Chương 24: Lưu quang kìa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự kiện xảy ra tại trường nhai cũng trôi qua được một đoạn thời gian rồi, có một tối nọ, trong cung đột nhiên có thánh chỉ tới, trên thánh chỉ lại chỉ rõ mời nàng - Đồng Mộng Dao tiến cung. Nàng chẳng có một chút xíu quan hệ gì tới cái hoàng cung đó, vì sao lại truyền nàng vào, dù không muốn, nàng cũng chẳng thể kháng chỉ. Hơn nữa, Địch Nhân Kiệt cũng đi theo nàng, có tiểu hổ ca ca ở đó, lòng nàng vô thức liền an tâm.

Võ Chiêu Nghi không rõ nguyên cớ vì sao bị trúng độc, thái y viện đều không tìm ra biện pháp, chính là Võ Chiêu Nghi hơi sức sắp tàn nói ra tên nàng, Đồng Mộng Dao cứ thế lại bước một chân vào Hoàng Cung rộng lớn, khiến nàng có vinh hoa, cũng lại khiến nàng lần nữa rơi vào vực thẳm. Là phúc không phải họa là họa tránh chẳng qua!

Một đêm bận rộn, nàng chớp mắt liền trở thành ân nhân cứu mạng của vị nương nương được sủng ái nhất hậu cung. Thánh thượng ban ân tán thưởng, nàng một chút cũng không để tâm, nàng đối với Hoàng Cung này vừa xa lạ, vừa ghét bỏ.

Mấy ngày sau, lại có một đạo thánh chỉ khác được đưa tới Địch phủ, hết thảy người trong phủ đều quỳ trước chính điện tiếp chỉ, bên tai ù ù cạc cạc một hồi, Mộng Dao cũng hiểu được một chút, đại khái, nàng phút chốc đã trở thành Quận Chúa thiên kim rồi!

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trẫm nghe nói thuở niên thiếu Đồng tiểu thư cùng với Chiêu Nghi nương nương là nghĩa tỷ muội tình thâm, Chiên Nghi Nương Nương hiền lương thục đức lại hạ sinh thái tử sớm đã định sẽ thành mẫu nghi thiên hạ. Đồng đại tiểu thư tài năng hơn người, xinh đẹp hiền lương, lại có công cứu giá, nay trẫm ban cho vạn lượng hoàng kim, phong làm Quận Chúa. Khâm thử!"

Vận mệnh rốt cuộc là cái gì vậy, nàng cùng với Chiêu Nghi nương nương ba năm trước từng gặp mặt ở Cảm Nghiệp Tự, tuyệt đối làm gì có nghĩa tỷ muội ở đây. Nàng đánh mắt sang nhìn Địch Nhân Kiệt, nhìn thấy ánh mắt suy tư của hắn, nhìn thấy hắn ra hiệu bảo nàng tiếp chỉ, nàng đành miễn cưỡng nhận lấy một danh phận hão huyền.

Ừ, vậy là từ nay nàng không còn là một nha đầu dân gian, nàng cũng đã là thiên kim Quận Chúa rồi... trong đầu lại vang lên một âm thanh thật mỉa mai: "Nguyên Phương, muội cũng là quận chúa rồi, thân phận muội thế này đã đủ xứng với huynh chưa?"

Mộng Dao khẽ nở một nụ cười giễu cợt bản thân mình, danh phận trên trời rơi xuống này, nàng không cần, càng không cần vì nó để mà níu kéo một người đã không còn muốn để nàng vào trong mắt. Thôi đi thôi đi, Mộng Dao thầm nhủ, đời người bi hoan, không yêu thì cũng không nên hận, cứ xem như người lạ từng quen, sau này không cần dính dáng gì là được.

Lúc này tại Cam Lộ Điện, Quốc Cữu Gia toàn thân phát hỏa đang cùng Hoàng Thượng đối chất

"Thánh chỉ ban ra như vậy, tỷ phu đây là có ý gì? Là không tin tưởng thần đệ nên muốn dùng nàng để uy hiếp thần đệ sao?"

