Chương 11: Một đường từ Đại công tử trở thành kẻ lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộng Dao bị người của Bạch Ngọc Nhu đưa đi, đem giam giữ ở một căn nhà hoang trong rừng. Lúc đó nàng đang ở tại Lâm Hi quán, nhìn thấy người lạ vào phòng, chưa kịp la lên một tiếng đã bị bắt tới đây. Tỉnh lại, Mộng Dao đảo mắt nhìn quanh, trời bên ngoài rất sáng, Mộng Dao đập cửa lớn tiếng gọi: "Người đâu, thả ta ra... Thả ta ra...."

Đập được vài lần, gọi được vài tiếng, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, ánh nắng bên ngoài sộc vào phòng, mặt trời lên cũng cao rồi. Một nữ tử mặc y phục màu đỏ thẫm bước vào phòng, Mộng Dao hất cằm nói: "Ngươi là ai, vì sao lại bắt cóc ta chứ! Mau thả ta ra, nếu không sư huynh cùng sư phụ của ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Nữ tử đối diện hừ lạnh, trong đáy mắt dường như có thù hằn gì đó to lớn với nàng, Mộng Dao vô thức hơi lùi lại một bước, không nói gì nữa.

Nữ tử trước mặt từ từ lên tiếng: "Ngươi tên là gì, là sư muội của Mạc Quân sao, hắn từ lúc nào có một sư muội xinh đẹp như thế này vậy?"

Mộng Dao bĩu môi ngồi xuống ghế bên bàn, giọng nói khinh khỉnh, mang ý chọc tức, hai tay khoanh trước ngực: "Sư huynh nói rồi, tên của ta không được nói cho người khác biết. Ngươi đã quen sư huynh ta, vậy thì đi hỏi huynh ấy đi!"

"Ngươi!"

Mộng Dao mở đôi mắt to tròn chống lại đôi mắt giận dữ của Bạch Ngọc Nhu, không hề có ý khuất phục. Bạch Ngọc Nhu vốn muốn ra tay cho nàng một bài học, thế nhưng nghĩ tới mấy câu nói của Mạc Quân, liền nén giận trong lòng.

Cánh cửa lại đóng sầm lại, bên trong phòng tối om chỉ còn lại một mình Mộng Dao. Nàng đạp vào cửa, kêu gào kiểu gì cũng không được, liền đoán bản thân đang ở sâu trong rừng, thế nên bọn họ không sợ nàng la hét, không có trói chân tay nàng, ngẫm nghĩ một chút, trong lòng tự lên đối sách, Mộng Dao lên giường ngồi xuống nghỉ ngơi, nếu không có sức, sẽ chạy không thoát khỏi đây.

Chờ đợi quả thực rất lâu, trời cũng chuyển tối, Mộng Dao bên trong phòng la hét, có hai nữ tử canh gác bên ngoài chạy vào, thấy nàng đang nằm trên giường kêu la quằn quại. Bọn chúng lo lắng Mộng Dao xảy ra chuyện, bèn xúm lại xem. Bởi vì nàng giả đau đớn, cả người vùng vẫy cũng không khiến bọn họ nghi ngờ, dùng bóng tối mà ẩn nấp, kẽ hai ngón tay kẹp một cây kim dài, không có tiếng động, nhẹ nhàng đâm vào huyệt ngủ của hai nữ tử đó, gọn lẹ vô cùng.

"Hứ, dám khinh thường ta nữa đi, cho các ngươi ngủ ba ngày ba đêm luôn." Mộng Dao phủi phủi hai tay, nâng xiêm y của mình, nhanh chóng chạy ra khỏi căn nhà hoang, chạy vào trong rừng tối. May sao lúc này trăng cũng khá sáng, nàng phân biệt được phương hướng, cắm đầu mà chạy, lại cảm giác phía sau có tiếng truy đuổi mình. Đường núi ngồ nghề, nàng nhìn không rõ đường, phía sau còn có truy binh, bước chân lảo đảo, vấp phải một khối đá nhỏ nhô ra trên đường, cả người không tự chủ được, ngã xuống đất.

