Chương 28: Hắn thích muội cũng không thể bằng ta thích muội !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Uyển đêm hôm đó náo loạn ké ra người vào, trong phòng hạ nhân cùng thái y đứng ngổn ngang, Uyển Thanh vẫn luôn ngồi bên giường theo dõi tình hình của Mộng Dao.

Bên ngoài phòng là điện chờ, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Địch Nhân Kiệt đều đứng ngồi không yên. Nguyên Phương dựa vào vách cửa, thần sắc tiều tụy, trên bộ tử y cao quý dính đầy máu, đều là máu của nàng.

Địch Nhân Kiệt bước tới trước mặt Nguyên Phương, túm lấy cổ áo chàng, bàn tay nắm chặt tạo thành nắm đấm tung quyền vào mặt Nguyên Phương. Vừa đánh vừa hét: "Một quyền này là đánh thay bản thân ta, huynh đệ bao năm ngươi cũng dám che dấu. Một quyền này là đánh thay phụ mẫu cùng tỷ tỷ quá cố của ngươi, vì ngươi hành động liều lĩnh coi thường tính mạng chính mình. Một quyền này là đánh thay Thác Bạt Mộc Trác, hắn hiện giờ tính mạng cũng đang ngàn cân treo sợi tóc, một mạng này của hắn ngươi định trả thế nào. Một quyền này là đánh thay Đồng bá bá, Mạc thần y, Mạc Quân, bọn họ tin tưởng nhầm người. Đáng lẽ phải đánh thêm một quyền thay Mộng Dao, nhưng ta nghĩ con bé sẽ không muốn ta đánh hộ. Đợi Mộng Dao tỉnh lại, một quyền cuối này ngươi tự tới lĩnh chỗ Mộng Dao đi."

Địch Nhân Kiệt vừa nói vừa đánh, Nguyên Phương tất cả đều không hề né tránh. Cho tới khi Địch Nhân Kiệt dừng tay, buông cổ áo chàng ra, Nguyên Phương mới thổ ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo phải gắng gượng bấu víu vào thành tường để đứng vững. Địch Nhân Kiệt hai mắt đỏ hoe, ném lại một câu trước khi bỏ đi:

"Mộng Dao tỉnh lại thì tốt rồi, nếu như... có chuyện gì bất trắc, một quyền này của ngươi cả đời này cũng không có cơ hội trả."

Khóe môi Nguyên Phương rỉ máu, thế nhưng đôi mắt chàng rất kiên định, chậm rãi nói: "Nàng nhất định tỉnh lại!" Lời ngoài miệng cứng cỏi như vậy nhưng trong lòng Nguyên Phương lại không mạnh mẽ như thế, nếu lần này nàng không tỉnh lại, chàng tuyệt cũng sẽ không sống một mình.

Trong đời Nguyên Phương có lẽ chưa từng trải qua một đêm nào dài như vậy. Bộ y phục đẫm máu rợm người, chàng đứng dựa lưng vào tường, nhìn hạ nhân bê những thau nước đầy máu đi ra ngoài, vải băng trắng lau không hết màu máu đỏ, ánh nến leo lét rọi từ trong tẩm cung ra, mùi hương liệu đốt lên nồng nặc nhưng không sao che hết được mùi máu tanh. Tiếng thái y rì rầm trao đổi cách trị liệu, tiếng nước thuốc sôi sùng sục trong đêm, tiếng thở dài lo lắng không yên, tiếng bước chân vội vã, tất cả đều như cùng chạy đua với thời gian.

Mãi cho tới khi ngày mới sắp sang, lão thái y già nua mới bước ra, khom người nói: "Muôn tâu Bệ Hạ, Nương Nương, Quốc Cữu Gia, Quận Chúa đã được cứu!"

"Nàng tỉnh lại chưa?" Nguyên Phương vốn như một cái xác không hồn dựa người bên cửa, nghe thấy câu nói ấy vội mạnh mẽ chạy tới túm lấy vai vị thái y già mà hỏi, hành động của chàng dọa cho vị Thái y bủn rủn chân tay, Hoàng Thượng phải can ngăn kéo Nguyên Phương đứng lùi ra. "Nguyên Phương, bình tĩnh, để Thái y nói hết!"

Hoàng Hậu lặng thinh đứng một bên đã lâu rồi, bây giờ mới lên tiếng: "Mộng Dao có phải không giống người thường, trái tim nghiêng về bên phải đúng không?"

