Chương 25: Tim của ta đau lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hổ cái, muội có hối hận vì năm đó theo ta tới Trường An không?"

"Không có!"

"Thật sự!"

"Nếu như quay lại ngày mưa năm ấy, muội vẫn sẽ không ngại chạy tới Trường An tìm tiểu hổ ca ca, trong lòng Dao Nhi, huynh là bằng hữu càng là thân nhân. Hơn nữa... Trường An này có mẫu đơn đặc biệt to, có kịch đặc biệt hay, còn có... huynh ấy nữa!"

"Hổ cái, muội không hận hắn sao?"

"Tại sao phải hận, chưa từng hận, chỉ là ở đây đau thôi... tiểu hổ ca ca, tim của Dao Nhi đau lắm!"

------------------------ Đây là giải phân cách đau thương--------------------------

Đại điển sắc phong Hoàng Hậu cuối cùng cũng tới rồi, khắp nơi kết đèn chăng hoa vô cùng náo nhiệt. Sáng sớm, đã có thái giám từ trong cung tới Thượng Thư Phủ đón Mộng Dao vào cung, dù sao đã công bố ra bên ngoài, Mộng Dao là nghĩa muội của Võ Mị Nương, đã được phong làm Quận Chúa, vậy thì đại điển sắc phong Hoàng Hậu, sao mà thiếu mặt nàng được chứ.

Hoàng Cung nguy nga tráng lệ, đây là lần thứ hai nàng tới đây, thế nhưng nơi này dẫu có nguy nga thế nào, nàng cũng không có chút thích thú nào, đối với nàng mà nói, đây chỉ là một chiếc lồng, bên ngoài sơn son mạ vàng che đi thứ bên trong bẩn thỉu rác rưởi.

Buổi sáng, đại lễ sắc phong Hoàng Hậu diễn ra, nơi đó tôn nghiêm chỉ một số người giữ vị trí trọng yếu trong triều mới được dự, lúc đó Mộng Dao ngồi yên lặng một mình trong Vĩnh Thọ Cung, bên người chỉ có hai nha hoàn của Hoàng Hậu hầu hạ nàng. Không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng người bước vào.

« Tham kiến Quận Chúa, đây là lễ phục của người để dự yến tiệc tối nay do đích thân Hoàng Hậu căn dặn người chuẩn bị cho Quận Chúa. Người thử xem có chỗ nào không thoải mái thì nô tài sẽ đem đi sửa lại. »

Mộng Dao gật đầu, nhìn bộ lễ phục màu đỏ đậm trước mặt, đỏ tựa như huyết mai vậy. Nàng từ nhỏ đã thích mai đỏ, thế nhưng chưa một lần mặc y phục giống sắc màu của nó bởi vì nàng luôn cảm thấy mình mặc đồ đỏ rất chói mắt, thế nên nàng thường chỉ mặc hồng phấn, sắc màu dịu hơn một chút.

« Là màu đỏ thẫm sao, không có màu khác ư ? »

Đám nô tài nghe thấy nàng hỏi liền ấp ủng : « Hoàng Hậu nương nương... dặn là y phục màu đỏ thẫm nên nô tài.... »

Mộng Dao nghe vậy liền xua tay : « Được rồi, không sao, ta sẽ mặc chúng, các ngươi lui xuống đi, ở đây đã có bọn họ giúp ta thay y rồi. »

« Vâng, chúng nô tài xin cáo lui ! »

Hai nha hoàn giúp nàng vận xiêm y màu đỏ thẫm lên người, đây là hồng trang, thứ y phục này nhìn thật giống hỷ phục... chỉ là hỷ phục màu đỏ tươi trơn nhẵn, lễ phục này màu đỏ thẫm hơn một chút, bên trên hoa văn với những đường thêu màu vàng, hình mai hoa uyển chuyển, hoa văn xinh đẹp, diễm lệ vô cùng. Hoàng Hậu nương nương xem ra thật có tâm.

Mộng Dao một thân hồng trang đứng trước gương, nàng tựa như một đóa hồng mai mới nở, khuynh diễm mà e ấp, rực rỡ mà thanh thuần. Tóc đen óng ánh ba ngàn sợi, một nửa búi lên, một nửa buông xõa, trên đầu cài trâm vàng mạn ngọc, giá trị liên thành.