Một bóng áo đỏ bay xẹt qua đầu nàng, quả nhiên Bạch Ngọc Nhu lợi hại cũng đuổi tới kịp. Mộng Dao chỉ kịp cảm thán trong lòng: "Nữ ma đầu thật lợi hại!" chưa kịp đứng dậy bỏ chạy tiếp liền cảm thấy vai nhói đau, tiếp sau đó nàng không biết gì nữa. Bạch Ngọc Nhu chau mày đẹp, cô cảm thấy nha đầu này quậy phá bướng bỉnh hơn cô nghĩ, để an toàn, Bạch Ngọc Nhu liền điểm huyệt ngủ của Mộng Dao rồi cho người vác nàng về.

**********

Một ngày vừa rồi đối với Nguyên Phương không dễ chịu gì, từng lời Mạc Quân cứ xoáy sâu vào lòng chàng, bề ngoài chàng vẫn lạnh lùng, thế nhưng bên trong không hề an định như vậy. Thủ đoạn của người trong giang hồ, chàng rất hiểu, bọn họ cũng rất giữ lời hứa, thế nhưng Mộng Dao ở trong tay bọn chúng một ngày, nhất định phải chịu khổ cực, cho dù nàng có mất đi trí nhớ, tính cách không chịu thua ai đó vẫn không thay đổi chút nào. Tính cách này của nàng ở trong chốn thị phi giang hồ nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

Lòng lo lắng bồn chồn, cả một ngày chàng không ăn không uống, đi đi lại lại. Thực ra Nguyên Phương rất muốn đi tìm nàng, cứu nàng ra càng sớm càng tốt, thế nhưng Uyển Thanh và Địch Nhân Kiệt đã can ngăn, người của Độc Xà lão nhân nguy hiểm thế nào, chỉ một chút xíu độc dược cũng có thể lấy mạng người khác, bọn họ không dám mạo hiểm, cũng không dám chắc cơ thể Mộng Dao có thực sự là bách độc bất xâm hay không.

Mạc Quân một ngày hắn ở tại Lâm Hi quán lo liệu nốt những thứ cần thiết, viết một phong thư giao cho chưởng quỹ dặn hắn lúc nào nàng trở về thì giao cho nàng. Mạc Quân không hề có chút nóng ruột, hắn hiểu tính cách của Bạch Ngọc Nhu, cô ta sẽ không làm hại Mộng Dao, hơn nữa bản tính Bạch Ngọc Nhu không phải là người ác.

Mạc Quân ngồi lặng trong Lâm Hi Quán, tay mân mê chiếc trâm gỗ, lão chưởng quỹ đem một tác trà tới, âm điệu cung kính nói: "Thiếu gia, tiểu thư sẽ bình an chứ?"

Hắn gật đầu không chút do dự: "Lâm thúc yên tâm, nhất định là như vậy. Lâm thúc người nói xem, ta có phải thực vô dụng hay không, tới sư muội cũng bảo vệ không được."

"Thiếu gia nói gì vậy, lão biết cậu đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn cảm thấy cậu thật có tài. Phu nhân đã giao tiểu thư cho cậu bảo vệ, hiển nhiên đối với cậu vô cùng tin tưởng. Tiểu thư đối với cậu cũng thế."

"Thật mong như thúc nói!"

.....

Tại nơi hẹn, Mạc Quân nhẹ nhàng bước tới, trước mặt đã có ba người khác đứng đó, là Nguyên Phương, Địch Nhân Kiệt và Uyển Thanh. Vốn không muốn để Uyển Thanh đi thế nhưng cô nhất quyết muốn theo, Uyển Thanh là sự vô cùng lo lắng cho Mộng Dao, dù biết không làm được gì thế nhưng cũng không thể ngồi ở nhà trọ chờ đợi.

Nguyên Phương nhìn thấy Mạc Quân đến, mắt chàng nheo lại, muốn nhìn kỹ tâm tư người này. Hắn luôn nhìn chàng, cái nhìn không có nhiều địch ý khi nhìn Địch Nhân Kiệt mà là cái nhìn thăm dò. Hắn thăm dò gì ở chàng chứ.