Lão Thái Y đôi mắt sáng lên, cúi người kính cẩn: "Nương nương anh minh, chính là như vậy. Nhát kiếm đó nếu đâm vào người bình thường, nhất định sẽ mất mạng, thế nhưng Dao Quận Chúa thực sự rất đặc biệt, lão thần cùng các vị Thái y khác và Uyển Thanh cô nương tỷ mỷ kiểm tra, quả nhiên trái tim của Quận Chúa lệch về phía bên phải chứ không phải bên trái như người bình thường. Quận Chúa cát nhân sẽ có thiên tướng, nhất định không có việc gì."

Địch Nhân Kiệt nhíu mày: "Chuyện này tới thần cũng không biết, Hoàng Hậu Nương Nương sao người lại biết vậy?"

Hoàng Hậu mỉm cười: "Ta năm xưa chính là có duyên quen biết mẫu thân của Dao Nhi. Tỷ tỷ có trái tim ở vị trí không giống người thường nên ta đoán Mộng Dao hẳn là được mẹ di truyền cho điểm đặc biệt này."

"Thì ra là như vậy ! »

Lúc Địch Nhân Kiệt nhìn lại đã không thấy Nguyên Phương đâu, hắn vội vã bước vào trong tẩm cung thì thấy Uyển Thanh đang đứng cản trước giường. Địch Nhân Kiệt kéo Uyển Thanh sang một bên nói : « Ta sẽ giải thích cho muội, đừng cản hắn! »

« Nhưng! »

« Đi thôi, nói cho ta tình hình của Mộng Dao thế nào rồi ! »

Uyển Thanh bị Địch Nhân Kiệt kéo đi, Nguyên Phương nhìn trong tẩm cung rộng lớn những ánh nến đã cháy suốt một đêm, muốn tắt nhưng vẫn ngoan cố leo lét duy trì. « Đến như nến kia còn bám chặt bấc không muốn tắt đi, nàng cũng phải cố gắng gượng, biết không ? »

Hạ nhân thấy Quốc Cữu Gia bước vào, bọn họ nhanh tay thu dọn, vài cung nữ đem nến mới lên thắp, sáng sớm ngày đông vẫn cứ tối mịt, trong phòng nến mới được thay, rực rỡ hoa lệ.

Trên giường lớn trong tẩm cung, thân ảnh nhỏ bé nằm giữa đệm nhung chăn gấm, gương mặt nhợt nhạt vì mất máu quá nhiều, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Hồng y rực rỡ đã sớm được thay ra, khoác lên y phục tơ tằm màu trắng sạch sẽ. Mộng Dao không hợp với màu trắng lạnh lùng, nàng nhiệt huyết, nghịch ngợm, nàng trước nay thích mặc đồ màu sắc một chút, thứ màu đơn bạc lạnh lùng kia làm nàng yết ớt trầm lắng.

Nguyên Phương đưa tay kéo chăn lại cho nàng, chàng ngồi bên mép giường, dung nhan nam tử trải qua một đêm trông thật tiều tuỵ, chàng cũng không hề bận tâm. Máu của Mộng Dao quý giá thế nào, Nguyên Phương là người hiểu rõ nhất. Điều mà Hoàng Hậu Nương Nương nói chàng cũng từng nghi ngờ chỉ là chưa tìm được cơ hội để hỏi nàng. Ôm Mộng Dao nhiều lần như thế, chàng lẽ nào không nhận ra điểm này, thế nên sau khi kích động, khi thái y đến, khi chàng bình tâm một chút, lời Nguyên Phương nói nàng sẽ không sao không phải là lời lừa mình dối người. Chàng chỉ là lo lắng, vết thương hơn hai năm trước khiến sức khoẻ của nàng yếu ớt cỡ nào, chàng chỉ là lo sợ lỡ như điều gì đó xảy ra, lỡ như nàng thực sự chán ghét thế gian này, lỡ như ông trời muốn cướp nàng đi một lần nữa. Chàng sẽ phải làm gì đây ?

