Chương 27: Huynh có từng vì ta trồng một gốc hồng mai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách kinh thành năm dặm, một đạo quân lớn đang âm thầm di chuyển trong đêm, tốc độ nhanh kinh người. Bỗng trên đường xuất hiện một thanh y nữ tử, bên hông ngựa có kiếm, trong màn mưa tuyết vội vã cũng không lộ thần sắc chật vật gì.

"Kẻ nào to gan dám chặn đường của bổn tướng!"

"Binh phù ở đây, kẻ nào dám cuồng ngôn! Đạo quân Phong Vũ nghe lệnh, lập tức trở về căn cứ mạt Bắc trong đêm." Nữ tử thanh y giơ cao binh phù trong tay lên, đây là binh phù có thể chỉ huy được mười vạn đại quân tinh nhuệ mạt Bắc. Những tướng sĩ vốn đang lăm lăm mũi giáo chuẩn bị xông lên, vừa nhìn thấy binh phù, tất cả bọn họ đều quỳ xuống, khóe môi thanh y nữ tử khẽ cười. Người nhà binh không nhận mặt, chỉ nhận binh phù, đó chính là cái lý này. Một trận phong ba ở kinh thành vì một chiếc binh phù nhỏ nhoi này mà hoàn toàn thay đổi.

"Tham kiến cô nương!"

Mười vạn đại quân đồng thanh hô to, thanh y nữ tử trên lưng ngựa, áo choàng bay bay, cô bây giờ nắm binh phù trong tay, có thể tùy lúc chỉ huy mười vạn đại quân này. Mà binh phù này là do Địch Nhân Kiệt đưa cho cô.

Lại nói đêm hôm nay, đại điển sắc phong Hoàng Hậu mới diễn ra không được bao lâu, Địch Nhân Kiệt đột nhiên từ trong cung đột nhiên trở về, hắn giao cho Uyển Thanh tấm binh phù, dặn cô ra ngoài thành chờ đợi đại quân mạt Bắc, ngăn không cho bọn họ tiến vào kinh thành. Đại quân Phong Vũ ở mạt Bắc này vốn do các vị Vương gia cùng nhau nắm giữ, là binh quyền của giới hoàng tộc, cũng chính là đại quân đóng gần kinh thành nhất. Uyển Thanh vẫn nhớ rõ lúc đó đã hỏi: "Huynh không sợ muội dùng binh phù này tạo phản hay sao?"

Địch Nhân Kiệt cười nhẹ: "Muội nhất định sẽ không làm như thế. Binh phù là ta đưa cho muội, muội nhất định sẽ không hại ta. Càng huống chi từ lâu ta đã thấy muội không còn thù hận, sau khi Mộng Dao trở về càng là sau khi Lý Ngọc Vân xuất hiện, trong mắt muội từ lâu đã không còn chút thù hận rồi!"

"Cảm ơn huynh vì đã tin tưởng muội!"

Thanh y nữ tử này chính là Lý Uyển Thanh. Còn tấm binh phù ấy, Địch Nhân Kiệt từ đâu có được, phải biết rằng binh phù là vật quan trọng biết nhường nào, đâu dễ dàng có được.

Sau đại lễ sắc phong, Địch Nhân Kiệt đã chạm mặt Nguyên Phương. Hắn vốn chủ định tìm đường khác mà đi, tránh tức giận mà động sát khí, thì Nguyên Phương cứ thế tiến lại, còn cố ý đâm phải hắn, cố ý nhét vào túi hắn một vật, cố ý cùng hắn nói một câu:

"Giờ Tuất tuyết rơi, giờ Hợi trắng trời, gió mưa ập tới, rỡ rỡ huyết mai."