"Nguyên Phương, đệ bình tĩnh lại chút đi, đây là ý của Võ Chiêu Nghi, mặc dù Trẫm không biết được quan hệ giữa Võ Chiêu Nghi và Đồng Mộng Dao thế nhưng như vậy có gì không tốt. Triệu Tố Yên một khi nghe tin này sẽ lo lắng, cô ta cùng Đồng Mộng Dao tước vị đều đã ngang nhau, cô ta sẽ cảm thấy bị uy hiếp, phụ thân cô ta cũng vậy. Chúng ta chỉ cần chờ bọn chúng nóng nảy thò tay một cái liền nắm được thóp của chúng, có gì không tốt sao?"

"Lấy nàng làm con cờ sao? một mình Nguyên Phương đệ làm con cờ chưa đủ hay sao, Đồng Mộng Dao chỉ là một nữ tử dân gian, nàng ấy vì cái gì mà bị cuốn vào cuộc chiến này?"

"Nguyên Phương!" Lý Trí quát lớn, mỗi một chuyện có liên quan tới nữ tử này, người đệ đệ toàn năng của hắn giống như biến thành một người khác. Thực ra, thực ra trong lòng hắn từng lóe lên một ý nghĩ cay độc, đó là khi biết tin nàng còn sống sau hai năm biệt tích, hắn đã định mượn tay Triệu Tố Yên giết nàng. Chỉ tiếc, chỉ tiếc Triệu Tố Yên không thành công, chỉ tiếc mạng Đồng Mộng Dao nàng quá lớn.

Sống trong nhà đế vương không có tình máu mủ, thế nhưng hắn từ nhỏ đã rất trân trọng Nguyên Phương, không chỉ vì hắn là tỷ phu của chàng mà vì hắn thực tâm coi chàng như huynh đệ ruột thịt. Hắn không muốn sự nghiệp của đệ đệ hắn bị hủy bởi tay một nữ tử. Lúc đó hắn từng nghĩ, Nguyên Phương yêu Mộng Dao, đơn giản vì nàng và Lệ Phi có thật nhiều điểm chung. Hắn nhớ Lệ Phi trước kia cũng từng là một tiểu cô nương tinh nghịch hay cười trước khi bị bốn bức tường của hoàng cung giam giữ. Hắn nhớ Lệ Phi trước khi đặc biệt thích hồng mai trong khi Nguyên Phương và hắn cùng yêu thích bạch mai. Bạch mai khác với hồng mai, bạch mai mang cốt cách người quân tử, mà hồng mai yểu điệu lại mang theo dáng vẻ của nữ nhi thường tình. Nguyên Phương năm đó từng chê cười tỷ tỷ lại thích đóa hồng mai rực rỡ thô tục kia.

Tường giác sổ chi mai, 

Lăng hàn độc tự khai. Dao tri bất thị tuyết, Vị hữu ám hương lai.

( Thơ của Vương An Thạch thời Bắc Tống)

Góc tường bỗng trổ mấy cành mai 

Gió lạnh từng hồi, đơn độc khai Đã biết từ xa, "Không phải tuyết!" Vì nghe nơi ấy thoảng hương bay.(Bản dịch của: Tiểu Hầu Tử)


Trong lòng bọn hắn từng cho rằng chỉ bạch mai mới xứng với hai từ thanh cao, sau này mới hiểu một đóa hồng mai có bao nhiêu diễm lệ cũng có bấy nhiêu cốt cách. Thanh cao có thể do địa vị, cốt cách lại là do tâm lòng. "Hồng mai ngạo tuyết" chính là như vậy, chỉ là Lệ Phi mất đi rồi hắn mới hiểu ra.

Một Đồng Mộng Dao yêu hồng mai như mạng sống xuất hiện, Lý Trị đã từng cho rằng, Nguyên Phương vì vậy mới thích nữ tử dân gian này. Cho tới đêm này vào cung giải độc cho Võ Chiêu Nghi, lúc đó hắn mới biết hắn đã lầm. Nếu như Lệ Phi giống như một đóa hồng mai e ấp nở bên góc tường thì Mộng Dao chính là đóa hồng mai mọc nơi sườn núi, trải gió trải sương mà quật cường lại không mất đi vẻ kiều diễm trong trẻo.

