Chương 31: NGUYỆN MỘT TẤM LÒNG SON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hồi gió mưa đã là chuyện của một tháng trước, Mộng Dao bây giờ đang yên ổn ở Địch phủ dưỡng thương, Nguyên Phương đột nhiên kêu hạ nhân chuẩn bị ngựa, chàng định một mình quay về Tịnh Châu. Vì sao lại về Tịnh Châu một mình? Chuyện này phải nhắc lại một tháng trước, khi Mộng Dao vẫn còn đang dưỡng thương trong Hoàng Cung, có một đêm Mạc Quân đột nhiên xuất hiện ở trong cấm địa Hoàng Cung, ở bên ngoài Mai Viện, đứng đó nhìn bóng người con gái ẩn sau màn chướng. Cũng may Nguyên Phương là người đầu tiên phát hiện:

- Ta cũng đoán huynh sẽ tới, quả nhiên là như vậy.

Mạc Quân lạnh nhạt nói, trong giọng nói lại mang chút giá rét:

- Không phải ngươi nói sẽ dùng cả đời để bảo vệ nàng hay sao, lời hứa của đại nam nhân chính là như vậy sao?

- Thật xin lỗi, là ta đã không làm được.

- Nếu đã không làm được, ngươi lấy tư cách gì để tiếp tục bảo vệ nàng!

Mạc Quân muốn bước về phía trước, Nguyên Phương vội vã bước lên chắn được.

- Cho ta thêm một cơ hội... bảo vệ nàng!

Mạc Quân hừ một tiếng:

- Muội ấy dĩ nhiên lại chọn ngươi, dù toàn thân đầy máu vẫn cứ chọn ngươi, dù sang kiếp sau cũng vẫn muốn chọn ngươi... ta còn có thể làm sao. Những điều nàng muốn ta đều thành toàn, chỉ là không phải ai cũng như vậy. Đồng thúc nhờ ta nhắn với ngươi, đợi nàng tĩnh dưỡng khỏe lại, phiền ngươi một tháng sau tới Tịnh Châu gặp mặt.

- Được, ta nhất định sẽ tới... Huynh không muốn vào gặp sư muội mình sao?

- Không cần... nàng cũng không mất đi trí nhớ, cũng không cần gặp ta. Có ngươi đủ rồi!

Nói đoạn, Mạc Quân liền rời đi, trong bóng đêm thoáng chốc đã không tìm được hình bóng. Hoàng Cung tuy rằng canh phòng nghiêm ngặt nhưng nếu muốn Mạc Quân vẫn có thể ung dung tới hoặc là ung dung đem một người rời đi. Hắn chỉ là không muốn mà thôi, bởi vì hắn hiểu ý nàng.

Tịnh Châu

Nguyên Phương trước nay chưa từng nghĩa tới sẽ có một ngày chàng quay về Tịnh Châu trong tình trạng thế này, đối với vị nhạc phụ tương lai vừa là thương nhân vừa là người trong giang hồ này, lòng chàng vẫn có vài điểm kính sợ. Dẫu sao thì sai lầm lần này thực sự nghiêm trọng, bản thân chàng cũng tự nguyện chịu phạt, không một lời oán thán, chỉ cần không chia rẽ bọn họ, có bắt chàng lên núi đao xuống biển lửa, chàng cũng không nhíu mày.

Nơi bọn họ hẹn nhau không phải ở Đồng Gia, cũng không phải ở Trúc Lâm, là một biệt viện khá hoang vu ở thành Tịnh Châu.

Đẩy cửa bước vào trong viện, Nguyên Phương chỉ thấy một mình Đồng Thế An đang ngồi bên bàn đá, trên bàn đá có bày một bộ trà, một lư hương nhỏ phảng phất mùi mai hoa. Thấy chàng đến, ông nhàn nhạt nói:

- Tới rồi sao, dám tới đây một mình, gan cũng không nhỏ nhỉ.