Trăng vắt vẻo trên cao, cũng sắp tới Trung thu rồi, trăng thật to cũng thật sáng, hắt xuống mặt đường vắng vẻ những bóng người nhỏ bé, đứng trong tĩnh mịch.

Không bao lâu, Bạch Ngọc Nhu cũng tới, theo sau cô ta có mấy tỳ nữ, còn dắt thêm một con ngựa, trên yên ngựa có một người đang nằm vắt qua, dường như đã bất tỉnh.

"Mộng Dao!" âm thanh nghèn nghẹn trong cổ Nguyên Phương, chàng định tiến lên phía trước thì bị Uyển Thanh cản lại: "Đừng nóng vội!"

Mạc Quân giận dữ quát: "Bạch Ngọc Nhu, cô đã hứa với ta..." hắn còn nói chưa hết câu, Bạch Ngọc Nhu đã ngắt lời: "Đúng, ta hứa với huynh, thế nhưng nha đầu này không biết ngoan ngoãn, dám đả thương tì nữ của ta rồi bỏ trốn, sau đó ... ta chỉ điểm huyệt ngủ để cô ta ngoan ngoãn một chút mà thôi... Chút lòng tin của huynh đối với ta nhỏ mọn thế sao?"

"Ta!" Mạc Quân trở nên trầm mặc, hắn bước tới bên con ngựa đỡ Mộng Dao xuống, hắn định đưa tay giải huyệt cho nàng, cánh tay đã giơ lên cao lại không điểm xuống. Hắn do dự? do dự khi nàng tỉnh lại hắn sẽ không thể đi. Hắn là người giữ chữ tín, lời hắn nói nhất định hắn sẽ làm. Mạc Quân liền quyết định không giải huyệt cho nàng, dưới ánh trăng sáng, hắn ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Nhu trên lưng ngựa, âm trầm nói:

"Cô muốn ta làm gì?"

Bạch Ngọc Nhu lặng nhìn Mạc Quân, khóe miệng cười chua xót : « Huynh thực sự quan tâm nha đầu này tới thế sao, vì cô ta mà có thể giao tính mạng mình cho ta xử trí ? Mạc Quân, trước đây ta từng nghĩ, trên đời tại sao lại có nam tử lạnh lùng đến vậy, bây giờ... rốt cuộc ta cũng hiểu được, nam nhân trên đời này đều chỉ dành sự ôn nhu của mình cho nữ tử quan trọng nhất trong đời họ. »

Bạch Ngọc Nhu nói rất dài, từng lời chua xót tận tâm can, thế nhưng lọt vào tai Mạc Quân lại không được nhiều. Bạch Ngọc Nhu dường như thở hắt ra một hơi rồi nói thật nhỏ : « Huynh võ công cao cường, ta giữ chân không được, uống viên thuốc này vào, huynh đi theo ta mười ngày, sau mười ngày, ta để huynh đi ! »

Bạch Ngọc Nhu móc trong túi ra một viên thuốc nhỏ màu vàng nhạt, Mạc Quân nhìn viên thuốc, lòng không động, lại nhìn Mộng Dao một lúc, xoay đầu về phía sau nhìn mấy người Nguyên Phương, Địch Nhân Kiệt, Uyển Thanh. Hắn do dự, không phải do dự viên thuốc kia sẽ làm hắn tạm thời mất võ công, mà là do dự không biết có nên giao Mộng Dao ra không. Lòng khẽ thì thầm : « Muội phải hứa với ta, nhất định đợi ta về ! »

Mạc Quân đưa tay nhận viên thuốc, sảng khoái đưa vào miệng và nuốt xuống. Hắn bế Mộng Dao lên, tiến về phía Nguyên Phương, bước chân đi rất chậm: « Vương công tử, ngươi có thể hứa với ta, chiếu cố muội ấy được không ? Muội ấy đêm tới hay mơ ác mộng, hôm nay để muội ấy ngủ một giấc thật ngon đi, còn có thể chất của muội ấy rất yếu, đừng để bị lạnh. Giúp ta đưa muội ấy về Trúc Lâm, còn có, đừng nhắc chuyện quá khứ với muội ấy... nếu ngươi muốn tốt cho muội ấy ! »

