Chương 30: Mộng Trường An - Ghi tâm khắc cốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Binh biến đã qua vài ngày, tàn cục cũng đã được dọn dẹp sạch, dư đảng tất cả đều bị bắt, nghe nói một nhà Triệu Vương vốn bị tru di cửu tộc lại được Địch Nhân Kiệt lên tiếng cầu xin, sau đó Quốc Cữu Gia cũng đột nhiên mở lời nói giúp. Đường Cao Tông (Lý Trị) vì thế nhún nhường, chỉ xử trảm những kẻ có liên quan mật thiết trong vụ án, còn lại tuy tránh khỏi tội chết nhưng tội sống khó tha, bị đày ra biên cương, một đời không được phép bước chân về kinh thành nửa bước.

Lý do Quốc Cữu Gia Vương Nguyên Phương lên tiếng cầu tình thì mọi người đều hiểu, hai năm trước đây, không phải phụ thân của Quốc Cữu Gia cũng là loạn thần tặc tử hay sao, dù rằng sau đó hối cải lại càng vì Quốc Cữu Gia lấy nghĩa diệt thân, nhưng chẳng ai quên được Quốc Cữu Gia vốn cũng là nhi tử của loạn thần. Thế nhưng mấy lời này triều thần có nghĩa trong lòng thế nào cũng không dám nói ra, sự kiện lần này, người lần công đầu chính là Quốc Cữu Gia, là Hoàng thất cũng là cánh tay đắc lực của Đường Cao Tông, làm gì có ai không cần mạng mà mở lời bác bỏ chứ.

Điều bọn họ không ngờ tới chính là Đích Nhân Kiệt. Lý do Địch Nhân Kiệt lên tiếng khuyên can cũng bởi vì hắn không muốn nhìn thấy một Lý Uyển Thanh tiếp theo, gánh trên vai mối thù toàn tộc. Trong cuộc chiến vương quyền này, có quá nhiều những đứa trẻ bất đắc dĩ lớn lên trong hận máu, mặc dù hắn cứu không hết được, nhưng cứu được ai hay người đó. Trong cuộc chiến vương quyền vốn dĩ làm gì có ai đúng ai sai, chỉ có người thắng và kẻ thua. Đấy là luật chơi, là luật chơi tàn khốc.

Địch Nhân Kiệt lập được công đầu, được Hoàng Thượng phong cho chức Đại Lý Thừa tam phẩm, có quyền phán xử quan lại từ tam phẩm trở xuống, lại được ban cho Thiết Quyển, có quyền trảm trước tấu sau.

Lý Uyển Thanh lần này có công, tội danh trên hộ tịch đều được bài trừ, cũng thay đổi. Cô không còn là con gái của loạn thần tặc tử, trên hộ tịch chỉ ghi chép, cô là nữ tử bá tánh bình dân. Có lẽ Địch Nhân Kiệt không để ý tới xuất thân của Uyển Thanh, nhưng dẫu sao Uyển Thanh cũng là con cháu của loạn đảng, để nàng thay đổi hộ tịch là một biện pháp không tồi. Uyển Thanh lại xin Hoàng Thượng phê chuẩn, để trên hộ tịch của cô ghi nguyên quán là Tịnh Châu. Mặc dù Hoàng Thượng không có ban hôn cho hai người Địch Nhân Kiệt và Lý Uyển Thanh, nhưng trên thực tế đã ngầm cho phép Địch Nhân Kiệt nạp Uyển Thanh làm thê tử, ngày thành hôn cũng đã định rồi, là ngày mùng ba tháng hai âm lịch.

Địch Nhân Kiệt là một người tài ba, hắn nhất định sẽ đi vào trong sử sách, thế nhưng thế tử bình dân của hắn theo quy định của sử quan lại không có cách nào cùng hắn lưu vào trong sử sách. Uyển Thanh tất nhiên hiểu được những điều này, hơn nữa cô cũng không mấy bận tâm về chúng, cái cô để ý chính là được cùng Hoài Anh nắm tay tới già. Một câu "Ta để tâm" của Địch Nhân Kiệt năm đó đã vô thức ghim sâu vào đáy lòng Uyển Thanh. Cô cũng muốn nói với hắn một câu: "Nguyện theo chàng tới chân trời góc bể", trước đây muốn rời xa hắn bởi vì lo sợ cho thanh danh và sự nghiệp của hắn vì cô mà bị hủy, bây giờ không cần phải lo lắng nữa rồi.