Nguyên Phương khom người đáp:

- Vãn bối tới trễ, để người phải chờ lâu rồi!

- Cũng không lâu lắm, nào, qua đây ngồi xuống uống một tách trà đi!

Nguyên Phương không có cãi lời, ông bảo chàng ngồi thì ngồi, bảo uống trà thì chàng uống, dù cho trà độc chàng cũng uống, bộ dạng hết sức thành thực của một người tới để chịu phạt.

- Mộng Dao thế nào rồi?

- Đã tốt hơn rất nhiều, không còn gì nguy hiểm nữa, chỉ là phải tĩnh dưỡng nửa năm nữa mới có thể trở về trạng thái như bình thường...

- Ừm!

Đồng Thế An nghe xong, phản ứng cũng không quá đặc biệt, sự bình tĩnh của một người từng trải nhiều năm trong giang hồ làm sống lưng chàng lạnh ngắt. Chuyện năm đó ở địa cung, Địch Nhân Kiệt từng viết thư báo tang về Đồng phủ, lúc đó người đàn ông này cũng không lộ chút động tĩnh gì quá lớn, chỉ là sau đó Đồng phủ đóng cửa tạm dừng làm ăn một năm mà thôi. Một người trong tình huống ấy có thể nhìn ra được điểm mấu chốt vấn đề chứng tỏ đó là một người thâm sâu tới mức không tài nào lường được. Cho nên lần này Mộng Dao bị thương, người ở Tịnh Châu ngoài Mạc Quân ra cũng không có ai tới, Nguyên Phương biết nhất định ở Trường An có tai mắt của bọn họ, đối với vị nhạc phụ này, chàng vẫn là nhìn mãi không thấu.

Qua một tuần trà trong yên lặng, Đồng lão đột nhiên nói:

- Năm xưa ta không dạy võ công cho Dao Nhi, vốn là nghĩ để nàng sống một đời bình an, không nghĩ tới nửa đời này chạy thế nào cũng không thoát khỏi phong vũ, âu cũng là số mạng. Những gì Dao Nhi lựa chọn ta đều tôn trọng, là sinh là tử kiếp này nhất định có trời cao an bài, chỉ hy vọng nàng một kiếp này không hối hận, ta đối với Lâm Hi - mẫu thân nàng cũng không cảm thấy hổ thẹn. Chuyện lần này là ngươi không bảo vệ Mộng Dao chu toàn, tuy ta không ghét ngươi, nhưng đại nam nhi đã nói là làm, ngươi cũng đừng oán ta ra tay tàn độc.

Nguyên Phương đứng dậy, khom lưng vái một cái dài:

- Kính xin tiền bối trách phạt, vãn bối quyết không nhíu mày

- Cái này đừng nói trước... Nếu không phải Mộng Dao giống với Lâm Hi, trái tim nằm ở vị trí khác với người thường thì kết cục ta không dám tưởng tượng. Trong ly trà ngươi vừa uống ta có bỏ vào trong đó một loại dược có tên 'Toái tâm', độc dược như tên, khi phát độc, trái tim như bị bóp nghẹt như muốn nổi tung, đau đớn vô cùng. Giải dược ta để ở trong căn phòng phía tây bị khóa kia, chỉ cần ngươi muốn thì có thể bẻ khóa vào lấy giải dược...

Ông nói xong dừng lại một chút, không thấy Nguyên Phương có biểu hiện sợ hãi vì thì lòng thầm khen ngợi, lại nói tiếp

- Trong lư hương này cũng là thuốc giải của 'Toái tâm' chỉ là đã bị đốt cháy cho nên hiệu quả chậm một chút, người hít được hương này qua hai canh giờ độc cũng sẽ tự khắc được giải. Vương Nguyên Phương, hai canh giờ ngươi có thể nhẫn nại không? Một đời bảo vệ Đồng Mộng Dao, ngươi có đủ tâm ý không, ngươi lựa chọn thế nào cũng được, chỉ là nữ nhi của Đồng gia cũng không dễ gả đi.