Nguyên Phương đưa tay ôm lấy thân thể Mộng Dao, nhẹ nhàng giống như nâng niu thứ trân quý nhất. Chàng nhìn Mộng Dao, đôi mắt nhắm nghiền, nhìn bàn tay nàng có chút xước sát, chắc là do bị ngã trong rừng lúc chạy trốn, lại nhìn thấy nơi cổ tay trái vẫn quấn vải băng trắng, vết thương này vì chàng mà có, lòng chàng lại rỉ máu, ôm thật chặt lấy nàng, Nguyên Phương nhẹ nhàng gật đầu.

Trăng trên cao, chiếu xuống con đường lớn bóng nam tử bế nữ tử, từng bước chậm rãi mà đi.

« Mộng Dao, đã hai năm rồi ! Hai năm qua cứ ngỡ muội không còn nữa, thật không ngờ trong cõi u minh ý trời định sẵn, đem muội trả lại cho ta, để quãng đời sau này của Vương Nguyên Phương ta không phải sống trong cô khổ. Mộng Dao cũng được, Mạc Dao cũng được. Muội nhớ lại cũng được, đã quên rồi cũng không sao, chỉ cần muội ở bên ta, chỉ cần muội bình an, Vương Nguyên Phương ta đời này cũng không có gì để hối tiếc. Trước đây chỉ biết rằng muội là nữ tử đặc biệt nhất ta từng gặp, dần dần hình bóng muội trong ta càng lúc càng nhiều. Lúc tưởng chừng đã mất đi muội, ta mới thấu hiểu, sinh mạng của chúng ta vốn đã gắn làm một, rằng đã yêu muội, một đời này cũng sẽ chỉ yêu muội mà thôi. Mộng Dao, ta không biết có kiếp sau hay không, nghiệp báo ở đời ta không bận lòng, ta chỉ biết kiếp này, muội vẫn ở đây, bên ta, so với trước đây không hề khác biệt. Một người từng mất đi tất cả, nay lại có lại tất cả như ta, cảm giác hạnh phúc ấy, muội có hiểu không? Muội là tất cả của ta, là tất cả những gì ta có! Chúng ta đừng phân khai nữa ! »

********

Khi ngoài cửa sổ có tia nắng thật nhẹ len lỏi vào phòng, Mộng Dao cũng tỉnh lại. Đây có lẽ là ngày thứ năm nàng ở Tịnh Châu. Ngày đầu tiên đến đây đã gặp vụ án. Ngày thứ hai mở mắt tỉnh dậy ở khách trọ. Ngày thứ ba tỉnh dậy ở Lâm Hi Quán. Ngày thứ tư tỉnh dậy thì đã bị bắt cóc. Ngày thứ năm tỉnh lại, nàng không rõ mình đang ở nơi nào. Mộng Dao nhìn quanh phòng, bài trí dường như đã từng thấy qua, thật giống khách trọ hôm trước từng ở. Mắt tròn to đảo khắp trần nhà, trầm trồ oa lên một tiếng rồi nói : « Ta lại về lại Vĩnh Hương Lầu rồi sao ? »

Nàng ngồi dậy, nghĩ thầm : « Tốt quá, sư huynh tới cứu ta rồi! » Nghĩ xong liền tươi cười, nàng gọi to : « Sư huynh ! Sư huynh ! »