Vật cứng đó chính là binh phù, Địch Nhân Kiệt lẩm nhẩm lại câu nói của Nguyên Phương, chỉ hiểu được hai chữ gió mưa - phong vũ. Phong Vũ vốn là tên đội quân mười vạn binh mã của hoàng tộc, là đội quân đóng gần kinh thành nhất. Từ lâu Địch Nhân Kiệt đã hoài nghi Triệu Vương không phải kẻ trung thành, chỉ là chưa có chứng cứ. Hắn cũng không hiểu vì sao Nguyên Phương lại giao binh phù cho mình, thế nhưng không có thời gian, Địch Nhân Kiệt đành tự mình tính toán dặn Uyển Thanh mang binh phủ đợi ngoài thành Trường An, quả nhiên, quả nhiên đội quân Phong Vũ rời khỏi vị trí, âm thầm tiến vào kinh.

Những ý sau của câu nói, Địch Nhân Kiệt mãi giây phút trong yến tiệc, tuyết bắt đầu rơi, Mộng Dao thổi khúc Mai Hoa Tam Lộng hắn mới hiểu. Gió khô lạnh, mấy đêm liền đều có tuyết rơi, khi nghe Uyển Thanh báo tin về, lúc đó đã là cuối giờ Tuất, đạo quân Phong Vũ quả nhiên đã tới, vậy còn "rực rỡ huyết mai" là ý gì? Trong cung có hai nơi trồng nhiều mai, một là Mai Viên của Lệ quý phi toàn là hồng mai; hai là Cam Lộ điện của Hoàng Thượng là có trồng bạch mai.

Thế nhưng chữ huyết mai không phải tự dưng mà nói, Địch Nhân Kiệt lục lọi trong ký ức, ở Trúc Lâm chẳng phải có Huyết U là do hồng mai rơi xuống nước mà thành hay sao. Nếu như huyết mai để ám chỉ hồng mai ở Mai Viên thì Nguyên Phương nhất định sẽ dùng là hồng mai chứ không cần phiền phức xài một từ huyết. Nguyên Phương trước nay luôn tự phụ về văn võ, mỗi chữ Nguyên Phương tuyệt đối có cẩn ý của nó. Huyết là máu... máu đỏ nhuộm bạch mai không phải sẽ trở thành huyết mai hay sao? Địch Nhân Kiệt cảm thấy lạnh sương sống, trong lòng thầm tính toán đủ đường, xem ra thì đêm nay nhất định xảy ra một trận huyết chiến nữa rồi.

------------------------

Bữa tiệc đêm vẫn diễn ra, đột nhiên khắp nơi đèn đuốc sáng rực, một vài đại quan trong triều bỗng nhiên cảm thấy đau bụng, hiện tượng trúng độc rõ ràng. Cục diện trở nên nhốn nháo, rối loạn. Một toán thích khách áo đen xuất hiện, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Phi tần, Hoàng Tử, Công Chúa được các vị Vương Gia hộ tống lui về các điện khác nhau. Trong đó Triệu Vương hộ tống Hoàng Thượng lui về Cam Lộ Điện.

Địch Nhân Kiệt nhìn lên đài thấy Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng đã di giá, mà không thấy Mộng Dao đâu, hắn nhíu mày nói với Nhị Bảo: "Ngươi mau đi tìm Mộng Dao, tìm được thì đưa ra khỏi cung, không được tới Cam Lộ điện!"

Địch Nhân Kiệt cảm thấy đan điền nóng lên, quả nhiên hắn cũng trúng độc. Địch Nhân Kiệt nhớ ra sáng nay trước khi vào cung, Mộng Dao từng đưa cho hắn một lọ ­, hắn mở ra uống một viên rồi giao cho thuộc hạ đi cứu Thác Bạt Mộc Trác cùng với những người khác, còn hắn ngay lập tức xuất cung, đi đón viện binh.

Tại Cam Lộ Điện lúc này chỉ có Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Triệu Vương gia cùng đám tùy tùng hộ giá. Nguyên Phương bước vào trong điện Cam Lộ, ánh mắt lạnh lùng, thanh kiếm trong tay sáng loáng.