Đồng lão nói xong rồi rời đi, để lại Nguyên Phương một mình trong biệt viện vắng vẻ. 'Toái tâm' loại thuốc độc này chàng từng đọc qua trong sách, trong giang hồ dùng nói để bức cung, độc tính vô cùng mãnh liệt, không thể dùng nội lực để cưỡng chế. Cảm nhận dòng máu chảy và cảm xúc bắt đầu dị thường trong tim, Nguyên Phương biết độc tính đã bắt đầu phát rồi, hai canh giờ, chàng cười lạnh, cầm theo lư hương đứng dậy bước vào căn phòng phía đông, ở đó trên bàn có nghiên mực giấy bút, chàng bắt đầu vẽ.

Một giây mỗi khắc trôi qua, những nét vẽ chậm rãi hiện lên, trên vầng trán nam nhi lấm tấm mồ hôi, bàn tay cầm bút dần dần mất lực, có những lúc cảm giác như không thể thở nổi, máu nóng dồn lên, chàng thổ một ngụm máu tươi, trên trang giấy trắng những nét bút chưa thành hình đã vương huyết sắc. Nguyên Phương đưa tay lau khóe môi, nói khẽ: "Thật khéo, ta đang thiếu mực đỏ vẽ mai."

Chàng dành tất cả khí lực tập trung vẽ, trong lòng không hề có một ý niệm bước sang căn phòng phía tây. Đây có lẽ là hai canh giờ dài nhất trong đời Nguyên Phương. Cảm giác đi từ nhân gian xuống địa ngục rồi lại vòng lên không phải chàng chưa từng trải qua, chỉ là khi mà cảm giác trái tim sắp vỡ vụn, chàng đột nhiên sợ hãi, nhớ tới mũi kiếm đã đâm vào ngực nàng, cảm giác của nàng lúc đó có phải cũng như chàng bây giờ hay không. Sinh mạng này chàng rất quý trọng, chàng phải dùng nó để đem lại một đời hạnh phúc cho nàng, ý nghĩ quyết liệt đó làm chàng càng mạnh mẽ, một tay bấu chặt vào thành bàn để đỡ lấy thân mình, một tay không buông bút lông, cứ thể một bức 'Mai đồ' hiện ra, sống động như thật. Trong tranh là một rừng mai đỏ, có một đôi nam nữ dưới tàng cây, nhìn không rõ mặt mũi, chỉ là thấy họ tay cầm tay, vai sóng vai, mai bay khắp trời, phong cảnh tuyệt đẹp.

Khi Đồng lão quay trở lại, Nguyên Phương đã gục người trên bàn, bên cạnh là bức 'Mai đồ' sống động. Nhìn cửa phòng phía tây không hề bị động vào, lòng người cha già ấm lại, nữ nhi của ông mắt nhìn người thật chuẩn, nam nhân này là cực phẩm trong nhưng người cực phẩm nhất, xứng đáng trao cả một đời.

Nguyên Phương không lâu sau đó liền tỉnh lại, Đồng lão thấy vậy khóe môi khẽ nhếch lên, thầm nghĩ: "Còn niên thiếu, nội lực thật không tệ!"

- Sức khỏe của Mộng Dao còn cần một thời gian nữa mới hoàn toàn bình phục, ta nghĩ hay là đợi mùa hoa năm sau hãy tổ chức đại hôn.

Nguyên Phương bị câu nói này dọa sợ, âm điệu của Đồng lão quả nhiên thay đổi hoàn toàn, giống như là người cha già đang cùng con cái bàn luận chuyện cưới gả vậy. Ông nói như vậy có phải là đã đồng ý cho hôn sự của bọn họ rồi hay không? Không rõ là vì mới trải qua cơn đau thập tử nhất sinh hay là vì quá vui mừng trước câu nói kia nên phản ứng của chàng bị chậm nửa nhịp, ngây người mà cười, không đáp lời. Đồng lão thấy vậy bèn lên tiếng lần nữa:

- Ngươi thấy thế nào?