"Nguyên Phương, đừng suy nghĩ nhiều, đệ không cảm thấy Mộng Dao trở thành Quận Chúa cũng có điểm tốt sao, ít nhất rằng, bọn chúng sẽ không dám tùy tiện phái sát thủ lần nữa. Đệ nếu không tin tưởng ta thì cũng nên tin tưởng chính đệ. Đệ không phải sẽ bằng mọi giá bảo vệ cô ấy chu toàn hay sao?"

Nguyên Phương trước khi rời Cam Lộ Điện chỉ để lại mấy chữ: "Đệ sẽ làm! Đệ sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô ấy, cũng xin tỷ phu đừng ép đệ, đệ cũng không biết mình có thể làm ra những việc gì đâu."

---------

Tại Địch Phủ!

"Hoài Anh, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Uyển Thanh lo lắng đứng ngồi không yên, bản thân cô chính là đứa trẻ bị hại từ cuộc chiến trốn thâm cung, cô hiểu hơn ai hết. Mộng Dao sao có thể bị cuốn vào vùng nước sâu này chứ.

Địch Nhân Kiệt lại chỉ khẽ lắc đầu, một hồi lâu hắn mới lên tiếng.

"Có thể là do Hoàng Thượng muốn dùng Mộng Dao để... để thử Nguyên Phương rốt cuộc có thực thay đổi, để uy hiếp hắn, cùng là để cho Địch Nhân Kiệt ta một chút động lực để làm việc."

"Vậy... vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Chuyện gì cũng không cần làm, hoàng ân ban xuống, chỉ có thể vui mừng mà đón nhận, hơn nữa đây cũng chưa hẳn là chuyện xấu, ánh mắt đêm đó Võ Chiêu Nghi nhìn Mộng Dao, ta cảm thấy giống như là ánh mắt nhìn cố nhân vậy..."

"Cố nhân!"

Địch Nhân Kiệt lại lắc đầu, những sự việc xảy ra gần đây báo cho hắn biết, Trường An nhất định sẽ lại xảy ra một trận binh biến, hắn gần đây theo sát điều tra về Vương tử Thát Bạt cũng như Triệu Vương, trong lòng Địch Nhân Kiệt cũng không hoàn toàn tin tưởng việc Nguyên Phương thay lòng. Một âm mưu to lớn đang dần dần bao phủ khắp Trường An thành, tiếp theo không biết sẽ là một hồi gió tanh mưa máu đến mức nào đây, Địch Nhân Kiệt hắn không sợ Trường An loạn, hắn chỉ là lo sợ cho hai người con gái quan trọng nhất trong đời hắn. Hắn chỉ có thể tâm tâm niệm niệm, "bảo vệ các nàng!". Vòng tay ôm Uyển Thanh vào lòng, viễn cảnh hai năm trước tuyệt đối sẽ không tiếp diễn, hắn tự nhủ như vậy.

..................

Trong thời gian tới này kinh thành xảy ra rất nhiều sự kiện trọng đại, đầy năm thái tử và đại điển sắc phong ngôi vị Hoàng Hậu. Sứ thần khắp nơi cũng đều tụ hợp tại kinh thành, Mộc Trác bây giờ cũng không thể tiếp tục ở dịch quán ngoài thành mà đã dẫn theo đoàn người tới phủ Sứ thần đã được chuẩn bị. Phủ sứ thần rất rộng, trong đó quy tụ tất cả sứ thần các nước tới tham dự đại điện. Chốn đông người long hổ giao tranh, nguy cơ rình rập tứ phía.

Đêm hôm đó toàn thành Trường An trăng đèn kết hoa, trong cung mở tiệc rượu tẩy trần cho các sứ thần cũng là tiệc đầy năm thái tử. Trường An một ngày đông lại nhộn nhịp tưng bừng, không khí không có nét lạnh giá như mọi ngày, đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng vàng dìu dặt, băng tan, tuyết ngừng rơi, bầu không khí ấm áp vô cùng.

