Chương 3: Ai còn nhớ tới ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chuyện cũ trôi qua cũng đã được bao ngày, nào là phủ Thượng Thư, nào là Hoàng Cung đại điện, mọi việc vẫn phải diễn ra như bình thường, người chết thì cũng đã chết rồi, người sống còn cả một cuộc đời để sống, để nhớ thương.

Trong Hoàng Cung hoa lệ không mấy yên bình này, Lý Trị rảo bước vào Mai Hoa Điện thấy Nguyên Phương đứng thẫn thờ bên cửa sổ, nhẹ giọng nói:

"Đang nhớ người đã mất sao?"

Nguyên Phương im lặng một hồi, nhẹ nhàng đáp: "Đệ nhớ cuộc sống trước đây, muôn vàn hạnh phúc. Hoàng Thượng, bây giờ đệ là tội thần, là loạn thần tặc tử, đệ không thể sống tiếp ở đây được nữa."

Lý Trí cau mày giận dữ đáp: "Ai nói đệ là loạn thần tặc tử, đệ là Quốc Cữu Gia của Đại Đường, vĩnh viễn là như vậy, tỷ tỷ của đệ, trẫm chưa từng ruồng bỏ, sử sách lưu danh nàng là Vương hậu, Vương hậu đầu tiên của trẫm, đệ hiểu không? Chuyện cũ đã qua đừng nghĩ nhiều, không có đệ, ngai vị này của trẫm còn giữ được hay không, trẫm còn chưa biết được."

Nguyên Phương vội quỳ xuống: "Hoàng thượng!"

"Gọi trẫm là tỷ phu! Dù chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi được."

"Tỷ phu, người không hận phụ thân đệ sao?"

"Hận, ta đương nhiên hận, thế nhưng ông ấy là ông ấy, đệ là đệ, giang sơn này trẫm còn cần nhờ đệ giúp một tay, đệ có nguyện ý hay không?"

Nguyên Phương lưỡng lự, chàng bây giờ không muốn làm gì cả, đến mục đích sống chàng cũng không còn, vì thế chàng không trả lời. Một khắc trôi qua, Lý Trị đỡ Nguyên Phương đứng dậy nói : "Ta không ép buộc đệ vội, trước tiên hãy tĩnh dưỡng cho tốt, phủ đệ cũ là của Thượng Thư phủ, đệ lúc nào muốn rời cung hãy trở về Quốc Cữu phủ đi. Ta đã cho người tu sửa lại cẩn thận rồi, hoàn toàn không thua kém thì Thượng Thư phủ năm xưa."

"Tạ ơn tỷ phu ! Đệ muốn ngày mai rời cung, trở về Quốc Cữu Phủ."

"Được, ta sẽ sai người chuẩn bị. Nguyên Phương, ta có thứ này cho đệ."  Lý Trị rút trong ngực áo ra một chiếc khuyên tai có gắn những hạt Tương Tư Tử nhỏ xíu đỏ thắm. Nguyên Phương sững người, trân trân nhìn chiếc khuyên tai nhỏ, thứ đồ trang sức này vốn không đắt tiền, thế nhưng chàng nhìn qua liền nhận ra, đây chính là đôi khuyên tai Mộng Dao thường xuyên dùng. Trong ngày binh biến ấy, nàng chính là mang chúng. Mắt chàng lóe lên tia sáng, nghẹn giọng nói : "Tỷ phu, vật này là của Mộng Dao"

"Ngự Lâm Quân không tìm được thi thể của Đồng cô nương, nhưng bọn họ tìm được một chiếc khuyên tai này. Bọn họ cảm thấy kỳ lạ giữa hoang tàn đổ nát, một chiếc khuyên tai bị vùi lấp trong biển lửa nhưng lại không hề bị biến dạng gì. Trẫm đã hỏi thợ thủ công nổi tiếng nhất trong cung, thì ra chiếc khuyên tai này không hề tầm thường như vẻ ngoài của nó, những hạt màu đỏ giống Tương Tư Tử này thực ra là huyết chu sa, được chế tạo cẩn thận thành hình Tương Tư Tử, mà chất liệu này không phải là bạc thông thường mà là kim huyền thiếc. Phải nói rằng chiếc khuyên tai này vô cùng quý giá, loại chất liệu này, trong cung vốn cũng không có nhiều, là đệ tặng cô ấy sao?"