Nguyên Phương lúc này mới bừng tỉnh, tuy rằng khí sắc nhợt nhạt vẫn vội vã đứng dậy cúi người nói:

- Xin nghe theo nhạc phụ đại nhân an bài!

"Nhạc phụ đại nhân" bốn chữ này nói ra thật ngọt, chàng nói xong láu cá liếc nhìn Đồng lão một cái, thấy khóe môi ông giật giật, một hồi mới ừ một tiếng coi như đáp lời.

Cuộc chiến của nhạc phụ và con rể tới đây là dừng, lúc này bên ngoài biệt viện có một thân ảnh áo xám rời đi, Mạc Tâm vốn đã ở đây từ sớm, chứng kiến toàn bộ, vốn cũng định tới cho Nguyên Phương một bài học, chỉ là nhìn thấy một màn này liền tâm phục khẩu phục rời đi, lòng lẩm bẩm: "Lâm Hi, muội ở trên cao cũng nhất định vừa lòng với chàng rể này, có đúng không?"

Chuyện này ở Tịnh Châu cứ thế qua đi, Nguyên Phương chỉ rời kinh thành có ba ngày, dọc đường đi đều là phi ngựa nước đại, muốn mau chóng quay trở về Trường An nhìn Mộng Dao.

Nội thương trong người do 'Toái tâm' gây ra cũng không quá nặng, uống thuốc Đồng lão cho liền không còn để lại dấu vết, trong người có chút uể oải liền nói với Mộng Dao là bị thương hàn, cứ như vậy tiếp tục một mực không lên triều, cả ngày ở lì trong Địch phủ, một bước cũng không đi.

........................

Trường An

Đã bước vào tháng hai âm lịch, một mùa đông lạnh lẽo cứ thế mà qua rồi, Trường An lại bước vào những ngày náo nhiệt mà bấy lâu chưa từng có, mùa xuân năm nay thật đẹp, ấm áp tình lứa đôi. Bên những tửu lâu trên đường, dân chúng xì xào bàn tán.

- Các ngươi biết tin gì chưa, Địch Phủ sắp có tiệc hỉ.

- Tiểu hỉ? Có phải là Địch đại nhân - Địch Nhân Kiệt sắp thành thân không?

- Đúng vậy, đúng vậy! Địch Tri Tốn Địch thượng thư chỉ có một vị công tử là Địch Nhân Kiệt, nếu không phải ngài ấy cưới thì Địch Phủ còn ai cưới nữa.

- Ấy ấy, lời này chưa chắc đúng, ở Địch Phủ ngươi quên còn có một vị Quận chúa cũng đang tới tuổi thành thân sao?

- Nghe nói, nghe nói qua! Binh biến năm ngoái không phải vị Quận chúa có công cứu giá, được ban cả phủ đệ riêng sao, thế nhưng nàng lại không nhận, tới bây giờ vẫn còn tiếp tục ở Địch Phủ. Không biết là có quan hệ vì với Địch gia? Chẳng lẽ...

- Ấy, đừng nói bậy kẻo mất mạng lúc nào không hay.

Một người dường như tỏ vẻ rất am hiểu vội vã đưa tay bịt miệng người vừa nói lại, thấp giọng kể:

- Các ngươi tin tức thật hạn hẹp, không cảm thấy tò mò vì sao Quận chúa tới tuổi thành thân còn chưa có hôn phối sao? Hầy, bà con xa của ta là Lý thái giám ở dưới trướng ngự tiền, hắn kể cho ta nghe, nghe nói Quận chúa vốn là có hôn ước với Quốc Cữu Gia...

- Nữ nhân của Quốc Cữu Gia sao?