« Quận Chúa, người thực sự xinh đẹp, lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy người mặc hồng trang lại đẹp như vậy. »

Mộng Dao nhíu mày lẩm bẩm : « Đẹp gì mà đẹp, nặng chết ta rồi ! »

Mấy nha hoàn nghe không rõ lời chủ tử nói gì liền ú ơ : « Quận Chúa, người có chuyện gì sao ? »
Mộng Dao cười khì, xua tay bảo : « Không có gì, chỉ là... » nàng đưa tay chỉ lên đầu mình « Quá nặng rồi, ta sợ sẽ gẫy cổ. »

Hai nha hoàn nghe chủ tử nói mà suýt nữa phì cười, chợt ngoài cửa lại có tiếng bước chân : « Hoàng Hậu Nương Nương giá đáo ! »

Mộng Dao hướng ra ngoài, nhìn thấy Võ Hoàng Hậu bước vào một thân lễ phục màu đỏ rực mắt... ồ, màu sắc khá giống với lễ phục họ chuẩn bị cho nàng. Khi nha hoàn thái giám đã lui hết ra ngoài, trong gian đại diện rộng lớn của Vĩnh Thọ cung, Võ Hậu kéo tay Mộng Dao ngồi xuống rồi nói :

« Ta biết muội không thích sắc màu rực rỡ thế này, nhưng tối nay có yến tiệc mừng ta lên ngôi Hậu, có rất nhiều kẻ sẽ dùng cơ hội này hắt nước bẩn về phía ta, Mộng Dao, muội có muốn giúp ta không ? »

Mộng Dao chưa kịp nói gì, lại thấy Võ Hậu đưa tay lên vuốt má nàng : « Muội nhìn xem, muội lớn lên xinh đẹp như vậy, càng lúc càng giống mẫu thân của muội. »

« Mẫu thân ! Nương nương.... người biết mẫu thân của thần nữ ? » Mộng Dao tròn mắt nhìn Võ Hậu, nàng từ lúc được phong làm Quận Chúa vẫn rất ngạc nhiên, chỉ vì cứu Hoàng Hậu một mạng liền được phong làm Quận Chúa ư, đâu lại có chuyện như vậy ?

Đúng vậy, chuyện không đơn giản như thế, Võ Hậu kéo tay nàng, chậm rãi nói : « Mộng Dao, xuất thân trước đây của ta hẳn muội cũng biết, năm đó ta là một hài tử chưa đầy mười tuổi, bị mẹ kế hãm hại, suýt nữa mất mạng. Lúc đó có hai người xuất hiện, là một vị tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp và một ca ca vô cùng tuấn tú. Nhiều năm sau, khi ta được chọn làm tú nữ, trên đường vào cung lại bị hãm hại, người ca ca năm nào lại xuất hiện, ca ca nhận ra ta, cứu ta, còn cho ta rất nhiều ngân lượng. Vì số ngân lượng đó, ta vững vàng đứng được trong hậu cung. Biến cố sau này, ta không cần ai cứu, tự mình có thể vượt qua, thế nhưng mà ân nhân năm xưa, ta chưa từng quên. Ta cho người đi tìm họ, thế nhưng bặt vô âm tín... mãi cho tới một ngày, ở Cảm Nghiệp Tự gặp muội, lúc đó muội đeo đôi hoa tai huyết chu sa, lúc đó ta đoán biết, muội nhất định có liên quan tới cố nhân năm đó, chỉ hiềm một nỗi lúc đó bản thân ta chưa có quyền thế, không dám nhận cố nhân. Sau này ta vào cung, âm thầm điều tra tin tức, trở về Hàng Châu, biết được họ chính là phụ mẫu của muội.

Mộng Dao, đừng sợ, muội nhìn hồng trang này, màu đỏ rực rỡ này, chúng ta không cần sợ bất cứ ai nữa. Sau này ta sẽ bảo vệ muội, được không ? »

Mộng Dao im lặng nghe Võ Hậu nói, thì ra đó là nguyên nhân, nàng nhìn Võ Hậu, nhỏ giọng bảo : « Thần nữ có thể giúp nương nương chuyện gì ?»

Võ Hậu cười cười, lại đưa tay vuốt mái tóc đen dài của nàng : «Chỉ cần muội ngẩng cao đầu kiêu hãnh là đã giúp ta rồi. Dao Nhi, chuyện của Quốc Cữu Gia, muội yên tâm, dù thế nào, ta nhất định cũng để muội phải làm chính thê trong Quốc Cữu Phủ. Muội muội của Hoàng Hậu sao có thể thua kém con gái của Triệu Vương Gia được.»