Nguyên Phương trong mắt hiện một tia kinh ngạc, chàng đưa chiếc khuyên tai nhỏ lên nhìn thật kỹ, trước đây chàng sao lại không nhận ra điểm khác biệt của nó chứ, đem những thứ trân quý chế tạo lại thành một chiếc khuyên tai vẻ ngoài hết sức tầm thường, điều này quả làm cho người ta kinh ngạc. Chàng vô thức nói:

"Đệ chưa từng tặng cô ấy vật gì, cô ấy nói không thích lụa là gấm vóc, không thích vòng bạc Thổ Phiên, không thích kỳ trân dị bảo, không thích nhân sâm quý hiếm... Thứ đồ này có lẽ là vật gia truyền của cô ấy, Đồng Gia cũng là thế gia giàu có ở Tịnh Châu."

Lý Trị gật đầu : "Ta cũng nghĩ vậy, ta đã sai người đem vật phẩm về Tịnh Châu để ban thưởng cho Đồng gia, cũng dặn quan phủ Tịnh Châu chiếu cố cho họ."

"Tạ ơn tỷ phu suy nghĩ chu toàn!"

"Nghỉ ngơi đi, ta còn có chính sự phải làm!"

"Cung tiễn tỷ phu !"

...............

Vật còn đây, người nay đã mất, Nguyên Phương nắm chặt chiếc khuyên tai nhỏ trong lòng bàn tay, một hồi sau rút chiếc khăn tay trong ngực áo ra, là một chiếc khăn lụa trắng thêu hình hoa mai đỏ, mân mê một hồi rồi gói chiếc khuyên tai vào trong, cất thật sâu trong ngực áo. Hai món đồ nhỏ này sẽ thay Mộng Dao bên chàng trong những ngày sắp tới.


Ven rừng, đằng sau Cảm Nghiệp Tự, một ngôi mộ mới dựng nên, cỏ xanh còn chưa mọc kín. Ngôi mộ xây trên một bãi đất bằng phẳng, xung quanh toàn là những cây cổ thụ cao lớn, che gió che mưa, tiếng chim ca véo von không ngừng, tựa như chưa từng tịch mịch.

Trên bia đá khắc mấy chữ: "Cố hữu Đồng Mộng Dao chi mộ."

Mộ phần này là do Uyển Thanh cùng Nhị Bảo đem di vật còn lại của nàng lập nên để tiện bề cúng bái.

Một thân tử y công tử lặng lẽ bước vào rừng, không ngựa, không tùy tùng, chỉ có một người, mặt trời phản chiếu xuống đất một bóng người cô đơn. Yên lặng như thế, chàng đi một đường tới mộ phần - mộ phần của nàng. Chàng đã từng muốn, từng muốn bản thân tìm không thấy mộ phần này, thế nhưng chàng vẫn tìm được, vô thức mà đi thẳng tới đây, là nàng đưa lối cho chàng tới có đúng hay không?

Chàng bước tới, đứng thật lâu nhìn ngôi mộ ấy, một cơn gió thổi qua, mắt bỗng cay xè, là bụi bay vào mắt hay là tâm can đau nhức. Chàng bước tới, ngồi bên cạnh mộ phần, dựa đầu vào bia đá, mắt nhắm lại. Chàng là đang muốn mơ, nhìn thấy bóng dáng nàng, mảnh mai trước gió, đang vẫy tay gọi chàng.

~~~~~ Đi càng xa càng tốt, dù thế nào cũng đừng quay lại đây.

~~~~~ Cho nên, thế này phải vĩnh biệt rồi sao?

Vĩnh biệt ngày đó, có ai biết rằng lại là mãi mãi~~~~

Một dòng nước mắt âm thầm chảy xuống, "không phải nói sẽ cùng nhau tiếp tục đi du sơn ngoạn thủy hay sao? Lời hứa này còn chưa thực hiện, người cứ thế mà bỏ ta đi."