- Còn chưa biết được, không hiểu vì sao thánh chỉ vẫn mãi chưa ban ra, cho nên rốt cuộc Quận chúa cùng Quốc Cữu Gia có phải là một cặp hay không còn chưa chắc chắn. Quận chúa là muội muội nuôi của Hoàng Hậu, thân phận tôn quý, vương tôn quý tộc tới cửa gửi bái thiếp nhiều như chảy hội, nghe nói Địch Phủ phải cho người sửa lại bậc cửa mất mấy lần rồi.

- Có chuyện này ư, nữ nhân của Quốc Cữu Gia, cũng có người dám giành?

- Dám thì dám, nhưng dường như chưa ai thành công. Như ta nghe nói, mấy hôm trước Lý công tử tới cửa gửi bái thiếp, hôm sau liền bị ốm liền giường, nghe nói trên đường gặp đạo tặc, bị đánh gãy một chân một tay. Còn có Bùi tướng quân vừa mới từ biên cương về, cũng tới Địch phủ gửi bái thiếp, một chân vừa bước vào cửa Địch phủ, phía sau đã có tin triệu hồi hắn trở về biên cương...

- Đáng sợ như vậy sao, phải chăng là Quốc Cữu Gia....

Người kia tái mặt, cả đám ngó trước nhìn sau, không dám tiếp tục bàn luận. Quốc Cữu Gia, ba từ này đối với bọn họ tựa như lưỡi dao lạnh kề bên cổ, có thể đùa một chút cho vui, nhưng vui quá e rằng sẽ mất mạng. Ngươi cũng không nhìn xem Lý công tử tài hoa kia bao giờ mới rời được giường, còn Bùi tướng quân nữa, chả biết năm nào mới về lại được kinh thành phồn hoa đây...

Nhịn một hồi, lại có người nói về chủ đề cũ:

- Vậy Địch đại nhân lấy nữ nhi nhà nào thế?

- Địch đại nhân ấy à, mấy năm nay đều là hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, đáng lý ra sẽ có vô số thiên kim tiểu thư nhà quan muốn tới kết thông gia. Nhưng mà, Địch đại nhân này là người có tình, nghe nói thê tử vào cửa chỉ là một nữ tử dân gian, hình như còn là đồng hương, ta nghe đồn nàng họ Lý, ngoài ra không biết gì nữa.

- Thật không nghĩ tới, Địch đại nhân lại chung tình như vậy.

- Vậy phải nói là nữ tử kia có phúc đi!

Trường An, Địch Phủ

Cả tháng này, trên dưới Địch Phủ rộn ràng chuẩn bị cho hôn lễ của đại thiếu gia bọn họ. Địch Phủ đón dâu, vốn là nhà trai, thế nhưng bọn họ lại phải chuẩn bị cả những thủ tục của nhà gái, bởi vì tân nương tử cũng ở ngay trong Địch Phủ. Ở Địch Phủ hôm đó, sẽ vừa đưa dâu, vừa đón dâu. Cô dâu không ai khác chính là Lý Uyển Thanh.

Mộng Dao bê trên tay một chiếc khay, trong chiếc khay đựng một bộ trang sức cài đầu bằng vàng, nhìn không quá xa hoa nhưng tuyệt đối đủ tỷ mẩn. Bên tua rua của bộ trâm có đính những viên hồng đậu màu đỏ thẫm, nhìn vô cùng đẹp mắt. Mộng Dao hớn hở bước vào phòng, nhìn Uyển Thanh cười nói:

- Uyển Thanh tỷ tỷ, tỷ xem muội mang gì tới này.