Tại Địch phủ, Mộng Dao, Uyển Thanh, Địch Nhân Kiệt, Nhị Bảo, Tiểu Linh đều quay tụ lại. Ngày hôm nay thành Trường An đông vui náo nhiệt như vậy, tâm trạng của Mộng Dao lên xuống thất thường, ai cũng muốn nhân dịp này để nàng vui chơi cho thoả thích, quên hết chuyện đau lòng.

Địch Nhân Kiệt lên tiếng: "Tất cả về chuẩn bị, Nhị Bảo đi chuẩn bị xe ngựa, ta đợi các muội ngoài cửa chính, hôm nay chúng ta đi Đổng Tước lầu ăn một bữa ra trò!"

Nhị Bảo là người đầu tiên hưởng ứng, vô cùng ủng hộ, Uyển Thanh lên tiếng: "Chúng ta không đợi bá phụ về cùng đi sao?"

Địch Nhân Kiệt lắc đầu: "Không cần, phụ thân hôm nay ở trong cung dự tiệc, sẽ không về sớm đâu, chúng ta tự đi thôi." Nói xong liền quay sang nhìn Mộng Dao, trên gương mặt nàng không có nửa điểm hào hứng như mọi khi.

"Tiểu Linh, đưa tiểu thư ngươi về phòng thay đổ đi!"

Tiểu Linh phấn chấn đồng ý: "Được thiếu gia, tiểu thư chúng ta mau đi thôi... hôm nay người muốn mặc đồ màu gì? Hôm trước thánh thượng ban rất nhiều lụa tốt, em đã đặt may giúp tiểu thư một số bộ rồi, vô cùng đẹp, chúng ta mặc thử đi..." Tiểu Linh cứ thế lải nhải bên tai Mộng Dao, lôi kéo nàng tới thay y phục rồi vấn tóc.

Lúc nàng cùng Tiểu Linh ra tới cửa chính, mọi người đều đã tập hợp đầy đủ. Uyển Thanh một thân thanh y trong trẻo, Địch Nhân Kiệt vẫn bạch y cốt cách như trước, Mộng Dao thì một sắc hồng nhàn nhạt, một đoàn nam thanh nữ tú bước lên xe ngựa đi tới Đổng Tước Lầu.

Đổng Tước Lầu là tửu lâu lớn nhất trong kinh thành, nếu không phải quan cao chức trọng, phú hộ giàu sang thì cũng đừng hòng có được một chỗ trên Đổng Tước Lầu.

Đám Địch Nhân Kiệt bước vào trong, bọn họ muốn lên tầng hai để ngồi phía ngoài ban công, một lát nữa có pháo hoa thì vị trí đó coi đẹp nhất. Địch Nhân Kiệt nhìn thoáng ra ban công lầu hai, bày ba bộ bàn ghế thế nhưng chưa có khách nào ngồi, Địch Nhân Kiệt trong lòng thoáng có điểm nghi vấn mà không nói ra được.

Nhị Bảo và Tiểu Linh, hai kẻ này là hứng khởi nhất khi nhìn thấy ban công còn nhiều chỗ trống: "Tốt quá tốt quá, thoải mái cho chúng ta ngồi!"

Thế nhưng thiên hạ không có chuyện dễ dàng như vậy, lão bản thân đám người Địch Nhân Kiệt muốn ra ngoài ban công ngồi vội tiến lên ngăn cản:

"Các vị, các vị, chỗ này không thể ngồi được đâu!"

Uyển Thanh lên tiếng: "Tại sao không thể, có chỗ trống mà!"

Lão bản xua tay: "Cô nương đó không phải là chỗ trống, những chỗ này đều đã được người đặt trước rồi. Các vị sang phía bên này ngồi đi, lão đảm bảo phương vị không tệ, vẫn có thể ngắm pháo hoa."

Địch Nhân Kiệt cười cợt nhả mấy tiếng rồi đáp: "Có vẻ như lão bản ngươi không biết ta là ai nhỉ?"

Vị lão bản trung niên giữa trời đông mà trán lấm tấm mồ hôi rụt rẻ nói: "Lão phu sao có thể không biết tới Địch đại nhân trưởng quản đại lý tự được. Lão cũng không muốn đắc tội với ngài, chỉ là... chỉ là đã có người bao hết ba bàn ngoài ban công lầu hai rồi."