Chàng cứ ngồi như thế ngắm nhìn nàng, không biết qua bao lâu, ngoài trời dường như đã sáng tỏ, ánh sáng len lỏi qua những bức rèm dùng ánh sáng thiên nhiên chiếu sáng tẩm cung. Uyển Thanh dẫn theo vài nữ tỳ tiến vào. Cô nhìn thấy Nguyên Phương trong bộ dạng thất thần như thế, đã biết được nội tình, lòng vẫn thay Mộng Dao bất bình nhưng đã không còn ghét bỏ. Cô lên tiếng :

« Quốc Cữu Gia, huynh mau đi thay một bộ y phục sạch sẽ, cũng uống thuốc trị thương đi »

Nguyên Phương lắc đầu : « Ta phải ở đây chờ muội ấy tỉnh lại ! »

« Huynh nhìn bộ dạng của mình xem, y phục đẫm máu, đầu tóc bù xù, thần sắc nhợt nhạt, Mộng Dao tỉnh lại nhìn thấy huynh trong bộ dạng đó, huynh định để Mộng Dao đau lòng hay sao, quãng thời gian qua Mộng Dao rất ít khi cười, huynh lẽ nào không hiểu muội ấy muốn nhìn thấy điều gì khi tỉnh lại sao ? »

Nguyên Phương nhíu mày nhìn cô nương đang nằm trên giường, chàng đứng lên, hướng Uyển Thanh nói : « Phiền muội thay ta chăm sóc Mộng Dao một chút, ta sẽ quay lại ngay ! »

Không bao lâu sau, Nguyên Phương đã quay lại, tử y thay bằng hoàng y nhẹ nhàng, tóc búi lại gọn gàng, tuy rằng thần sắc trên gương mặt không khá lên nhiều, nhưng nhìn thế này mới đúng là bộ dạng của Quốc Cữu Gia đương triều. Nguyên Phương quay lại thấy Uyển Thanh đang cố gắng bón thuốc cho Mộng Dao nhưng làm cách nào thì miệng của nàng cũng không há, thuốc đổ vào liền cứ chảy ra ngoài.

Uyển Thanh nhíu mày : « Dường như trong tiềm thức của Mộng Dao không chịu uống thuốc. Nếu như không uống thuốc, làm sao mà tỉnh lại. » Cô nắm tay Mộng Dao gọi : « Dao Nhi, tỷ tỷ đây, nghe lời tỷ, hãy uống thuốc đi ! »

Nguyên Phương bước tới, nói khẽ : « Để ta cho muội ấy uống thuốc ! »

« Huynh ? Được không ? »

Nguyên Phương nhìn bát thuốc khẽ gật đầu : « Muội về nghỉ ngơi đi, tất bật một đêm rồi, ta nhất định sẽ cho Mộng Dao uống hết chén thuốc này ! »

Uyển Thanh gật đầu rồi chỉ vào lọ nhỏ trên bàn : « Đó là thuốc chữa nội thương của huynh ! »

..............

Khi trong tẩm cung còn lại mình chàng, Nguyên Phương nhìn Mộng Dao một lúc rồi chàng đưa bát thuốc lên miệng mình, nhấp một ngụm nhỏ, sau rồi buông bát thuốc để bên cạnh. Một tay chàng đỡ sau gáy nàng, một tay đặt bên miệng nàng, từ từ cúi người xuống. Môi hai người chạm vào nhau, Mộng Dao tự dưng khẽ phản ứng, môi hơi mở ra, chàng áp chặt môi mình vào, dùng miệng bón thuốc cho nàng. Nhẹ nhàng đẩy từng chút thuốc vào miệng nàng, đợt nàng thích ứng từ từ nuốt hết. Cứ thế cứ thế, Nguyên Phương bón cho Mộng Dao từng chút một, kiên trì đến hết bát thuốc. Chút thuốc cuối cùng Mộng Dao đã nuốt xuống, thế nhưng không hiểu sao chàng lại lưu luyến không muốn rời khỏi môi nàng, trong đầu thầm nghĩ:
"Mộng Dao, đừng tránh ta, thuốc của muội quả thực đắng quá, lòng ta cũng đắng quá, có thể cho ta một chút ngọt ngào được không, chỉ là một chút mà thôi."

Chàng bởi vì quá nhớ nàng, bởi vì tham luyến đôi môi của nàng mà nhẹ nhàng mân mê một hồi lâu mới chịu buông ra. Nguyên Phương nhìn nàng khẽ cười, chàng ngồi bên cạnh nàng, nói những điều chàng ấp ủ.

"Mộng Dao, nàng biết không, mặc dù ngoài mặt ta nhẫn tâm với muội, thế nhưng đêm tới ta lại không ngăn nổi mình nhớ tới muội. Hằng đêm, ta đều lẻn vào phủ Thượng Thư, lẻn vào khuê phòng của muội, điểm huyệt ngủ của muội rồi ôm muội vào lòng. Ta biết ta ích kỷ, ta biết ta đã làm muội tổn thương, thế nhưng không làm như vậy, ta thực sự không ngủ nổi. Mộng Dao, mỗi đêm ôm lấy muội nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, khoảnh khắc đó với ta thực sự rất kỳ diệu, rất hạnh phúc! Chỉ là trời chưa sáng liền phải rời đi, chỉ là nhìn thấy muội có những đêm vô thức rơi nước mắt, ta mới biết tổn thương ta gây ra cho muội lớn tới thế nào."