Quả nhiên sau này, Địch Nhân Kiệt đi vào trong sử sách, có tên phụ thân và cả nhi tử sau này của hắn, thế nhưng thê tử của vị quan tài ba Địch Nhân Kiệt mãi mãi là một ẩn sổ đối với thế nhân sau này. Người ta đồn đại, thê tử của Địch Nhân Kiệt có lẽ là tội thần vì thế không được sử quan ghi chép, lại có lời đồn thê tử của Địch Nhân Kiệt là một nữ tử tầm thường một đời chưa từng bước ra khỏi đại môn không liên hệ với thế sự. Nhưng lại có một dị văn cổ từng ghi chép, thê tử của Địch Nhân Kiệt vốn là thanh mai trúc mã của hắn, là một nữ tử Tịnh Châu...

Quay lại với chuyện của cặp đôi chính, trong tẩm cung Mai Uyển!

Nguyên Phương cười cười, nhẹ nhàng lấy áo choàng bông chuẩn bị sẵn khoác lên người nàng. Áo choàng màu trắng, mũ thật rộng, ngoài viền có lông vũ xinh đẹp điểm tô. Nàng hôm nay mặc một thân hồng y rực rỡ, khoác thêm áo choàng giống như là một đóa hồng mai e ấp trong tuyết trắng ngần. Thật đẹp!

"Hồng y này thật đẹp, thế nhưng rất bắt mắt, nàng chỉ có thể mặc nó cho ta ngắm thôi, khoác áo choàng vào, giúp nàng giữ ấm, lại che giấu đi dáng người xinh đẹp này. Mộng Dao, nàng càng ngày càng động lòng người, ta thật sự muốn sớm đón nàng về phủ!"

Nguyên Phương chỉnh áo choàng cho nàng, khóe môi tựa cười tựa không.

"Lời hoa mỹ đó, chàng học từ tiểu hổ ca ca sao?"

"Ta chỉ học theo lời trái tim mình mách bảo, không tin nàng nghe thử xem!"

Nguyên Phương vỗ vỗ lên ngực mình mà nói.

Mộng Dao đẩy chàng, xấu hổ quay mặt đi, thế nhưng nàng cảm thấy một luồng gió nhẹ, nam tử thân cao tám thước khụy gối ngồi xuống, đưa lưng về phía nàng.

"Ta cõng nàng về nhà!"

Mộng Dao run run nói :

« Cõng ta, từ đây về Thượng Thư Phủ ? Rất xa đó. »

Nguyên Phương cười :

« Xa sao ? Chỉ cần nàng muốn, ta nguyện ý cõng nàng đi cả đời. Lên nhanh nào, chúng ta về nhà thôi ! »

Mộng Dao nghe xong mặt ửng đỏ lại khẽ lẩm bẩm :

« Ta cũng không phải không có chân... »

Nhưng vẫn ngoãn ngoãn choàng tay qua cổ chàng, ấm áp vững chãi tựa vào lưng chàng. Trên con đường dài sâu hun hút của thâm cung nối từ Mai Uyển tới Đại Môn hoàng thành, tuyết bây giờ tuy đã ngừng rơi những dưới nền đất đã phủ dầy một tầng tuyết trắng. Nguyên Phương khoan thai chậm rãi đi từng bước, cái chàng có bây giờ chính là thời gian. Đường hành cung ngoằn ngèo, nha hoàn, thái giám nhìn thấy chàng đều khom người tránh một bên nhường đường, tiếng xì xào nho nhỏ :

« Quốc Cữu Gia đang cõng Dao Quận Chúa rời cung kìa, Quốc Cữu Gia đối với Dao Quận Chúa thật tốt, bọn họ thực xứng đôi... »

« Ta chưa từng thấy Quốc Cữu Gia ôn nhu như vậy... »

« Ta ở trong cung nhiều năm, đã từng thấy Quốc Cữu Gia ôn nhu như ngọc khi đứng cùng Lệ quý phi, nhưng sự ôn nhu năm đó không bằng một phần mười sự ôn nhu bây giờ... »

« Vị Dao Quận Chúa này thật lợi hại, mới được sắc phong đã chiếm được trái tim của Quốc Cữu Gia rồi, có lẽ là vì đỡ một kiếm cho Quốc Cữu Gia nên làm cảm động trái tim băng giá của ngài ấy ! »