"Người đó là ai, không biết chừng ta có quen biết có thể xin hắn nhượng lại cho bọn ta một bàn!" Địch Nhân Kiệt nói xong lại chậm rãi đánh mắt về phía ban công có ba cái bàn đang kê, trong đó chỉ có chiếc bàn ở giữa được bày biện các thứ tỷ mỉ, nhưng điều đáng nói là chỉ có hai bộ bát đũa. Quý tộc ở kinh thành nhiều tiền, thích thể hiện, việc bao chỗ ngồi cũng thường xuyên xảy ra. Chỉ là giá một bàn ăn ở Đồng Tước Lầu không rẻ, vị trí ngoài ban công này lại đắt gấp ba giá bàn bên trong. Hai người ăn mà bao nhưng ba bàn, những kẻ này vung tay thật mạnh, Địch Nhân Kiệt trong lòng thầm tính toán, thương nhân kinh thành cho dù nhiều tiền cũng không dám thể hiện quá như vầy, làm ra được chuyện này quả nhiên chỉ có quý tộc kinh thành mà thôi.

Địch Nhân Kiệt làm quan trong triều đã hơn hai năm, cũng gọi là có mối quen biết rộng, hắn lần này muốn khiến cho hổ cái được vui vẻ, thế nên một bàn này cũng muốn dùng chức quan của hắn để đem ra tranh.

Mộng Dao chả thèm đôi co, cứ thế bước tới chiếc bàn phía ngoài cùng ở ban công ngồi xuống, giọng khinh mỉa bảo: "Chỉ có hai người mà đòi chiếm lấy ba cái bàn, ở đâu có cái lý ấy!". Đúng vậy, đây chính là tính cách của nàng.

Chợt có một giọng nói nữ nhân vang lên, thanh âm từ xa tới gần, hiển nhiên là đang từ dưới lầu đi lên: "Đó là lý của bản quận chúa, ngươi có ý kiến sao?"

Một nam một nữ sóng vai nhau xuất hiện, phía sau còn có vài hạ nhân. Nam cao quý hiên ngang là Quốc Cữu Gia đương triều, nữ xinh đẹp lộng lẫy là Triệu Quận Chúa

Lão bản mặt mày vốn đang nhăn nhó khó xử, vừa nhìn thấy hai người bước tới liền đon đả: "Quốc Cữu Gia, Quận Chúa, hai người tới rồi, bàn tiểu nhân chuẩn bị cho hai người đây."

Triệu Tố Yên cười cười, cố ép mình vào sát bên cạnh Nguyên Phương, dáng điệu lả lướt yêu kiều.

Phản ứng đầu tiên của Địch Nhân Kiệt, Uyển Thanh là nhìn Mộng Dao. Mộng Dao có một chút thất thần, nàng chăm chăm nhìn vào cánh tay mảnh dẻ của nữ tử khoác lên tay nam tử, trước đây hình như nàng cũng hay khoác tay chàng như vậy. Khóe môi khẽ cười nhạt một cái, nàng lại không nghĩ tới biểu hiện của rồi của nàng lọt vào mắt thật nhiều người.

Chàng gầy đi rồi, từ ngày đó ở bên ngoài thư phòng ở Quốc Cữu Phủ, nàng mới lại nhìn thấy chàng, gương mặt ấy, dáng dấp ấy, thế nhưng chàng không còn là Nguyên Phương của nàng nữa rồi, cũng không giống Nguyên Phương mà nàng yêu. Nguyên Phương của nàng không có đôi mắt lạnh lùng kia, Nguyên Phương của nàng cũng sẽ không để nàng bị người khác bắt nạt. Người kia, người trước mặt nàng bây giờ chỉ là trông giống Nguyên Phương một chút thôi, đúng vậy, chỉ là trông giống một chút. Nếu không phải là chàng, người đó có làm gì cũng đâu liên quan tới nàng đâu. Nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, Mộng Dao với tay gọi:

"Uyển Thanh tỷ, tiểu hổ ca ca, Nhị Bảo, Tiểu Linh, mau lại đây ngồi nào. Muội đói lắm rồi, mau lên!"

