Chương 4: Một chiếc lá rơi ngang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Một chiếc lá rơi ngang

Một chiếc lá vàng rơi ngang bên thềm, Nguyên Phương đứng dưới mái hiên đưa tay ra bắt được. Khẽ vuốt ve phiến lá đã khô vàng, lại một mùa thu tới, mùa thu của hai năm kể từ ngày binh biến Trường An. 

Thời gian thấm thoát trôi đi, một ngày lại một ngày, cho tới hôm nay, hai năm trôi qua, biến đổi vô thường.

Vương Nguyên Phương nay đã trở thành vị Quốc Cữu Gia có quyền có thế nhất trong triều không ai không sợ. Hình ảnh một công tử tứ thiếu kinh thành năm nào không còn nữa, chàng giờ đây lãnh khốc vô tình, chỉ nghe tên cũng khiến người khiếp sợ.

Hoàng Cung – Ngự thư phòng

Bên ngoài Ngự thư phòng, tiếng ồn ào không dứt

"Quốc cữu gia, xin người bình tĩnh, Hoàng Thượng đang nghỉ trưa, dặn không ai được quấy rầy."

Nguyên Phương lạnh lùng quét mắt: "Có 3 sự lựa chọn cho ngươi: Một là ta đứng đây đợi, ngươi vào bẩm báo Thánh Thượng. Hai là ngươi đứng đây đợi, ta vào diện kiến Thánh Thượng. Ba là ta sẽ đá bay ngươi ra khỏi đây, sau đó ta vào diện kiến Thánh Thượng."

Tiểu nô tài run lẩy bẩy quỳ xuống can ngăn, Quốc Cữu Gia hai năm trở lại đây không mấy khi vào cung, thế nhưng lần nào vào cũng dùng gương mặt lạnh lùng bức người như thế. Nghe nói có một nô tỷ muốn mê hoặc Quốc Cữu Gia, bị người tức giận phẩy tay một cái, ả ta liền lộn mấy vòng bậc thềm, nghe nói từ đó về sau không còn đi được nữa. A.... danh tiếng của Quốc Cữu Gia hai năm nay thực sự quá tệ đi, khiến người nghe tên đều sợ hãi. Binh biến hai năm trước, Thánh Thượng đối với Quốc Cữu Gia vẫn luôn coi trọng không có gì thay đổi, bọn nô tài vì thế càng không dám nhắc tới chuyện xưa, mà thực ra là không dám nhắc tới.

"Quốc Cữu Gia, xin người tha cho nô tài, xin người..."

Bỗng một thanh âm từ trong Ngự Thư phòng truyền ra, cắt đứt hồi náo loạn: "Tiểu Khánh Tử, chuyện gì mà các ngươi òm sòm như vậy, còn ra thể thống gì. Mau mời Quốc Cữu Gia vào đây."

Lũ nô tài nghe thấy vậy, vội tránh đường, lê gối quỳ sang bên cạnh, cơ mà long nhan có vẻ như không tức giận nha~~~

Tiểu Khánh Tử vuốt mồ hôi trên trán, hắn mới vào cung có một năm, may mắn được thánh ân trọng dụng cơ mà một vụ thế này khiến hắn run lẩy bẩy không đứng dậy nổi. Tên nô tài bên cạnh huých vai hắn nói:

"Ngươi cũng thật to gan, dám cản đường của Quốc Cữu Gia."

Tiểu Khánh Tử ngơ ngác: "Không phải Thánh Thượng đã dặn không cho ai vào sao?"

Tên nô tài kế bên cười khẩy nói: "Đúng vậy, nhưng mà trong cung luôn có ngoại lệ. Ngươi không biết Quốc Cữu Gia là người thế nào sao, vừa rồi Quốc Cữu Gia thật nương tay, nếu không chiếu theo tính cách hai năm nay của người, đại khái ngày mai ngươi sẽ không dùng được đôi chân này nữa rồi."

Tiểu Khánh Tử uống một ngụm hơi lạnh mà rùng mình, mạng hắn thật may. Một tên nô tài khác nói chen vào: "Ây, Quốc Cữu Gia trước đây không phải như vậy đâu, trước đây tuy rằng vẫn thật lạnh lùng cao ngạo, thế nhưng không sát khí vô tình như bây giờ."

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi mau kể?"

"Còn muốn nghe, không cần mạng nữa sao, quy tắc đầu tiên vào cung chính là không tò mò, mau đi làm việc đi."