"Mộng Dao, muội là một nha đầu ngốc, càng là một cô nương tùy hứng, muội bảo ta làm thế nào khi nghe tin muội tới thanh lâu tìm nam tử. Trong cuộc đời ta, muội chính là người ta không biết phải đối phó thế nào. Người ở Tiên Nguyệt Phường, người đánh đàn cho muội nghe, uống rượu cùng muội, nghe muội nói chuyện không phải là cái gì Ngạo Tuyết mà là ta: "Vương Nguyên Phương". Vì muội, đến tiểu quan ở kỹ viện ta cũng đã làm rồi!"

"Mộng Dao, hỷ phục ta đã may xong, kiệu lớn cũng đã chuẩn bị, muội mau tỉnh lại đi! "

................

Nguyên Phương cứ thế nói với nàng rất nhiều điều mà không biết mệt. Chàng không dùng thuốc trị thương Uyển Thanh đem đến, cơm canh cũng không ăn, cũng không có chợp mắt lúc nào, chỉ canh giữ bên giường của nàng, một ngày... hai ngày... ba ngày...

Còn Mộng Dao, trong mấy ngày này, nàng đã mơ một giấc mơ rất dài, nàng mơ thấy nàng ở giữa một rừng mai đỏ, cứ thế đi mông lung mà không gặp được ai. Thật lâu thật lâu, nàng mới nhìn thấy một bóng người, nàng gắng sức đuổi theo người đó, nhưng người đó đi rất nhanh, bỏ mặc nàng vì chạy mà vấp ngã. Không gian rộng lớn ấy, lại không có một người chịu dừng lại đợi nàng?

Khóc trong mơ, nhưng nước mắt nàng lại thực sự rơi.

Nguyên Phương nhìn thấy trên gương mặt nàng có hai dòng lệ trong suốt từ khoé mắt rơi ra, chàng vừa mừng vừa vui. Cho dù là khóc, nhưng nàng cũng có một phản ứng khác ngoài sự trầm mặc mấy ngày qua.

"Mộng Dao, mau tỉnh lại! Mở mắt ra, nhìn ta đi! Mộng Dao!"

Mắt ướt nhoà, nàng thực sự tỉnh lại rồi, bóng hình mơ hồ trước mặt, thật gần nhưng trong lòng nàng lúc này lại thật xa.

"Mộng Dao, muội tỉnh rồi!" Nguyên Phương mừng rỡ cầm lấy tay nàng, thế nhưng... nàng vừa tỉnh lại, câu đầu tiên lại đem một nhát dao cứa vào tim chàng: "Buông tay... ta không quen ngươi!"

Nàng nói không quen chàng, nàng giống như lần trước mất trí nhớ sao? Không phải, lời nói nàng có thể che giấu, thế nhưng đôi mắt nàng giấu không được.

Mộng Dao cựa quậy muốn đẩy chàng ra, vết thương nơi ngực trái dường như lại chảy máu, nàng đau tới điếng người, Nguyên Phương hốt hoảng: "Muội đừng náo, ta buông!"

Chàng đứng lùi về phía sau, không dám lại gần vì sợ nàng kích động.

Mọi người đều chạy tới, Địch Nhân Kiệt ngồi bên giường, đưa tay vuốt sợi tóc rối loạn trên trán nàng: "Tỉnh lại là tốt rồi, nếu muội không tỉnh lại, ta đã định quay về Tịnh Châu mời Mạc Tâm sư phụ tới!"

Mộng Dao nắm nói giọng yếu ớt: "Đừng để tin này lan tới Tịnh Châu, muội không sao!"

Địch Nhân Kiệt gật đầu: "Ta hiểu rồi, muội an tâm, cố gắng uống thuốc để sớm khỏe lại." Uyển Thanh bê bát thuốc đưa cho Địch Nhân Kiệt, Mộng Dao thấy thế lắc đầu: "Không uống!"

Địch Nhân Kiệt nhíu mày: "Không thể không uống, không được bướng bỉnh!"