Không để ý sáng sớm trời lạnh, Mộng Dao chui ra khỏi chăn, một thân y phục màu trắng đơn lúc ngủ, chân trần còn chưa mang giầy, bước xuống khỏi giường, nàng cứ thế không nghĩ ngợi gì, bước ra bên ngoài. Đây là phòng thượng hạng của Vĩnh Hương Lầu, một phòng rất rộng, có phân nơi ngủ, nơi tiếp khách. Mộng Dao chạy ra khỏi buồng ngủ, nhìn thấy trước mặt, không phải người mình mong muốn, gương mặt cô nương đang tươi cười liền ỉu xìu dường như mất mát lắm. Trước mặt nàng là tử y công tử lần trước đã gặp, chàng đứng đó sững sờ nhìn nàng, đôi mắt không chớp... những biến đổi trên gương mặt nàng đều lọt vào mắt Nguyên Phương, trong lòng tự giễu mình, lại có lúc đối với Mộng Dao, chàng trở thành người dư thừa, sự xuất hiện của chàng thành điều tẻ nhạt tới thế sao ? Nguyên Phương tự ép bản thân mình không nghĩ tới điều đó, rằng là do nàng mất trí nhớ, và vì rằng chàng chưa bao giờ trách cứ nàng, mãi luôn là bao dung như vậy...

Mộng Dao bĩu môi, chau mày nói : « Sao ngươi lại kỳ như vậy, cứ thích chạy vào phòng của người khác, mau đi đi, để sư huynh ta nhìn thấy sẽ không tha cho ngươi đâu. » Nàng nói xong, lại ngó nghiêng bước thêm mấy bước gọi « Sư huynh, người đâu rồi ? »

Nguyên Phương vô thức lắc đầu, cô nương của chàng đang làm cái gì vậy. Mặc áo đơn trắng lúc ngủ, lại còn đi chân trần chạy lung tung khắp nơi. Nguyên Phương thấy nàng đang bước tới gần cửa, trời đất, cô nương của chàng không lẽ định mang bộ dạng này chạy ra khỏi phòng hay sao? Nguyên Phương nhìn, mặt thoáng chốc đỏ lên. Hai năm rồi, Mộng Dao đã 22 tuổi, đã là một thiếu nữ trưởng thành, không còn là một tiểu cô nương như trước đây nữa. Bộ y phục trắng mỏng mặc dù kín đáo thế nhưng vẫn là giấu không được cảnh xuân bên trong. Chân trắng ngần lộ ra khiến Nguyên Phương càng nhìn càng cảm thấy đỏ mặt. Không chần chừ lâu, Nguyên Phương bước nhanh tới, bế ngay cô nương không biết trời cao đất dày kia lên.

Mộng Dao hoảng sợ vùng vẫy: «Lưu manh, thả ta ra! Thật không ngờ nhìn ngươi nho nhã thế mà lại là kẻ lưu manh! Thả ta ra ! » Nàng dùng tay đập vào ngực chàng, ra sức mà vẫn không thoát ra nổi. Nàng định sờ quanh hông, phát hiện ra túi trâm vẫn chưa mang vào, Nguyên Phương ôm chặt nàng nói :

« Còn muốn dùng châm điểm huyệt ta như trước hay sao ? Cô nương, người có phải quá xem thường Quốc Cữu Gia đương triều như ta hay không ? »

« Quốc Cữu Gia ? Quốc Cữu Gia là hoàng thân quốc thích hay sao ? Hoàng thân quốc thích mà có thể làm trò lưu manh hay sao ? Thả ta ra, nếu không sư huynh trở về nhất định sẽ không tha cho ngươi ! Lưu... ! Lưu... ! »

Từ lưu manh còn nói ra chưa hết, nàng liền im bặt, thầm nuốt nước miếng vào trong. Ánh mắt của nam tử này thực quá đáng sợ đi, hắn đang dùng ánh mắt lạnh như băng tuyết giữa mùa đông nhìn nàng. Cô nương 22 tuổi thế nhưng ký ức chỉ có 2 tuổi, đương nhiên là bị ánh mặt này dọa cho hoảng sợ rồi. Mộng Dao ấp úng một hồi, cho dù sợ thế nhưng lòng vẫn bướng bỉnh không chịu thua: « Ngươi... nhìn gì chứ, ta.... ta... không sợ ngươi đâu.... ngươi... muốn gì ! » Nàng vô thức đưa tay lên trước ngực, thủ sẵn tư thế bảo vệ mình. Nàng không biết rằng, Nguyên Phương bây giờ buồn cười đến thế nào, thế nhưng vẫn còn phải cố bày ra gương mặt lạnh tanh để khiến cho vị cô nương quậy phá này yên tĩnh một chút.