"Mộng Dao, nếu như không có kiếp sau, ta biết đi đâu tìm muội?"

Oán hận cay nghiệt nhất thế gian là hữu duyên mà vô phận. Duyên trời đã se, vì sao trời còn diệt? Tạo hóa trêu đùa, thế sự vô thường, một lời nói yêu nàng, chàng còn chưa từng nói... cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau?

Thời gian như vậy mà ngừng trôi, chợt Nguyên Phương nghe thấy xa xa có tiếng chân người đang bước tới, chàng không muốn để người nhìn thấy mình trong bộ dạng này, chàng đứng dậy, bàn tay lướt nhẹ trên bia mộ trơ lạnh, mắt lưu luyến nhưng vẫn thật nhanh rời đi, ẩn nấp ở một nơi gần đó.

Không bao lâu, người đi tới là một cô nương xinh đẹp mặc tăng bào, không ai khác chính là Uyển Thanh. Nguyên Phương đứng từ nơi xa nhìn thấy, lòng không động, chỉ là chậm rãi dõi theo cô. Uyển Thanh mang một giỏ trúc, lôi ra một ít tiền giấy, thắp lên mộ nàng mấy nén hương, chắp tay khấn bái.

"Mộng Dao, tỷ tỷ tới thăm muội đây, ở dưới đó có cảm thấy cô đơn hay không? Tỷ tỷ có lỗi với muội, thế nhưng mạng này của tỷ là Hoài Anh mang về, tỷ bây giờ chưa thể đi tìm muội. Mộng Dao, đã nhiều ngày trôi qua rồi, tỷ không vào được Trường An thành, thế nhưng tỷ nghe ngóng được, Hoài Anh đã tỉnh rồi, còn có... còn có Nguyên Phương, huynh ấy ở trong cung, được Hoàng Thượng chiếu cố, nhất định cũng không có việc gì. Mộng Dao, muội yên tâm đi nhé! Mộng Dao, thi thể của muội, tỷ không tìm được, nếu muội có linh thiêng, báo mộng cho tỷ có được hay không?..."

Âm thanh càng lúc càng nhỏ, Nguyên Phương thính lực thật tốt nhưng về sau không nghe được Uyển Thanh nói gì. Mấy lời của Uyển Thanh càng như dao cứa vào tim chàng, cảm giác được máu đang từng giọt, từng giọt chảy xuống.

Uyển Thanh lệ châu rơi đầy mặt, bao đêm nay, không lúc nào cô ngủ ngon. Điều hối hận nhất chính là đã để lại Mộng Dao trong địa cung, nàng vốn ưa náo nhiệt, cô đơn như vậy sao mà chịu nổi. Uyển Thanh đã sai lại càng sai, cô vì thù hận, đẩy từng người quan tâm cô vào nguy hiểm:

"Mộng Dao, cả đời này tỷ chuộc tội đủ hay không? Muội có tha thứ cho tỷ hay không?"

Tiền vàng được đốt, khói bay từng cuộn, gió thổi cuốn tro tàn bay khắp không trung, Uyển Thanh đợi khi tàn tro tan biến hết, lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Nguyên Phương nhíu mày, chàng nhìn hướng Uyển Thanh rời đi, lòng chần chừ đôi chút. Đây có lẽ là điều cuối cùng chàng làm được cho Mộng Dao, nghĩ tới nàng, khóe miệng khẽ cười nhẹ, tim tuy đau nhưng lòng chợt ấm.

Nghĩ là làm, Nguyên Phương bèn đi theo Uyển Thanh, đi được một chút liền dùng gao găm khắc lên thân cây ký hiệu, cứ thế thần không biết quỷ không hay bám theo Uyển Thanh tới tận nơi cô ở, một căn nhà gỗ dựng phía sau Cảm Nghiệp Tự, cách không xa mộ phần của nàng. Uyển Thanh đây là thủ mộ? (giữ mộ)

Sau khi Uyển Thanh cùng Nguyên Phương rời đi, lại có người tới, lần này là Địch Nhân Kiệt cùng Nhị Bảo.