« Ầy ầy... ngươi không biết rồi, vị Dao Quận Chúa này vốn là biểu muội của Địch đại nhân, Trường An năm đó Dao Quận Chúa lúc đó chỉ là một nữ tử dân gian đã cùng Quốc Cữu Gia trải qua nhiều sóng gió. Sau đó nghe nói trong binh biến năm đó Quận Chúa bị mất tích, bọn họ là mới tìm lại được nhau »

« Thì ra là vậy... tình xưa nghĩa cũ ! »

« Không phải, là khắc cốt ghi tâm ! »

Lời to nhỏ của đám nha hoàn cung nữ trong cung lại không thoát khỏi tai Nguyên Phương. Mộng Dao đương nhiên là không nghe thấy, nhưng Nguyên Phương là người luyện võ, thính lực của chàng so với người bình thường nhanh nhạy gấp mấy lần.

« Khắc cốt ghi tâm » bốn chữ này nói đúng lắm ! Tình cảm khắc sâu trong xương cốt, trong trái tim, làm cách nào cũng không xóa được, không phai nhạt được.


Từng bước chân chầm chậm, vững chãi trên nền tuyết dày, Mộng Dao ở trên lưng chàng an yên vô sự.

Mộng Dao tựa đầu vào vai chàng, vòng tay xiết chặt hơn, chậm rãi hồi tưởng chuyện xưa :

«Năm đó ở Thịnh Trạch Trấn, lúc đó ta bị trẹo chân, ta bắt chàng cõng đi mấy vòng, lúc đó chàng nói lần đầu chàng cõng một người, còn có chút không nguyện ý cõng ta. Hôm nay ta bị thương, chàng lại tự nguyện nói muốn cõng ta từ Hoàng Cung về Thượng Thư Phủ. Con đường ngày hôm nay so với con đường năm đó còn dài gấp đôi. Nguyên Phương à, đời này có chàng bao dung che chở cho ta như vậy, ta sẽ hư đó. »

Nguyên Phương cười nhẹ:

"Bao dung nàng cả đời... ta ý nguyện! »

Nguyên Phương dừng lại một chút rồi mới ôn nhu nói tiếp :

« Không chỉ là đời này, kiếp sau kiếp sau nữa, ta cũng nguyện ý bao dung nàng. »

Đôi tay choàng trên vai chàng khẽ xiết chặt hơn, giọng nói trong trẻo bên tai :

« Cảm ơn Đại Công Kê! »

« Không phải ngày đó trong địa cung chúng ta đã nói cả rồi sao. Đời đời kiếp kiếp ta đều sẽ tới gặp nàng trước tất cả những người khác, dành tất cả sức lực để bao dung nàng ! »

« Đời kiếp chẳng phân ly... »

« Ngủ đi, đường phía trước còn dài, đợi khi nàng tỉnh dậy thì chúng ta đã về tới nhà rồi."

"Nguyên Phương! Ta vẫn luôn có một giấc mộng, giấc mộng về Trường An. Ở đó ta gặp một người, tuy kiêu ngạo thế nhưng thật ấm áp, người đó cho ta yêu thương, cho ta bao dung, cho ta che chở. Trường An này dẫu khói lửa hiểm nguy, ta cũng không sợ, bởi vì người đó lúc nào cũng ở bên, kiên trì mà bảo vệ ta. Giấc mộng Trường An này dẫu có máu và nước mắt của ta, ta cũng không bận tâm, không hối hận. Quyết định đúng đắn nhất trong đời ta chính là mùa xuân năm đó đã tới Trường An, vì thế gặp được chàng, giữa muôn vạn người tìm thấy chàng, giữa thế gian vô thường nguyện bên chàng, cùng nhau từ từ già đi, nhìn Trường An một hồi biến đổi. Nơi này là nhà của chàng, có tình yêu của ta. Mộng Trường An... Nguyên Phương à, giấc mộng này ta muốn mơ cả đời."

"Ta cũng có một giấc mộng, suốt đời suốt kiếp yêu một người!"

Hai người trên con đường tuyết trắng cứ thế to nhỏ thì thầm cho tới khi Nguyên Phương cảm nhận được hơi thở đều đều của nàng, cô nương vẫn là quá yếu, đã ngủ thiếp đi rồi.