« Cô còn dám gọi ta một tiếng lưu manh nữa thì đừng trách ta không nương tay ! »

Chàng nói một câu nhẹ tênh, thế nhưng rơi vào tai Mộng Dao lại thành một câu đáng sợ. Mộng Dao lẩm bẩm : « Số ta sao lại khổ như thế, vừa thoát khỏi tay nữ ma đầu đã rơi vào tay lưu manh. Oa... số ta thật khổ quá đi ! »

Mặc dù nàng nói rất nhỏ, căn bản là lý nhí trong cổ họng, thế nhưng Nguyên Phương có nội lực, đương nhiên là nghe không xót một chữ nàng nói. Mộng Dao vừa nói xong, liếc xéo nhìn chàng, thấy Nguyên Phương chớp chớp mắt đang lạnh lẽo nhìn mình, Mộng Dao chột dạ, cả người đang trên tay Nguyên Phương co cụm lại, yên tĩnh vô cùng.

Nguyên Phương bế nàng đặt lên giường, còn chưa kịp làm gì tiếp thì Mộng Dao đã khóc ầm lên : « Vị đại ca này... a không phải... vị đại nhân này... mong ngài tha cho ta, nể tình hôm trước ta đã cứu mạng ngài có được không ? Huhuu.... ta còn chưa muốn chết đâu... ta nhớ sư phụ, sư huynh... huhuhu.... »

Nguyên Phương tròn mắt mà nhìn nha đầu trước mặt khóc lóc, nhưng căn bản không có một giọt nước mắt nào chảy ra, nàng rõ ràng là đang gào lên chứ không phải khóc. Nguyên Phương thầm nghĩ : « Không lẽ bộ dạng của ta giống lưu manh vậy sao ! Trước đây gặp ta, muội gọi ta là Đại công kê, bây giờ thì gọi lưu manh, hình tượng của ta trước mặt muội kém vậy sao ? »

Chàng còn chưa nghĩ xong, sau lưng đã có tiếng cười đầy khiêu khích mà đầu sỏ không ai khác là Địch Nhân Kiệt. Ngoài cửa, Địch Nhân Kiệt, Uyển Thanh, Nhị Bảo chứng kiến một màn vừa rồi, ai nấy mặt mày hớn hở, Địch Nhân Kiệt thiếu chút bò ra đất mà cười nữa thôi.

« Vương thiếu gia, người nên xem lại cách ăn ở của mình đi, để một nữ tử gọi là lưu manh, thật sự là vô cùng xấu hổ ! Đúng không, Uyển Thanh »

Uyển Thanh gương mặt tươi cười nói : « Đúng đấy, Nguyên Phương ! huynh phải đối xử dịu dàng chút với Mộng.... à Dao Nhi ! » Hôm qua bọn họ đã bàn nhau, theo lời hứa với Mạc Quân, không nhắc chuyện quá khứ với nàng, gọi nàng là Dao Nhi, không gọi là Mộng Dao.

Nguyên Phương thấy đám người tiến vào phòng, cho dù Địch Nhân Kiệt, Nhị Bảo đối với Mộng Dao có thân thiết thế nào thì cũng là lúc nhỏ, bây giờ đã khác, bọn họ là nam nhân còn nàng đã trưởng thành. Nguyên Phương không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng quyến rũ này của nàng, chàng bèn nhìn quanh, vung tay lấy chiếc áo choàng trên giá bên giường, nhanh như gió choàng lên vai Mộng Dao, buộc dây áo choàng, nói thầm vào tai nàng : « Sáng trời thu lạnh như vậy, cô nương không cảm thấy lạnh hay sao mà ăn mặc phong phanh như thế ? Còn có... còn có chân trần không mang giày rất dễ nhiễm phong hàn ! »

Mộng Dao lí nhí : « Ban nãy... là nguyên nhân này sao ? »

Nguyên Phương nhếch môi cười khẽ : « Không phải thì cô nương nghĩ là gì ? »