Triệu Vương thấy Nguyên Phương đến, lòng liền cảm thấy hân hoan vui mừng, hắn hô lên: "Người đâu, mong đóng cửa điện lại, đề phòng thích khách tập kích."

Hoàng Thượng nhíu mày, quay về phía Nguyên Phương hỏi: "Những thích khách đó là kẻ nào, dám lại dám to gan xông vào tận hoàng cung như vậy."

Nguyên Phương khẽ khom người: "Thần đệ sẽ sai người đi tra xét, Hoàng Thượng xin cứ yên tâm."

Triệu Vương quay về phía Nguyên Phương hỏi: "Phương Nhi, Yên Nhi đâu rồi?"

Nguyên Phương nhàn nhạt đáp: "Đã xuất cung rồi!"

"Tốt lắm, tốt lắm! Bổn Vương đợi ngày này đã lâu lắm rồi! Hoàng Thượng, Bổn Vương thấy người nếu đã thích mỹ nhân hơn giang sơn chi bằng... ngai vàng này nhường lại có người có tài đi." Triệu Vương nghe thấy vậy cười lên thành những tiếng lớn vang vọng khắp đại điện. Đôi mắt như diều hâu lướt một vòng rồi dừng lại trên ngai vàng trạm trổ rồng bay.

"Triệu Vương nói vậy là có ý gì?"

"Hoàng Thượng người không hiểu sao, người nhìn trong đại điện này xem, ngoại trừ ả đàn bà kia thì còn có ai là người của ngài nữa. Nhân lúc ta vẫn còn nói tử tế, chi bằng người hãy hạ chiếu thư truyền ngôi đi."

"Triệu Vương, ngươi định làm phản sao?"

Triệu Vương vẫn cười: "Chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao. Hahaha... Yên Nhi đang đi đón viện binh, chỉ trong vòng một nén hương nữa thôi, đạo quân Phong Vũ sẽ tràn vào đây, đến lúc đó Lý Trị à, ngươi sẽ càng chết khó coi hơn! Phương Nhi, động thủ thôi, tới lúc rồi! Bổn Vương nói rồi, hôm na sẽ để con tự tay trả thù nhà! "

Nguyên Phương gật đầu, khóe môi vẫn duy trì nụ cười lạnh: "Đúng vậy, tới lúc rồi. Triệu Vương người tính toán nhiều năm như vậy, lợi dụng An Vương, lợi dụng cả phụ thân của ta, ông nghĩ ta không biết sao? Năm đó không phải Triệu Vương cũng đã giao ước với An Vương sẽ đưa quân tới giúp sức sao, thế nhưng năm đó đạo quân Phong Vũ không hề tới, An Vương cứ thế chết trong địa cung, ông vẫn là một trung thần. Ngày đó ở địa cung, trước khi An Vương chết, câu nói cuối cùng của hắn mà gì ông có biết không, chính là gọi "An Vương" đó. Từ ngày đó tuy rằng không hiểu ẩn ý trong câu nói của An Vương nhưng Hoàng Thượng đã đề phòng ông rồi. Hừ! Ngày hôm nay, ông lại âm thầm đưa đại quân Phong Vũ về kinh thành, thay hết đại nội thị vệ quanh Cam Lộ Điện, bắt vua nhường ngôi... quả là từng bước thật tính toán kỹ lưỡng. Chỉ là... Triệu Vương ngươi vẫn thua ở một chỗ, đó là dã đánh giá cao nữ nhi của mình."

Triệu Vương nhíu mày: "Vương Nguyên Phương, ngươi đáng nói cái gì?"

Hoàng Thượng lúc này cười lớn: "Triệu Vương Gia, người thực sự nghĩ Nguyên Phương sẽ phản bội lại trẫm ư?"

Triệu Vương quay sang nhìn Nguyên Phương, tay chỉ chỉ về phía chàng, run run: "Ngươi đã làm gì Yên Nhi?"