Nguyên Phương ung dung cõng nàng trở về, nhớ lại những lời nàng nói, tận đáy lòng dâng lên một tư vị ngọt ngào.

"Mộng Dao à, sau năm đó, nơi này đã không còn là nhà của ta nữa rồi, sau này nơi nào có nàng, nơi đó mới là nhà của ta! Giấc mộng Trường An này nếu nàng muốn mơ tiếp, ta nguyện dùng cả đời để bảo vệ cho giấc mộng này của nàng... Nếu như nàng muốn tỉnh giấc, ta vẫn còn một lời hứa năm đó chưa thực hiện: Ta muốn đưa nàng đi ngao du sơn thủy, ngắm hết vẻ đẹp thế gian!"

------------------------ Đây là giải phân cách ngọt ngào ---------------------------

Đường phố kinh thành náo nhiệt hơn bao giờ hết, dân chúng dẹp vào hai bên đường, nhường lối đi ở giữa cho hai người. Nhiều dân chúng vây quanh như vậy nhưng bọn họ đều vô cùng im lặng, một cảnh tượng chưa từng xuất hiện trong lịch sử kinh thành Trường An.

Tin tức lan truyền trong Trường An còn nhanh hơn thời gian bạn ăn một bát cơm vậy. Người dân lúc nào cũng đặc biệt tò mò với những chuyện lớn nhỏ trong Hoàng tộc. Binh biến Trường An vừa rồi tuy không lớn bằng trận binh biến năm xưa nhưng cũng đủ làm cho người khác kinh tâm động phách. Bá tánh ai cũng biết câu chuyện, Quốc Cữu Gia xả thân cứu Hoàng Thượng, Dao Quận Chúa lại xả thân cứu Quốc Cữu Gia. Tình cảnh hôm đó trong Hoàng cung truyền ra bên ngoài đã trở thành một giai thoại về tình yêu được nam nữ khắp Trường An ôm ấp mơ mộng. Nam tử thì ước tìm được một thê tử nguyện vì mình mà làm tất cả. Nữ tử thì ao ước tìm được một đấng trượng phu anh tuấn tài giỏi nguyện che chở cho họ một đời.

Nhưng mà đi khắp thiên hạ, rốt cuộc có bao nhiêu Vương Nguyên Phương lại có bao nhiêu Đồng Mộng Dao đây?

"Quốc Cữu Gia cõng Quận Chúa về Thượng Thư Phủ!"

"Quốc Cữu Gia cõng Quận Chúa về Thượng Thư Phủ!"

"Quốc Cữu Gia cõng Quận Chúa về Thượng Thư Phủ!"

Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Quốc Cữu Gia bước ra khỏi Hoàng cung lại khôi phục dáng vẻ lãnh khốc thường ngày, tầm mắt có chút rét lãnh quét về phía mọi người, dừng lại trên người một đứa trẻ vừa nói nhỏ với mẫu thân đứng bên câu đó. Người mẹ vội đưa tay bịt miệng hài tử lại, cả người run rẩy.

Chàng nhìn đứa nhỏ sợ hãi lại nhớ lời Mộng Dao nói đêm qua, "Nguyên Phương, chuyện xưa qua rồi, chàng không phải đang ôm ta đấy sao? Tảng đá trong lòng chàng vì sao còn chưa bỏ xuống? Phụ thân chàng, tỷ tỷ chàng, bọn họ đều mong chàng bình an vui vẻ, mà đó cũng là điều Mộng Dao muốn thấy nhất..."

Chàng cố gắng thu lại sự lạnh lùng của mình, khẽ chu môi làm một động tác "Suỵt!"

Đứa trẻ cũng bị dọa, vội vã gật đầu, sau đó nó gỡ tay người mẹ đang run bần bật bên cạnh ra, đưa tay lên miệng mình cũng làm dấu "Suỵt!" một cái.

Dân chúng hai bên cứ vậy mà truyền nhau, đưa tay lên môi, "Suỵt!" nhẹ một cái, nhắc nhở nhau đừng ồn. Một đường cứ như vậy mà yên tĩnh trở về!

Tiểu Ất và Tiểu Trương đi sau một đoạn cũng phải bái phục.

Tiểu Ất: "Gia thật có uy!"