Mộng Dao bật cười chua chát : « Muốn trở thành thê tử của Nguyên Phương thì phải là Quận Chúa ư ? »

Võ Hậu nắm chặt tay nàng, khẽ gật đầu : « Mộng Dao, muội hiểu mà, thân phận và địa vị bất đồng, Nguyên Phương là Quốc Cữu Gia, trong triều quyền cao chức trọng, sao có thể lập một nữ tử dân gian làm chính thế... cho dù muội cùng với hắn hoạn nạn tương kề. Triệu Tố Yên kia có thể lên mặt với muội chính là vì cô ta là Quận Chúa ... »

Mộng Dao mím môi : « Nương nương, thần nữ trước nay chỉ muốn làm thê tử của Vương Nguyên Phương, không phải là làm chính thê của Quốc Cữu Gia. Nguyên Phương đã không còn là Nguyên Phương trước đây nữa rồi, thần nữ và người đó từ lâu đã không chút quan hệ. Quốc Cữu Gia có lựa chọn của ngài ấy, thần nữ có cuộc sống của riêng mình."

Võ Hậu có chút sửng sốt rồi nói : «Không hổ là con gái của Mạc tỷ tỷ, nam tử trong triều cũng không phải chỉ có Quốc Cữu Gia, chỉ cần muội ưng ý, ta nhất định giúp muội thành toàn ! »

"Tạ nương nương!"

---------

Ngự Hoa Viên !

Không bao lâu yến tiệc sẽ bắt đầu, Mộng Dao được nha hoàn của Hoàng Hậu đỡ ra Ngự Hoa Viên hóng mát, dù sao thì so với việc ở lại Vĩnh Thọ Cung đỡ ngột ngạt hơn nhiều. Chỉ là... chỉ là mớ y phục dày mấy lớp, dài thườn thượt, cộng đêm một đống trang sức các loại, nàng thực sự quá mệt rồi.

Dáng vẻ Quận Chúa đài các bên ngoài nhưng bên trong che không được tính tình cô nương tinh nghịch. Nàng cũng không rõ ăn mặc thế này có cái gì đẹp, thế nhưng có thể khẳng định, nếu cứ tiếp tục, nàng nhất định sẽ gãy cổ.

Đôi mắt tinh nghịch đảo quanh, Mộng Dao hô lên : « Oa, các người xem, hoa kia là hoa gì mà đẹp quá ! »

Bởi vì chủ tử vừa hô vừa làm ra vẻ ngạc nhiên, chúng nô tỳ đều quay về phía đó nhìn, nhân lúc đó, Mộng Dao nhanh chóng đưa tay rút một chiếc trâm Hồ Điệp Phi trên đầu quẳng vào bụi hoa kế bên. Nhanh gọn không để lại dấu vết.

Về phía đám nô tỳ quay sang, chỉ nhìn thấy phía đó có một bông hoa mẫu đơn thật to, liền ỉu xìu giải thích với Mộng Dao, mẫu đơn ở trong cung thường to đẹp hơn mẫu đơn ở ngoài cung. Nàng liền gật gù, tán thưởng. Cứ chốc chốc, đám nô tỳ cảm thấy phiền, Quận Chúa dường như từ trên núi xuống, hoa cỏ nào cũng cảm thấy lạ, cũng reo lên làm người khác nghĩ là kỳ trân dị bảo. Chỉ là... chỉ là kỳ trân dị bảo thực sự không có mà trang sức trên người Mộng Dao cứ thế vơi dần. Nào là trâm vàng, trâm ngọc giá trị có liên thành... cho tới vòng trân châu trên cổ, phỉ thúy trên tay, nàng đều không bận tâm, rút rồi quẳng.

Quả nhiên bỏ đi một số thứ, cả người đều khoan khooái dễ chịu, chỉ là bộ y phục không có cách nào vứt bỏ được, nếu không nàng nhất định không mặc nó.

Mộng Dao trong bụng còn đang tự mãn bản thân thông minh, chợt có một nha hoàn hô lên : « Quận Chúa, trang sức của người đâu cả rồi, sao... sao trên đầu chỉ còn độc một chiếc ngọc trâm mai hoa vậy ? »

Mộng Dao trong lòng kêu không ổn, thế nhưng nét mặt chuyển biến từ tươi cười thành lo lắng, giả bộ sờ loạn trên đầu rồi nói : « Ây da, có lẽ vừa rồi mải ngắm hoa cỏ đã để rơi rồi, phải làm sao bây giờ ! »

Đoán nô tỳ hỗn loạn, đều là những trang sức giá trị liên thành, được thợ thủ công trong cung chế tác tinh xảo, nếu mất rồi, bọn họ có trăm cái mạng cũng gánh vác không được.