"Ông đừng ngạc nhiên như vậy, không phải trước nay ông vẫn luôn đề phòng ta sao, dù thế nào cũng không chịu đưa binh phù đội quân Phong Vũ cho ta sao. Nhưng mà nữ nhi của ông lại không giỏi như ông. Ông yên tâm, ta không giết Triệu Tố Yên, dù sao binh biến này ngăn chặn được cũng nhờ công của cô ấy. Đội quân Phong Vũ sẽ không vào kinh thành nữa đâu. Triệu Vương, đầu hàng đi." Nguyên Phương cầm kiếm trong tay, khóe môi nở nụ cười tà mị

"Vương Nguyên Phương, ngươi giỏi lắm, ngươi lợi dụng Yên Nhi."

"Nếu như Triệu Tố Yên không uy hiếp Mộng Dao, ta cũng sẽ không dùng tới hạ sách này."

"Hahaha... Nếu như ta bại, cũng phải kiếm lấy vài kẻ chết chung" Triệu Vương cười lớn, hắn vỗ tay mấy nhát, từ bên ngoài Cam Lộ Điện, một loạt sát thủ mặc áo đen đao kiếm sáng loáng xông vào. Nguyên Phương biết đội sát thủ của Triệu Vương nhất định không ít, chàng chỉ thoáng nhíu mày nhưng cũng không quá lo lắng, Nguyên Phương hô lên: "Người đâu, bảo vệ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu di giá!"

Từ trên nóc Cam Lộ Điện, tầm mười hán tử nhảy xuống, khinh công trách tuyệt, bọn họ chính là thủ vệ của chàng đào tạo, liền nhanh chóng bảo hộ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu rời đi.

Hoàng Thượng ngoái đầu nhìn Nguyên Phương, chàng khẽ gật đầu: "Thần đệ sẽ tới hộ giá sau, người cùng nương nương đi trước đi!"

Trong Cam Lộ Điện, Nguyên Phương cùng với hai thuộc hạ thân tín là Tiểu Giáp và Tiểu Trương chống đỡ với đội sát thủ mấy chục người của Triệu Vương để cho mười hán tử kia bảo hộ Hoàng Thượng dời đi. Cả đám người cứ đuổi cứ chặn, cứ thế giằng co, bọn họ bây giờ đang đứng bên ngoài điện Cam Lộ mà hỗn chiễn.

Xung quanh Cam Lộ điện trồng rất nhiều mai trắng, lại càng vì có tuyết mà màu trắng thêm cô lạnh. Ba người đám Nguyên Phương không kiêng dè gì mà đại khai sát giới, đám sát thủ từng tên ngã xuống lại xông lên, máu đỏ bắt khắp trời, điểm xuyến lên bạch mai, thoáng chốc tạo thành huyết mai rực rỡ trong đêm.

Ba người Nguyên Phương bị đám sát thủ tách ra mà tập kích, đương nhiên bọn chúng dùng toàn lực để bắt người cầm đầu, Nguyên Phương hiện tại chính là một mình đấu với hơn mười người, cho dù chàng võ công tuyệt đỉnh không cảm thấy nao núng nhưng với người chứng kiến từ xa sẽ cảm thấy một hồi lạnh thấu tâm can.

..............

Lại nói về Mộng Dao, nàng ở Mai Uyển lựa thời cơ, một mực chạy ra khỏi Mai Uyển. Xuân Hương là người có võ, phát hiện ra Mộng Dao bỏ trốn liền vội vã đuổi theo:

"Quận Chúa, Quốc Cữu Gia đã căn dặn, người không được rời khỏi Mai Viên."

"Ngươi buông ta ra, ta không quen biết Quốc Cữu Gia của các người, vì cái gì bắt ta ở đây. Buông ra, ta muốn đi!"