Chàng thay đổi rồi sao, hai năm này cứ thế mà lãnh khốc vô tình như vậy sao? Một Nguyên Phương cho dù cao ngạo nhưng ôn nhu, dịu dàng đâu mất rồi? Là chàng đang thay đổi, hay vốn dĩ rằng hết thảy những ôn nhu trong đời, chàng đã dành hết cho một người, thế nên không còn chút dịu dàng nào đối với nhân thế nữa!

Trong Ngự Thư phòng, một trận thịnh nộ trút xuống. Một chiếc thiếp vàng được rút ra đặt lên mặt bàn của Hoàng Thượng, Nguyên Phương tức thời quỳ xuống, lưng thẳng đối mặt nhìn vua.

Lý Trị sững người trước hành động của chàng vội đỡ chàng đứng lên rồi bảo: "Có chuyện gì, từ từ nói, tại sao đệ phải nổi nóng như vậy?"

"Hoàng Thượng người làm vậy là có ý gì?" Nguyên Phương lạnh lùng hỏi.

Lý Trị đoán được chuyện này sớm muộn cũng đến, thế nhưng Nguyên Phương không gọi hắn là tỷ phu như mọi khi mà gọi là Hoàng Thượng, hiểu nhiên hắn cũng hiểu chàng đang tức giận tới thế nào. Lý Trị từ tốn nói:

"Đệ không lẽ không hiểu, Nguyên Phương! Đã hai năm rồi, đệ năm nay biết mình bao nhiêu tuổi rồi không, đệ không thể không lập gia thất được. Nguyên Phương, Triệu Quận Chúa là con gái độc nhất của Triệu Vương, tài sắc vẹn toàn, dung mạo như hoa, hoàn toàn không thiệt thòi cho đệ. Trẫm đã lựa trăm người mới được một người, càng huống chi Triệu Quận Chúa sớm đã đem nhung nhớ trao cho đệ..."

Nguyên Phương không nghe được nữa đành phải ngắt lời: "Tỷ phu, người không lẽ cũng không hiểu, trái tim của đệ từ hai năm trước đã chết rồi. Người muốn đệ vì người lo toan triều chính, đệ có thể làm được. Người muốn đệ vào sinh ra tử, đệ quyết không chối từ. Thế nhưng... người bảo đệ phản bội nàng, đệ làm không được."

"Nhưng nàng đã chết rồi..."

"Nàng chưa chết, nàng vẫn luôn ở bên đệ, chỉ là người không nhìn thấy mà thôi. Tỷ phu, đừng ép đệ, cả đời này ngoài Đồng Mộng Dao ra, Vương Nguyên Phương đệ sẽ không lấy bất kỳ người nữ tử nào khác. Cho dù hôm nay có phải kháng lệnh, đệ cũng chấp nhận."

"Đệ..."

Lý Trị tức giận đập bàn, thế nhưng nhìn sâu vào trong mắt Nguyên Phương, thấy được sự kiên định cùng băng giá ấy, hắn vô thức lắc đầu. Thật lâu rồi hắn không nhìn thấy một tia ấm ấp nào trong mắt Nguyên Phương, thật lâu rồi chàng vẫn chỉ cô độc như thế.

"Nguyên Phương à, ta sắp không nhận ra đệ nữa rồi. Tỷ tỷ đệ, còn có Đồng cô nương, họ nhìn thấy đệ nhất định sẽ đau lòng."

"Đệ nên chết từ hai năm trước rồi, ngày đó Tỷ phu cứu từ địa cung về chỉ là một cái xác vô hồn mà thôi... Thần đệ xin cáo từ!"

Nói rồi, Nguyên Phương quay đầu rời đi, bóng dáng to lớn mà cô quạnh ấy càng khiến Lý Trị thương cảm. Hắn vô thức nắm nhẹ tay, nhỏ giọng nói: "Lệ Phi, trẫm thực sự không biết giúp Nguyên Phương thế nào?"


Tấm thiệp ngổn ngang trên bàn là thiệp bái phỏng của Triệu Quận Chúa muốn tới Quốc Cữu Phủ. Nếu Hoàng Thượng không ngấm ngầm sắp đặt chuyện này, có gan cỡ nào, bọn họ cũng không dám gửi thiệp bái phỏng tới, bởi vì... người ta hễ nhắc tới tên Quốc Cữu Gia, trong lòng không khỏi hít một ngụm lạnh giá.