« Mau, mau đi tìm, nhất định là rơi ở Ngự Hoa Viên, mau, nếu tìm không được, mạng của chúng ta cũng không còn ! » Một nô tỳ nhìn có vẻ già dặn nhất lên tiếng.

Mộng Dao kéo tay cô ta nói : « Đừng lo lắng, ta nghĩ là rơi đâu đó thôi, từ từ tìm kiếm, cũng không cần lo lắng, nếu Hoàng Hậu có hỏi, ta sẽ nói là do ta bất cẩn, không liên quan tới các ngươi. »

« Tạ Quận Chúa che chở ! »

« Mau đứng lên đi ! »

Đám nô tỳ phân nhau đi tìm trang sức, rời đi cả, chỉ còn lại mình Mộng Dao đứng giữa ngự hoa viên rộng lớn. Nàng trong lòng có chút hả hê, vừa có thể đứng một mình yên tĩnh một chút, vừa không phải đeo mấy thứ lằng nhằng kia, vừa giả bộ làm người tốt với một đám nô tỳ. Cô nương lên tiếng cười khanh khách, liền xoay một vòng, tà áo bay bay, mái tóc bồng bềnh, thoáng chốc quên mất mình đang ở trong cung.

« Ta cứ tưởng là ai, thì ra là một nha đầu dân dã. Quả nhiên, cho dù có phục sức lụa là vào người thì cũng vẫn là một nha đầu dân dã quê mùa. »

Có tiếng người lanh lảnh làm Mộng Dao giật mình, trọng tâm không vững, cả người lảo đảo, cộng thêm y phục quá dài khiến nàng mất thăng bằng, ngã khụy xuống đất.

Trước mắt nàng, một nữ tử vận hy phục màu vàng chói mắt, trang sức trên đầu cũng bằng vàng, uyển chuyển rung rinh theo mỗi bước chân. Nữ tử đó chính là Triệu Quận Chúa - Triệu Tố Yên.

Triệu Tố Yên thấy Mộng Dao té ngã liền cười lên thành tiếng, đám nô tỳ đi phía sau cô ta cũng khúc khích cười, từng tiếng chê bai chế giễu :

« Quận Chúa, người xem kìa, trên đầu cô ta chỉ cài có một chiếc trâm ngọc, thực là quá tầm thường »

« Ây da, thực ra cô ta có cài vàng cài ngọc thì chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu dân dã mà thôi, sao mà sánh được với Quận Chúa của chúng ta... »

Triệu Tố Yên cười một trận cũng không thấy Mộng Dao có phản ứng gì, cô ra thôi cười, giọng điệu châm chọc : « Ngươi là quá xấu hổ, thế nên không thể lên tiếng sao ? »

Mộng Dao ngoài cái liếc mắt nhìn bọn chúng lúc ban đầu thì nàng không hề nhìn thêm một lần nữa, nàng chậm rãi đứng lên, lúc này đột nhiên mở miệng : « Trời hôm nay thật tệ, ở trong Ngự Hoa Viên lại bắt gặp một đám ruồi nhặng vo ve, thật làm người mất hứng ! »

« Ngươi ! To gan... » Triệu Tố Yên còn chưa nói xong, đã có âm thanh khác cắt ngang, là tiếng của nha hoàn bên người Mộng Dao đã trở về.

Mộng Dao khẽ cười, thanh âm chế giễu : « Ban nãy ta có đánh rơi một vài cây trâm quý của Hoàng Hậu Nương Nương, Nương Nương bèn gia lệnh cho nhất định phải tìm về, còn nói kẻ nào từng lai vãng Ngự Hoa Viên cũng phải giải về tra xét. Ây da... những cây trâm đó giá trị liên thành, ta vừa mới đánh rơi ở đây thôi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy rồi, thực kỳ lạ ! »

Triệu Tố Yên nắm chặt bàn tay, tức giận nói với nha hoàn : « Chúng ta đi ! »

Triệu Tố Yên đi rồi, Mộng Dao lại ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm lấy chân, mặt nhăn nhó.