Mộng Dao không biết rõ, bị Xuân Hương một mực kéo đi, thế nhưng Xuân Hương đột nhiên ngã xuống.

"A!" Mộng Dao hét lên một tiếng kinh sợ.

"Là ta, Mộc Trác! Đừng sợ!"

Thác Bạt Mộc Trác sau khi giải được độc, hắn không theo đoàn sứ thần rời cung mà lại chạy vào hậu cung. Nhị Bảo nói cho hắn biết Mộng Dao chưa có rời cung vì thế hắn cùng Nhị Bảo chia nhau đi tìm. Là hắn may mắn mới tìm thấy nàng trước, vừa gặp một màn thế này liền đánh ngất Xuân Hương.

Mộng Dao nhận ra Mộc Trác, nàng giống như chết đuối vớ được cọc, mừng rỡ tới muốn khóc. Mộc Trác đỡ một bên vai nàng, cả hai chạy ra khỏi Mai Uyển.

"Mộng Dao, chúng ta mau rời khỏi cung, là Địch Nhân Kiệt bảo như thế, trong cung có binh biến, vô cùng nguy hiểm."

"Binh biến? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta cũng không rõ lắm, chỉ là có rất nhiều thích khách, tất cả bọn ta đều bị trúng độc, là Địch Nhân Kiệt cho ta thuốc giải."

Mộng Dao nhíu mày, bắt lấy cổ ta Mộc Trác, quả nhiên là trúng độc, thế nhưng độc tính không sâu cũng đã dùng qua Cửu Hoa Ngọc Lộ rồi, tạm thời không có nguy hiểm.

Trên đường từ Mai Uyển tới Thần Vũ Môn, Mộng Dao đột nhiên dừng bước, "Người đó có lẽ vẫn ở trong cung!"

Vừa lúc suy nghĩ lung tung, nàng bắt gặp một toán phi tần cung nữ chạy loạn. Mộng Dao túm một người hỏi: "Có biết Quốc Cữu Gia ở đâu không?"

Gặp qua vài tốp như thế mới có một người nói cho nàng biết, Quốc Cữu Gia đang hộ giá ở Cam Lộ Điện.

"Mộc Trác, ta phải tới Cam Lộ Điện!"

"Nàng điên rồi sao! Chúng ta đã sắp ra tới Thần Vũ Môn rồi, Cam Lộ Điện ở chính giữa Hoàng Cung, ở đó bây giờ khẳng định rất nguy hiểm!"

Nàng lắc đầu: "Ta không điên, ta phải tới Cam Lộ Điện, ta biết đường, huynh cứ tới Thần Vũ Môn trước đi!" Nàng gạt bàn tay Mộc Trác đang nắm cổ tay nàng ra, nàng muốn tới Cam Lộ Điện.

Mộc Trác nắm rất chặt, hắn dùng bàn tay nắm chắc của nàng níu giữ đôi vai nàng, hét lên: "Nàng tỉnh táo lại đi, Vương Nguyên Phương hắn biết võ công, hắn sẽ không có nguy hiểm gì cả. Còn nàng, nàng biết võ công sao? Nàng tới đó giúp được gì hắn sao? Nàng bây giờ tới đó là đi nộp mạng, nàng có biết không?

Hơn nữa bây giờ, nàng cùng hắn có quan hệ gì chứ?"

Mộng Dao vẫn cứ lắc đầu, nàng vẫn rất tỉnh táo, còn tỉnh táo hơn bao giờ hết: "Mộc Trác, huynh không biết đâu. Từ trước tới nay, ta luôn ở bên chàng, cùng chàng kề cận lúc sinh tử. Cho dù ta không có võ công, cho dù bây giờ ta cùng chàng không có quan hệ, nhưng ta cũng sẽ không để chàng ở đó đơn độc một mình. Huynh cho ta đi đi! Xin huynh đấy!"