Mộng Dao đưa chiếc khay về phía Uyển Thanh, tủm tỉm cười nói:

- Vốn định thêu khăn trùm đầu cho tỷ, thế nhưng tay nghề của muội quá kém, hơn nữa sức khỏe vẫn chưa ổn, Nguyên Phương bèn đưa ra chủ ý làm bộ trang sức cài đầu này cho tỷ. Phần khung là do thợ thủ công nổi tiếng trong cung làm, cái này đương nhiên là nhờ Nguyên Phương thu xếp giúp, còn tua rua có đính đậu tương tư này là muội tự tay đính vào, hy vọng hai người bách niên hảo hợp, tương ái một đời.

Uyển Thanh kéo tay Mộng Dao ngồi xuống ghế, khóe miệng cười thật sâu, ân cần nói:

- Mặc dù đã qua đông những ngày xuân vẫn lạnh lắm, thương thế của muội mới lành, phải giữ gìn cẩn thận. Tấm lòng của muội thế nào tỷ từ lâu đã hiểu, việc gì phải hao tâm tổn trí chuẩn bị quà.

Uyển Thanh nói xong, nhận áo choàng Tiểu Linh mang theo choàng lên người Mộng Dao, xót xa nói thêm:

- Muội xem, gầy như vậy, đừng để Nguyên Phương thương tiếc, biết chưa?

Mộng Dao nhoẻn miệng cười:

- Tỷ từ lúc nào lại nói nhiều như vậy? Dưỡng mẫu của muội từng nói nữ tử sau khi thành thân liền thành người phụ nữ nói nhiều, quả nhiên là đúng.

Uyển Thanh nhíu mày, đưa tay bẹo má Mộng Dao

- Muội chê ta là phụ nữ nói nhiều có phải không?

- Này! Muội còn chưa nói, là tỷ tự nhận!

Lúc này, Địch Nhân Kiệt không biết xuất hiện từ lúc nào đã bước vào phòng, nhanh nhẹn chạy tới phía sau Uyển Thanh, ôm lấy cô, sủng nịnh nói:

- Phụ nữ nói nhiều cũng được, phụ nữ nói nhiều ta thích.

Mộng Dao nhìn một màn này cười tít mắt, sau đó bĩu môi nói:

- Địch tiểu hổ, huynh nói không biết ngượng miệng, ngày nhỏ là huynh suốt ngày chê muội nói nhiều.

Địch Nhân Kiệt vẫn cười, tay tuyệt không buông Uyển Thanh ra, ha hả đáp lời Mộng Dao:

- Ngày nhỏ quả thực không thích người nói nhiều, bây giờ thì khác rồi. Uyển Thanh nói nhiều ta thích, phải không Uyển Thanh.

Uyển Thanh không nói gì, mặc cho hắn ôm, trong lòng là một mảnh hạnh phúc.

Lúc này phía sau Mộng Dao chợt có một vòng tay quen thuộc, nàng quay đầu lại nhìn thấy gương mặt người thương, nụ cười trên môi càng thêm đậm. Nguyên Phương nói nhỏ bên tai nàng:

- Ta ngày nhỏ đã thích nữ tử nói nhiều, bây giờ cũng vậy, không hề thay đổi.

Lời nói này tuy nói nhỏ, thế nhưng mấy người trong phòng không ai không nghe thấy, mật ngọt đúng là trải khắp trời, người người đều tay trong tay, cười mãn nguyện.

Mộng Dao không có đáp lời chàng, quay sang nhìn Uyển Thanh hỏi:

- Tỷ có thích món quà này của muội không?

- Thích lắm, rất đẹp!

- Thích là tốt rồi, ngày đại hôn tỷ nhất định phải đội nó nhé! Nguyên Phương nói rồi, bọn muội sẽ chuẩn bị của hồi môn cho tỷ, để tỷ quang minh chính đại trở thành người nhà họ Địch.

- Mộng Dao! Cảm ơn muội! Cả Nguyên Phương nữa.

Lời cảm kích nói mãi không hết, Uyển Thanh từ một nữ tử lớn lên trong thù hận, cô chưa từng có một suy nghĩ về hạnh phúc của bản thân, nhưng mà bây giờ cô có rồi. Cô muốn ở bên người nam tử này, cùng người đó xây dựng gia đình của riêng mình, một đời không bỏ. Để tâm chính là để tâm cả đời.

