng mái ngói thế nhưng thủy chung vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Mộng Dao.

***********

Ở trong Lâm Hi Quán có một mật thất nhỏ được xây dưới lòng đất, Mộng Dao là ở đó, từ lúc nàng mất máu liền sốt cao không hạ. Đây vốn là điều đã trong dự đoán, không có gì nguy hiểm thế nhưng lâu dài đối với sức khỏe Mộng Dao là không tốt.

Tối hôm đó, Mạc Quân đi ra ngoài, vẫn là tự mình âm thầm tiếp tục điều tra tung tích của những đứa trẻ mất tích, chỉ có điều tới hang động đó đã hoàn toàn không có người, lại có dấu hiệu lục soát, đoán rằng đám người Địch Nhân Kiệt đã từng quay trở lại nơi này. Trên đường Mạc Quân trở về lại bắt gặp một nữ tử, con ngươi đen lại: "Bạch Ngọc Nhu, sao cô lại ở đây?"

Nữ tử trước mặt một thân y phục màu đỏ thẫm, yêu kiều diễm lệ vô cùng chính là Bạch Ngọc Nhu - tiểu đệ tử của Độc Xà lão nhân. Cô cười diễm lệ nói: "Ta vất vả tìm huynh trong hai năm, cuối cùng hôm trước bắt gặp huynh trong Xà động, lúc đó bên huynh có người, ta không tiện đi theo, nghĩ rằng huynh sẽ sớm quay trở lại đây liền ở đây mà đợi. Quả nhiên trời không phụ người!"

Mạc Quân hừ lạnh: "Thì ra hắc xà là do cô nuôi, lũ trẻ là do cô bắt?"

Bạch Ngọc Nhu dường như không vui, sắc mặt thật tệ, giận dữ nói: "Huynh chưa từng tin ta!" dừng lại hồi lâu mới nói tiếp: "Chuyện này là do sư tỷ của ta Bạch Ngọc Vân làm, hai năm trước cô ta phản bộ sư phụ, trộm mất bí kíp độc môn, rời bỏ sư môn, ta vẫn luôn tìm kiếm, không ngờ cô ta lại hoành hành ở đây. Hôm trước cũng là ta vào Xà động điều tra, mới vô tình mà gặp được huynh. Huynh không nhớ sao, hai năm trước huynh từng cứu ta, lúc đó ta là bị sư tỷ hãm hại."

Âm thanh của Bạch Ngọc Nhu rất dịu nhẹ, hiển nhiên đối với Mạc Quân, tình ý không ít. Ngược lại Mạc Quân vốn không để tâm, liền lách người bước đi, Bạch Ngọc Nhu chặn lại: "Hơn hai năm không gặp, huynh không muốn trò chuyện cùng ta?... Hay là huynh bây giờ đã có mối quan tâm khác? Tiểu sư muội đó của huynh cũng thực sự xinh đẹp nha!" Bạch Ngọc Nhu nói xong khẽ cười, nụ cười không hiểu sao lại nhìn ra quỷ kế.

Không nói thêm nhiều lời, Mạc Quân đã đủ hiểu ý tứ, cô ta xuất hiện ở đây, hẳn không dễ buông tha cho hắn, lại nhắc tới Mộng Dao, có lẽ Mộng Dao thực sự gặp nguy hiểm rồi. Trong đêm, ánh trăng mờ ảo, hai thân ảnh giao chiến, một sắc đỏ một sắc xanh, chiêu chiêu đẹp mắt nhưng lại là chiêu chiêu mang sát khí.

Đánh được không lâu, bất chợt lại có hai nam nhân tuấn lãng khác đi tới, tiếng cười khe khẽ đầy giễu cợt: "Nguyên Phương huynh xem, cả ngày chúng ta đi mòn gót chân không tìm được, không ngờ tới đêm vô tình lại bắt gặp. Ta nói cái này mới là trời không phụ người!"

Nguyên Phương không có cười, gương mặt không có nhiều biểu hiện, hướng thân ảnh Mạc Quân đang động thủ với nữ tử trước mặt nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đưa cô ấy đi đâu rồi!"