Càng về đêm tuyết rơi càng lớn, Mộc Trác nhìn vào đôi mắt của nàng có một sự quyết liệt mà trước nay hắn chưa nhìn thấy. Được, nàng muốn đi, hắn đưa nàng đi, như vậy cũng tốt, có khi có thể kết được một đoạn tình này của nàng.

"Ta đưa nàng đi!"

"Huynh?" Mộng Dao còn định nói Mộc Trác vì sao phải cùng nàng đi nhưng hắn đã kéo nàng chạy như bay. Nàng cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, có lẽ bởi vì trong lòng nàng lúc đó hoàn toàn chỉ lo lắng được cho một người.

Một đường chật vật tới Cam Lộ Điện, một màn dùng máu điểm hoa trước điện Cam Lộ liền rơi vào mắt Mộng Dao. Mộc Trác để Mộng Dao nấp vào một chỗ kín, sau đó Mộc Trác cũng xông vào cùng đám sát thủ đấu một trận sinh tử. Mộng Dao nhìn thấy Nguyên Phương, chàng đang bị vây khốn, có thật nhiều sát thủ vây quanh chàng. Chàng cho dù võ công có giỏi thế nào nhưng một người làm sao địch được số đông.

Đám sát thủ này toàn là tử sĩ, người chết đã rất nhiều nhưng chúng hoàn toàn không sợ, cứ một mực xông lên, chiêu chiêu đều đòi mạng không hề nương tay. Người ta nói, một kẻ bị dồn vào đường cùng, một khi hắn điên lên thì thật khó mà ngăn cản được. Nguyên Phương có một chút chật vật, cánh tay phải đã trúng một kiếm, mỗi lần dùng sức máu chảy càng nhiều.

Huyết chiến ở Cam Lộ điện rơi vào mắt Mộng Dao làm nàng nhớ tới ngày đó ở Địa Cung. Nàng được nghe kể lại, hôm đó chàng cũng bị thương rất nặng suýt chút nữa không qua khỏi. Nàng hôm đó chỉ có một cái mạng, đã vì tiểu hổ ca ca đỡ một chưởng. Hôm nay nàng cũng có một cái mạng, nếu cần thiết cũng có thể đỡ cho Nguyên Phương một kiếm. Nàng không phải là người coi thường sinh mạng bản thân mình, chỉ là với nàng, sinh mạng của bọn họ vô cùng trân quý. Nàng là một nha đầu ngốc, lại luôn nghĩ cho người khác trước khi nghĩ cho mình.

Nguyên Phương đã bị thương rồi, cánh tay mua kiếm không còn nhanh như trước, bốn xung quanh đều có kiếm chĩa tới, một đường kiếm về phía sau lưng chàng, phía trước mặt lại có ba mũi kiếm khác. Chàng nhất định tránh không được, nếu không phải bị đâm vào ngực thì sẽ bị đâm vào lưng. Nói thì dài, nghĩ thì nhanh, hành động lại còn nhanh hơn nữa. Nàng một mực chạy, sau đó... cảm giác như bị một thứ gì đó đâm xuyên qua cơ thể, không đau, nàng tuyệt nhiên không cảm thấy đau.

"Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Trong đêm tối vốn chỉ có tiếng chém giết điên cuồng, lại vang lên một âm thanh nam tử gào thét tới bi thống. Tuyết, giờ khắc đó, dường như rơi nhiều hơn, những đóa huyết mai kia lại không vì vậy mà bị phủ lấp, chúng vẫn cứ rực rỡ như thế, trêu người như thế.

Mộng Dao nhìn thanh kiếm đâm vào ngực nàng rồi lại rút ra, máu nơi vết thương bắn ra tứ phía, chỗ nào đứng, nền tuyết liền bị nhuộm đỏ. Nơi ngực áo máu chảy ra thật nhiều, thế nhưng nàng mặc hồng y, màu đỏ của máu nhìn không rõ trong sắc đỏ của y phục. Dường như là hai màu sắc giống nhau hòa quyện vào nhau, làm cho đóa mai thêu trên ngực áo của nàng càng thêm rực rỡ.