Ngày đại hôn của Địch Phủ cuối cùng cũng tới, màu đỏ khắp mọi nơi, xác pháo tưng bừng khắp trời, tiếng reo vui hoan hỉ. Một đám cưới hết sức đặc biệt, không có cỗ kiệu đón dâu, bởi vì cả hai đều ở trong Địch Phủ rồi. Khách khứa đứng xúm quanh đại đường (căn phòng lớn tổ chức lễ cưới), Địch Nhân Kiệt một thân hồng trang chói mắt. Bình thường hắn không mặc trắng thì sẽ là đen, lần đầu mặc màu đỏ cảm giác so với ngày thường tuấn tú hơn gấp bội. Trên mặt hắn duy trì nụ cười đậm, hôm nay hắn đón được Uyển Thanh vào cửa, từ nay chính thức là phu thê, sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa.

Nơi cao đường có một mình Địch Tri Tốn ngồi đó, bởi vì nhà gái cũng không còn trưởng bối. Nguyên Phương và Mộng Dao ngồi ở một bên. Mộng Dao mặc một thân hồng phấn xinh đẹp, còn Nguyên Phương mặc tử y, cao quý vô cùng. Sau binh biến, Nguyên Phương đã được ban tước vị, trở thành Vương Gia, theo bối phận chức tước, vị trí cao đường chàng có thể ngồi nhưng chàng từ chối, không thể để Địch Nhân Kiệt khấu đầu được, hơn nữa, ngồi đâu không quan trọng, ngồi cạnh nàng mới là quan trọng.

Lễ đường đông người nhưng rất yên tĩnh, mọi người đều đang đợi tân nương bước ra.

Không bao lâu, Uyển Thanh một thân hồng trang, trên đầu đội khăn, dưới sự dìu đỡ của một tăng ni bước ra khỏi điện. Vị tăng ni này là chủ trì hiện nay của Cảm Nghiệp Tự, Địch Nhân Kiệt đặc biệt mời bà tới làm người đỡ Uyển Thanh ra lễ đường, xem như để an ủi lòng nàng, Cảm Nghiệp Tự chính là nhà mẹ đẻ của nàng, họ có thể không cần chuẩn bị của hồi môn cho nàng, có thể không được phép ngồi trên cao đường kia, nhưng mà ngày thành thân của nàng có họ xuất hiện, tựa như mẫu thân nàng ở bên.

Hai bàn tay đặt vào nhau nắm chặt, ba vái đã thành, từ nay mọi ân oán đã là dĩ vãng, từ này tâm tâm niệm niệm xây một gia đình, Uyển Thanh nàng rốt cuộc đã có một gia đình.

Tiếng pháo nổ bên tai, tiếng reo hò hoan hỉ, trong lòng Uyển Thanh lại yên tĩnh lạ thường, bên tai vang lên mấy câu nói năm ấy Địch Nhân Kiệt nói với cô: "Uyển Thanh, muội có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau dưới chân núi cách nhau màn mưa hay không? Còn nhớ những con bồ câu đậu trên bãi cỏ trong hậu viên Cảm Nghiệp Tự không? Còn nhớ lần muội xả thân cứu người ở Diên Vỹ cốc không? Còn nhớ quãng thời gian tương trợ lẫn nhau ở Quỷ Cốc không? Còn nhớ lá bùa bình an trong miếu Linh Quang, trấn Thịnh Trạch không? Còn nhớ giây phút đồng sinh cộng tử khi ở trong Hoàng Cung không? Ta từng nói với muội, ta quan tâm. Lúc nào cũng quan tâm tới một cô nương khờ, nóng tính, lại tùy hứng, trước giờ lại không biết quý trọng bản thân mình. Ta quan tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net