Địch Nhân Kiệt không vội bước tới gần, dừng chân ở một nơi xa, đứng đó ngẩn người: "Nha đầu, hổ cái, Mộng Dao, tiểu hổ ca ca đến thăm muội đây." Hắn cười, cười vì thật lâu ngày không gặp nàng, tiểu nha đầu cùng hắn trưởng thành, thế nhưng nụ cười sao biến thành méo mó. Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định không để nàng theo tới Trường An. Nha đầu nhà hắn chết nơi xứ người, lại còn không tìm thấy xác, sự thật này, hắn sao có thể chấp nhận nổi, sao có thể nguôi ngoai. Hắn chỉ gắng cười, bởi vì Mộng Dao từ nhỏ nói thích nhìn hắn cười.

Hắn kìm nén cảm xúc bản thân, sau đó mới bước tới bên mộ, hàng chữ khắc trên bia đập vào mắt, cảm thấy gai gai, một Đồng Mộng Dao khả ái như thế, tại sao hắn ngủ một giấc, nàng đã không còn nữa, lại trở thành một ngôi mộ bên rừng.

Hắn định quỳ xuống thắp hương cho nàng, chợt nhìn thấy đống tro tàn trước mộ, tâm chợt động, là ai tới thăm Mộng Dao.

Nhị Bảo cũng sững người: "Thiếu gia, có phải là Vương thiếu gia đến không?"

Địch Nhân Kiệt biết không phải Nguyên Phương, Nguyên Phương sẽ không đốt mấy thứ tiền vàng này, chỉ có thể là một người, "Uyển Thanh!" Hai tiếng vang lên từ sâu thăm con tim, hắn vụt chạy vào trong rừng, càng chạy càng lớn tiếng gọi: "Uyển Thanh!"

Bên ngôi mộ nhỏ, gió chợt nổi lên, một trận thật lớn khiến lá cây xào xào, lá vàng lả tả rơi, một chiếc lá chao nghiêng, dừng bên trên bia mộ. Nhị Bảo thấy vậy, đưa tay lên nhặt chiếc lá, dùng ống tay áo lau bụi trên bia mộ cho nàng

"Tiểu thư, Nhị Bảo giúp người sửa sang nhà cửa. Tiểu thư, xin người đừng trách thiếu gia, lỗi đều là Nhị Bảo, là Nhị Bảo không đưa được người ra ngoài, là Nhị Bảo vô dụng."

Nhị Bảo khóc nấc lên như một đứa trẻ. Địch Nhân Kiệt cùng Mộng Dao từ nhỏ lớn lên, thế nhưng hắn cũng vậy, cùng hai người từ nhỏ trưởng thành. Bọn họ tuy thân phận chủ tớ, thế nhưng dùng tình nghĩa đối đãi, chính là bạn bè cùng trang lứa, bao bọc nhau mà trưởng thành. Hắn đứng bên mộ nàng thu dọn thật lâu, rồi mới theo hướng Địch Nhân Kiệt vừa đi mà rời khỏi, để lại bên mộ nàng một nhành hoa mẫu đơn đỏ thắm, tiểu thư nhà hắn, từng nói thích nhất là Mẫu Đơn ở Trường An.

Lại nói Địch Nhân Kiệt chạy đi một đoạn liền nhìn thấy những ký hiệu quen thuộc trên thân cây, hắn khẽ cười liền đi theo, quả nhiên ký hiệu dẫn tới một ngôi nhà gỗ.

Nguyên Phương đứng bên ngoài căn nhà gỗ, cất giọng nói:

"Muội không muốn gặp Địch Nhân Kiệt hay sao?"

Uyển Thanh nghe thấy thanh âm, bàng hoàng một hồi, cô mở cửa ra, người trước mặt, tuấn mỹ như ngày nào. Cô chưa từng nghĩ sẽ dùng cách này đối mặt với Nguyên Phương, cô nhẹ giọng nói:

"Nguyên Phương, huynh quả nhiên khỏe lại. Huynh... huynh không hận ta sao?"

Nguyên Phương không thay đổi biểu tình, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta sao phải hận muội, Mộng Dao cũng không có hận muội."