*************

Hai năm đã qua, ngoại thành Trường An, trong cánh rừng thông sau Cảm Nghiệp Tự, Địch Nhân Kiệt cũng Uyển Thanh, Nhị Bảo, ba người bọn họ ở lại thủ mộ, trong ngôi nhà gỗ trước kia của Uyển Thanh, dựng thêm hai gian nữa. Bọn họ tuy ở cùng nhau, thế nhưng đâu đó vẫn vắng một tiếng cười.

Địch Nhân Kiệt cất cao giọng gọi: "Nhị Bảo, ngươi trở về phủ lấy thêm ít đồ tới đây, tiện đường qua chợ mua thật nhiều đùi gà biết chưa?"

Nhị Bảo vẫy tay: "Tôi biết rồi, thiếu gia!" nói xong leo lên ngựa mà phóng đi.

Địch Nhân Kiệt kéo tay Uyển Thanh, lững thững bước về phía mộ nhỏ, nơi đó bây giờ cỏ đã mọc xanh, trên bia đá cũng có chút rêu phong của thời gian.

Uyển Thanh không nói gì nhiều, quỳ xuống thắp hương như mọi khi, sau rồi bắt đầu đốt tờ tiền. Địch Nhân Kiệt thắp hương xong, vái một vái, rồi đứng một bên, chỉnh sửa hai khóm mẫu đơn được trồng hai bên mộ nàng. Hai năm trước là tự tay hắn trồng hai khóm mẫu đơn này, hai năm rồi, cao lớn không ít, mẫu đơn đỏ đẹp bung cánh, hắn lại xao lòng nhớ tới nha đầu năm nào, tay cầm nhành mẫu đơn, chạy nhảy khắp Trường An.

"Oa, mẫu đơn ở Trường An đẹp hơn ở Tịnh Châu nhiều, muội chưa từng thấy mẫu đơn nào đẹp như vậy."

"Có gì khác biệt đâu?"

"Huynh chẳng hiểu gì cả, mẫu đơn to đẹp như thế này mà, hihi~~~"

Đâu đây trong gió thoảng tiếng nha đầu cười nói lại vang lên, khóe môi Địch Nhân Kiệt bất giác lộ lên nụ cười ấm áp. 


Nhị Bảo đi không lâu, đã nhanh chóng quay về, trên đường gặp Địch Nhân Kiệt cùng Uyển Thanh đang ngồi uống trà ở một quán trà ngoại thành, hắn cũng đang khát, vội vã xuống ngựa lao vào bàn ngồi, hối hả tự rót một chén trà uống rồi hô: "Khát chết tôi rồi!"

Địch Nhân Kiệt trợn mắt: "Tại sao về sớm thế, đã mua đủ đồ cần chưa?"

Nhị Bảo uống xong tách trà, vuốt ngực thở gấp nói: "Thiếu gia từ từ, tôi còn khát." Rồi lại tự rót thêm một tách nữa.

Địch Nhân Kiệt lườm lườm, Uyển Thanh bên cạnh khẽ cười huých tay hắn. Bọn hắn vẫn như vậy, y như là trẻ con. Nhị Bảo uống no nê mới chậm rãi nói:

"Thiếu gia, tôi trên đường mua đùi gà với rượu định trở về phủ Thượng Thư, đi ngang qua phủ Quốc Cữu, tôi nhìn thấy một vị tiểu thư cao quý đứng bên ngoài cửa phủ, tôi tò mò đứng lại nhìn xem, dò hỏi mới biết vị đó là Triệu Quận Chúa, nghe nói được Hoàng Thượng ngầm giúp đỡ, Triệu Quận Chúa này cứ cách mấy ngày lại tới Quốc cữu phủ bái phỏng một lần, nhưng không lần nào được vào bên trong. Hôm nay nghe nói thiếp bái phỏng đưa vào không lâu, có người hầu từ cửa sau dắt ngựa lên, Vương thiếu gia từ cửa chính ngời ngời bước ra... thế nhưng không thèm liếc mắt nhìn Triệu Quận chúa đó một cái, đã leo lên lưng ngựa phóng đi."

Địch Nhân Kiệt nhíu mày, có đánh chết hắn cũng không tin, Nguyên Phương sớm như vậy đã vội quên Mộng Dao, chỉ là hắn nghĩ, chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng không nghĩ đến thật nhanh.

Uyển Thanh nét buồn che kín mắt, lên tiếng hỏi: "Nguyên Phương đi đâu vậy?"

Nhị Bảo còn chưa trả lời, Địch Nhân Kiệt đã nói trước: "Đoán không sai thì Nguyên Phương có lẽ vào cung gặp Hoàng Thượng."