Mộng Dao ho lên vài tiếng. Nguyên Phương vội vã nhào tới hỏi han, Mộng Dao rút tay về, nói với Địch Nhân Kiệt: "Muội uống, huynh giúp muội đuổi người không liên quan này đi, muội... muội không muốn nhìn thấy người này!"

Mộng Dao nói xong, tất cả đều im lặng, Địch Nhân Kiệt lưỡng lự chưa lên tiếng, Nguyên Phương đã nói: "Được, ta đi, muội đừng tức giận, uống thuốc mới có thể khỏe lại!"

Nguyên Phương xoay người bước ra khỏi tẩm cung, dáng người vẫn là cô đơn như vậy, đáy mắt tràn ngập bi thương, chỉ là nàng nhìn không được, Nguyên Phương đi tới cửa cung liền bị thổ huyết, chàng không chịu dùng thuốc trị thương, nội thương tích tụ lại, cộng thêm uất ức trong người, cơ thể chịu không nổi. Chàng thân thể không phải là sắt đá, chàng cũng biết đau.

Lúc Nguyên Phương quay trở lại Mai Uyển thì tẩm cung không người. Chàng hốt hoảng túm lấy một tên thái giám: "Quận Chúa đâu?"

Gã thái giám run bắn người lắp bắp nói: "Bẩm Quốc Cữu Gia, Quận Chúa sang Đông Cung nghe nói là tới thăm Thác Bạt Vương Tử."

Thác Bạt Mộc Trác trong đêm hôm đó cũng bị thương, thương thế cũng rất nghiêm trọng, là một kiếm đâm vào bụng. Mộng Dao vốn dĩ còn rất yếu thế nhưng khi nàng nghe tin Mộc Trác cũng bị thương, nàng mặc kệ tất cả mà nhờ Hoàng Hậu Nương Nương đưa nàng tới thăm hắn. Mộc Trác thân là sứ thần, vốn không tiện ở lại trong cung, nhưng vì thương thế quá nặng, Hoàng Thượng liền an bài cho hắn ở lại Đông Cung cùng với thái tử đương triều để tiền bề chữa trị.

Ở Đông Cung, Nguyên Phương đứng ở bên ngoài, nghe thấy tiếng cười khe khẽ trong phòng vang lên.

.......

"Sao nàng lại tới đây? Vết thương nghiêm trọng như vậy, thực sự không sao chứ?" Mộc Trác dựa lưng vào thành giường, áo trắng đơn bạc, tuy bị trọng thương nhưng thần sắc vẫn rất ổn định, uy vũ như bình thường.

Mộng Dao nhớ lại lần đầu gặp hắn, lúc đó hắn cũng đang trọng thương thế nhưng trên gương mặt không tìm được một nét đau đớn khó chịu nào. Hắn là một người nam nhân can đảm, quả quyết.

"Huynh đừng lo cho thương thế của ta, hãy lo cho thương thế của mình đi. Mau đưa tay đây, ta bắt mạch cho huynh."

Hắn cười cười, nàng là vì không yên tâm nên mới qua tận đây bắt mạch cho hắn sao. Nhớ lại trong ngày đó ở ngoài thành Trường An, nàng cũng mang một vẻ nghiêm túc tỷ mỷ bắt mạch cho hắn, duyên phận của hai người có lẽ bắt đầu từ lúc đó, mà hắn đã đem hình bóng của nàng từ lúc nào ghim chặt vào tim mình rồi. Cầu một chút ôn nhu từ nàng, cầu một ánh mắt nàng vì hắn mà dừng lại, nhìn thấy nàng đỡ kiếm cho nam nhân khác, hắn thầm nghĩ nếu nàng thấy hắn cũng bị thương, nàng có chút nào đau lòng hay không?

Nàng bắt mạch xong, giao cho hạ nhân một ít thuốc, dặn dò bọn họ vài điều.

"Thương thế cũng huynh mặc dù rất nặng, nhưng cứ yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo huynh trong vòng một tháng có thể hồi phục trở lại. Ta đã để lại ít thuốc, nếu có gì khó chịu, sai hạ nhân tới báo cho ta."

Hắn cười cười: "Nàng không cần phải vậy, ở đây có rất nhiều thái y chiếu cố ta."

Nàng lắc đầu: "Huynh là vì ta nên mới bị thương, ta phải có trách nhiệm với huynh."

Hắn lại tươi cười hỏi nàng một câu nửa đùa nửa thật: "Nếu như không thể khoẻ mạnh lại như trước, nàng có phải sẽ chăm sóc ta cả đời hay không?"