Tiểu Trương: "Là tình cảm của Gia dành cho Quận Chúa làm dân chúng ngưỡng mộ!"

Tiểu Ất: "Sau này có thê tử, ta cũng sẽ cõng nàng cả đời!"

Tiểu Trương: "Thê tử của ngươi bị què sao???"

Tiểu Ất: -_- (Đen mặt ~ ~ ~ )

----------------------

Nghe nói những ngày sau đó, Quốc Cữu Gia không về Quốc Cữu Phủ mà cứ nằng nằng đòi ở Thượng Thư Phủ. Địch Thượng Thư thì coi như mắt không nhìn tai không nghe, mọi chuyện đều ném cho Địch Nhân Kiệt giải quyết. Mà Địch Nhân Kiệt đại nhân đuổi thế nào Quốc Cữu Gia cũng không đi.

Lại nói Hoàng Thượng triệu Quốc Cữu Gia vào triều, thánh chỉ đưa tới Quốc Cữu Phủ xong không thấy người đâu, thái giam tuyên chỉ cũng là người khôn khéo bèn đi qua Thượng Thư Phủ truyền chỉ, quả nhiên là gặp Quốc Cữu Gia ở đó. Nhưng mà thánh chỉ đã ban ra, Quốc Cữu Gia lại không vào cung diện thánh, chỉ cáo bệnh không có sức rời giường. Lại nói nếu Quốc Cữu Gia bệnh vì sao lại tới Thượng Thư Phủ ở, Quốc Cữu Gia bèn nói, Dao Quận Chúa y thuật tinh thông có thể trị khỏi bệnh cho Quốc Cữu Gia. Lại nói hình người người bị thương là Dao Quận Chúa thì phải... nhưng lời này thái giám tuyệt đối không dám nói ra, nếu không thì hắn cũng không cần cái mạng này rồi.

Đại ý là sau đó có người tấu lên Thánh thượng, Quốc Cữu Gia ngang ngược bá đạo, ỷ vào công lao mà kiêu căng tự phụ, hình như người gửi bản tấu này là Địch Nhân Kiệt Địch đại nhân. Hoàng thượng nghe xong bèn đập bàn tức giận, sau đó hạ thêm một thánh chỉ thu hồi Quốc Cữu Phủ của Quốc Cữu Gia một tháng. Quốc Cữu Gia vì thế không còn nhà để về cũng chỉ đành tiếp tục ở lại Thượng Thư Phủ mà thôi. Kết quả này ai cũng không nghĩ ra, cái này mà gọi là trách phạt sao? Quả nhiên Hoàng Thượng dung túng cho Quốc Cữu Gia làm càn.

Hôm nay cả Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương đều vào triều cùng Hoàng Thượng bàn bạc xử lý chuyện liên quan tới Thác Bạt và Đột Quyết. Vương Tử Thác Bạt là Thác Bạt Mộc Trác bị thương vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận ở trong cung, nghe nói sức khỏe bây giờ gần như đã hồi phục. Đám người Đột Quyết câu kết với người Triệu Vương làm càn đều bị Hoàng Thượng nhốt lại. Hiệp định hòa bình năm mươi năm giữa Thác Bạt và Đại Minh triều thuận lợi ký kết, theo đó nếu như Đột Quyết muốn gây chiến với một bên thì bên còn lại phải chi viện binh tới giúp. Mộng Dao cũng nghe Nguyên Phương nói qua một chút về vấn đề này, tự cảm thấy chuyến đi này của Mộc Trác không hề lỗ vốn.

Trong Thượng Thư Phủ, Mộng Dao được nha hoàn dìu ra hàng ghế bên lan can trước phòng ngồi cho thư thái, bởi vì ở trong phòng lâu thực sự quá bí bách.

Tháng giêng âm lịch, tuyết không rơi nhiều nhưng trời vẫn lạnh buốt, Tiểu Linh nhìn trời đất âm u rồi nói: "Tiểu thư, trời hôm nay vẫn lạnh quá, mặc dù hôm nay không có tuyết rơi, thế nhưng người mới bị thương, cẩn thận nhiễm phong hàn. Em vào phòng lấy thêm cho người chiếc áo choàng nhé!"