Nhị Bảo gật đầu, khẽ nói: "Trách không được Vương thiếu gia tức giận như vậy, Triệu Quận Chúa đó hẳn không biết hôm nay là ngày gì."

Uyển Thanh bâng quơ nói nhé: "Thế nhưng mà ngày sau, nếu không phải Triệu Quận Chúa thì cũng là một Quận Chúa khác, một ngày nào đó cũng sẽ có một nữ tử được bước vào Quốc Cữu Phủ mà thôi."

Địch Nhân Kiệt hiểu ý Uyển Thanh, đưa tay nắm chặt bàn tay cô, bỗng chốc chìm vào yên lặng. Vẫn là câu nói ấy "Người chết không phải cũng đã chết rồi sao, người sống dẫu sao cũng vẫn còn cả cuộc đời phải sống."

Trong khi mọi người đang rơi vào trầm tư, phía bên bàn uống nước có tiếng hai hán tử nói chuyện, thanh âm phát ra chính là tiếng Tịnh Châu. Địch Nhân Kiệt cùng Nhị Bảo không hẹn cùng nhướng tai lên nghe ngóng.

"Tịnh Châu bây giờ thật loạn quá đi!"

"Đúng vậy, hai năm trở lại đây loạn thật loạn, mà thời gian này lại càng kinh khủng hơn. Trong vòng 2 tháng đã mt tích 7  hài tử rồi, không biết còn tiếp tục đến bao giờ nữa."

"Ây, tri huyện vô năng, dân chúng là người chịu khổ. Trước đây còn có Địch công tử và Đồng tiểu thư phá án, bây giờ không còn ai có năng lực như thế nữa rồi."

"Ý của huynh là thần thám Địch Nhân Kiệt và Đồng Mộng Dao tiểu thư sao?"

"Đúng vậy, chính là họ! chỉ đáng tiếc, ta nghe nói hai năm trước, Đồng gia tiểu thư chết rồi, còn có Địch công tử thì trụ lại Trường An. Địch Tri Tôn đại nhân nghe nói đã trở thành Lại Bộ Thượng Thư, là hồng phúc bên cạnh Hoàng Thượng rồi."

Địch Nhân Kiệt tay nắm chặt, hắn là Địch Nhân Kiệt Tịnh Châu, Tịnh Châu có oan sai, hắn thế nào bỏ mặc. Uyển Thanh đưa mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn một tia quyết đoán, cô hiểu ý bèn nói nhỏ: "Muội cũng muốn về thăm Tịnh Châu một lần, nhìn nơi huynh và Mộng Dao trưởng thành."

Địch Nhân Kiệt nghe vậy nhoẻn miệng cười: "Được! Ta đưa muội về thăm!"

Nhị Bảo cao hứng nói: "Thiếu gia! Chúng ta trở về thôi!"

"Hai năm rồi ! Đến lúc cũng nên trở về!"


Địch Nhân Kiệt ăn uống xong, lại dặn dò Nhị Bảo về Thượng Thư Phủ chuẩn bị đồ đạc cùng xe ngựa, dặn Uyển Thanh về nhà gỗ thu dọn, còn bản thân hắn, lên ngựa chạy vào Trường An Thành, hướng nơi gọi là Quốc Cữu Phủ mà đi tới.

Bên ngoài có hai tên lính canh cửa, cửa phủ đóng chặt im lìm, Địch Nhân Kiệt xuống ngựa, tiêu sái bước tới nói : "Ta là Địch Nhân Kiệt, có chuyện cần gặp Quốc Cữu Gia, mau vào bẩm báo!"

"Thì ra là Địch đại nhân, xin người thứ lỗi, Quốc Cữu Gia hiện không tiện gặp mặt người khác, xin người về cho, dịp khác lại tới."


Địch Nhân Kiệt cau mày, còn định tranh luận với bọn chúng, chợt lại nảy ra ý khác. Phủ Quốc Cữu nằm quá gần Đại Lý Tự, nếu như hắn ở đây đánh người, bị người Đại Lý Tự bắt gặp, lại truyền đến tai Hoàng Thượng, hẳn là phiền phức. Hắn đành lùi một bước, gật đầu rời đi.