Tất cả đều im lặng, kể cả người mới tới đang đứng bên ngoài kia cũng vậy. Nàng chớp chớp đôi mắt, người này là Vương Tử của Thác Bạt, hắn lần này bị thương là hoàn toàn vì nàng, hắn vốn không cần quay lại Cam Lộ Điện. Nàng trước nay là kiểu người yêu hận rõ ràng, người phạm nàng, nàng sẽ trả; người có ơn, nàng tất sẽ báo; cũng tuyệt không nợ người khác bất cứ điều gì. Nàng nếu như nợ hắn một sinh mệnh, nàng cũng không ngại trả.

"Ừ, nếu như không thể, vậy sau này huynh đi theo ta đi, đảm bảo cho huynh không chết trước ta."

"Coi như nàng đã hứa! Ngày sau của Thác Bạt Mộc Trác ta trông cậy vào Đồng tiểu thư nàng rồi."

Người trong phòng vui vẻ cười đùa, người bên ngoài tâm đau như cắt: "Nàng đã quên còn một người như ta rồi sao?"

Vài ngày sau, Mộng Dao vẫn cứ tới thăm hắn, đem thuốc, bắt mạch, đối với hắn vô cùng tận tình. Cả hai trò chuyện vui vẻ mà không hề biết có người luôn đứng bên ngoài phòng. Nguyên Phương không có ý muốn nghe lén, chàng cũng không biết mình tới đây có phải để hành hạ con tim mình không, nhưng chàng lo lắng Mộng Dao sẽ xảy ra chuyện gì đó. Lời hứa một bước không rời chàng vẫn sẽ giữ.

Mộng Dao ngây thơ không biết Nguyên Phương đứng bên ngoài nhưng Mộc Trác không phải như vậy. Hắn học võ, Nguyên Phương cũng không có ý giấu đi hơi thở, Mộc Trác đương nhiên là nhận ra có người bên ngoài phòng rồi. Hôm đó, Mộc Trác vươn tay nắm lấy bàn tay Mộng Dao, hành động này của hắn khiến nàng giật mình cũng khiến người ngoài cửa trong tim rộn rạo, khó khăn kìm chế để không lao vào phòng.

"Mộng Dao, thảo nguyên Thác Bạt rộng lớn mênh mông, Trường An này không hợp với nàng, nàng có nguyện cùng ta tới nơi đó không?"

Mộng Dao nhanh chóng rụt tay lại, vừa định nói lời từ chối thì bị hắn ngăn lại: "Đừng vội trả lời ta, nàng thử một lần suy nghĩ đi, được không!" Nếu như trước đây nàng nhất định sẽ từ chối hắn, nhưng bây giờ nàng nợ hắn, nhìn hắn khẩn cầu, nàng không nỡ nói lời từ chối như vậy.

Chuyện Mộc Trác có ý với nàng, Hoàng Hậu nương nương cũng biết, nương nương không những ngăn cản còn khuyên Mộng Dao suy nghĩ chuyện này nhiều hơn. Địch Nhân Kiệt và Uyển Thanh đều không nói gì tới chuyện này, coi như không biết. Trong lòng Mộng Dao lại không có nửa điểm băn khoăn. Tim đã trao cho một người đâu dễ dàng trao tiếp cho người khác.

Tối hôm đó, Mộng Dao uống thuốc xong không lâu lại nằm thiếp đi. Khi tẩm cung nguy nga chìm vào trong yên lặng, có tiếng bước chân thật khẽ đi vào, một bóng người trầm mặc đứng trước giường của nàng, trầm mặc tới cô độc, hồi lâu mới nói thật khẽ:

"Ta phải làm thế nào mới có thể khiến muội tha thứ đây?"


Không có tiếng người trả lời, cô nương trên giường gương mặt yếu ớt vẫn nằm bất động, dường như đã ngủ thật say.

Nguyên Phương đưa tay cầm lấy bàn tay nàng, nàng từ lúc nào đã gầy như thế.

"Mộng Dao, muội không thể vì nợ Thác Bạt Mộc Trác mà hứa với hắn. Muội không phải cũng nợ Ngạo Tuyết một mạng sao, hắn bây giờ đem một chiếc khuyên tai huyết tương tư tới tìm muội rồi, yêu cầu của Ngạo Tuyết chính là muội có thể tùy ý đánh chửi ta, thậm chí có thể một kiếm đâm vào tim ta, thế nhưng đừng không quan tâm, giả như không quen biết ta. Yêu cầu này của Ngạo Tuyết,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net