Địch Nhân Kiêt và Uyển Thanh khẽ thở phào một hơi, bỏ mặc Quốc Cữu Gia cùng Triệu Quận Chúa đứng ở nơi đó, vui vẻ ngồi xuống bên chiếc bàn Mộng Dao đã ngồi.

"Ngươi..." Triệu Tố Yên thật muốn nổi cáu, nếu như không có Nguyên Phương ở đây, cô ta có lẽ sẽ nhảy vào cùng Mộng Dao một trận sống chết. Thế nhưng Triệu Tố Yên vẫn đủ thông minh, cô ta đủ thông minh để nhận ra lúc này Nguyên Phương đang tức giận. Một đường từ hoàng cung tới đây, chàng không nói một lời, ngoài lạnh lùng cũng không có thể hiện cái gì hết. Nhưng rõ ràng ban nãy, lúc cô muốn nổi cáu, cảm giác được cánh tay chàng dùng lực. Triệu Tố Yên đành ngước mắt lên chờ đợi Nguyên Phương lên tiếng, dẫu sao vai thục nữ đã diễn cũng phải diễn tròn vai.

Nguyên Phương trân trân nhìn Mộng Dao, thấy nàng cười mỉa mai, thấy nàng nhìn mình tựa như vừa nhìn thấy một người không quen biết, lòng chàng lại đau, trái tim như bị bóp nghẹt, ngoài lời xin lỗi trong lòng, chàng còn có thể nói cái gì đây. Quanh người vẫn như tỏa ra lãnh khí bức người, đè nén âm thanh trong lòng, chàng lên tiếng:

"Không cần so đo với bàn bên này!"

"Nhưng..." Triệu Tố Yên vốn không phục, thế nhưng lại bị ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia của chàng làm run sợ, sau cùng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.

Ngoài ban công có ba chiếc bàn, vốn ban đầu chỉ là xếp chiếc bàn ở giữa là có khách, sau cùng lại thành chiếc bàn trống, hai nhóm người cao quý chia ra ngồi ở hai bên trái phải. Một bên tiếng nói cười huyên náo, một bên còn lại chỉ là trầm tư. Đáng thương thay cho Triệu Tố Yên, một bữa tiệc lãng mạn thầm nghĩ phút chốc bị hủy, ngoài hận Mộng Dao ra thì chẳng thể làm gì khác.

"Mộng Dao, đùi gà muội thích này!"

"Đùi gà, đùi gà tất cả đều là của muội, ai cũng đừng hòng chiếm!"

...

Nguyên Phương mắt không nhìn nhưng tai vẫn nghe, ngoài tuy lạnh nhưng lòng lại chợt ấm, Mộng Dao vẫn có thể cười, ngoài chàng ra vẫn có nhiều người chiếu cố, bởi vì điều đó thế nên chàng mới an tâm để quyết định chọn con đường này.

Đường phố mỗi lúc thêm ồn ào, trên nền trời đen đặc chợt xuất lưu quang đủ sắc màu, thiên không thoáng chốc bừng sáng tựa ban ngày, tiếng reo vui mỗi lúc một lớn, trên ban công lầu hai của Đổng Tước Đài, mọi người cũng đều ngước mắt nhìn trời cao, nhìn pháo hoa rực rỡ, chỉ duy có một người, trong khoảnh khắc đó trong mắt chỉ có một bóng người con gái mà thôi. Nàng ở nơi đó, khóe miệng tươi cười, đầu ngẩng cao nhìn trời, tựa như năm đó ở Cảm Nghiệp Tự, nàng cũng nhìn trời đêm mà khen trăng sáng. Hình ảnh nàng đêm đó khắc sâu vào trong lòng chàng, sâu tới độ dùng thời gian một đời cũng không thể xóa đi được. 


Xung quanh ồn ào thế nhưng lọt vào tai Nguyên Phương chỉ có tiếng cười của nàng, tiếng cười hồn nhiên trong trẻo, khắp thiên hạ này nàng là tốt nhất, nàng so với những ánh lưu quang kia còn rực rỡ muôn phần! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net