"Ta..."

"Có lẽ không lâu nữa, Địch Nhân Kiệt sẽ tìm tới đây, muội không muốn gặp hắn sao, nghe nói hắn ở trong phủ giam mình, cả ngày chỉ uống rượu, không ăn uống gì."

Uyển Thanh lòng khẽ động, nắm chặt bàn tay để bản thân không kích động, chậm rãi nói: "Ta không có mặt mũi gặp huynh ấy, ta phải ở đây chuộc tội, cả đời cũng chưa chắc chuộc hết tội, sao có thể gặp lại huynh ấy đây?"

Uyển Thanh vừa nói xong, một âm thanh đầy tức giận từ phía xa truyền tới: "Đúng vậy, Lý Uyển Thanh, muội đúng là có tội, thế nhưng ta cũng có tội, tội của ta là đã không thể bảo vệ Mộng Dao, cũng không thể hóa giải oán hận trong lòng muội. Muội ở đây thủ mộ có phải không, được, ta ở đây cùng muội thủ mộ. Muội đã nói muội nợ Mộng Dao, vậy muội còn nhớ Mộng Dao trước khi chết đi nói gì hay không?"

Địch Nhân Kiệt quả thực nhanh chóng tìm đến, còn nhanh hơn cả Nguyên Phương nghĩ, nếu đã vậy, chuyện của chàng cũng thành rồi, tâm nguyện của Mộng Dao cũng thành rồi.

"Uyển Thanh tỷ tỷ, mong tỷ trân trọng tiểu hổ ca ca."

"Tiểu hổ ca ca, Uyển Thanh tỷ tỷ thực sự rất yêu huynh."

Nhị Bảo không nhanh không chậm cũng đuổi tới, hắn đứng từ xa, nhìn thấy Vương thiếu gia đứng đó, còn thiếu gia cùng Uyển Thanh đứng ôm lấy nhau trong nước mắt, hắn khẽ quay đầu nhìn lại phía sau, lòng chợt nghĩ: "Năm đó tại quán trà ngoại thành Trường An, là tiểu thư phá đi lần đầu gặp mặt của thiếu gia cùng Uyển Thanh tỷ tỷ. Thế nhưng bây giờ, khi tiểu thư chết đi rồi, một ngôi mộ lại giúp hai người họ tái hợp. Tiểu thư, người thực tốt!"

Nhị Bảo nhìn thấy Nguyên Phương đang chậm rãi rời đi, hắn cất giọng hỏi:

"Vương thiếu gia, người đi đâu vậy?"

Nguyên Phương không có quay đầu, âm thanh phát ra tựa gió thoảng: "Ta đi Đức Vân Đường, nghe nói hôm nay có ca nữ mới, nghe nói lại diễn một khúc Võ Tòng đánh hổ..."

Nhị Bảo lẩm nhẩm trong đầu: "Đức Vân Đường, phải rồi, ngày đó Vương thiếu gia lần đầu gặp gỡ tiểu thư tại Đức Vân Đường, thế nhưng hôm nay tiểu thư đã không còn nữa rồi." Hắn nhìn theo bóng dáng Vương thiếu gia, lòng dâng nên nỗi cảm thương thật lớn, người có tình sao phải chịu cảnh chia ly.

Bóng dáng Nguyên Phương cứ nhỏ dần, phía xa những tia nắng cuối ngày len lỏi trên từng kẽ lá.

Nguyên Phương ngửa mặt nhìn trời, vì Mộng Dao, chàng nhất định sống tốt, chỉ là phong lưu kiếp này, ai cùng chàng viết tiếp đây?

"Mộng Dao, quãng đời tiếp theo ta sống chính là để lưu lại những ký ức về muội, nguyện muội về trong mỗi giấc mơ của ta, chỉ như vậy là đủ lắm rồi."

Bàn tay vô thức đặt lên ngực áo, quãng đường đời sau này, một mình chàng bước tiếp, "có khi nào chàng tự thương mình, một kiếp phong sương?"

[Bumbee: Câu trên là kỷ niệm tình bạn của Bee với một người bạn nơi xa!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net