Địch Nhân Kiệt đi một vòng quanh phủ, chọn chỗ xa cổng chính một chút, điểm thân bay vượt tường, an nhiên đáp vào bên trong phủ. Thế nhưng cảnh tượng bên trong khiến hắn có chút sững sờ. Tường của Quốc Cữu Phủ xây khá cao, vào tới bên trong hắn mới biết, hắn là đang lọt vào một rừng mai đỏ. Điều ngạc nhiên hơn là bây giờ mới là mùa thu, mai đỏ tại sao bây giờ đã nở hoa, tuy không nhiều thế nhưng có một số cây trong sân đang nở rộ. Địch Nhân Kiệt thầm nghĩ : "Hai năm qua hắn là sống như thế này sao?"

Địch Nhân Kiệt sớm nghe nói có một vài giống mai đỏ có thể nở quanh năm, chắc là chúng. Địch Nhân Kiệt vẫn trong tâm trạng sững sờ, nghĩ nghĩ một chút lại chợt nhớ ra ngày trước từng nhìn thấy Mộng Dao đang thêu mai đỏ trên khăn tay, hẳn là tặng Nguyên Phương rồi. Khóe môi khẽ giật giật, âm thanh trong cổ họng khàn khàn: "Nguyên lai, ngươi vẫn không có quên nàng."

Chợt phía sau hắn có âm thanh xe gió đi tới, một đạo kình phong thực mạnh mẽ, Địch Nhân Kiệt nhoẻn môi cười nhẹ nhàng tránh né. Hai người bọn họ năm đó gặp nhau cũng là đấu trí, đấu võ, không nghĩ rằng hai năm sau gặp lại vẫn phải dùng quyền cước để chào hỏi. Địch Nhân Kiệt càng đánh càng phát hiện, Nguyên Phương võ công đại tiến, xem ra còn chưa dốc toàn lực. Chiêu qua chiêu lại, Nguyên Phương ra tay thật nhanh, cuối cùng qua trăm chiêu buộc Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương đối quyền, cả hai đều lùi ra sau hai bước.

Địch Nhân Kiệt khoe môi vẫn cười nhìn chàng, Vương Nguyên Phương hai năm này, dường như già đi rất nhiều, vẻ phong sương hiện rõ, thế nhưng một gương mặt tuấn tú cùng phong thái vương giả kia vẫn không mất đi chút nào. Chàng mặc một thân kim y, quý phái vô cùng, thế nhưng bao quanh nét vương giả kia là đôi mắt xa xăm buỗn bã.

Nguyên Phương nhìn hắn, trong mắt chàng có một chút ngạc nhiên, thế nhưng cũng không bận tâm nhiều, nói một câu không rõ cảm xúc : "Muốn nhìn cũng đã nhìn rồi, lối ra ở bên kia, không tiễn !" nói xong xoay người định bước vào trong phòng.

Địch Nhân Kiệt lên tiếng : "Đạo tiếp khách của Quốc Cữu Gia là như thế này sao?"

Nguyên Phương lưng xoay về phía hắn, không bước tiếp, giản lược nói : "Nếu là khách nhân thì sẽ đi cổng chính, Địch Nhân Kiệt, huynh nghĩ mình là khách sao?"

Địch Nhân Kiệt lại cười, miệng lưỡi quả nhiên vẫn cao ngạo như ngày nào, trong đầu phút chốc lại nhớ tới ba chữ « Đại công kê » tâm trạng liền có chút trầm xuống, bèn nói : "Hôm nay là ngày giỗ của Mộng Dao, huynh không định tới mộ thăm muội ấy hay sao?"

Nguyên Phương vô thức ngửa đầu nhìn lên trời, đêm hôm qua chàng đã ở bên mộ nàng cả một đêm, cứ như thế, lặng lẽ dựa đầu bên bia mộ, gần sáng mới trở về phủ. Chàng ngoài miệng thờ ơ không quan tâm, thế nhưng chưa từng lúc nào quên được nàng.

Nguyên Phương không trả lời Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt lại hỏi tiếp :

"Nghe nói Hoàng Thượng muốn ban hôn cho huynh, càng nghe nói Triệu Quận Chúa đó xinh đẹp hơn người... "

Nguyên Phương không nói gì, chàng vốn chẳng hề bận tâm tới chuyện này, chàng càng biết đây là chiêu khích tướng của Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt không tin không thuyết phục được chàng, hắn biết Nguyên Phương là bởi vì quá đau khổ nên không muốn ra ngoài, càng không muốn tiếp xúc với bọn hắn, bởi vì như thế, những ký ức về Mộng Dao sẽ lại hiện về. Chàng là chỉ muốn co mình lại, sống trong thế giới tâm tưởng của mình.