Lúc này Mạc Quân dùng toàn lực đánh Bạch Ngọc Nhu lùi ra sau thổ một ngụm máu. Bạch Ngọc Nhu lau vệt máu nơi khóe môi mình, cười thật ngọt cũng thật chua xót: "Huynh cuối cùng cũng chịu ra tay rồi, huynh từng nói không muốn ta bị thương, nữ tử đó đối với huynh quan trọng như vậy sao?"

Mạc Quân gằn giọng: "Đừng ép ta!" nói xong vốn muốn định dùng khinh công bay đi thì nghe thấy tiếng cười chua xót của Bạch Ngọc Nhu vang lên trong đêm.

"Mạc Quân, huynh nghĩ bây giờ huynh kịp tới cứu nữ tử đó sao, huynh khinh thường năng lực của ta như vậy sao?"

Mạc Quân dừng lại, dùng đối mắt lạnh lùng đầy sát khí nhìn Bạch Ngọc Nhu, gằn giọng nói: "Cô muốn gì?"

Bạch Ngọc Nhu cười, vung tay một cái, ném một vật nhỏ về hướng Mạc Quân. Mạc Quân quơ tay nhẹ nhàng bắt được, lúc đó cả người sửng sốt. Trong tay hắn bắt được một chiếc trâm gỗ, đầu trâm chạm khắc thành hình những mai hoa. Chiếc trâm này là của Mộng Dao, là hai năm trước hắn đã làm cho nàng. Mạc Quân xiết chặt cây trâm trong tay, một hồi nhìn Bạch Ngọc Nhu, âm thanh lạnh lẽo: "Cô rốt cuộc muốn thế nào mới thả người!"

Lại một tiếng cười chua xót vang lên: "Ban đầu vốn chỉ cần huynh đồng ý đi theo ta, ta liền thả nữ tử đó, thế nhưng huynh vì nữ tử đó đánh ta bị thương, thế nên ta còn muốn giữ cô ta ở lại chỗ ta một ngày. Giờ này ngày mai, tới đây đổi người. Mạc Quân, nếu huynh muốn dở trò, thì tốt nhất nên nghĩ kỹ một chút, độc của ta có rất nhiều loại!"

Nói xong, Bạch Ngọc Nhu xoay người rời đi, chợt trước mắt lại một luồng sáng đánh tới, cô ta né người tránh được, vung tay tung ra ba mũi ngân châm có độc về phía đối phương, thế nhưng ám khí đều nhẹ nhàng bị đỡ gạt mà luồng sáng khi nãy vẫn cứ tiếp tục quấn lấy cô ta. Trên nóc nhà, một thân tử y chiêu chiêu ép bức, quạt trong tay chuyển động không ngừng khiến cho Bạch Ngọc Nhu không cách nào xoay xở. Qua mười chiêu, kiếm của Bạch Ngọc Nhu bị đánh rơi xuống đất mà cây quạt sắc bén đã kề bên cổ. Trong đêm có một âm thanh lạnh lùng giá rét hơn băng: "Hoặc là thả nàng, hoặc là ngươi chết!"

Bạch Ngọc Nhu không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, thì ra trên đời còn có loại nam tử lạnh lùng băng khốc như vậy, còn có, nàng mà hắn nói cũng là nữ tử đó sao. Bạch Ngọc Nhu hướng mắt nhìn về phía Mạc Quân, thấy hắn vẫn đứng yên bất động, Bạch Ngọc Nhu lại phá lên cười: "Nữ tử kia xem ra được thật nhiều người quan tâm! Ngươi có thể ra tay giết ta thế nhưng e rằng cả đời sẽ không thể gặp lại cô ta rồi!"

Nguyên Phương tức giận, quạt trong tay ra tăng kình lực kề xuống cổ Bạch Ngọc Nhu. Mạc Quân lúc này mới lên tiếng: "Đồ đệ của Độc Xà lão nhân, không sợ nhất chính là chết, ta tin cô ta sẽ giữ lời hứa với ta, giờ này ngày mai tới đây đổi người, phiền Vương công tử nương tay... Còn có, Bạch Ngọc Nhu, ân oán của chúng ta, hoàn toàn không liên quan tới Dao Nhi, nếu như ta biết cô làm tổn hại dù chỉ là một sợi tóc của muội ấy, vậy thì đừng trách ta vô tình!"