« Quận chúa, người sao thế ? »

« Ta... không sao, sao các ngươi quay lại sớm thế, tìm được trâm rồi ư ? »

« Còn chưa tìm được, chỉ là nô tỳ nghe thấy có tiếng nói cười của người khác, nên sợ Quận Chúa bị người khi dễ »

Mộng Dao cười cười, trong lòng thầm nghĩ : « Bọn họ đều là nô tỳ thiết thân của Hoàng Hậu, thảo nào lại nhanh nhạy như thế. »

« Quận Chúa, chân người bị sao rồi, có đứng lên được không, để nô tỳ đi gọi thái y ! »

Mộng Dao xua tay : « Ta không sao, hai người dìu ta vào đình viện phía kia nghỉ ngơi một chút ! »

« Dạ ! »

.........

« Để ta ! » Hai nô tỳ còn chưa kịp dìu Mộng Dao, một nam tử tuấn tú bước tới, người này là Thác Bạt Mộc Trác.

« Này... này... » Mộng Dao còn chưa rõ tình hình đã bị Thác Bạt Mộc Trác bế lên.

« Này cái gì mà này, ta không nghĩ nàng bình thường không sợ trời không sợ đất, lại sợ Triệu Tố Yên đó ! »

« Ai nói ta sợ cô ta ? »

« Không sợ, không sợ thì tại sao nàng lại bị trẹo chân ! »

« Ta... ta bị trẹo chân là bởi vì giật mình mà thôi ! Buông ta xuống ! Thác Bạt Mộc Trác ! Nếu không ta hét lên đó ! »

« Muội hét đi, ta cũng đang muốn để một số người nhìn thấy đây, nếu vậy, chưa biết chừng hoàng đế Đại Đường sẽ đồng ý gả nàng tới Thác Bạt. »

« Ngươi... ! »

« Sao nào, không giãy dụa, không gào thét nữa sao ?... Nàng là sợ bị người khác nhìn thấy hay là sợ phải gả tới Thác Bạt ? »

« Ta chẳng sợ ai nhìn thấy, cũng sẽ không gả đi đâu cả. Điều ta không muốn, chưa từng có ai bắt ép được ta. »

Mộc Trác cười cười, bước vào trong đình hóng mát, hắn để nàng xuống ghế, còn bản thân hắn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất.

« Chân nào bị trẹo ? »

Mộng Dao nhìn hắn, hắn tuy cười cười nhưng câu nói này thanh âm rất có lực, cũng không cho nàng cơ hội từ chối, mà bản thân Mộng Dao cũng không muốn chuyện này đến tai Hoàng Hậu, nàng biết y nhưng không tiện tự chữa cho mình.

« Bên trái ! »

« Chịu đau một chút ! »

..........

Mộc Trác hành động thật nhanh, cho dù hắn tham muốn nắm giữ bàn chân nhỏ của nàng, thế nhưng dù sao đây cũng là trong hoàng cung, để người khác nhìn thấy đối với danh dự của nàng không tốt.

Mộng Dao toàn bộ chuyện vừa rồi chỉ nhíu mày, không hề kêu lên một tiếng, thế nhưng trán lấm tấm mồ hôi, nha hoàn đứng bên phải lấy khăn tay lau cho nàng.

« Có đau không ? »

« Không, thứ đau đớn này có đáng là gì đâu chứ. Chuyện đau đớn nhất ta đã từng trải qua, chẳng còn gì đáng sợ ! »

Ở trong một góc tối, có đôi mắt liên tục nhìn về phía này, thật nhiều quan hoài, thật nhiều lo lắng.

« Gia, người có cần thuộc hạ tới hỏi thăm tình hình của Quận Chúa không ? »

Nam tử đáy mắt lo âu khẽ lắc đầu : « Không cần, có Mộc Trác ở đó cũng tốt, ít ra nàng sẽ không phải chịu ủy khuất. »

« Gia, Mộc Trác đó sao sánh được với Gia. Mộng Dao tiểu thư cũng không coi trọng hắn... »

Nam tử khẽ cười, tiếng cười nhẹ đầy chế giễu : « Không lâu nữa thôi, Mộng Dao, đợi ta, không lâu nữa thôi, chuyện này có thể kết thúc rồi, ta nhất định không để nam tử khác bế muội thêm lần nào nữa. »

« Gia, người đừng lo lắng, kế hoạch đã chuẩn bị ổn thỏa rồi ! »

Nam tử, khóe môi cong lên một đường, giọng nói lại trở lên lạnh lùng : « Đi thôi, màn kịch diễn lâu như vậy cũng tới lúc phải hạ rồi ! »


@\9h

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net