"Ta cùng Uyển Thanh, Nhị Bảo sắp trở lại Tịnh Châu, huynh có muốn đi cùng không? Nguyên Phương, huynh thực sự sẽ chấp nhận hôn sự này sao?"

"Huynh về đi, ta sẽ không đi cùng các người đâu. Hôn sự kia ta cũng không bao giờ đồng ý."

"Vậy tại sao huynh không đi cùng chúng ta?"

"Nếu không có việc gì, mời huynh về cho, ta còn bận, không thể tiếp huynh được."

Nguyên Phương chân rảo bước nhanh về phía trước, tiếng Địch Nhân Kiệt lại vang lên : "Vương Nguyên Phương, huynh có xứng đáng làm đại nam nhi hay không ? Cả ngày chỉ như một cái xác băng lạnh, sống như thế này chẳng thà ngày đó huynh chết cùng muội ấy đi. Lý tưởng của huynh đâu rồi, án tử thiên hạ còn nhiều như thế, huynh không muốn chủ trì công đạo hay sao?"

Nguyên Phương lời nói như gió thoảng : "Nếu ngày đó được lựa chọn, ta nguyện cùng muội ấy chết đi chứ không muốn cô khổ một mình thế này."

Địch Nhân Kiệt sững người, hắn không muốn nói thêm nữa, xoay người định rời đi, nghĩ gì đó lại dừng chân đứng bên một cành mai đỏ, đưa tay vuốt vuốt cánh hoa đỏ tựa máu nói : "Mai đỏ Tịnh Châu mới là chân phẩm, huynh không muốn tới nhìn thử hay sao ? Ngày mai bọn ta sẽ rời Trường An, huynh... Mộng Dao nhất định không muốn nhìn thấy huynh sống khổ sở như thế này" nói xong hắn liền quay đầu nhìn dáng người cao thẳng của Nguyên Phương, bóng dáng cô độc tới não nề.


Một trận gió lớn thổi đến, cánh mai rụng lả tả nơi nền đất, mùi thơm thoang thoảng đến say người. Đêm thu giá lạnh, một ngọn đèn dầu trong phòng Nguyên Phương vẫn sáng, chàng ngồi trước thư án, cầm bút lông viết viết mấy dòng, rồi nhét vào một phong thư. Xong xuôi, Nguyên Phương lên tiếng : "Người đâu?"

Từ một góc trong bóng tối, có người nhẹ nhàng đáp xuống, theo lối cửa sổ phi thân vào, là một ám vệ mặc đồ dạ hành.

"Quốc Cữu Gia có gì phân phó!"

"Ngươi đem phong thư này vào cung gửi Hoàng Thượng, sắp tới ta phải rời khỏi Trường An, cũng không rõ ngày nào quay về, mọi việc thay ta để ý. Có gì cần thiết, trực tiếp bái kiến Hoàng Thượng."

"Tuân lệnh ! Quốc Cữu Gia, để thuộc hạ phái vài người hộ tống."

"Không cần, ta đi một mình. Lui đi!"

"Vâng, thuộc hạ cáo lui!"

Nguyên Phương đứng dậy, mở tủ y phục lấy ra vài bộ đồ, thêm ngân phiếu cùng vài thứ đồ cần thiết đặt vào tay nải, lặng lẽ rời khỏi Trường An trong đêm. Chàng đây là định đi đâu?


Ngoại thành Trường An, bước chân theo lối mòn quen thuộc về phía ngôi mộ nhỏ, chàng bỏ tay nải xuống nền đất, theo thói quen lại dựa đầu bên bia đá mộ nàng, nói bâng quơ:

"Mộng Dao, đêm nay ta lại đến thăm muội, có lẽ một thời gian dài nữa ta không về đây thăm muội được, ta cùng bọn Địch Nhân Kiệt về Tịnh Châu. Nghe nói mai đỏ Tịnh Châu đẹp lắm đúng không?"

Nói tới đây, chàng lại vô thức đưa tay lên ngực áo. Hai năm rồi, hai vật nhỏ này chưa từng rời khỏi người chàng một bước, tựa như nàng vẫn luôn ở bên!

Nguyên Phương mỉm cười, khẽ nhắm mắt, lòng lại thì thầm : "Mộng Dao yên tâm, ta nhất định sẽ sống thật tốt, muội nhớ đợi ta bên cầu Nại Hà, kiếp sau cùng ta làm thanh mai trúc mã ! »

Gió khẽ xì xào, dường như có tiếng nói vọng lại : « Nại Hà chờ huynh ! »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net