Nàng ngã xuống, lại ngã vào một vòng tay ấm áp. Nàng lúc trước không cảm thấy đay, chỉ cảm thấy lạnh, bây giờ ấm áp hơn nhiều lắm. Bên ngoài kia thật lạnh, nàng sợ lạnh, nếu có thể, nàng muốn mãi được ở trong vòng tay này. Thật êm ái, nàng tới giờ vẫn không cảm thấy đau, bây giờ chỉ buồn ngủ.

Nguyên Phương vội vã điểm huyệt cho nàng, chàng ôm lấy nàng, gọi lên từng tiếng "Mộng Dao" tha thiết. Tai nàng ù đi, nghe không được tiếng chàng gọi. Nửa người trên cùa nàng được chàng ôm, nửa người dưới nằm trên nền đất phủ một tầng tuyết dày, cảnh tượng này nàng nghĩ nhất định đẹp lắm, nhưng nàng nhìn không được. Mí mắt nặng trĩu, người đang ôm nàng là ai vậy, nàng nhìn không rõ mặt người đó, người đó dường như còn đang gọi nàng, gọi rất lớn, nhưng nàng không có sức đáp trả.

"Mộng Dao, đừng ngủ, nhìn ta, cầu nàng!"

"Nguyên Phương phải không? Huynh đang ôm ta đúng không? Ta thật buồn ngủ... nhưng ngủ rồi sẽ giống như năm đó... mở mắt ra sẽ không thấy huynh nữa...!"

Nàng vừa nói một lúc liền ho lên, nơi khóe miệng cũng chảy máu, ho rồi mới phát giác, ở ngực đau quá, là do vết thương đau hay do tim nàng vốn đã đau.

Nguyên Phương một tay ôm nàng, một tay lau vết máu bên miệng nàng: "Mộng Dao... đừng mà..." Giống như cảnh tượng năm đó, giống như hai năm về trước, ở địa cung kia, chàng ôm lấy nàng, ngoài gọi tên nàng ra cũng nói được cái gì. Vì sao lại như thế chứ?

Một trận gió bấc lớn thổi qua, mai hoa rụng rơi tan tác, một đóa hồng mai không rõ theo gió bay loạn thế nào lại bay về Cam Lộ Điện, lại vừa hay, rơi vào lòng bàn tay nàng. Đóa hồng mai này đã không còn nguyên vẹn, hình dáng tiêu điều. Lại một trận gió nữa thổi qua, đem đóa hồng mai đã tàn trong lòng bàn tay nàng thổi bay đi. Chống lại mí mắt mệt mỏi, nàng nhìn theo đóa mai tàn chao đảo trong mưa tuyết, đáy mắt lại càng mờ đi, nàng mơ hồ thấy được cánh cửa Đồng Phủ cổ kính, tiếp đó là một mảnh trúc lâm xanh xì, tiếp đó... thân ảnh một nam tử đai đeo ngọc bội, tay cầm chiết phiến (quạt) ôn nhu như ngọc đứng dưới tán hồng mai. Khóe môi nàng cong cong, khẽ nở một nụ cười xinh đẹp, lệ châu một giọt chảy ra: 

"Huynh có từng vì ta trồng một gốc hồng mai...?"

"Mộng Dao....!"

Chàng ôm lấy nàng mà gọi, cũng không ai ngăn cản chàng, bởi vì khoảnh khắc mà Mộng Dao ngã xuống, Nguyên Phương đã vung một đường kiếm lấy mạng tất cả. Địch Nhân Kiệt dẫn theo cứu binh giờ phút đó cũng đã tới rồi, thế nhưng tất cả nhìn một màn vừa rồi mà lặng im, chỉ còn lại tiếng Nguyên Phương gào thét. 

#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net