Nguyên Phương nhìn về phía Mạc Quân, chàng bèn thu quạt, để Bạch Ngọc Nhu rời đi.

Địch Nhân Kiệt coi một màn vừa trải qua, giờ mới lên tiếng: "Huynh có nên giải thích cho chúng tôi một chút không?"

"Ta không có gì phải giải thích cho các ngươi cả."

Mạc Quân bước đi, lại bị Địch Nhân Kiệt cản, Mạc Quân cùng Địch Nhân Kiệt lại đối chiêu. Một đêm này hết người nọ tới người kia cùng nhau động thủ, cứ đánh mãi không phải là cách hay. Nguyên Phương lắc đầu bất đắc dĩ, bay người tới, một tiêu một đao một quạt chạm nhau, cả ba lùi lại phía sau một bước. Nhưng sau đó không có động thủ tiếp mà trân trân nhìn vật nhỏ trên nền đất. Vật nhỏ này rơi ra từ ngực áo của Nguyên Phương...là một khăn lụa trắng có thêu hình mai đỏ. Gió đêm thổi, khăn lụa bay bay, lộ ra bên trong một chiếc khuyên tai, trong đêm tối, huyết chu sa kia óng ánh vô cùng.

Nguyên Phương phát hiện rơi đồ, vội vàng nhặt lại, Mạc Quân kinh ngạc nói: "Tại sao chiếc khuyên tai huyết chu sa của Dao Nhi lại ở chỗ ngươi, ngươi là gì với muội ấy?"

Nguyên Phương đáy mắt đầy ngờ vực, hắn từng hỏi Địch Nhân Kiệt, thế nhưng ngay cả Địch Nhân Kiệt cũng chưa từng nhận ra chiếc khuyên tai này được làm từ huyết chu sa, vậy mà người trước mặt lại biết, hơn nữa còn biết đó là của Mộng Dao. "Ngươi hỏi ta là ai, vậy ngươi là ai, tại sao lại biết đây là huyết chu sa của Mộng Dao, hơn nữa vì sao Mộng Dao lại ở cùng ngươi, hai năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... còn có muội ấy bây giờ là bị mất trí nhớ sao...những chuyện này ngươi vẫn định giữ kín không nói ư?"

Hai nam tử đứng đó đánh giá nhau, Địch Nhân Kiệt đột nhiên lên tiếng: "Các hạ biết rõ ta là Địch Nhân Kiệt lại không biết huynh ấy là ai, ta nói cho huynh biết, huynh ấy tên Vương Nguyên Phương... Đại công kê là tên Mộng Dao hay gọi huynh ấy!"

Mạc Quân lẩm bẩm: "Đại công kê..." Hai năm trước, trên cỗ xe ngựa đưa Mộng Dao rời khỏi Trường An, lúc mê man, Mộng Dao từng nói ba chữ: "Đại...công...kê!" thì ra là gọi hắn sao? Mạc Quân nhìn kỹ nam tử trước mặt, hắn vẫn luôn cảm thấy nam tử này không hề đơn giản, quanh người lúc nào cũng tỏa ra thứ hàn băng vương giả. Ngẫm nghĩ một chút hắn liền nói: "Hai năm trước, tại sao các ngươi rời khỏi địa cung một mình? Ta không cần biết trước đây các ngươi từng là gì của muội ấy, thế nhưng hai năm trước, các ngươi không phải đã bỏ rơi muội ấy hay sao, bây giờ có tư cách gì đi chất vấn ta. Ta nói lại lần nữa: Mộng Dao đã chết rồi, người còn sống bây giờ là Mạc Dao - đối với các ngươi, một chút quan hệ cũng không có!"

Mạc Quân rời đi, chỉ còn Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt đứng đó, bên tai vẫn còn vang lên câu nói của Mạc Quân. Hai năm trước nàng thực sự là bị bọn họ bỏ rơi lại trong địa cung sao, thực đau, trái tim chàng thực sự rất đau, giống như bị ai từng dao từng dao cứa. Mộng Dao nhất định sẽ không tha thứ cho chàng! Đây là tạo hóa trêu người hay sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net