« .... »

Địch Nhân Kiệt cuối cùng cũng dừng cười, nói với Uyển Thanh : « Phiền muội giúp nha đầu đó thay y phục, chúng ta ở bên ngoài gọi món trước, đợi hai muội xuống ăn sáng ! »

Uyển Thanh e lệ gật đầu. Nam tử trong phòng đã ra ngoài hết, cô dịu dàng tới bên giường, nhẹ nhàng nói : « Ta giúp muội thay y phục. Đừng sợ, chúng ta là người tốt, sư huynh muội hôm qua cứu muội nhưng phải đi có việc nên đã giao muội nhờ chúng ta chăm sóc. Muội đừng lo lắng gì cả ! »

Mộng Dao đảo mặt đánh giá Uyển Thanh, hồi lâu mới nói : « Sư huynh có phải bị nữ tử hung dữ đó đưa đi không ! »

Uyển Thanh gật đầu : « Hắn nói muội đừng lo, còn nói muội tỉnh dậy hãy tới Lâm Hi Quán, ở đó có thứ cần đưa cho muội. Ta tên là Lý Uyển Thanh, muội có thể gọi ta là Uyển Thanh tỷ tỷ. Vị tử y công tử lúc nãy tên là Vương Nguyên Phương, bạch y công tử tên là Địch Nhân Kiệt, người còn lại tên là Nhị Bảo... muội có ấn tượng chút gì không ? »

Nàng lắc đầu, thế nhưng trong lòng lại thầm nhắc lại ba chữ : « Vương Nguyên Phương ! »

Uyển Thanh lấy trong tủ ra một bộ y phục mới màu hồng nhạt, chất liệu thượng hạng, vừa vặn với Mộng Dao vô cùng. Nàng rất thích bộ y phục này, lên tiếng hỏi : « Bộ y phục này là tỷ chuẩn bị cho ta sao ? »

Uyển Thanh mỉm cười lắc đầu : « Không phải ta, là Nguyên Phương tối qua đã kêu người làm gấp cho muội, cho dù là chất liệu vải hay là đường thêu đều là Nguyên Phương chọn. »

Mộng Dao gật đầu, nàng đưa tay mân mê những đường thêu xinh đẹp trên cổ tay áo, hoa thêu này dường như là mai hoa, người đó biết nàng thích mai hoa sao ? « Hắn vì sao tốt với ta như vậy ? »

« Hãy tin tỷ, trên đời này không có ai quan tâm tới muội như Nguyên Phương đâu ! Có lẽ là vì duyên phận đi » Uyển Thanh chải tóc cho Mộng Dao, nàng chải kiểu tóc ngày xưa Mộng Dao hay để, trong gương mờ, hình ảnh nữ tử linh hoạt hai năm về trước lại hiện ra, xinh đẹp trong trẻo.

Uyển Thanh dìu Mộng Dao ra ngoài, tới bàn ăn bọn họ đã đặt sẵn. Ba nam tử đã ngồi đó từ lâu, chăm chú nhìn hai người. Trước mắt bọn họ là Mộng Dao của hai năm về trước, chính là hình ảnh này của thật lâu trước đây, ngày hôm nay bọn họ ngồi cùng một bàn ăn, giống như ngày xưa vậy, một gia đình năm người, ngao du khắp đại giang nam bắc.

Mộng Dao không muốn ngồi cạnh Nguyên Phương thế nhưng bị Uyển Thanh đẩy xuống đó, nàng đành phải ngoan ngoãn ngồi, trong lòng đối với tử y công tử tên Vương Nguyên Phương vẫn có 3 phần sợ hãi, 3 phần không phục, 3 phần tức giận, chỉ còn lại 1 phần là hảo cảm.

Không khí trên bàn thoáng rơi vào trầm tĩnh, chưa ai biết mở lời thế nào. Địch Nhân Kiệt là người đầu tiên lên tiếng : « Tất cả mau ăn đi, sáng nay chúng ta có rất nhiều việc. Dao... Dao cô nương, vụ án

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net