Mộng Dao gật gật đầu, một tay trống lên lan can, đỡ lấy chiếc cằm nhỏ, lười biếng không muốn mở miệng. Không đầy mười ngày nữa là tới ngày đại hỷ của Uyển Thanh tỷ tỷ và tiểu hổ ca ca, nàng trước đây vốn nghĩ muốn tự tay làm mũ phượng cho Uyển Thanh tỷ nhưng bây giờ nàng bị thương, Nguyên Phương lại không cho phép nàng làm mấy việc này, nàng bây giờ vẫn chưa nghĩ ra lễ vật gì cho phù hợp.

Tại nhớ tới Tịnh Châu ngày đó, nàng một mực vẫn luôn cho rằng mình sẽ trở thành thê tử của tiểu hổ ca ca... chỉ là lúc đó nàng không biết, tình cảm giữa bọn họ vốn không phải là tình yêu... năm đó nàng cũng không biết, sau này sẽ có một nữ tử Lý Uyển Thanh xuất hiện, lại có một nam tử Vương Nguyên Phương bước đến. Cuộc đời luôn kỳ diệu như vậy, không đoán biết được ngày mai rốt cuộc sẽ thế nào.

Cố mộng do tại, y nhân nan mịch

Thùy kỵ trúc mã lộng thanh mai

(Mộng xưa còn đó, người nay khó tìm

Ai đưa trúc mã gặp thanh mai)

Nhưng mà mấy đời thanh mai trúc mã được thành đôi, thanh mai trúc mã cũng không sâu bằng ghi tâm khắc cốt. Nếu như tình cảm năm xưa chỉ như một cơn mưa phùn ngày xuân từ từ thấm vào gia thịt thì đoạn tình cảm sau này giống như một trận hỏa hoạn có thể phút chốc thiêu rụi mọi thứ. Có lẽ trước đây Mộng Dao không nhận ra điều này, nhưng trong lúc mơ hồ ở địa cung năm đó, khi khắp nơi lửa cháy ngút trời, lúc đó người hiện ra trước mắt nàng chính là người thiếu niên tử y năm đó, sâu sắc muốn khắc vào tận tim mình, cho tuyết giá lạnh cũng không làm tắt lửa trong tim được.

Mơ màng suy nghĩ lại chuyện xưa, chợt phía sau có tiếng động, nàng nghĩ là Tiểu Linh mang áo choàng ra, nàng quay đầu lại phía sau, đúng là Tiểu Linh, thế nhưng mà Tiểu Linh dường như bị người điểm huyệt, gục trên nền đất, trước khi ngất đi nói được một câu: "Tiểu thư, chạy mau!"

Mộng Dao biết Tiểu Linh chỉ bị đánh ngất, nàng nhíu mày nhìn, trong sân từ lúc nào xuất hiện thêm là một nữ tử vận y phục hồng phấn, trên tay cầm một thanh kiếm vẫn còn để trong bao. Nữ tử vận y phục hồng phấn kia không ai khác chính là Triệu Tố Yên.

Mộng Dao trong lòng lo sợ, bởi vì cả Nguyên Phương, Địch Nhân Kiệt hay là Nhị Bảo, Uyển Thanh hiện đều không có trong phủ, thế nhưng nàng cố gắng trấn tĩnh, bản lĩnh này hai năm ở Trúc Lâm đã luyện thành, thấy nguy không biến sắc.

"Cô không phải không còn ở kinh thành nữa sao?"

"Trên đường bị áp giải tới biên cương, ta đã bỏ trốn, ở Trường An ta còn chưa làm xong việc, sao có thể bỏ đi!"

"Cô tới đây là muốn giết ta sao?"

Mộng Dao cố gắng nói chuyện với Triệu Tố Yên, nàng nghĩ chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian, nếu không phải là Nguyên Phương về thì Uyển Thanh tỷ tỷ cũng về, tới lúc đó nàng sẽ không phải sợ.

Triệu Tố Yên không hề tiến lên, vẫn cứ đứng trong sân, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Mộng Dao.

"Rốt cuộc ngươi hơn ta ở điểm nào, rốt cuộc Nguyên Phương vì sao thích ngươi? Ta biết chàng từ khi ta còn rất nhỏ, nhưng ta luôn không dám lại gần chàng, bởi vì xung quanh chàng có rất nhiều hào quang. Ta biết chàng thích luyện kiếm, ta cũng học luyện kiếm, ta nghĩ đợi tới khi ta trưởng thành, ta sẽ nói với phụ thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net